• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Ngôn nhớ rõ những người bạn có tài thấu hiểu tâm trạng người khác của mình cũng đã từng khen cô là người có tính cách dịu dàng và hiền lành, đôi mắt xinh đẹp của cô hiện nét trong trẻo hệt trẻ con. Bọn họ khen cô là một người bạn biết lắng nghe, có lối sống trầm tĩnh, điềm đạm, không xô bồ cũng không giành giật với đời, vì thế người nào ở cạnh cô cũng sẽ thấy thoải mái, dễ chịu. 

 

Lâm Tri Ngôn nghĩ thầm đây hẳn là lý do vì sao có rất nhiều người muốn đến gần và bầu bạn với cô.

 

Nhưng cho dù cô có thuộc tuýp người dễ tiếp cận đi chăng nữa, thì mối quan hệ giữa cô và các đồng nghiệp nam chưa bao giờ vượt quá phạm vi công việc bình thường, thế mà Hoắc Thuật vẫn ghen cho được... Anh giống như đang cố tình gây sự.

 

Nếu như Lâm Tri Ngôn cố gắng giải thích thì chỉ càng khiến Hoắc Thuật dễ dàng rơi vào vòng lặp tự hỏi lẩn quẩn, nghi đông nghi tây liệu cô có ai khác ngoài mình không.

 

Mặc dù cô chỉ là một công dân thấp cổ bé họng, không giỏi mưu tính, nhưng cũng không yếu ớt đến mức bị một kẻ say rượu dắt mũi, vì thế cô dứt khoát nói móc lại anh.

 

"Tổng giám đốc Hoắc nói chuyện không có tí lý lẽ nào nhỉ? Anh cũng đâu phải bạn trai tôi đâu, nên là tôi có qua lại với ai, có kết bạn với ai thì cũng không đến lượt anh đồng ý."

 

Không khí trong xe dần ấm lên, Lâm Tri Ngôn cởi áo khoác ra cho đỡ nóng, cô khẽ nhếch miệng cười: "Và đương nhiên, anh cũng không cần báo cáo chi tiết cho tôi biết về những cô nàng xuất hiện bên cạnh anh đâu."

 

Đôi môi của Hoắc Thuật mấp máy theo từng lời cô nói, nhìn là biết ngay anh đang không vui.

 

Lâm Tri Ngôn quyết định từ bỏ việc giao tiếp với một kẻ mượn rượu giả điên, thay vào đó cô lên tiếng hỏi tài xế ngồi trước: "Bây giờ đang đi đâu thế?"

 

"Buổi sáng ngày mai tổng giám đốc Hoắc sẽ dự một cuộc hội nghị quan trọng, vì thế cần phải chạy gấp về Sơn Thành suốt đêm nay, để kịp giờ lên máy bay tới thủ đô.”

 

Tài xế tiếp tục nói: "Phía sau lưng ghế có một chiếc thảm nhung, hai vị tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi tí đi, ngủ một giấc là sẽ tới nơi."

 

Lâm Tri Ngôn tựa đầu vào cửa sổ xe còn lại, cô lấy điện thoại di động ra xem giờ. Bây giờ đã là tám giờ ba mươi bốn phút tối, đợi đến khi tới Sơn Thành thì chắc cũng phải rạng sáng ba bốn giờ, có lẽ Hoắc Thuật chỉ đủ thời gian về nhà tắm sơ rồi thay bộ đồ quần áo khác thôi, sau đó lại tiếp tục bay đến thủ đô trong vội vàng.

 

Anh khó lắm mới sắp xếp cho bản thân gần được một ngày nghỉ, nhưng lại ngồi trên xe đường xóc nảy hết hơn nửa ngày rồi, tội gì phải chịu khổ như thế chứ?

 

Đang nghĩ ngợi, chợt cô cảm giác được có thứ gì nằm đè lên đùi mình.

 

Cô cúi đầu nhìn thử thì hóa ra là một chai nước do Hoắc Thuật đưa qua.

 

Trên tay anh cầm một cái chai tương tự, anh vặn nắp chai ra, sau đó ngửa đầu uống một hơi nửa chai liền như thể đang rất khát. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống theo nhịp uống nước, trông phóng khoáng và thoải mái hệt như dáng vẻ thưởng thức đồ ăn, uống ở thôn Di vậy.

 

"Em có thấy lạnh không?"

 

Hoắc Thuật uống xong thì vặn nắp chai lại, anh không nhịn được mà nới lỏng cổ áo, sau đó quay qua hỏi cô.

 

Lâm Tri Ngôn lường trước được việc men rượu còn tồn đọng trong người sẽ làm cho anh choáng váng, cơn say khiến cơ thể dần nóng lên, cô đáp: "Tôi không lạnh. Anh có thể hạ kính cửa sổ cho gió lùa vào, nhưng đừng hạ thấp quá, sẽ lạnh đó."

 

Chỉ với một câu dặn dò do thuận miệng thôi mà khuôn mặt lạnh lẽo, tái nhợt của Hoắc Thuật đã hơi dịu xuống, giống như đang thấy hài lòng vậy.

 

Anh vươn tay kéo tấm thảm ở phía sau lưng ghế ra, sau đó đắp lên người Lâm Tri Ngôn, lúc này anh mới nhấn công tắc hạ kính cửa sổ xuống một khe hở nhỏ.

 

Gió núi về đêm mát lạnh, từng cơn gió nhẹ len qua khe hở chui vào trong xe, mùi rượu khô nóng cũng phai nhạt dần.

 

Hoắc Thuật ngửa đầu, dựa hết toàn thân lên ghế, anh vươn tay vuốt hết những sợi tóc nằm tán loạn trên trán ra sau, đuôi mắt hồng hồng xinh đẹp cực kỳ.

 

Từng cột đèn đường lướt qua như gió ngoài cửa sổ, ánh sáng trên đôi gò má kia chập chờn lúc sáng lúc tối. Màu sắc ánh lên sáng, tối phân biệt ví như ánh sáng phản chiếu khi lật mặt qua lại một thước phim nhựa.

 

"Vậy nếu như anh muốn trở thành bạn trai em thì sao?"

 

Hồi lâu sau, Hoắc Thuật khẽ quay sang nhìn cô, dùng ngữ điệu lười biếng khi say rượu chỉ có mình anh có để hỏi.

 

Lâm Tri Ngôn run lên một lát, lúc này cô mới nhận ra là Hoắc Thuật đang hỏi ngược lại câu nói vừa nãy của cô: "Anh cũng đâu phải bạn trai tôi đâu.”

 

Cô nheo mắt, không kìm được mà nhớ đến ước vọng thứ ba mình đã thầm cầu nguyện dưới tán cây dong*, rồi cô lại nhớ đến người đàn ông không sớm, cũng không muộn bước vào đời mình, và cũng là người đang ngồi cạnh mình hiện tại.

 

*Cây dong: một loại cây lương thực.

 

Có đôi khi chính cô còn tự thấy thứ gọi là vận mệnh quá mức sâu xa và khó giải thích được.

 

"Anh muốn hay không là chuyện của anh, nhưng anh nên biết trên thế gian này có rất nhiều thứ không phải anh muốn là có được."

 

Lâm Tri Ngôn hạ giọng trả lời.

 

"Em chắc không."

 

Hoắc Thuật phối hợp với cô mà cười một tiếng, khuôn mặt anh sáng bừng, hỏi: "Vậy hôm qua, lúc em gõ cửa sổ xe là đang muốn tìm ai vậy nhỉ? Hoặc nói cách khác, em đang chờ mong ai sẽ xuất hiện sau lớp kính dày kia?"

 

“... Anh nghĩ nhiều rồi đấy."

 

Lâm Tri Ngôn đã lầm.

 

Một kẻ như Hoắc Thuật cho dù có uống say, thì anh cũng sẽ không đánh mất lý trí hay sự tỉnh táo, nếu không sao anh có thể từ một kẻ có bối phận chẳng dám ngửa mặt nhìn trời, lại dám chém giết hết những kẻ cản đường rồi ngồi vững trên vị trí người thừa kế nhà họ Hoắc chứ?

 

"Yêu Yêu, rõ ràng là trong tim em có anh mà."

 

Hoắc Thuật nở nụ cười: "Mặc kệ thứ tình cảm em dành cho anh là yêu hay hận, trong tim em vẫn luôn có một vị trí cho anh, vậy tại sao em lại không chịu thừa nhận?"

 

Ỷ là có men rượu trong người nên mới nói liền tù tì những gì mình muốn nói à.

 

"Bởi vì tôi không thấy an toàn khi nhận tình cảm của anh."

 

Lâm Tri Ngôn đáp: "Mỗi lần tôi lâm vào trạng thái hoang mang thì sẽ đều tự nhủ với lòng, tôi không thể để cho bất kỳ ai đụng vào mình, không những không làm gì được tôi mà đối phương còn sẽ phải chịu ăn miếng trả miếng."

 

Ý cười nơi đáy mắt của Hoắc Thuật tối đi một phần: "Anh nghĩ đã đến lúc em nên buông bỏ những chuyện làm em phiền lòng."

 

"Tôi đã buông bỏ, tôi từng nói với anh rồi còn gì, tôi sẽ tha thứ."

 

Lâm Tri Ngôn hạ giọng: "Giống như một chiếc gương vỡ vụn, tôi buông những mảnh vỡ có khả năng tổn thương mình xuống, để chúng không tiếp tục cắt cứa tôi, trong mắt người khác đây là tha thứ. Nhưng tha thứ không đồng nghĩa với việc tôi có thể dễ dàng chấp nhận nhặt chúng lên lần nữa, anh hiểu không?"

 

"Vậy em muốn gì, làm thế nào em mới có thể tiếp nhận anh một lần nữa?"

 

Giọng nói của Hoắc Thuật đã khôi phục sự tỉnh táo thường ngày: "Ngoại trừ việc bắt anh phải rời xa em mãi mãi, chỉ có mỗi chuyện đó là anh không làm được thôi. Còn lại những việc khác anh sẽ cố gắng hết sức vì em, Yêu Yêu à."

 

"Tôi không biết."

 

Có lẽ là do mùi rượu táo vẫn còn thoang thoảng trong xe, Lâm Tri Ngôn không thể ngừng miệng nói: "Khi anh nghĩ trò chơi đã kết thúc, là anh đã có thể thoải mái rời đi mà không ngại ngần gì, nhưng còn tôi, đến cả tư cách chủ động rời đi cũng không có; Khi anh không muốn chia tay tôi, thì anh có thể dễ dàng bắt ép tôi ở cạnh anh, tôi còn chẳng có quyền lợi nói ‘không'; Khi anh muốn tìm một người bầu bạn, là có thể định vị ra vị trí của cô nàng kia ở cách xa anh hơn cả ngàn dặm, nhưng nếu như đổi lại là tôi, ngay cả tư cách đến gần bên anh thôi tôi cũng không có. Anh đòi ‘công bằng' với tôi, đến cùng ai mới là người không công bằng chứ?"

 

Cho tới khoảnh khắc được bày tỏ nỗi niềm này, Lâm Tri Ngôn mới ý thức được hóa ra trong lòng mình đã chôn cất nhiều cảm xúc khủng hoảng đến thế.

 

Lạc Nhất Minh từng nói có lẽ cô chỉ quá sợ phải chịu tổn thương, lời này hoàn toàn là nói thật. Lâm Tri Ngôn không so đo chuyện cũ, cô cũng không oán hận Hoắc Thuật, cô chỉ khó lòng mà tiếp tục tin tưởng tình yêu của anh.


 

Nó đã không thể làm cô tin tưởng dựa dẫm một lần nữa, vậy thì thà không chấp nhận ngay từ đầu.

 

“Vé dùng thử” chỉ có một tờ, nhưng cô sớm đã dùng nó vào bốn năm trước rồi.

 

Hoắc Thuật lẳng lặng nghe cô nói xong, biết bao nhiêu cảm xúc của người ta mà anh chỉ tổng kết ngắn gọn thành một câu: "Yêu Yêu, em không tin anh."

 

“...."

 

Lâm Tri Ngôn im lặng một lát, mệt mỏi than nhẹ một tiếng, "Có lẽ vậy. Chúng ta vốn là người thuộc hai thế giới khác nhau, chuyện này tôi cũng không trách anh, nhưng bản thân tôi đã bất lực lắm rồi. Anh đã cho tôi quá nhiều thứ tôi không có tư cách để nhận, càng như thế chỉ càng làm tôi khó thở thêm thôi."

 

Cô vừa mới dứt lời, cổ tay cô đã bị Hoắc Thuật nắm chặt kéo sang bên cạnh.

 

Lâm Tri Ngôn thuận theo lực tay kia mà ngã nhào vào trong ngực đối phương, cô kinh ngạc ngước mắt, nhưng eo cô đã bị anh siết chặt vào lòng, chẳng chừa kẽ hở để chui ra.

 

Cô nghĩ là Hoắc Thuật sẽ thấy tức giận, sẽ gặng hỏi cô, nhưng khuôn mặt lạnh lẽo như sương kia chỉ căng chặt, anh không nói một lời, cúi đầu khẽ hôn lên môi của cô.

 

Đây là một nụ hôn lành lạnh, còn vươn chút mùi rượu, nhưng chỉ là môi chạm môi bình thường, nhưng đã đủ cho Lâm Tri Ngôn phải ngừng hô hấp, máu chảy khắp người như chạy dồn hết lên mặt, nóng đến mức da mặt muốn nứt ra.

 

Trước khi cơn thịnh nộ của cô tích tụ đủ thì Hoắc Thuật đã buông cô ra rồi, đôi mắt đen láy như vực sâu, khàn giọng nói: "Yêu Yêu, như thế này mới là “khó thở” thật sự này.”

 

Nếu như anh không hề say rượu mất trí, vậy thì chỉ có một khả năng thôi: Anh chọn dùng cách đơn giản nhất và cũng ngốc nghếch nhất, để cho Lâm Tri Ngôn tự nhận rõ lòng mình.

 

Đây hiển nhiên là một chiêu thức vô cùng hồ đồ.

 

Lâm Tri Ngôn thẹn quá hoá giận, cô đẩy anh ra trong vô thức.

 

Anh là một người cao lớn lại mạnh mẽ, nhưng cũng thuận theo lực tay cô ngã ra đâm vào cửa xe, tiếng rên đau cực kỳ nặng nề.

 

Tài xế ngồi đằng trước rõ ràng đã bị dọa sợ, bất chấp dưới bầu không khí sượng sượng kia, liếc mắt qua kính chiếu hậy nhìn về phía sau, vội vàng hỏi: "Tổng giám đốc Hoắc, anh có sao không ạ?"

 

"Lo lái xe của mình đi."

 

Khóe môi Hoắc Thuật đong đầy ý cười lạnh lẽo, đuôi mắt anh đỏ hồng, Lâm Tri Ngôn không biết có phải là do dư âm của rượu, hay là một tác nhân nào khác.

 

Anh lùi ra sau, quay về lưng ghế dựa của mình, trên mặt cũng chẳng thấy tia hả hê do đã đùa dai thành công mang lại, chỉ có một tia mỏi mệt khó phát hiện mà thôi.

 

Nhưng mà cho dù như thế, anh cũng không định buông tay đang nắm chặt cổ tay Lâm Tri Ngôn.

 

Lâm Tri Ngôn chóng mặt kinh khủng, có lẽ là do say xe, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là do bị Hoắc Thuật chọc tức.

 

Cô quay người sang ấn nút hạ kính xuống, ghé vào bên cửa sổ nôn ọe hai tiếng, nhưng chẳng nôn gì ra được cả.

 

Ngược lại kinh động đến Hoắc Thuật đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên này, dường như anh đã quên cảm xúc không thoải mái một phút trước, anh lo lắng vỗ lưng cho cô, trầm giọng hỏi: "Em sao vậy? Say xe à?"

 

Lâm Tri Ngôn có tức giận thì cũng sẽ không lấy thân thể mình ra đùa giỡn, cô đỡ trán, chóng mặt nói: "Đột nhiên thấy chóng mặt thôi."

 

"Lỗ tai em có khó chịu không?"

 

"Tôi thấy hơi ù tai."

 

Hoắc Thuật cau mày.

 

Chip 3.0 đã vượt qua vô số vòng kiểm tra, cho dù là ở trên tàu điện ngầm mô phỏng, trong xe hay giữa không trung nơi giác quan bị phong bế, thì tình huống như trước mắt chưa từng xuất hiện qua.

 

Lâm Tri Ngôn nhận chai nước khoáng Hoắc Thuật đưa qua, cô uống vào mấy ngụm, triệu chứng cũng chẳng giảm bớt được bao nhiêu. Loại cảm giác này, tựa như có một thứ từ trường kì lạ nào đó đang làm nhiễu hệ thống ốc tai nhân tạo của 

cô, đầu óc cô như dại ra, những tình huống thế này thì thuốc say xe hoàn toàn vô dùng.

 

Hoắc Thuật phân phó cho tài xế lái chậm lại một chút, anh lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, ngữ khí tuyệt đối không thể dùng hai chữ “dịu dàng” để miêu tả.

 

Lâm Tri Ngôn đoán đầu dây bên kia là tổ trưởng Diêu Ngật, bởi vì bọn họ đang thảo luận cách ứng phó với triệu chứng đột nhiên bị ù tai và chóng mặt của cô.

 

Diêu Ngật đề nghị chờ Lâm Tri Ngôn đến nơi có tín hiệu tốt hơn thì hẵng điều chỉnh hệ thống lại, Hoắc Thuật cau chặt mày, anh quay đầu hỏi tài xế xem huyện nằm gần nhất còn cách đây bao xa, khi biết được chỉ cần chạy hai tới ba mươi phút nữa là tới, người mặt lạnh kia đã cúp điện thoại.

