• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm qua hai người đều hơi mất khống chế, tắm xong rồi ăn bữa khuya, lăn lộn đến một giờ sáng mới lên giường nằm.

 

Lâm Tri Ngôn mệt rã rời, đầu vừa chạm gối lập tức chìm vào giấc ngủ, mơ thấy nửa đêm bị chó li3m láp.

 

Sáng hôm sau, Lâm Tri Ngôn tỉnh dậy bởi nụ hôn của Hoắc Thuật, nụ hôn mang theo mùi bạc hà mát lạnh làm cô suýt ngất xỉu.

 

Hơi thở cô dồn dập, Lâm Tri Ngôn mơ màng nhìn, mới bảy rưỡi sáng.

 

Hoắc Thuật đã tập thể dục, rửa mặt, xử lý nốt công việc công ty còn tồn đọng từ hôm qua xong. Chiếc ipad đặt trên bàn nhỏ bên cạnh còn hiện sơ đồ phân tích số liệu đầy phủ kín đường xanh đỏ vàng.

 

“Yêu Yêu, ăn sáng thôi.” Hoắc Thuật chỉ mặc áo tắm dài, mặt mũi vui vẻ, chống tay bên gối cúi người nhìn cô.

 

Đêm qua Lâm Tri Ngôn ăn bữa khuya nên lười không muốn ăn nữa, bèn rụt người vào trong chăn, mơ màng nói:

 

“Anh ăn đi, em ngủ thêm lát.”

 

“Ăn xong rồi ngủ, không ăn đủ ba bữa sẽ bị đau dạ dày đấy.”

 

“Em không đói.”

 

Trong phòng ấm áp, Lâm Tri Ngôn cuộn người trong chăn nhung lông vịt mềm mại, gương mặt xinh đẹp trắng nõn hơi ửng đỏ, sắc má hồng tựa đóa hoa sơn trà nở muộn giữa tầng mây.

 

Hoắc Thuật nhìn chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng.

 

Anh buồn cười, giọng nói trầm thấp, gợi cảm: “Nếu Yêu Yêu không đói thì hay là để anh ăn cái khác trước nhé.”

 

Nói xong anh lập tức xốc chăn lên, trước khi cô bị lạnh đã cúi người xuống hôn.

 

Lâm Tri Ngôn thấy cái gì đó thay đổi, cô trừng mắt: “Anh… Vẫn muốn hả?”

 

“Yêu Yêu, anh đợi tận ba năm mà… Hiểu cho anh chút đi.”

 

Hai cánh môi khép mở, giọng người đàn ông khàn khàn, đứt quãng.

 

“Chờ chút, tối qua anh ngủ được bao lâu?”

 

“Mấy tiếng, thói quen rồi.”

 

Lâm Tri Ngôn lo xương cốt anh mới lành nên cuối cùng không cho anh làm, tuy nhiên chơi với anh một lúc cô cũng hết buồn ngủ bèn dậy rửa mặt, đi xuống tầng ăn sáng.

 

Hoắc Thuật vào WC một lát, lúc xuống tầng anh đã thay sơmi áo vest, vừa gài cúc áo vừa đi lại, chống tay lên bàn ăn hôn trán Lâm Tri Ngôn.

 

“Em nợ anh lần này, tối anh đòi sau.”

 

Anh mỉm cười nghiêng đầu, cắn lỗ tai cô nói nhỏ.

 

Hai tai Lâm Tri Ngôn nóng bừng, kẹp một viên sủi cảo tôm nhét vào mồm anh: “Anh không bớt nói được thì ăn nhiều thêm đi.”

 

Khoảng thời gian hai người quay lại, Lâm Tri Ngôn có thể nhận ra Hoắc Thuật luôn cố ý vô tình gia tăng tiếp xúc cơ thể, ví dụ như nắm tay, ôm và hôn trán thân mật mà lại không quá suồng sã. Đối với người khiếm thính, tiếp xúc cơ thể có thể truyền đạt cảm xúc tốt hơn lời nói.

 

Cô biết Hoắc Thuật đang cố gắng thể hiện tình yêu của anh theo cách mà cô thấy thoải mái.

 

“Hoắc Thuật, anh học những điều này từ khi nào ấy?”

 

“Điều gì cơ?”

 

“Thủ ngữ và các tiếp xúc cơ thể.”

 

Lâm Tri Ngôn đặt đầu đũa lên đ ĩa, nhẹ nhàng hỏi: “Học từ khi nào thế?”

