• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba tháng sau khi tốt nghiệp lớp đào tạo nâng cao, Lâm Tri Ngôn, người cực kỳ nghèo khó, cuối cùng đã mở ra bước ngoặt đầu tiên trong sự nghiệp của mình. 

 

Cô đã xuất bản một số tác phẩm trên nền tảng xã hội với tên ID là “Tai Dài”, ngoài các bài tập thông thường của lớp huấn luyện, còn có một mục gọi là “Sơn hải”, chủ đề được lấy từ một trong ba cuốn sách cổ Trung Quốc tên “Sơn hải kinh”.

 

Tuy nhiên, không giống như những con quái vật có đường nét đơn giản theo phong cách hội họa truyền thống, cô đã kết hợp những bức tranh động vật với phong cách vẽ được giới trẻ hiện đại yêu thích dựa trên mô tả của tác phẩm gốc. Những con quái vật núi và biển kỳ lạ có thể đang đè nát tòa cao ốc, hoặc ẩn mình trong bánh xe của ngày tận thế, phá vỡ ranh giới giữa cổ đại và hiện đại, tạo thành một loại ảo nhưng rất thực tế.

 

Phong cách vẽ tranh độc lạ nhưng không kém phần bắt mắt này lại vô cùng nổi tiếng trên mạng, những người hâm mộ trìu mến gọi Lâm Tri Ngôn là “Bà cô vẽ tranh cổ trên mạng”.

 

Lâm Tri Ngôn không hiểu hai chữ “bà cô” này lắm, cô chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng đã cảm nhận sâu sắc việc cô không thể theo kịp những người trẻ hơn. Cuối cùng, khi cô sắp chết đói vì nghệ thuật, một công ty xuất bản nổi tiếng đã tìm đến và ngỏ lời muốn hợp tác với cô để xuất bản sách ảnh của “Sơn hải”.

 

Là cuốn sách đầu tay nên có lẽ lượng ấn phẩm và doanh thu sẽ không quá cao, sau hai bản chỉnh sửa được gửi đi, Lâm Tri Ngôn đã nhận được khoản tiền nhuận bút đầu tiên trong đời - chưa đến hai mươi nghìn nhân dân tệ, đủ để cô sống thoải mái qua năm mới ở Thâm Quyến.

 

Sau đó cũng có một vài lời đề nghị muốn ký hợp đồng với cô, lợi dụng cái mác “người khuyết tật” để quảng cáo sản phẩm, nhưng điều này chưa chắc đã tạo ra lợi nhuận. Trên hết, Lâm Tri Ngôn rất ghét việc mua bán dựa trên sự đồng cảm kiểu này nên cô đã thẳng thừng từ chối.

 

Một phút liêm khiết rồi cũng phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, Lâm Tri Ngôn lại trở về cuộc sống thức khuya vẽ bản thảo kiếm sống.

 

Thời điểm khó khăn nhất, cô thậm chí đã nảy sinh ý nghĩ gác lại việc sáng tác và xin làm giáo viên cho một trường dành cho người khuyết tật.

 

Nỗi lo nghèo khó này kéo dài đến đầu mùa xuân, tác phẩm đầu tiên của Lâm Tri Ngôn đã chính thức được nằm trong danh sách các tác phẩm nổi tiếng từ tác giả mạng. Người hâm mộ của cô có lẽ đã tích lũy đủ mong đợi nên ủng hộ rất nhiệt tình, cộng thêm phong cách vẽ tranh của cô rất sáng tạo nên doanh số bán hàng tốt vượt ngoài mong đợi, tám nghìn bản in đầu tiên đã bán hết trong vòng một tháng, nhà xuất bản phải liên hệ gấp với cô để được quyền in tiếp đợt hai, thậm chí bản quyền của những tác phẩm khác cũng mua luôn.

 

Tất nhiên, sau này Lâm Tri Ngôn mới biết rằng ban đầu Lăng Phi đã bỏ tiền mua năm trăm cuốn đem tặng hết cho bạn bè thân thiết của cô ấy, ngay cả đứa nhóc bốn tuổi cũng không tha.

 

Năm nay, số tiền tiết kiệm trong thẻ của Lâm Tri Ngôn lần đầu tiên vượt qua tám mươi nghìn.

 

Vào ngày nhận được khoản thanh toán cuối cùng, Lâm Tri Ngôn tự thưởng cho mình một cốc trà sữa và ba ngày nghỉ để tìm cảm hứng cho chủ đề tiếp theo.

 

Năm sau, Lâm Tri Ngôn sáng tác bộ sách tên “Ghi chép về một trăm loại yêu quái Trung Quốc” với nét vẽ thực tế pha trộn huyền ảo tương tự tác phẩm trước. Cô còn nhận vẽ poster cho một bộ phim viễn tưởng chiếu mạng, sau khi phim phát sóng thì có chút tiếng tăm, điều này càng củng cố cho vị trí của Lâm Tri Ngôn trong giới.

 

Nhà xuất bản gợi ý cô sáng tác một bộ truyện khác nhân lúc còn đang hot, Lâm Tri Ngôn đã thay đổi phong cách hội họa của mình và dành cả năm để trau chuốt nó, dùng phong cách vẽ tranh thủy mặc kết hợp với chủ nghĩa hiện thực tạo nên chủ đề về người khuyết tật mang tên “Muốn nói về hoa”.

 

“Muốn nói về hoa” được chia thành hơn mười chủ đề nhỏ, chẳng hạn như “Tĩnh” phản ánh tình trạng khiếm thính, hai màu trắng đen chia trang giấy thành hai phe đối lập, bên trắng là những người bình thường đang tụm năm tụm ba nói cười, trong khi ở bên kia là một cô gái đứng một mình, thế giới quanh cô chỉ có một màu đen tĩnh lặng.

 

“Nói” phản ánh chứng rối loạn chức năng ngôn ngữ, một cô gái xinh đẹp đang vui vẻ cười to nhưng lại mang một con dao sắc nhọn trên đầu lưỡi, cô ấy có những vết sẹo dài trên mặt, nhàn nhã nhìn về phía ống kính, lộ ra vết thương mọc đầy gai nhọn bên má phải…

 

Sau khi những bức tranh này được tung ra, nhiều cư dân mạng đã suy đoán về danh tính thực sự của “Tai Dài”, suy cho cùng, mỗi chủ đề nhỏ đều quá chân thực và sắc nét, như thể chính tác giả đã từng trải qua nỗi đau và sự bất lực của “người khuyết tật”.

 

Có lẽ vì chủ đề quá thực tế nên “Muốn nói về hoa” chỉ nhận lại độ quan tâm ở mức bình thường nhưng Lâm Tri Ngôn không bận tâm điều này. Trong hai năm qua, thu nhập của cô tăng lên đều đặn, cô đã cho ra hai tác phẩm nên tạm thời không cần phải liều mạng kiếm sống nữa, từ đây cô có thể tập trung sáng tác những tác phẩm có giá trị đích thực - loại giá trị không thể hiện bằng tiền bạc.

 

Lăng Phi trêu cô: [Bé Ngôn, cậu có để ý không? Ban đầu, cậu là giáo viên ở trường chuyên biệt, tớ là một họa sĩ tự do, chỉ sau ba năm, một người không có chuyên môn như tớ lại được nhận vào làm giáo viên trường chuyên biệt trong khi cậu bước vào con đường nghệ thuật. Đây có được xem là hoán đổi cuộc đời bản đời thực không ta?]

 

Lâm Tri Ngôn ngạc nhiên: [Đúng là giống thật nha!]

 

Lăng Phi hưng phấn lên kế hoạch: [Bé cưng, tớ nhớ cậu chết mất! Ba năm mà gặp nhau có một lần, còn hơn cả lén lút yêu đương, lúc nào chúng ta mới đi chơi lần nữa?]

 

Lâm Tri Ngôn gửi một cái emoji “vuốt v e”: [Lần trước cậu tới Thâm Quyến đúng lúc tớ hơi kẹt tiền, không thể tiếp đón cậu chu đáo.]

 

Nói đến chuyện này, Lăng Phi liền cảm thấy đau lòng: [Cậu còn dám nói vậy! Cậu ngày đêm vùi đầu vào sáng tác, bản thân bị viêm đốt sống cổ cũng không để ý, tớ thiếu chút nữa đã không nhịn được mà trói cậu đi thi với tớ rồi.]

 

Lâm Tri Ngôn mỉm cười: [Ba giờ sáng hôm ấy, cậu trốn trong chăn khóc, cậu tưởng tớ không biết sao.]

 

Những ngày khó khăn nhất đã qua, Lăng Phi dứt khoát kể ra: [Nửa đêm tỉnh dậy, tớ nghe thấy cậu luyện nói trong nhà tắm, giọng khàn đến vậy… Tớ không đau lòng sao mà được?]

 

Lâm Tri Ngôn gửi đến một cái emote “ôm”, Lăng Phi liền gửi một tin nhắn thoại: “Bé Ngôn, cậu có trở lại Trùng Khánh không? Tớ thật sự rất nhớ cậu.”

 

Tất nhiên, Lâm Tri Ngôn muốn quay về, dù sao thì đó cũng là nơi cô đã sống từ khi còn nhỏ.

 

Mỗi khi nghe được giọng địa phương quen thuộc ở ga tàu điện ngầm, cô lại không nhịn được quay lại, tìm kiếm giọng nói ấy trong biển người xa lạ.

 

Lâm Tri Ngôn: [Nếu có cơ hội, tớ chắc chắn sẽ đến thăm cậu.]

 

Lăng Phi đổi chủ đề, lười biếng nói: “Tớ có một ý tưởng, đời này tớ quyết phải cùng cậu làm ra một tác phẩm tầm cỡ quốc gia. tớ bỏ tiền, cậu bỏ sức. Cậu thấy chúng mình nên làm đồ thủ công hay thiết kế lại cổ phục thì hợp lý hơn?”

 

Lâm Tri Ngôn cho rằng đây là một ý tưởng rất hay, nhưng làm cái gì còn phải cẩn thận tham khảo, cân nhắc thị trường.

 

Hai người trò chuyện không ngừng, rất ăn ý không đề cập đến người đàn ông vừa hoàn hảo như thiên thần trên trời, vừa nguy hiểm như ma quỷ dưới địa ngục kia.

 

Ba năm thì thay đổi được gì?

 

Lăng Phi, một cô gái được nuông chiều, yêu tự do lại trở thành giáo viên, thậm chí lại cùng Lạc Nhất Minh phát triển chuyện tình chị em đã được hơn một năm.

 

Lâm Tri Ngôn, từ một người ngày mới tới Thâm Quyến phải đắn đo từng xu một, nay đã có thể ung dung chi trả phí sinh hoạt mười sáu nghìn tệ một tháng.

 

Tùy Văn đã tái hợp với bạn gái cũ, bà Diêm đã qua đời, Lâm Tri Ngôn đã có thể nói được vài câu đơn giản, cô còn tìm được một vài người bạn có thể nghe được để trò chuyện.

 

Hòa mình vào đám đông náo nhiệt, cô mới nhận ra rằng, thì ra việc dung nhập vào xã hội của “người bình thường” không khó như cô tưởng.

 

Ở Thâm Quyến, mùa xuân không lạnh, mới đầu tháng ba mà người dân nơi đây chỉ mặc một áo khoác mỏng.

 

Gần đây, Vivian đến Thâm Quyến chơi, tiện hẹn gặp Lâm Tri Ngôn ở một nhà hàng Thái.

 

“Sao vậy, anh bạn kia không đưa cậu tới đây sao?”

 

Vivian vừa thấy mặt đã trêu chọc Lâm Tri Ngôn.

 

Tóc cô ấy được nuôi dài, cắt kiểu mullet siêu chất, cô ấy mặc một chiếc áo khoác denim ngắn, bên trong là một chiếc áo trễ vai, ở cô ấy toát lên một vẻ đẹp phi giới tính.

 

“Không.” Lâm Tri Ngôn kéo ghế ngồi xuống, trả lời ngắn gọn.

 

Cô nói giọng mũi nên giọng có hơi cao, tuy nhiên vẫn rất nhẹ nhàng.

 

“Thôi nào, tớ không tin giữa nam và nữ có tình bạn trong sáng nào cả. Cách anh ấy nhìn cậu rất khác biệt, có thể gạt được cậu nhưng không thể gạt người ngoài như tớ đâu.”

 

Vivian xoay chiếc bật lửa bạc trong tay, nghiêng người về phía trước, nhướng mày cười nói: “Nói thật, tớ còn tưởng hai người đã sớm ở bên nhau, dẫu sao hai người đều là người nghiêm túc, thành một đôi cũng không lạ.” 

 

Lâm Tri Ngôn cầm lấy thực đơn, khẽ mỉm cười: “Không hợp.”

 

Vivian không đồng ý với cô, cô ấy nhìn cô đầy sâu xa: “Chỗ nào không hợp? Không thử sao biết có hợp hay không?”

 

Quen nhau hơn hai năm, Lâm Tri Ngôn đã quen với tính cách thẳng thắn của cô ấy.

 

Thực ra, Lâm Tri Ngôn và Tùy Văn không tương tác quá nhiều trong ba năm qua, họ ăn tối với nhau hai lần, thỉnh thoảng trò chuyện trên WeChat, hầu hết đều là do Tùy Văn chủ động. Sau lần bày tỏ vào đêm Giáng sinh, Lâm Tri Ngôn cũng hoài nghi không biết Tùy Văn có còn tình cảm gì với mình không thì hay tin Tùy Văn đã quay lại với bạn gái cũ, Lâm Tri Ngôn cũng thấy yên tâm…

 

Suy cho cùng, Tùy Văn không phải mẫu người cô thích, nếu trái với lòng mình, cô sợ sau này ngay cả bạn cũng không làm được.

 

“Tính cách, không hợp.”

 

Lâm Tri Ngôn đang cố gắng nói những câu dài, cô vô thức gõ chữ trên điện thoại nhưng rồi lại không nhịn được buộc mình phải mở miệng nói: “Anh ấy quá nghiêm túc, nói là có, rất nhiều, bạn gái.”

 

Vivian sửng sốt một lúc, sau đó cô ấy vừa đỡ trán vừa cười lớn khiến những người xung quanh đồng loạt quay sang nhìn.

 

“Xin lỗi, xin lỗi.”

 

Cô ấy chắp tay tỏ ý xin lỗi những người xung quanh, sau đó cố kìm nụ cười, quay sang nói với Lâm Tri Ngôn: “Cậu, không phải là không biết tình yêu là gì đó chứ?”

 

Lâm Tri Ngôn nghẹn ngào.

 

“Có thật không? Há há há cười chết tớ, xã hội bây giờ, hay là cậu thử vào cấp ba mới mong tìm được người sạch không tì vết đó.”

 

Thấy hai má Lâm Tri Ngôn hơi đỏ lên, Vivian thản nhiên, nói như một người từng trải: “Một cô gái ngoan ngoãn, quy củ như cậu thực chất lại khá bướng bỉnh và nổi loạn, đối tượng của cậu sẽ theo hướng bổ sung cho cậu. Ví dụ như một anh chàng quyến rũ, bí ẩn, tốt nhất có thể mang lại cho cậu cảm giác yêu thích và mới mẻ, nói chung là càng k1ch thích càng tốt. Nhưng anh chàng này cũng phải có quá khứ trong sạch bởi vì cậu thích thế…”

 

Lâm Tri Ngôn đột nhiên cảm thấy đầu gối âm ỉ đau.

 

Cô cảm thấy mình bị Vivian nói trúng tim đen, Vivian càng miêu tả cô lại càng nghĩ tới người ấy…

 

Vivian gõ mặt bàn, quả quyết nói: “Tớ có thể cam đoan, những bạn nữ mà cậu chơi cùng, phần lớn đều là người phóng khoáng, khác một trời một vực với cậu. Đây chắc cũng là lý do cậu chơi với tớ. Chậc, có lẽ người đàn ông ưu tú đó thực sự không phải gu của cậu rồi.”

 

Lại bị nói trúng rồi.

 

Cả Lăng Phi và Vivian đều có tính cách rất khác biệt với Lâm Tri Ngôn.

 

Lâm Tri Ngôn đóng thực đơn lại, bình tĩnh đánh máy: [Cậu để ý tới Tùy Văn nhiều như vậy, tớ còn nghĩ cậu thích anh ấy.]

 

“No no, thứ tớ chú ý không phải là anh ấy, mà là cậu, cưng à.”

 

Vivian lắc một ngón tay, cánh tay bên kia đặt lên lưng ghế: “Nói mới nhớ, sinh nhật của cậu sắp đến rồi phải không?”

 

Lâm Tri Ngôn nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Chủ nhật tuần này, sao vậy?”

 

“Được, lúc đó tại địa điểm tớ đã hẹn, tớ sẽ đưa quà sinh nhật cho cậu.”

 

“?”

 

“Tặng cậu một người đàn ông.”

 

 

Lâm Tri Ngôn dành ít nhất ba buổi chiều mỗi tuần để làm t ình nguyện viên tại một trung tâm thính lực của Viện nghiên cứu Đại học A.

 

Nhìn chung thì sẽ làm kiểm tra, đánh giá, trao đổi về trải nghiệm sử dụng và luyện một vài bài tập nói.

 

Nói đến cũng thật thần kỳ, ban đầu Lâm Tri Ngôn tới Hồng Kông học bổ túc, nên không kịp đăng ký làm t ình nguyện viên cho chi nhánh của trung tâm ở Thâm Quyến.

 

Sau đó, cô đi cùng một người bạn đến kiểm tra thính lực tại chỗ, tiện tay điền một tờ đơn, không ngờ lát sau có một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi bước tới, nhìn cô một lát rồi mời cô gia nhập đội tình nguyện.

 

“Là thế này, con chip trợ thính này được thiết kế dành cho những bệnh nhân khiếm thính từ trung bình đến nặng, nó chủ yếu muốn khắc phục vấn đề khó khăn trong việc nhận dạng phương ngữ, mà trong số những tình nguyện viên ứng tuyển ở Thâm Quyến lại thiếu người vừa tiếp xúc với nhiều phương ngữ vừa bị khiếm thị nặng như cô. Cho nên trải nghiệm sử dụng chip của cô rất có giá trị với những cải tiến sau này của chúng tôi.”

 

Nhân viên áo trắng đưa ra một tờ đơn, nói ngắn gọn: “Tôi là một trong những thành viên của nhóm nghiên cứu chịu trách nhiệm phát triển chip, sẽ đích thân nhận ý kiến phản hồi của tình nguyện viên, nên cô không cần lo lắng về tính chuyên nghiệp. Đãi ngộ chỗ chúng tôi cũng tốt nhất cả nước, tôi tin rằng cô cũng đã tìm hiểu cặn kẽ từ những người bạn của mình… Nếu không còn thắc mắc gì, phiền cô ký tên ở đây.”

 

Lâm Tri Ngôn rất khó từ chối nên cô cứ nửa tin nửa ngờ ký tên, trở thành một thành viên trong nhóm tình nguyện.

 

Hai năm sau, với sự giúp đỡ của bác sĩ trị liệu phục hồi chức năng, chức năng ngôn ngữ của Lâm Tri Ngôn đã dần được cải thiện. Chip trợ thính của Viện nghiên cứu Đại học A cũng đã được nâng cấp rất nhiều, giờ đây không chỉ phân biệt được phương ngữ, thậm chí còn nhận biết được những bối cảnh phức tạp, thậm chí còn nhận dạng được những thứ như một bài hát cũ…

 

Hai năm, ba lần cải tiến, cuối cùng họ cũng cho ra đời một loại máy trợ thính cho người gần như bị điếc hoàn toàn cũng có thể nghe rõ.

 

Máy trợ thính mới nhỏ gọn, đeo rất thoải mái, khó mà cảm nhận được có vật lạ trong tai mình. Lâm Tri Ngôn có thể phân biệt rõ ràng âm thanh giao thông, giọng nói của con người và âm nhạc từ các cửa hàng trên phố, những âm thanh này sẽ không bị bóp méo do quá trình xử lý tiếng ồn.

 

Được bao bọc trong âm thanh sóng biển, cô cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết, như thể bóng tối trên người cô dần tan biến, thế vào là những sắc màu tươi đẹp.

 

Về đến nhà, vừa bật đèn lên, điện thoại trong túi rung lên.

 

Thập Nhất: [Con chip 3.0 sử dụng sao rồi?]

 

Thập Nhất là tên nữ nhân viên đã làm việc với Lâm Tri Ngôn.

 

Cô ấy đã được chuyển về Viện nghiên cứu Đại học A ở Bắc Kinh vào đầu năm ngoái, trước khi rời đi, cô ấy đã thêm tài khoản WeChat của Lâm Tri Ngôn và giữ liên lạc với cô hàng ngày, chủ yếu là hỏi về tác dụng của máy trợ thính và đề xuất biện pháp phục hồi chức năng.

 

Thường xuyên nói chuyện qua lại, hai người cũng dần thân thiết hơn, Lâm Tri Ngôn gọi cô ấy là chị Thập Nhất.

 

Lâm Tri Ngôn: [Đặc biệt thoải mái! Không có cảm giác có vật thể lạ khi đeo, âm thanh xung quanh cũng rất rõ ràng, ngay cả trong môi trường có tiếng ồn.]

 

Thập Nhất: [Vậy là tốt rồi.]

 

Lâm Tri Ngôn: [Nhưng mà vẫn khó xác định được vị trí của âm thanh, em hy vọng rằng máy trợ thính trong tương lai có thể xác định chính xác nguồn âm thanh. Kỹ thuật này có khó không chị?]

 

Thập Nhất: [Không khó, nhưng em cần phải nghe được âm thanh bằng cả hai tai. Hướng đi của Viện nghiên cứu Đại học A đang chuyển sang cấy ghép ốc tai điện tử, sớm thôi sẽ có đột phá lớn, chờ hoàn thiện, bọn chị sẽ xem xét cấy ốc tai điện từ cả hai bên cho em. Sau khi hồi phục, em sẽ có thể phân biệt được các vị trí âm thanh như những người bình thường.]

 

Lâm Tri Ngôn nói đùa: [Không phải phương hướng nghiên cứu nên được giữ bí mật sao? Chị Thập Nhất, chị không sợ em tiết lộ cho đối thủ cạnh tranh của chị hả?]

 

Thập Nhất: [Không sợ, chị đã ký thỏa thuận bảo mật.]

 

Lâm Tri Ngôn sửng sốt.

 

Chị Thập Nhất ngoài đời hơi xa cách nhưng lại khá nhiệt tình khi trò chuyện trên mạng, đôi khi còn khá là hài hước, mọi chuyện đều được cô ấy sắp xếp ổn thỏa.

 

Lâm Tri Ngôn: [Phẫu thuật cấy ghép ốc tai rất tốn kém phải không chị?]

 

Thập Nhất: [Không đắt bằng hàng nhập khẩu đâu. Em đừng lo lắng, tình nguyện viên sẽ được miễn toàn bộ chi phí.]

 

Lâm Tri Ngôn trả lời bằng một cái icon “đã hiểu” rồi để điện thoại sang một bên.

 

Cuộc trò chuyện vốn đã kết thúc ở đây nhưng chỉ ít phút sau, điện thoại lại rung lên.

 

Thập Nhất: [Em vẫn muốn dùng app để luyện tập sao?]

 

App mà chị Thập Nhất đề cập đến là app “Nghe nói”, ban đầu, Lâm Tri Ngôn và một số tình nguyện viên phản ánh rằng các app chuyển đổi văn bản thành giọng nói phổ biến đều rất khó dùng, không tốn pin thì cũng không chính xác, dùng còn phiền hơn không dùng.

 

Vốn chỉ là thuận miệng nói ra nhưng trong vòng một tháng, Viện nghiên cứu Đại học A đã phát triển một app chuyển đổi giọng nói dành riêng cho người khiếm thính có tên là “Nghe nói”. Ứng dụng này không chỉ có thể chuyển đổi văn bản thành giọng nói mà còn có thể chuyển đổi giọng nói thành văn bản, tham gia vào một hệ thống các khóa đào tạo ngôn ngữ toàn diện, có thể sửa và chấm điểm theo cách phát âm do người dùng nhập.

 

Hằng ngày, Lâm Tri Ngôn sẽ dành hơn một tiếng để tập nói với app, nếu văn bản được chuyển đổi giống hệt như câu cô tưởng tượng trong đầu, điều đó có nghĩa là cô đã phát âm chính xác, ngược lại tức là còn cần phải cải thiện, lỗi sai cũng được chỉ rõ, hết sức thuận tiện.

 

Lâm Tri Ngôn có hơi xấu hổ đáp: [Hôm qua chị rủ em luyện tập mà em lại không có thời gian cho chị.]

 

Thập Nhất: [Không sao đâu, học tập kết hợp với nghỉ ngơi điều độ mới tốt. Chị sẽ nói với bác sĩ phục hồi chức năng của em lập ra kế hoạch tập nói mới, cuối tuần em thử một chút đi.]

 

Lâm Tri Ngôn nhìn dòng chữ này, khó xử: [Xin lỗi chị Thập Nhất, chị có thể đổi sang ngày khác được không? Cuối tuần này em có việc.]

 

Thập Nhất: [Sao vậy?]

 

Lâm Tri Ngôn: [Bạn em mời em đi uống rượu, cô ấy đã hẹn trước, không thể cho cô ấy leo cây được.]

 

Thời Nghi im lặng nửa phút, nghiêm túc dặn dò: [Em đang đeo máy trợ thính, uống ít thôi đó.]

 

Lâm Tri Ngôn: [Em biết, em không uống đâu, chút yếu là vì chuyện khác.]

 

Thập Nhất: [Có chuyện gì thế?]

 

Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Ờm… Có lẽ là, xem mắt?]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK