Chân trái ở dưới vô lăng của Lâm Tri Ngôn đang co thắt vì bị kiệt sức, toàn thân đau đớn gần như rã rời. Chất lỏng đắng chát cứ nhỏ giọt làm ướt tóc mai của cô, không biết đó là nước mắt hay mồ hôi.
Cô cắn môi, chẳng mấy chốc đã nếm được mùi tanh thoang thoảng giữa kẽ răng. Rừng núi tối tăm như ở trong một khu nghĩa trang lớn, nuốt chửng mọi âm thanh.
Đau quá, cô không thể kiên trì được nữa.
Không biết qua bao lâu, trong xe chợt có tiếng rung vang lên.
Dư chấn sao?
Trái tim của Lâm Tri Ngôn nhảy lên tận cổ họng, máu chảy ngược khắp cơ thể.
Cô cứng người ngồi nghe ngóng một lúc, rồi nhận ra đó không phải là dư chấn mà là tiếng rung có người gọi đến hiển thị trên điện thoại. Điện thoại của Hoắc Thuật bị rơi ra trong lúc xóc nảy!
Có người gọi tới, điện thoại đâu rồi?
Trong xe quá tối và chật chội, Lâm Tri Ngôn quay đầu lại bất chấp việc bị cành cây khô cứa vào má. Cuối cùng cô nhìn thấy một ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt vùi trong cát và sỏi dưới góc cửa xe bị biến dạng.
Chiếc điện thoại di động bị ném dưới cửa xe bị biến dạng và lồi lõm, khoảng cách để ngón tay có thể xuyên qua khe hở là chưa đầy năm xăng-ti-mét. Lâm Tri Ngôn cố gắng hết sức duỗi ngón tay để đẩy những viên đá ra, đồng thời thật cẩn thận để không chạm vào vết thương bị thủng của Hoắc Thuật. Cô thấy trước mắt choáng váng một hồi.
Cuộc gọi đến tự ngắt, xung quanh lại chìm vào bóng tối đáng sợ.
Cũng may không lâu sau, điện thoại lại vang lên lần nữa. Lâm Tri Ngôn chịu đựng cơn đau nhói ở mu bàn tay do bị cửa xe ấn vào. Đầu ngón tay của cô mò được tới cạnh của chiếc điện thoại, cô cẩn thận kéo nó ra từng chút một.
Cô run rẩy nhấn nút trả lời, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi là Chu Kính. Huyện Ích xảy ra động đất, anh không sao chứ? Tổng giám đốc Hoắc, anh có đang nghe không?”
“Chu Kính...”
Lâm Tri Ngôn không còn sức lực để mở mắt nhưng vẫn vội vàng yếu ớt nói: “Trên núi bị sạt lở, chúng tôi bị... Mắc kẹt trong núi rồi. Xem định vị đi, mau tới... Cứu mạng!”
Không biết qua bao lâu, tiếng ồn từ chiếc trực thăng tìm kiếm cứu nạn cuối cùng cũng vang lên trên đỉnh đầu.
Lâm Tri Ngôn dùng hết chút sức lực cuối cùng để giữ chặt tay lái.
Tách.
Tiếng huýt sáo chói tai và ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống những tán cây cổ thụ, đội tìm kiếm cứu nạn trên không do nhà họ Hoắc cử đến lập tức hét lên: “Bọn họ ở đằng kia!”
Trực thăng đã đưa ba người bị thương ở trên xe đến thẳng bệnh viện của thành phố Bân. Ngoại trừ tái xế đã bất tỉnh ra thì người bị thương nặng nhất là Hoắc Thuật. Cây gậy gỗ sắc nhọn đã xuyên qua toàn bộ sườn bụng của anh, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ một nửa quần áo trên người.
Đội cứ nạn không dám tự ý di chuyển cây gậy kia mà cần phải mau chóng phẫu thuật.
Khi cáng cứu thương được đưa ra khỏi trực thăng, Hoắc Thuật đã tỉnh lại một lúc.
Ánh mắt của anh rời rạc, ý thức yếu ớt nhưng vẫn bướng bỉnh quay mặt sang một bên như đang muốn tìm gì đó.
Lâm Tri Ngôn vừa xuống trực thăng và được y tá đỡ ra khỏi đám đông. Cơn gió lớn từ chân vịt của trực thăng khiến sắc mặt của cô tái nhợt như tờ giấy.
Cô biết Hoắc Thuật đang tìm ai nhưng cô không thể lại gần hơn nữa, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh hít thở dồn dập vì lo lắng. Máy đo trên cánh tay phát ra tiếng kêu bíp bíp chói tai.
Bác sĩ ở bên cạnh hét lớn: “Nhịp tim của bệnh nhân quá nhanh! Chuẩn bị truyền máu!”
Một nhóm nhân viên y tế đẩy cáng cứu thương về phía phòng mổ của bệnh viện, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đua với thời gian.
Mãi cho đến khi đèn đỏ trong phòng mổ được bật lên, lúc này cơ thể của Lâm Tri Ngôn trượt xuống như thể mất hết sức lực rồi ngất đi.
...
“Vào lúc 21h06 ngày 13 tháng 10 năm 202X, một trận động đất mạnh 5,2 độ richter đã xảy ra ở vùng núi huyện Ích, thành phố Bân, tỉnh Tứ Xuyên, có tâm chấn sâu 11km. Tính đến 16h ngày 14 tháng 10, trận động đất đã khiến tổng cộng 17 ngôi nhà bị sập, 42 người bị thương, trong đó có 4 người bị thương nặng, nhiều đoạn đường bị hư hỏng ở các mức độ khác nhau...”
Lúc Lâm Tri Ngôn tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Bảng tin về thảm họa động đất mới nhất đang được phát sóng trên TV chiếu phía sau phòng bệnh.
Ánh chiều tà cao một mét chiếu qua khung cửa sổ như một tấm lưới vàng, nhẹ nhàng phủ xuống người Lăng Phi. Tựa như vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô không phân biệt được ranh giới giữa thực và ảo.
Hiếm khi thấy Lăng Phi trong bộ dạng nhếch nhác như thế, thậm chí còn không trang điểm, cô ấy đang dựa vào chiếc tủ cao cạnh giường để ngủ. Nhìn kỹ thì thấy chóp mũi của cô ấy đỏ bừng và mí mắt bị sưng như quả óc chó, chắc hẳn tối hôm qua cô ấy đã khóc rất nhiều...
... Tối hôm qua?
Đúng rồi, Hoắc Thuật!
Lâm Tri Ngôn vội vàng nhặt ốc tai điện tử bên ngoài đeo vào rồi cố gắng chống người ngồi dậy. Lăng Phi lập tức choàng tỉnh.
Cô ấy thấy Lâm Tri Ngôn đang mỉm cười nhìn mình thì hai mắt đỏ hoe, bật khóc bổ nhào về phía trước: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi! Cậu không biết tớ đã lo lắng thế nào khi nhìn thấy tin tức về trận động đất tối qua đâu, hơn nữa còn không thể liên lạc được với cậu!”
Nếu trên đời này có người quan tâm Lâm Tri Ngôn như chị em ruột thì người đó chỉ có thể là Lăng Phi.
“Phi Phi, cậu đè tớ nặng quá...”
Lâm Tri Ngôn đau đến mức hít hà nhưng trong mắt lại lóe lên ý cười dịu dàng.
Lăng Phi vội vàng buông tay ra, lúc này mới nhớ tới việc chính: “Bác sĩ bảo cậu bị chấn động não nhẹ, mau nằm xuống đi! Những vết thương ngoài da khác đều không sao, chỉ là dây chằng bên chân trái bị giãn nhẹ nên phải nghỉ ngơi nửa tháng.”
“... Hoắc Thuật đâu?”
“Anh ta...”
Thấy Lăng Phi kéo chăn mà không nói gì, Lâm Tri Ngôn cảm thấy lạnh lẽo sởn gai ốc, giọng nói cũng trở nên căng thẳng: “Anh ấy bị làm sao vậy? Phi Phi...”
Lúc này Lăng Phi mới an ủi nói: “Anh ta tạm thời không sao, ca phẫu thuật rất thành công, hiện tại đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói chờ đến khi anh ta tỉnh lại là sẽ qua giai đoạn nguy hiểm.”
Trái tim đang bị treo lơ lửng trên không của cô được trở về vị trí cũ.
Lâm Tri Ngôn ngả người vào chăn, thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Phi bĩu môi: “Tớ không muốn thấy cậu quan tâm đ ến anh ta như vậy đâu... Muốn ăn hoa quả không? Tớ gọt quả lê cho cậu nhé?”
“Không cần đâu, tớ không muốn ăn.”
Lâm Tri Ngôn dịch sang bên cạnh, chừa ra một nửa chỗ rồi bảo Lăng Phi có thể dựa vào nghỉ ngơi một lúc, sau đó giải thích: “Không phải tớ quan tâm đ ến anh ấy, mà là nếu lần này không có anh ấy dùng thân mình để bảo vệ tớ thì có lẽ người được đưa vào phòng cấp cứu là tớ đấy.”
“Thật sao?”
Lăng Phi bán tín bán nghi nói: “Anh ta tốt tính như vậy sao?”
Lâm Tri Ngôn gật đầu. Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, loại phản ứng theo bản năng này của anh rất khó có thể giả vờ được.
“Đúng rồi, tại sao cậu biết tớ ở đây?”
Lăng Phi cúi đầu gẩy ngón tay mà không nói gì.
Lâm Tri Ngôn đoán ra được gì đó nên hỏi thẳng: “Cậu đi tìm Lạc Nhất Minh?”
Quả nhiên toàn thân Lăng Phi cứng đờ, nhỏ giọng nói: “Không phải do tớ lo lắng cho cậu quá sao, bất đắc dĩ tớ mới phải làm vậy thôi.”
Lâm Tri Ngôn thở dài, cô nghiêng người ôm Lăng Phi: “Xin lỗi cậu, Phi Phi. Tớ lại gây phiền phức cho cậu rồi.”
“Chúng ta thân thiết như vậy mà cậu nói lời khách sáo gì thế! Chỉ cần cậu bình an vô sự thì những thứ khác không là gì cả.”
Lăng Phi xoa đầu của Lâm Tri Ngôn, nói thì thầm: “Hơn nữa, Lạc Nhất Minh đã đồng ý cho tớ ngồi trên trực thăng riêng rồi.”
“?”
Sao cô cứ có cảm giác câu cuối này mới là điểm mấu chốt vậy?
Ăn tối xong, Lâm Tri Ngôn vịn vào tường, đi từ từ đến phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng trên.
Có một bóng hình quen thuộc đang ngồi trên ghế dọc hành lang. Khi nhìn thấy Lâm Tri Ngôn bước ra khỏi thang máy, anh ấy lập tức đứng dậy chào: “Cô Lâm.”
“Chu...”
Nhất thời Lâm Tri Ngôn không biết phải xưng hô với Chu Kính như thế nào. Hiện giờ anh ấy không còn là trợ lý nữa mà đã được Hoắc Thuật cất nhắc lên làm chức vụ cấp cao trong một chi nhánh, nhưng cô không rõ chức vị cụ thể là gì.
“Cô Lâm cứ gọi tên của tôi là được.”
“Anh Chu.”
Lâm Tri Ngôn chọn cách xưng hô nghe có vẻ ổn nhất, rồi chân thành cảm ơn: “Lần này vất vả cho anh rồi! Nếu không có hai cuộc điện thoại của anh thì có lẽ tôi và Hoắc Thuật đều đã...”
“Cô Lâm khách sáo rồi, đây là trách nhiệm của tôi mà.”
“Anh ấy thế nào rồi?”
“Bị gãy hai xương sườn, cánh tay trái bị nứt xương nhẹ, vết thương xuyên thấu ở thắt lưng cũng đã được khử trùng sạch sẽ, cũng may không có cơ quan nội tạng nào bị tổn thương. Bác sĩ nói, nếu cành cây kia chỉ lệch sang một xăng-ti-mét nữa thôi thì gan và thận sẽ bị tổn thương không thể phục hồi được.”
Vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của Chu Kính cũng có đôi phần thổn thức, anh ấy thở dài nói: “May mà trong cái rủi có cái may.”
Lâm Tri Ngôn nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh qua tấm kính, dù cô đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng vẫn không giấu nổi nỗi chua xót và hiu quạnh trong lòng.
Anh nằm đó với hai vòng băng quấn quanh đầu, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt. Dù đang trong tình trạng hôn mê nhưng lông mày của anh vẫn hơi nhíu lại như thể đang chất chứa nỗi lòng đầy bất an của mình.
Lồ ng ngực của anh được quấn bằng một dây đeo ngực đàn hồi màu trắng nhạt để cố định xương sườn, trên hai cánh tay rắn chắc có rất nhiều vết trầy xước và vết bầm tím. Càng nghiêm trọng hơn chính là vết thương xuyên thấu ở thắt lưng của anh, lờ mờ có thể nhìn thấy trên miếng vải băng và băng gạc dính vết máu và nước thuốc màu đỏ rỉ ra khiến người ta nhìn mà phát hoảng.
Nếu không phải lồ ng ngực của anh đang khẽ phập phồng và dữ liệu trên màn hình giám sát vẫn đang bình ổn thì Lâm Tri Ngôn gần như nghĩ rằng người đang nằm trên giường bệnh kia chính là một tác phẩm điêu khắc băng không có sức sống.
Các phòng bệnh khác đều có người thân chăm sóc và bạn bè đến thăm hỏi. Nhưng khi Hoắc Thuật đang đứng giữa ranh giới sinh tử thì bên cạnh lại chỉ có một người cấp dưới đến trông nom.
Ba mẹ, anh chị em trong nhà anh đều có đủ cả. Từ trước tới giờ anh luôn đứng ở vị trí cao nhất, được hàng ngàn người ngưỡng mộ nhưng cuối cùng vẫn chỉ đơn độc, lẻ loi.
“Tài xế kia sao rồi?”
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhớ anh ta tên là Hạ Tích.”
Chu Kính trả lời: “Bị nứt xương sọ, vừa mới tỉnh lại. Đang nằm ở phòng bên cạnh, bác sĩ nói phải điều trị bằng phương pháp bảo tồn.”
Lâm Tri Ngôn từ từ thở ra, tạm thời yên tâm.
Cũng may, mọi người vẫn còn sống.
“Anh ăn tối chưa?”
Cô nhìn Chu Kính, quan tâm nói: “Ở đây một mình sẽ rất mệt.”
“Bảy giờ tối sẽ có người khác đến thay ca, đến lúc đó tôi sẽ đi ăn.”