 

Nếu cô đang trong lúc thẩm vấn, vậy cô nhất định là thẩm phán dịu dàng nhất thế gian.

 

Hoắc Thuật không phải là người thích lưu luyến chuyện cũ cho nên bình thường đáp: “Tháng bảy năm ngoái, chỉ mất mấy tháng thôi.”

 

Lâm Tri Ngôn không hỏi tại sao lại học, đáp án quá rõ, dù gì anh cũng từng nói mình chưa bao giờ hối hận, cũng không chìm đắm trong nỗi niềm tiếc nuối ở quá khứ.

 

Anh thử dựa lại gần cô, lắng nghe tiếng lòng của cô, không giống như năm đó nhìn không hiểu ngón tay đan vào nhau đầy giận dữ của cô.

 

Cơn mưa xối xả ngoài tiệm ăn năm đó đã làm Lâm Tri Ngôn tan nát trái tim, cũng giày vò Hoắc Thuật trong nhiều năm.

 

Lâm Tri Ngôn trước giờ đều không thích làm bộ làm tịch, nếu đã quyết định bắt đầu một lần nữa cùng anh thì cứ thẳng thắn tiến về phía trước. Hoắc Thuật đi về phía cô hai bước thì cô cũng bước về phía anh hai bước.

 

“Nay ngày mười lăm rồi, anh rảnh không?”

 

Lâm Tri Ngôn xem lịch trên điện thoại, Hoắc Thuật dù không rảnh thì cũng sẽ dành thời gian ra.

 

“Sau bốn giờ chiều rảnh, anh sẽ về sớm chút.”

 

Mắt Hoắc Thuật hơi sáng lên, chờ mong hỏi: “Yêu Yêu có dự định gì thế?”

 

“Ừm… Em hẹn bác sĩ Lý bốn giờ chiều gặp nhau.”

 

“…”

 

Ánh sáng trong mắt người đàn ông ảm đạm dần, anh buông ly cà phê, cười buồn nói: “Yêu Yêu, anh không bị bệnh.”

 

“Em biết, em không bảo bị bệnh mới đến đó. Lúc cơ thể đầy bụi bẩn tắm cái là thoải mái, tinh thần cũng vậy.”

 

Lâm Tri Ngôn ngước mắt, mỉm cười: “Là em muốn đi, em muốn anh có thể thoải mái một chút.”

 

Nụ cười cô trong trẻo, dịu dàng, nhiều năm xa cách, giờ đây Hoắc Thuật nhìn thấy ánh sáng chiếu nơi vực sâu thì sao anh có thể từ chối cho được.

 

Cô là người nhà của anh, là loại thuốc anh nghiện, cũng là lý do anh phơi bày hết tâm can cho cô xem.

 

Đúng bốn rưỡi chiều, Lâm Tri Ngôn nắm tay Hoắc Thuật gõ cửa phòng tư vấn tâm lý.

 

“Hai người tới rồi à?”

 

Quý Uyển mỉm cười đứng dậy, không quá nhiệt tình nên không khiến người khác thấy áp lực, cô ấy dùng giọng điệu như nói chuyện với bạn bè: “Lúc trước không cảm thấy gì hết, giờ tận mắt thấy hai người đứng chung một chỗ mới thấy đúng là trời sinh một cặp, xứng đôi quá.”

 

“Cám ơn.”

 

Lâm Tri Ngôn mỉm cười liếc nhìn Hoắc Thuật, đôi môi anh hơi cong, trông rất bình thản.

 

Lâm Tri Ngôn biết trong lòng Hoắc Thuật không bình thản như bề ngoài bởi anh đang nắm chặt đốt ngón tay, nhìn qua thì không dễ nhận ra được.

 

“Ngồi đi, hai người uống trà hay cà phê?”

 

Quý Uyển lấy cốc dùng một lần ra, mỉm cười chào hỏi.

 

Hoắc Thuật ít khi ăn đồ bên ngoài bởi vì không tin tưởng. Thói quen như khắc vào xương cốt này được tạo thành do ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như hổ rình mồi nhiều năm.

 

Lâm Tri Ngôn trả lời thay anh: “Nước ấm là được rồi, cảm ơn bác sĩ Quý.”

 

“Đừng khách khí.”

 

Quý Uyển đặt hai cốc nước ấm lên bàn, sau đó lấy hồ sơ chữa bệnh ra khỏi tủ khoá, lật trang đầu tiên cười hỏi: “Vào đông rồi, thời tiết càng lúc càng lạnh, anh Hoắc đợt này giấc ngủ thế nào?”

 

Hoắc Thuật theo bản năng nhìn Lâm Tri Ngôn, dựa vào ghế sofa nói: “Cũng ổn.”

 

“Ban đêm ngủ được mấy tiếng?”


 

“…”

 

Thấy Hoắc Thuật lại vô thức nhìn mình, Lâm Tri Ngôn bất lực cười, đan tay anh nói: “Nếu anh lo lắng thì em đợi bên ngoài cũng được.”

 

“Không cần.”Hoắc Thuật nắm tay Lâm Tri Ngôn kéo cô ngồi xuống, nói với giọng đương nhiên: “Em là người nhà của anh, em có thể nghe.”

 

Quý Uyển lặng lẽ nhìn hai người, ý cười càng sâu.

 

Cuộc nói chuyện tiếp theo suôn sẻ hơn nhiều.

 

Mặt Hoắc Thuật vẫn không lộ chút cảm xúc gì, song giọng nói lại dịu đi nhiều, ít nhất là bằng lòng trả lời vài câu hỏi.

 

Mãi đến lúc này Lâm Tri Ngôn mới biết giấc ngủ của Hoắc Thuật không ổn tới mức nào.

 

Anh nói một ngày chỉ ngủ được bốn năm tiếng, phần lớn thời gian làm việc có vô số con số chính xác chạy trong đầu. Anh nói từ khi mình lên tám đã có tật xấu này rồi, rảnh rỗi là nghĩ làm cách nào để phá đối thủ, nghĩ đến cảnh thắng lợi là anh lại vui vẻ.

 

Anh bảo chất lượng giấc ngủ tốt nhất là trong khoảng nửa năm yêu đương trước kia. Sau khi chia tay, anh lại quay lại trạng thái kích động như trước… Nhưng không sao rồi, anh và người yêu đã làm lành, bây giờ tinh thần anh rất ổn định.

 

Lâm Tri Ngôn ngồi cạnh lặng yên nghe, nắm chặt bàn tay đặt trên mu tay anh.

 

Cô biết năm tám tuổi Hoắc Thuật đã trải qua những gì.

 

Bị bắt cóc bốn ngày năm đêm trong khoang thuyền tối tăm, tận mắt chứng kiến cảnh bọn bắt cóc bị đánh chết ngay trước mặt mình… Không ai an ủi anh, không ai cứu vớt anh, do đó chàng trai thông minh sáng láng đó đã dùng một cách cực đoan như vậy để bảo vệ mình.

 

Anh chán ghét bóng tối ngột ngạt nên tự giam mình trên gác mái tối đen cho đến khi mất hết cảm giác mới thôi. Ba mẹ không nhận anh cho nên anh đã vứt bỏ hết thảy tình cảm, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn đời người. Anh tự tin một cách cực đoan, không cần ai đồng tình thương hại, vĩnh viễn chỉ tin chính mình.

 

Giữa chừng trợ lý gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện để đưa cho Hoắc Thuật điện thoại.

 

Có lẽ là bên Thủ đô có việc gấp, Hoắc Thuật nói “Xin lỗi không tiếp chuyện được” rồi tạm thời đứng dậy đi nghe điện thoại.

 

Mãi đến khi Hoắc Thuật rời khỏi phòng Lâm Tri Ngôn mới để lộ cảm xúc.

 

Vừa rồi khi Hoắc Thuật thuật lại mọi thứ rất dửng dưng song cô lại không nén được sự đau lòng.

 

“Giờ cô Lâm biết mấu chốt căn bệnh của anh ấy ở đâu rồi chứ?”

 

Quý Uyển rót thêm cho cô một ly nước ấm, nhẹ nhàng hỏi.

 

Lâm Tri Ngôn khẽ gật đầu: “Trước kia anh ấy chưa từng nhắc tới những điều này.”

 

“Cũng chỉ có cô mới có thể khiến anh ấy nói ra. Từ lúc cô xuất hiện tôi đã biết nhiệm vụ của mình sắp hoàn thành rồi. Chỉ là không ngờ anh ấy đưa cô đến đây nhanh như vậy.”

 

Quý Uyển cười mỉm: “Anh ấy quen tôi ba năm còn không nói nhiều bằng hôm nay.”

 

“Nói là đến gặp bác sĩ tâm lý, người nhà cũng cùng đến.”

 

Lâm Tri Ngôn bưng cốc giấy, mỉm cười trong làn hơi nước: “Thật ra thì tôi cũng có một khúc mắc.”

 

Quý Uyển nói: “Cô bằng lòng chia sẻ với tôi không? Dù sao cũng tính giờ, không trò chuyện cũng phí.”

 

Lâm Tri Ngôn ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước đây tôi vẫn luôn lo lắng tình yêu anh ấy dành cho tôi đều là giả.”

 

“Đều này rất bình thường! Phản ứng của cô là phản ứng của người bình thường nên vấn đề không phải do cô.”

 

Quý Uyển gập sổ khám chữa bệnh lại, nói: “Để tôi kể cô nghe một câu chuyện.”

 

Lâm Tri Ngôn khom người về phía trước: “Tôi thích nghe, bác sĩ Quý kể đi.”

 

“Có một bộ phim nước ngoài, tôi không nói ra tên phim. Nội dung về loài người phát minh ra một người máy mô phỏng rồi thả họ xuống một thị trấn để người nơi đó giết người thoả mãn lạc thú của mình. Những người máy NPC này và người thật đều có suy nghĩ, có vòng giao tiếp, biết đau, có thể chảy máu. Lúc bị loài người giết để thỏa mãn niềm vui, mắt bọn họ cũng ánh lên sự sợ hãi và tuyệt vọng không khác gì loài người.”

 

“Tàn nhẫn quá, này đâu khác gì giết người chứ?”

 

“Đúng vậy.”

 

Quý Uyển thở dài: “Do đó lúc ấy tôi đã nghĩ, thật giả rốt cuộc do ai quyết định? Nếu giả và thật giống nhau như đúc thì họ khác nhau chỗ nào chứ?”

 

Nếu giả và thật giống nhau thì họ khác nhau ở điểm nào?

 

Từ trẻ con bi bô tập nói tập đi đến đi học, trí tuệ của nhân loại đều được sinh ra trong sự “bắt chước” và siêu việt”.

 

Lâm Tri Ngôn trầm tư, trong lúc nghĩ ngợi bỗng cảm thấy điều bế tắc được gỡ bỏ.

 

“Đương nhiên, đây chỉ là câu hỏi của bản thân tôi, là vấn đề mà tôi suy nghĩ thôi.”

 

Quý Uyển xoay xoay cây bút mực trong tay, giải thích: “Tôi không phải đang thuyết phục cô Lâm đâu.”

 

“Tôi biết. Câu hỏi của bác sĩ Quý chính là đáp án của tôi.”

 

Lâm Tri Ngôn thở phào, gương mãi tràn ngập ý cười nhẹ nhõm: “Huống chi tôi đã được nghiệm chứng rồi.”

 

Quý Uyển ngẩn người rồi mới phản ứng lại.

 

“Ý cô là hai người…”

 

Lâm Tri Ngôn không được tự nhiên vén tóc. Phản ứng cơ thể mỗi khi Hoắc Thuật hưng phấn chạm vào cô, hô hấp hỗn loạn và đầu ngón tay run rẩy tuyệt đối không hề giống “bắt chước”.

 

“Chúc mừng!”

 

Quý Uyển cười: “Khó trách tâm trạng anh Hoắc nay tốt vậy, độ phù hợp giữa linh hồn và thể xác hai người quan trọng hơn bất cứ điều gì.”

 

Lâm Tri Ngôn khi đối mặt với bác sĩ không cảm thấy ngại ngùng, nhẹ nhàng nói: “Tốt thì tốt nhưng chiếm nhiều thời gian quá. Tôi nghi ngờ điều này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ vốn đã kém của anh ấy.”

 

“Nước Mỹ có một chuyên gia tư vấn hôn nhân nổi tiếng tên Gary Chap. Ông ấy từng nói: “Tình yêu có năm ngôn ngữ, lời nói khẳng định, món quà được chuẩn bị một cách tỉ mỉ, phục vụ đối phương và sự tiếp xúc của cơ thể. Anh Hoắc không thể hiểu nổi tình cảm trừu tượng nên sẽ ỷ lại, đó là ngôn ngữ thứ năm: “Tiếp xúc cơ thể. Đây là một phương thức biểu đạt tình yêu khác của anh ấy nên cô Lâm cứ an tâm.”

 

Nói xong Quý Uyển kín đáo than nhẹ: “Hâm mộ quá đi thôi.”

 

Lâm Tri Ngôn nhạy bén ngửi được mùi hóng hớt, hỏi: “Bác sĩ Quý và chồng mình sẽ không giống vầy đúng chứ?”

 

“Vị nhà tôi không khác gì mấy đứa nhóc ngây thơ cả. Có lúc tên đã lên dây rồi anh ấy chợt nhớ ra một công thức, thế là lại bỏ mặc tôi chạy qua bảng trắng tính toán, ngay cả quần áo cũng không mặc.”

 

Quý Uyển lại thở dài: “Đúng là việc gì cũng có hai mặt mà.”

 

Quả nhiên thiên tài thường rất kỳ quặc khác với người thường.

 

Lâm Tri Ngôn lỡ xát muối lên vết thương của bác sĩ Quý bèn lặng lẽ dời đề tài.

 

“Thật ra thì cô Lâm có thể nói thẳng cho anh Hoắc cô muốn anh ấy trở thành người như nào, giống như lập trình liệt kê các tham số. Điều này dễ được anh ấy hiểu và chấp nhận hơn là chỉ trích, ép buộc về mặt cảm xúc.”

 

Quý Uyển dừng chút rồi dịu giọng nói: “Anh ấy và Tiểu Bạch đều là những người đặc biệt, khỏi bệnh hay không cũng không sao hết. Thay vì thay đổi tính cách của anh ấy, kéo anh ấy xuống khỏi vùng đất của mình thì chi bằng ổn định tính cách anh ấy, giúp anh ấy thích nghi với xã hội bằng tâm lý ổn định. Cô thấy thế nào?”


Tiếng cửa phòng kẽo kẹt vang lên. Hoắc Thuật đã nói chuyện điện thoại xong và đẩy cửa đi vào.

 

“Mọi người đang nói gì thế?”

 

Anh nghi ngờ nhìn Quý Uyển trước tiên, sau đó nhìn Lâm Tri Ngôn đang cong cong đôi mắt, cổ họng hơi nghèn nghẹn.

 

Quý Uyển nói, cách thả lỏng tinh thần có nhiều lắm, trong đó có cùng anh làm mấy việc anh thích.

 

Lâm Tri Ngôn nhớ rõ, trước kia Hoắc Thuật rất thích thu thập rubik, đây có lẽ là một trong số ít cách anh thả lỏng tâm trạng.

 

Lúc lên xe về nhà, Lâm Tri Ngôn chọc chọc cánh tay Hoắc Thuật, hỏi:

 

“Rubik của anh đâu rồi?”

 

Sau khi sửa lại biệt thự trên núi, quầy cất rubik ở tường đã biến mắt, bảo sao Lâm Tri Ngôn cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

 

Hiển nhiên Hoắc Thuật không muốn nhắc đến việc này. Anh trở tay nắm lấy đầu ngón tay cô, nhướn mày hỏi: “Em hỏi cái này làm gì?”

 

Thôi được rồi.

 

Lâm Tri Ngôn đoán Hoắc Thuật cai rubik rồi, phần lớn là liên quan đến khối rubik Satan năm đó.

 

Cô không muốn mất hứng nên chớp chớp mi mắt, cười nhẹ: “Em nghĩ chúng ta có thể tìm ra được sở thích chung nào. Trừ rubik em có thể miễn cưỡng thử ra thì mấy môn vận động khác em không theo nổi. Anh biết mà, em kém trong khoản vận động lắm…”

 

“Ai bảo không có sở thích chung?”


Hoắc Thuật cười nhẹ, ghé tai cô nói nhỏ: “Yêu Yêu là… sở thích duy nhất của anh.”

 

Gương mặt Lâm Tri Ngôn nóng lên, duỗi tay đẩy anh thì lại bị anh bắt được cổ tay đè lại.

 

Anh hôn lên hàng mi lo lắng rung rung của cô trước, sau đó lướt xuống chóp mũi dừng trên cánh môi mỏng mềm mại đỏ như son của cô.

 

Không biết là đã chạm vào nút nào mà tấm ngăn chậm rãi dâng lên phân cách hai hàng ghế trước sau thành không gian độc lập.

 

Dù cho yêu có ngôn ngữ nào thì cũng đều bao gồm sự phục vụ, thân thể và toàn bộ anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK