Trước tiên Lâm Tri Ngôn đến tham quan văn phòng mà cô và Lăng Phi cùng làm chung.
Đúng như Lạc Nhất Minh đã nói, phòng làm việc mới này đang hoạt động ổn định, khu thủ công và khu nghỉ ngơi được tách biệt với nhau nhìn sáng sủa sạch sẽ. Những tấm bình phong, gương, đèn lồ ng và các mẫu tranh thủy tinh tráng men khác được bày biện gọn gàng, khói từ lư hương cuộn lên mang nét cổ kính, không hề bị nhà họ Lạc làm hư hại chút nào.
Ngày hôm đó tại nhà họ Hoắc, Hoắc Thuật nắm tay cô hùng hồn tuyên bố câu "Đây là Lâm Tri Ngôn, tôi đang theo đuổi cô ấy" vẫn vang vọng bên tai cô.
Mà cảnh tượng trong căn phòng tối của biệt thự trên núi nhìn thấy ngày hôm qua cũng khiến cô bàng hoàng, rất lâu chưa thể bình phục lại.
Lâm Tri Ngôn không quan tâm những bức tranh đấu giá sẽ thuộc về ai, dù sao số tiền thu được từ cuộc đấu giá từ thiện sẽ được quyên góp cho các tổ chức phúc lợi dành cho người khuyết tật. Hoắc Thuật sẵn sàng quyên góp chút tiền theo mong muốn của cô cũng coi như một việc thiện. Về việc sưu tầm tập tranh của cô, chỉ cần không làm phiền đến cuộc sống và sự nghiệp của cô thì không sao cả.
Nếu Hoắc Thuật cố tình nâng giá mua những vật trưng bày khác của cô thì cô sẽ tức giận. Dù sao số tiền đó là tiền tiêu cho cá nhân cô, ý nghĩa hoàn toàn khác, sẽ khiến cô có ảo giác mình bị bao nuôi. May mắn là Hoắc Thuật làm việc có chừng mực, ba bức tranh còn lại cũng được mua hợp pháp theo giá thị trường, không có hành động nào vượt quy định.
Nhưng nụ hôn ở quán bar đó thực sự đã chạm đến ranh giới của cô.
Cảm giác không được tự nhiên này không chỉ đến từ sự dây dưa trên môi lưỡi mà còn từ sự tức giận vì lãnh thổ tinh thần bị xâm chiếm. Dù cho Hoắc Thuật sau khi hôn xong đã lợi dụng bóng tối để chạy mất, có lẽ anh cũng biết cô sẽ tức giận vì điều này.
Dù có tức giận đến đâu thì công việc vẫn phải tiếp tục. Không có gì quan trọng hơn việc kiếm tiền.
Lâm Tri Ngôn và Lăng Phi đã thống nhất về các sản phẩm thủ công mới sẽ được phòng làm việc ra mắt, sau đó vội vã đến đại học C để chuẩn bị kỹ lưỡng cho một đợt triển lãm cá nhân mới.
Nhiều người đến xem triển lãm đa số là đàn em cùng trường với Lâm Tri Ngôn. Luôn có một số người ngồi xe lăn và chống nạng, cũng có các chàng trai cô gái giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu giống cô. Họ đứng thành từng nhóm hai ba người im lặng trước “Muốn nói về hoa”, thưởng thức hiện thực sắc nét ẩn giấu dưới nét vẽ của bột màu Trung Quốc trông mềm mại và ấm áp.
Lâm Tri Ngôn nhìn thấy trong góc có một cô gái khiếm thị đang cầm một cây gậy dò đường. Cô gái nghiêng đầu chăm chú lắng nghe người thân mô tả các chi tiết của bức tranh, thỉnh thoảng lại gật đầu mỉm cười. Giống như bức tranh đang hình thành trong tâm trí, đồng điệu với tâm hồn cô gái.
Xét về lợi ích kinh tế, “Muốn nói về hoa” là tác phẩm có lợi nhuận thấp nhất trong loạt tranh của Lâm Tri Ngôn. Ngoại trừ hai bức tranh từ thiện được bán đấu giá với giá cao, cô chỉ nhận được phí bản quyền xuất bản hơn một trăm nghìn tệ. Nhưng cô chưa bao giờ hối hận khi tạo ra bộ tranh này. Nó có thể khiến thế giới nhận thức được những khó khăn của cộng đồng người khuyết tật, có thể có được người để đồng cảm là ý nghĩa lớn nhất trong tác phẩm của cô.
Lâm Tri Ngôn mở một bộ bưu thiếp xung quanh "Muốn nói về hoa", dùng bút kim loại ký tên, sau đó cho nhân viên tại địa điểm phát cho các học sinh khuyết tật.
Chiều ngày triển lãm thứ hai, có ba bốn vị khách lớn tuổi đến xem.
Khán giả xem tranh của Lâm Tri Ngôn hầu hết là các bạn trẻ, những người đến triển lãm đa số đều là các bạn trẻ đến từ Đại học C và các khu vực lân cận, vậy nên những vị khách có khí chất lãnh đạo này vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của Lâm Tri Ngôn.
Người đàn ông dẫn đầu có lẽ khoảng hơn năm mươi tuổi với mái tóc đã bạc màu hai bên thái dương, mặc vest đi giày da, đang vô cùng thích thú ngắm nghía vài bức tranh thủy tinh tráng men mà Lâm Tri Ngôn đã mang từ phòng làm việc đến: có những tấm kính nhỏ tinh xảo vẽ hoa và chim, cũng có bức bình phong vẽ tranh phong cảnh hoành tráng và phức tạp.
Lâm Tri Ngôn vui vẻ mỉm cười bước tới, chủ động giới thiệu cho họ cảm hứng về bức tranh thủy tinh tráng men Cloisonné.
Tốc độ nói của cô hơi chậm, đôi khi phát âm hai từ không rõ ràng nhưng những vị khách không bận tâm và kiên nhẫn lắng nghe cô giải thích về các khâu như vẽ bản vẽ, chuyển in, chạm khắc, chấm màu xanh.
Khi biết tin những thành phẩm tinh xảo này được một nhóm thanh niên khiếm thính làm thủ công dựa trên những bức tranh do cô ủy quyền, người lãnh đạo khá ngạc nhiên cầm kính viễn thị lên nhìn hồi lâu, không ngừng khen ngợi nói: "Đây mới là một nghệ thuật gia thực thụ, mang lại lợi ích cho bản thân và người khác. Rất tốt, rất tốt!"
“Ông quá khen rồi.”
Lâm Tri Ngôn đang trò chuyện vui vẻ, cô lấy từ trong túi ra chiếc móc khóa tranh thủy tinh tráng men Cloisonné mà Lăng Phi đã đưa cho cô trước đó, dùng cả hai tay đưa cho ông cụ: “Xin ông hãy giữ lấy cái này làm kỷ niệm.”
Ông lãnh đạo vui vẻ nhận lấy, xin cô một tấm danh thiếp rồi dẫn nhóm người đi.
Sáu giờ chiều, ngay trước giờ đóng cửa, Thành Dã Độ dẫn theo một thực tập sinh nhỏ nhắn chạy tới hội trường.
Vừa gặp nhau, anh ấy đã nói: “Bị tắc đường nên đến muộn.”
Lâm Tri Ngôn đứng dậy từ phía sau quầy triển lãm cười nói: "Không muộn, đúng sáu giờ. Khách xem triển lãm đều đã đi hết rồi nên rất yên tĩnh."
Năm nay Thành Dã Độ được thăng chức phụ trách mảng tin tức văn học. Nghe tin Lâm Tri Ngôn sẽ trở lại Sơn Thành để tổ chức một cuộc triển lãm vào ngày Quốc khánh, anh ấy đã chủ động mời cô và hỏi cô có thể dành ra một giờ để thực hiện một cuộc phỏng vấn chuyên đề được không.
Chuyện đôi bên cùng có lợi tất nhiên Lâm Tri Ngôn sẽ không từ chối.
Ba người rời khỏi phòng triển lãm và đi về phía ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi.
Thành Dã Độ bảo thực tập sinh lấy bút ghi âm ra, nói dứt khoát: "Bắt đầu thôi."
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dang rộng đôi cánh khổng lồ xâm chiếm mặt đất, từng tầng mây dày đặc, không còn chút ánh sáng nào từ trăng sao, cả thành phố chìm vào bóng tối.
Một giờ nhanh chóng trôi qua, Thành Dã Độ cầm chiếc điện thoại đã tắt chuông lên, nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Chúng ta cùng đi ăn nhé?”
Cô em thực tập sinh đang thu dọn đồ đạc vểnh tai lên nhìn cái này cái kia, vẻ mặt rõ hóng chuyện.
Lâm Tri Ngôn do dự một lúc rồi nói: "Lần sau đi, tớ có hẹn với Lăng Phi rồi."
“Vậy cũng được.”
Thành Dã Độ đút tay vào túi áo khoác rồi đứng dậy.
Lâm Tri Ngôn cũng đứng dậy cười nói: "Cảm ơn cậu đã cho tớ cơ hội để quảng bá tác phẩm của mình!"
Khuôn mặt góc cạnh của Thành Dã Độ dịu đi một chút, anh ấy nói: “Tình cờ nhóm bọn tớ đang thực hiện một loạt bài phỏng vấn chuyên đề về ‘Di sản văn hóa phi vật thể’, trong danh sách bạn bè đã có sẵn trường hợp xuất sắc nên tớ không cần phải đi tìm đâu xa nữa."
Cô bé thực tập sinh ở bên cạnh mím môi mỉm cười.
Lúc này sắp đóng cửa, Lâm Tri Ngôn đưa họ ra cửa bỗng nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Thành Dã Độ, cậu thường xuyên ra ngoài phỏng vấn quen biết nhiều, có thể giới thiệu giúp tớ tài xế hay hướng dẫn viên du lịch nào đáng tin cậy được không? Cần quen thuộc địa hình và các tuyến đường ở Tứ Xuyên - Quý Châu, cũng như phong tục tập quán của dân tộc Di, tốt nhất nên là người địa phương.”
Thành Dã Độ hỏi: "Khi nào cậu cần?"
"Ba ngày nữa lên đường và kéo dài khoảng một tuần."
"Được, để tớ hỏi giúp cậu."
Lâm Tri Ngôn tiễn Thành Dã Độ đi, khi ra cửa cô mới phát hiện trời đang mưa.
Chắc hẳn trời đã mưa được một lúc, mưa đang ngớt dần. Những hạt mưa bụi dưới ánh đèn neon tỏa ra ánh sáng mát mẻ, trong không khí đã có sự ẩm ướt lạnh lẽo của mùa thu.
Không gọi được xe trong khuôn viên trường, phòng triển lãm chỉ cách cổng trường một đoạn ngắn. Lâm Tri Ngôn không mang theo ô, thấy mưa không lớn cô nghĩ đến việc đi dọc theo con đường rợp bóng cây ra bên ngoài trường học để gọi xe. Lá cây ngô đồng rậm rạp có khả năng che được mưa.
Cô trùm áo khoác lên đầu, đi được chừng mười mét thì nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.
Cô ngơ ngác quay lại, nhìn thấy một người đàn ông đang sải bước về phía mình trong ánh sáng mờ ảo qua màn mưa, bước chân nặng nề mà nhanh chóng, bước đi với khí thế vượt qua mọi chông gai.
Ngay sau đó Lâm Tri Ngôn bị anh kéo vào mái che bãi xe đạp, chiếc áo khoác trên đỉnh đầu cũng bị cởi ra, khoác lại lên đôi vai lạnh lẽo của cô.
“Đi dưới trời mưa mà quần áo cũng không mặc hẳn hoi, em muốn bị cảm à?”
Hoắc Thuật cau mày mở cổ áo bị gấp ra cho cô. Các đốt ngón tay lạnh đến mức gần như không còn hơi ấm.
Từ trên người anh có mùi thuốc lá thoang thoảng, như thể đang thấm đẫm cảm xúc cũng có vị đắng.
Lâm Tri Ngôn nhớ lại Hoắc Thuật từng nói anh không nghiện thuốc lá, chỉ thỉnh thoảng hút một hơi khi cần nâng cao tinh thần. Còn nhớ lần cuối cùng cô nhìn thấy anh hút thuốc là vào sáng sớm ngày cô phẫu thuật cấy ốc tai điện tử, vậy còn lần này thì sao?
Trên tóc và lông mày của anh có một tầng hơi nước ẩm ướt, áo khoác đen lấm lem những vệt ướt lớn, hình như anh đã đợi trong mưa rất lâu.
Lâm Tri Ngôn khẽ hé môi, đè nén cảm xúc trong lòng, giọng nói nghe có vẻ không được tự nhiên nhưng cố bình tĩnh: “Sao anh lại đến đây?”
“Đưa ô.”
“Ô đâu?”
Hoắc Thuật tay không đứng ở đó không nói gì.
May mà người tài xế rất tinh ý, chạy tới đưa cho anh một chiếc ô cao cấp có cán dài màu đen mà Lâm Tri Ngôn từng thấy trước đây.
Hoắc Thuật ấn nút, chiếc ô vang lên một tiếng mở ra, tạo nên một thế giới yên tĩnh.
Anh không đến quá gần, chỉ nghiêng chiếc ô qua đầu Lâm Tri Ngôn, còn toàn bộ người anh lại ở ngoài trời dưới cơn mưa đêm dai dẳng.
Thiên vị trắng trợn đang đè nặng lên cô, khiến người ta khó có thể thể chịu nổi.