 

Lâm Tri Ngôn nhìn sắc mặt phiền muộn của anh, cô không nhịn được nói: "Có thể là do ngồi xe nguyên đoạn đường dài nên cơ thể mới mệt mỏi thôi."

 

Hoắc Thuật không đáp lời cô, anh chỉ im lặng đưa bờ vai của mình sang, để cho Lâm Tri Ngôn có thể dễ chịu nằm dựa vào.

 

Lâm Tri Ngôn cứng đờ, cô dứt khoát từ bỏ đấu tranh tư tưởng.

 

Hoắc Thuật tưởng cô đã ngủ thiếp đi, anh cẩn thận vòng một tay qua vai cô, tay còn lại rút hai tờ khăn giấy ướt, cúi đầu lau mặt giày.

 

Đường đất trong thôn làm xe khó di chuyển, anh đi cả một đoạn đường tới, nên đôi giày da đắt đỏ được may thủ công ở Italy đã bị dính không ít bùn.

 

Anh đã quen sống an nhàn sung sướng, nhưng tâm trạng bồn chồn không thôi, thấy lau mãi mà giày không khô thì chỉ biết nhíu mày, bày ra dáng vẻ khó ở chịu đựng.

 

Ngoài cửa sổ xe trời tối om, chỉ mơ hồ nhìn ra được dãy núi trập trùng nơi đất Thục, cùng với những bóng cây um tùm bên đường cái.

 

Lâm Tri Ngôn từ từ nhắm hai mắt, cảm giác hôn mê vẫn chưa hề giảm bớt, ngược lại cô không hiểu sao lại thấy hoảng hốt.

 

Trước sau cùng lắm chỉ mới mười giây, chiếc ô tô nãy giờ vẫn chưa êm ru bỗng nhiên lắc lư cực mạnh, giống như đang chạy trên bọt biển mềm yểu, bị quăng lên, sau đó lại rơi xuống.

 

Lâm Tri Ngôn suýt nữa đụng vào trần xe do sự xóc nảy mạnh kia, cô lo sợ mở mắt, đập vào mắt cô chính là điều đáng sợ nhất cô thấy từ trước đến giờ: Trên đường đột nhiên nứt ra một khe hở, như thể sắp có sinh vật khổng lồ nào đó muốn đẩy mặt đường chui ra, màn hình điện thoại b ắn ra báo động màu cam khi gặp rung lắc cực mạnh.

 

"Dừng xe, tránh ra mau!"

 

Hai mắt Hoắc Thuật đỏ rực, anh lớn tiếng quát bảo tài xế mau dừng xe lại.

 

Nhưng mà đã chậm.

 

Hòn đá trên núi xé gió lao xuống, tài xế dồn hết sức đánh tay lái né tránh, nhưng lại bởi vì mặt đường chênh vênh mà anh ta mất khống chế, phá hàng rào lật rơi xuống dưới.

 

Trời đất quay cuồng.

 

Người trong xe giống như những hạt thủy tinh va chạm trong một chiếc bình, hình ảnh cuối cùng mà Lâm Tri Ngôn thấy, chính là Hoắc Thuật kéo cô vào trong ngực, anh dùng cơ thể cao lớn của mình bảo vệ cô thật chặt trong lòng.

 

Lục phủ ngũ tạng bị đè ép như muốn nát ra, bên tai là âm thanh thân xe va chạm vào những hòn đá trên sườn dốc, cùng với tiếng răng rắc khi thân cây bị ép gãy, nghe giống như đang nghiền nát xương người vậy.

 

Hai mắt Lâm Tri Ngôn tối sầm lại, cô mất đi ý thức.

 

"Yêu Yêu..."

 

"Yêu Yêu!"

 

Không biết thời gian đã qua bao lâu, ý thức hỗn loạn của cô cảm nhận được một âm thanh đang run rẩy, như ở xa tít trên mây, lại như sát bên tai mình.

 

Lâm Tri Ngôn chậm rãi mở mắt ra, âm thanh trên đỉnh đầu dần dần trở nên rõ ràng: "Yêu Yêu, Yêu Yêu em tỉnh chưa?"

 

Đập vào mắt cô là một màu đen, Lâm Tri Ngôn ráng lấy lại tinh thần, ánh mắt tan rã mới thoáng tập trung lại một điểm, mơ hồ phân biệt được quai cằm của Hoắc Thuật trong mớ hỗn loạn màu đen trước mắt.

 

“... Hoắc Thuật?"

 

"Anh đây."

 

Hoắc Thuật lập tức trả lời, giọng nói của anh như có năng lực trấn định lòng người: "Anh ở ngay bên em đây, Yêu Yêu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK