• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Ngôn cảm thấy con người Hoắc Thuật thật sự phức tạp.

 

Ở nhà họ Hoắc, Lạc Nhất Minh nói Hoắc Thuật thà chịu đựng sự hiểu lầm của cô cũng không muốn giải thích, là bởi vì không muốn để cô cảm thấy mắc nợ, còn nói người Hoắc Thuật muốn gặp nhất lúc sắp chết chỉ có cô, anh nói anh yêu cô.

 

Nhưng bà Bạch lại nói, đứa con trai của bà ta không phải là người tốt, mà là một con quái vật máu lạnh, tốt nhất chỉ nên nói chuyện tiền bạc chứ đừng nên nói chuyện tình cảm với anh.

 

Cũng giống như cây đại thụ chọc trời cao lớn đẹp đẽ, phần dưới ánh mặt trời cành lá tươi tốt, quả to hấp dẫn, nhưng phần trong bóng tối không có ánh sáng lại có những rễ cây ngoan cố sinh trưởng không ngừng.

 

Lâm Tri Ngôn không có cách nào nhận định được đâu mới là Hoắc Thuật thật, hoặc có lẽ cả hai đều là anh, anh vốn là một khối đa diện được tạo thành từ ánh sáng và bóng tối.

 

Bà Bạch nói mấy năm gần đây Hoắc Thuật mới giống con người hơn một chút, có lẽ là vậy.

 

Con người anh tàn nhẫn với người khác, càng tàn nhẫn hơn với chính mình, nếu anh không có cách nào hoàn toàn thoát khỏi bóng tối, ít nhất sẽ để cành lá của mình phát triển, còn mình chôn sâu mục nát.

 

Bốn giờ chiều, xe con rẽ vào một con hẻm, dừng ở bên ngoài một nhà nghỉ tứ hợp viện.

 

“Ra ngoài đi dạo chút nhé.”

 

Lúc xuống xe, Lâm Tri Ngôn chủ động đề nghị.

 

Hoắc Thuật đang sắp xếp trợ lý chuyển hành lý của cô vào phòng dành cho khách, nghe thấy vậy thì hơi nhếch môi, nhẹ nhàng đáp lại: “Được.”

 

Mấy tháng nay chất lượng không khí ở thủ đô rất tốt, thật sự xứng với câu “trời thu trong xanh mát mẻ”.

 

Tường xám ngói đen, bầu trời xanh không một gợn mây, cánh cửa màu son thấp thoáng trong bóng cây thưa thớt, dường như hàng trăm năm vẫn chưa bạc màu. Chúng trầm lặng, bướng bỉnh, vững chãi như chàng thanh niên cao lớn đang chậm rãi đi bên cạnh Lâm Tri Ngôn vào lúc này.

 

Bây giờ trong đầu anh đang nghĩ gì đây?

 

“Hoắc Thuật.”

 

“Anh đây.”

 

“Tại sao anh muốn đầu tư phát triển chip cho thiết bị trợ thính?”

 

Hoắc Thuật do dự một lát, nói: “Công nghệ trợ thính cao cấp gần như bị nước ngoài độc quyền, trong nước lại thiếu chip phù hợp với môi trường ngôn ngữ bản địa, nên có triển vọng phát triển.”

 

Lâm Tri Ngôn dừng lại bước chân, quay lại nhìn anh.

 

Bọn họ đứng trước cánh cổng màu son của một hộ gia đình, dưới mái hiên treo hai chiếc đèn lồ ng màu đỏ bụi bặm, rặng thường xuân bò bên tường, hai vòng cửa sư tử bằng đồng trên cửa yên lặng nhìn hai người họ.

 

Lâm Tri Ngôn khẽ than một tiếng: “Tôi muốn nghe câu trả lời của anh, chứ không phải là câu trả lời tiêu chuẩn.”

 

Hoắc Thuật hơi nhướng mày: “Em thật sự muốn nghe sao?”

 

Lâm Tri Ngôn im lặng ngóng nhìn anh, ánh mắt trong veo kiên định.

 

“Anh làm việc ngày đêm phát triển cải tiến dòng chip 3.0, không phải vì anh tốt hay có chí tiến thủ. Anh vì em mới sẵn lòng đối xử tốt với bọn họ.”

 

Hoắc Thuật quay lại nhìn cô, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng mà trong trẻo: “Chỉ khi nghiên cứu chip máy trợ thính, anh mới cảm thấy em ở trong tầm với của anh. Đây chính là câu trả lời của anh.”

 

Lúc anh nói những lời này luôn nhìn vào mắt Lâm Tri Ngôn, giống như đang chờ một phán quyết.

 

Môi Lâm Tri Ngôn khẽ mấp máy, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tôi không hiểu, tại sao lại là tôi? Trước đây chúng ta ở bên nhau cũng chẳng vui vẻ gì.”

 

Tại sao là tôi…

 

Cô cũng từng hỏi câu này trong lần tỏ tình vào đêm Giáng sinh của một năm nào đó, chỉ là lúc đó Hoắc Thuật đã dùng những lời mật ngọt chết ruồi nói cho qua chuyện. Sau gần bốn năm lại nhắc đến, tâm trạng đã khác rất nhiều.

 

“Còn nhớ những gì anh đã nói với em trước đây không? Càng là người thông minh thì càng dễ phạm sai lầm chết người.”

 

Hoắc Thuật thấp giọng cười nói: “Anh không mong người khác hiểu được giá trị quan của anh, muốn làm thì làm thôi, không cần phải giải thích tại sao.”

 

Lâm Tri Ngôn như có điều suy nghĩ, hỏi: “Anh không muốn giải thích, là sợ tôi nghĩ đến ân huệ, có gánh nặng tâm lý sao?”

 

Nếu không nhìn lầm, cơ thể Hoắc Thuật quả thật hơi cứng đờ.

 

Sau đó anh nheo mắt lại, có lẽ đang nghĩ cách tính sổ Lạc Nhất Minh. Anh thông minh như vậy, cho dù Lâm Tri Ngôn giữ kín như bưng, vẫn có thể đoán ra được ai đã “bán đứng” mình.

 

Lâm Tri Ngôn đút hai tay vào túi, suy nghĩ một lúc xem bắt đầu kể câu chuyện của mình như nào.

 

“Sau khi ba mẹ qua đời, tôi sống với gia đình cô một thời gian, trước đây anh đã từng điều tra, nên chắc hẳn biết...”

 

“Yên Yêu.”

 

Người đàn ông khẽ ngắt lời, rõ ràng không muốn cô nhắc đến thí nghiệm sai lầm đó.

 

Lâm Tri Ngôn mặc kệ mỉm cười, nói tiếp: “Tôi ở nhà cô không được vui vẻ cho lắm. Cô bắt tôi làm những việc tôi không thích, nếu tôi không đồng ý cô sẽ nói: ‘Cháu ăn cơm của cô, mặc quần áo của cô, tại sao lại vô ơn như vậy’. Mỗi lần cô nói thế, tôi không có cách nào từ chối. Theo thời gian, tôi trở nên rất sợ nợ ân tình người khác, luôn muốn phân biệt rạch ròi. Nếu tôi phải trả giá cho mỗi một viên kẹo mà tôi nhận được, thì tôi thà không cần còn hơn.”

 

Diễn đạt rõ ràng một đoạn dài như vậy đối với Lâm Tri Ngôn mà nói là một việc không hề dễ dàng.

 

Nhưng cô vẫn ép mình phải nói, để truyền tải những cảm xúc tinh tế mà ngôn ngữ ký hiệu không thể diễn tả ra được.

 

“Lăng Phi nói cậu ấy rất khâm phục sự tỉnh táo và dũng cảm của tôi. Cậu ấy không biết, thật ra tôi sợ bị tổn thương hơn bất cứ ai khác. Nhưng tôi luôn không cam tâm, biết rõ là rừng gươm biển lửa, cũng vẫn muốn thử một chút, tôi biết mình rất mâu thuẫn...”

 

“Suỵt, Yêu Yêu.”

 

Hoắc Thuật cuối cùng vượt qua khoảng cách ba bước, giơ tay ôm lấy gáy cô, để trán cô tựa vào vai mình, giọng nói như vang lên từ lồ ng ngực: “Đừng nói nữa, em không có gì sai cả.”

 

Lâm Tri Ngôn lắc lắc đầu, lùi lại một bước, cô không cần an ủi.

 

“Hoắc Thuật, chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.”

 

Gió thổi qua con hẻm, làm lay động quần áo mùa thu mỏng manh của hai người.

 

Hoắc Thuật không thể tin được nhìn cô, ánh mắt nóng rực, như muốn đoán xem lời nói của cô là trừng phạt hay tha thứ.

 

“Quá khứ đã qua rồi, món nợ khó đòi này đã không nói rõ được từ lâu, coi như một nét bút xoá sạch đi.”

 

“Yêu Yêu, ý em là bắt đầu lại?”

 

“Cũng không hẳn, tôi không đồng ý với anh. Tôi chỉ là không muốn so đo về ân huệ hay nợ nần nữa thôi.”

 

Hoắc Thuật giơ những ngón tay dài đều đặn lên che trước mắt, cúi đầu rất lâu không nói gì.

 

Lâm Tri Ngôn cho là anh đang đau lòng, do dự lại gần nhìn kỹ hơn mới phát hiện anh đang cười.

 

“Không sao, không sao.”

 

Trong mắt anh hiện lên nét vui vẻ, như tự nhủ nói: “Như vậy đã tốt lắm rồi, Yêu Yêu.”

 

Lâm Tri Ngôn như trút được gánh nặng, không muốn nhìn vào đôi mắt đẹp hút hồn của anh, giọng nói nhẹ nhàng như trút bỏ được gánh nặng chất chứa trong lòng.

 

“Vậy tôi quay về nhà nghỉ đây.”

 

“Yêu Yêu.”

 

“Hử?”

 

Lâm Tri Ngôn quay lại, nhìn thấy Hoắc Thuật đứng dưới ánh nắng vàng, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn, mỉm cười nói: “Chúng ta làm quen lại nhé, anh tên là Hoắc Thuật, Hoắc trong Hoắc Khứ Bệnh, Thuật trong Thuật Thuyết.”

 

Trong lòng Lâm Tri Ngôn rung động, buột miệng nói: “Lâm Tri Ngôn.”

 

 

Cuộc triển lãm tranh kéo dài trong nửa tháng kết thúc thành công tốt đẹp. Lâm Tri Ngôn đã bán được hơn mười bức tranh lớn nhỏ, bức tranh đèn lồ ng thủy tinh tráng men Cloisonné được một nhà sưu tập mua với giá cao, đạt được giá giao dịch không tồi.

 

Danh tiếng của Lâm Tri Ngôn ngày càng tăng lên, cô đã nhận được lời mời từ hơn mười phòng tranh, bao gồm cả trường cũ của mình.

 

Cô nhất định phải đến trường cũ, trường đại học C. Cô muốn để cho càng nhiều sinh viên khuyết tật như cô biết rằng khiếm khuyết của cơ thể không thể hạn chế được khả năng sáng tạo của bọn họ.

 

Tiếp đó là một phòng trưng bày nghệ thuật nổi tiếng ở tỉnh Tứ Xuyên thích hợp cho cô trưng bày chủ đề tập tranh tiếp theo.

 

Sau khi sắp xếp xong thứ tự triển lãm, Lâm Tri Ngôn đã nhờ nhân viên bảo tàng nghệ thuật giúp đóng gói mấy chục bức tranh còn lại, gửi đến viện giáo dục đặc biệt của đại học C.

 

Bận xong đã là một tuần sau, vết sẹo sau tai cô đã bong vảy, phần tóc cạo rộng bằng hai ngón tay đã mọc lại thành một nhúm xù màu lục lam.

 

Lâm Tri Ngôn chỉ có thể đội mũ lưỡi trai hoặc mũ nồi để che đi nhúm tóc không được tự nhiên sau tai, nếu không gió thổi qua sẽ bị lộ.

 

Hôm nay phải đến phòng thí nghiệm để kiểm tra khả năng chống thấm nước của ốc tai điện tử sau khi phẫu thuật, Lâm Tri Ngôn đặc biệt mang theo một bộ đồ bơi một mảnh, thu dọn đồ đạc xong đi ra ngoài liền nhìn thấy xe của Hoắc Thuật đậu trước nhà nghỉ.

 

Tài xế vội vàng xuống xe, mở cửa hàng ghế sau cho cô.

 

Lần này, ngoài người trợ lý hay cười, Hoắc Thuật còn dẫn theo một tài xế lạ mặt. Trợ lý ngồi ở ghế lái phụ, Hoắc Thuật chỉ có thể ngồi ở ghế sau.

 

Anh đang lạnh lùng nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Lâm Tri Ngôn, liền trầm giọng nói câu “đợi tôi quay lại xử lý sau”, rồi cúp máy.

 

“Em đã ăn sáng chưa?”

 

Nét lạnh lùng trên mặt anh tan biến, bất giác nở nụ cười.

 

“Ăn rồi, còn anh thì sao?” Lâm Tri Ngôn cúi người ngồi lên xe.

 

Hoắc Thuật đưa tay cầm lấy chiếc túi xách nhét đầy đồ của cô, cười nói: “Anh vốn định dẫn em đi ăn điểm tâm sáng, em ăn rồi thì để lần sau vậy. Anh đưa em đến trường đại học A trước.”

 

Bài kiểm tra chống thấm nước lần này phải xuống nước, Lâm Tri Ngôn thay đồ bơi xong, khử trùng, khởi động với một số người cùng tham gia kiểm tra khác, liền xuống nước mấy lần theo yêu cầu của nhân viên nghiên cứu, cố gắng phản hồi được kết quả thực tế nhất.

 

Cuối tháng 9, thời tiết đã mát mẻ hơn một chút.

 

Mặc dù nước trong bể bơi có nhiệt độ không đổi, nhưng ngâm mình lâu trong đó cũng không được thoải mái, huống chi Lâm Tri Ngôn vừa mới qua kỳ kinh nguyệt, cơ thể vốn đã hơi yếu.

 

Kết thúc bài kiểm tra, Lâm Tri Ngôn nằm sấp trên mép hồ bơi, cơ thể bồng bềnh theo dòng nước, gần như không còn sức để leo lên bờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK