• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lâm Tri Ngôn dạy xong tiết cuối cùng tại cô nhi viện, cô cười chào tất cả các em lớn nhỏ trong lớp, rồi giơ ngón tay làm động tác “Máy ảnh”.

 

Bọn trẻ biết đây là cô giáo Lâm đang muốn chụp ảnh chung với mình, tức khắc người thì đẩy xe lăn, người thì chống nạng hào hứng vây quanh một chỗ, ngay cả các em mắc chứng tự kỷ trong góc cũng bị “Chuyển Phát Nhanh” ủi tới.

 

Trương Duệ Bác chạy về phòng mỹ thuật, lấy ảnh của Trần Linh trên tủ cất đồ ra. Chuông Nhỏ là bạn cùng lớp và cũng là thành viên gia đình quan trọng nhất của bọn họ, đương nhiên không thể vắng mặt trong trường hợp này.

 

Lâm Tri Ngôn khoanh chân ngồi trên mặt đất, vươn cánh tay ôm lấy cổ của “Chuyển Phát Nhanh” mà an ủi, giơ ngón giữa và ngón trỏ lên thành chữ “V” nhỏ, một tay cầm điện thoại di động hướng về phía trước, để bọn trẻ vây quanh cô đều được lọt vào trong ống kính.

 

Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa kính, chiếu sáng hạt bụi vàng li ti trong không khí, Lâm Tri Ngôn hơi nghiêng đầu, nở nụ cười ấm áp.

 

“Tách” một tiếng, ống kính dừng lại.

 

Lâm Tri Ngôn rất hài lòng đối với tấm ảnh này, cô nhìn hồi lâu, sau đó đứng dậy đi đến phòng làm việc của dì viện trưởng, đưa đơn từ chức bằng cả hai tay.

 

Ba ngày trước, dì viện trưởng đã nhận được tin nhắn mong muốn từ chức của Lâm Tri Ngôn nên bà ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy nhiên đến lúc đóng dấu kết luận thì thực sự vẫn không nỡ.

 

“Cháu là một đứa trẻ ưu tú, có khả năng quan sát nhạy bén, suy nghĩ tinh tế, dù làm gì cũng có thể bình tĩnh nghiên cứu. Dì từng xem tranh của cháu vẽ, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, dì đã cảm thấy cháu là một cô gái rất thông minh, làm một giáo viên thực tập nhỏ quả thực lãng phí tài năng, vậy nên, dì sẽ không giữ cháu lại, tiền lương tháng trước dì tăng gấp đôi cho cháu, coi như là chút tấm lòng của dì.”

 

Dì viện trưởng đeo cặp kính lão lên và đóng dấu, sau đó trả lại tài liệu cho cô, nở nụ cười hiền hòa và nói: “Hãy mạnh dạn bay về phía trước đi, Tri Ngôn. Nếu ngày nào đó bay mệt rồi, đừng quên cháu vẫn còn có một ngôi nhà ở đây.”

 

Lâm Tri Ngôn nhận lấy bằng hai tay, mỉm cười gật đầu, lúc ngước mắt lên lần nữa, khoé mắt đã có chút ươn ướt.

 

Khi rời khỏi cô nhi viện, Lâm Tri Ngôn ngoái đầu lại nhìn, dường như lại nhìn thấy cô gái cô đơn đứng ngoài cổng, tay cầm tờ đơn tuyển dụng vào một ngày mưa hai năm trước.

 

“Cháu đến xin làm giáo viên thực tập à? Mau vào, mau vào đi, trông đáng thương quá, quần áo ướt hết rồi!”

 

Người dì phúc hậu đeo cặp kính, khi cười để lộ vết nhăn chân chim ở đuôi mắt.

 

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cơn mưa trên khắp thế giới dường như chợt tạnh, trải ra ánh sáng mùa xuân rực rỡ.

 

Công việc tại công ty dịch vụ dưỡng lão tương đối dễ xử lý, dù sao chỉ là công việc bán thời gian, chỉ cần nói rõ ràng với lãnh đạo là có thể rời đi.

 

Sau khi xử lý xong vấn đề trong tay, Lâm Tri Ngôn thuận đường đi đến bệnh viện nhân dân thăm bà Diêm.

 

Tinh thần bà Diêm đã khá hơn nhiều, chờ sau khi xuất viện sẽ theo con trai và con dâu dọn đến thành phố ven biển để dưỡng lão.

 

Bà cụ luôn lẩm bẩm rằng mặc dù luyến tiếc mảnh đất quê hương này, nhưng người già chỉ sợ bất ngờ té xỉu hay ngã nhào, cho dù môi trường viện dưỡng lão tốt, người chăm sóc tận tâm đ ến đâu, cũng không bằng con cháu ở bên cạnh săn sóc...

 

Lâm Tri Ngôn yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng ngẩng đầu mỉm cười, vỏ táo gọt trong tay gãy ba bốn lần.

 

Có vẻ bà Diêm cũng đoán ra được điều gì, vươn bàn tay vừa nhăn nheo lại vừa ấm áp ra vỗ nhẹ mu bàn tay của Lâm Tri Ngôn.

 

“Đứa bé ngoan, chúng ta quen biết nhau đã hơn ba năm rồi đúng không?”

 

Lâm Tri Ngôn duỗi bốn ngón tay ra, ý nói: [Đã bốn năm rồi.]

 

“Bốn năm rồi à, một khi đã già là không nhớ nổi thời gian nữa, cũng chẳng biết còn được mấy năm tỉnh táo nữa.”

 

Bà cụ dịu dàng nhìn cô chăm chú, rồi lại nhìn Tùy Văn mang theo hộp cơm đi vào: “Nhân lúc bà còn ở đây, hôm nay làm chủ cho cháu. Có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ việc nói với cháu trai lớn của bà, nếu thằng bé làm không tốt, bà sẽ thay cháu mắng nó!”

 

Lâm Tri Ngôn im lặng cười, đặt con dao gọt trái cây xuống, thay vào đó nắm lấy tay bà Diêm, nháy mắt gật đầu mấy cái: [Vâng ạ.]

 

Tùy Văn mở hộp cơm nóng hổi ra, đỡ bà cụ ngồi dậy, cười nói: “Có chuyện gì mà cháu làm không được chứ? Còn phải xem cô Lâm có cần dùng đến cháu hay không.”

 

Anh ấy liếc nhìn vệ sĩ mặc thường phục đứng ngoài cửa, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng hiểu rõ mọi chuyện.

 

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, cô suy tư một lát rồi cúi đầu soạn tin nhắn.

 

Một giây sau, trong túi Tùy Văn vang lên tiếng “Ting”.

 

Anh ấy cố ý đợi một lúc, đến khi vệ sĩ ở cửa quay mặt đi, mới lấy điện thoại di động mở tin nhắn ra.

 

Trên đó viết một câu: “Anh Tùy, tôi quả thực có chuyện nhỏ muốn nhờ anh giúp đỡ.”

 

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, trái lại Lâm Tri Ngôn thật sự có một loại cảm giác mâu thuẫn như “Hết làm quan thấy nhẹ cả người”, tự do thoải mái nhưng cũng có phần băn khoăn, giống như sợi dây thừng đang trói buộc mình cuối cùng cũng bị cắt đứt, bỗng thấy lênh đênh không biết phải trôi dạt đến phương nào.

 

Trở về nhà họ Hoắc, Lâm Tri Ngôn vừa nhìn đã thấy trước cửa đặt một cái rương lớn màu hồng phấn quen thuộc, trong phòng truyền đến tiếng la hét giận dữ xen lẫn giọng nói nửa Trung nửa Anh của Hoắc Y Na, còn có tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn vang.

 

Hoắc Y Na trở về từ viện điều dưỡng rồi ư?

 

Lâm Tri Ngôn hơi do dự, không biết có nên vào xem hay không.

 

Cũng may Hoắc Thuật đã nhanh chóng đi ra khỏi phòng, bình tĩnh bước qua những mảnh sứ vỡ ở cửa, mỉm cười nói với Lâm Tri Ngôn: “Em về rồi à?”

 

[Nana làm sao vậy?] Lâm Tri Ngôn hỏi anh.

 

“Không có gì đâu, chỉ là nghe nói chúng ta quay lại với nhau, “vui” quá mà thôi, vui đến mức nguyền rủa anh đi chết.”

 

Hoắc Thuật thản nhiên nói, kéo tay Lâm Tri Ngôn: “Nghe Hàn Dương nói, em từ chức ở cô nhi viện rồi à.”

 

Trong lòng Lâm Tri Ngôn chợt lạnh, không biết bởi vì anh vô tình hay cố ý chạm vào, hay vì anh nắm rõ hành trình của cô như lòng bàn tay.

 

Cô gật đầu, nửa đùa nửa thật: [Tôi sợ anh lại muốn dùng ai uy hiếp tôi, chi bằng tự mình cắt đứt.]

 

Hoắc Thuật khẽ cười, hai hàng lông mày giãn ra.

 

“Sao anh nỡ uy hiếp em chứ, Yêu Yêu? Anh tốt với em còn không kịp.”

 

Ánh mắt anh ẩn chứa một tia sáng nhạt, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Tri Ngôn, thì thầm bên tai cô: “Từ chức cũng được, như vậy em có thể ở bên cạnh anh. Chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để bắt đầu lại từ đầu, không phải sao.”

 

Lâm Tri Ngôn đứng yên, ngón tay giơ lên hơi cuộn lại.

 

Sau một lúc lâu, mới buông lỏng ra từng chút một, buông xuôi bên người.

 

 

Ánh mặt trời tháng năm không khô không nóng, phơi nắng khiến người ta buồn ngủ.

 

Lâm Tri Ngôn ngồi trên ghế mây trong vườn hoa nhà họ Hoắc, đang nghiên cứu mấy cái camera cả trong lẫn ngoài sân, chợt nghe trong máy trợ thính truyền đến âm thanh mất kiên nhẫn của Hoắc Y Na.

 

“Bây giờ tôi đã học được cách tự tắm rửa cho mình, cô còn ở lại nhà của tôi để làm gì?”

 

Lâm Tri Ngôn quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Y Na ngồi trên xe lăn hơi hếch cằm lên, khuôn mặt mang vẻ hống hách và kiêu ngạo.

 

Quan Thiến đứng ở bên cạnh, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng, tựa như có ý khuyên giải nhưng không tiện lên tiếng.

 

Nếu như là mấy tháng trước, có lẽ Lâm Tri Ngôn sẽ cho rằng cô Hoắc đang dở tính khí làm khó dễ người khác, tuy nhiên trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã có thể hiểu được nỗi lo lắng ẩn sau tính khí thất thường của Hoắc Y Na.

 

Chẳng hạn như những lời vừa rồi, thật ra là đang nói với Lâm Tri Ngôn: Đừng để bị Hoắc Thuật khống chế, chạy được bao xa thì hay bấy nhiêu.

 

Lâm Tri Ngôn không khỏi mỉm cười, nói với cô ta: “Là anh trai cô mời tôi đi dự tiệc.”

 

Hoắc Y Na nhíu chặt mày, như nghĩ đến điều gì đó, cô ta nghi ngờ hỏi: “Khi nào?”

 

Sắc mặt Lâm Tri Ngôn khá bình tĩnh, trả lời: [Tối thứ sáu tuần này.]

 

Hoắc Y Na nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, ánh mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi bảo Quan Thiến đẩy cô ta trở về phòng.

 

Lâm Tri Ngôn tiếp tục phơi nắng ở trong sân một lát, cho đến khi cả người phình to như bông gòn phơi nắng ra, cơn buồn ngủ bất giác ập đến, lúc này cô mới ưỡn thắt lưng, đứng dậy trở về phòng và đi lên lầu.

 

Đi ngang qua lầu hai, cô mơ hồ nhìn thấy trong phòng làm việc sáng đèn.

 

Hoắc Thuật đang ngồi trên ghế kỹ thuật, một tay chống đầu, tay kia thỉnh thoảng lướt màn hình máy tính, tựa hồ đang xem tài liệu nào đó.

 

Có lẽ nhận ra ánh mắt sau lưng, anh tắt màn hình, rút USB màu đen ra, xoay ghế lại hỏi: “Sao thế?”

 

Lâm Tri Ngôn khoanh tay dựa vào cửa, làm như đang nhìn vào màn hình đen trên máy tính.

 

Hoắc Thuật biết cô đang nhớ tới một số hồi ức không tốt, anh thôi cười, đứng dậy nói: “Không phải như em nghĩ đâu, Yêu Yêu.”

 

Ngược lại Lâm Tri Ngôn bỗng nở nụ cười: [Tôi nghĩ thế nào?]

 

Hoắc Thuật nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: “Em đang thắc mắc liệu có phải anh đang làm những báo cáo thử nghiệm khiến em bận tâm nữa không.” 

 

[Hoá ra anh cũng biết, mấy thứ đó khiến tôi như mắc xương trong cổ họng.]

 

“…”

 

Một lúc lâu sau, Hoắc Thuật bất đắc dĩ cười, anh nắm lấy bàn tay mềm mại của Lâm Tri Ngôn, cúi đầu nói với thái độ thân thiện: “Số liệu thí nghiệm kia anh đã tiêu hủy từ lâu rồi, cái vừa mới xem là kỹ thuật bí mật hạng nhất do công ty mới nghiên cứu phát triển, nó sẽ quyết định việc anh có thể dựa vào trận này mà đứng vững gót chân hay không, cho nên mới không thể không cẩn thận một chút. Nếu không tin, anh có thể cho em xem.”

 

[Chẳng phải anh bảo phải cẩn thận một chút sao?]

 

“Đối với em thì không cần, mọi thứ của anh đều là của em, đương nhiên, mọi thứ của Yêu Yêu cũng sẽ là của anh.”

 

Anh cố ý nói mấy chữ “mọi thứ của anh” rất nhẹ nhàng, mang theo ý cười mập mờ, Lâm Tri Ngôn nhìn thấy sự khao khát không che giấu trong mắt anh.

 

Lâm Tri Ngôn đã quá quen thuộc với ánh mắt này rồi.

 

Loại ánh mắt từng khiến cho cô bất lực như khúc gỗ trôi dạt trên đỉnh sóng, ý loạn tình m3 này vô cùng có tính xâm lược.

 

Lâm Tri Ngôn rút tay về, hơi mất tự nhiên đút vào túi và lui về phía sau một bước.

 

Sau đó cô xoay người đi lên lầu.

 

Hoắc Thuật lười biếng tựa vào đầu cầu thang cười, cho đến khi tiếng bước chân vội vàng của cô biến mất tại phòng ngủ lầu ba, lúc này anh mới cúi đầu, xem kỹ ổ USB mã hóa màu đen trong tay.

 

Tại lầu ba, Lâm Tri Ngôn dựa vào cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

 

Ánh hoàng hôn buông xuống những tia nắng vàng nhạt, chiếc di động trong lòng bàn tay khẽ rung lên.

 

Lâm Tri Ngôn cúi đầu, là Thành Dã Độ đã lập một nhóm nhỏ ba người, Lăng Phi cũng có trong đây.

 

Lâm Tri Ngôn gửi tin nhắn: [Phi Phi, tớ đã từ chức ở cô nhi viện, căn hộ 501 hết hạn vào cuối tháng, tớ sẽ không tiếp tục thuê nữa, cậu có rảnh thì giúp tớ đi dọn dẹp chút nhé.]

 

Lăng phi: [OK!]

 

Thành Dã Độ: [Tớ sẽ đến giúp.]

 

Sau khi Lâm Tri Ngôn gửi xong biểu tượng “Cảm ơn”, cô mím môi xóa bỏ từng đoạn đối thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK