• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Ngôn biết anh đang diễn kịch cho người nhà họ Hoắc xem, quan hệ giữa hai người càng thân mật thì hai nhà Hoắc Lạc lại càng sợ ném chuột vỡ bình, nên sẽ thuận theo đồng ý.

 

Diện tích khu nhà chính này e rằng còn lớn hơn tòa ở Sơn Thành kia, hiếm có là vị trí trị lý ở đây rất đẹp và độc đáo. Nội thất được trang hoàng rất tráng lệ nhưng lại không lạc hậu, mỗi bước mỗi cảnh như chìm mình trong bảo tàng lịch sử, mấy năm năm Lâm Tri Ngôn vì để sưu tầm dân ca cũng chạy tới không ít nơi từ nam chí bắc, cũng coi như là kiến thức rộng rãi, nhưng mà tư liệu sống có được thậm chí không bằng một căn phòng giở nhà chính nhà họ Hoắc.

 

Tấm bình phong sơn mài đen Bách Điểu Triều Phượng được đặt ở giữa, ánh sáng của Hồng Sí Mộc trên bàn trà, nguyên bộ ấm trà được điều khắc từ gỗ tử đàn lá nhỏ. Đồ trang điểm và bát mã não được đặt chỉnh tề ngay ngắn trên giá, chúng đầy hương vị cổ ký, kỹ nghệ tạo dựng lại càng khiến kẻ khác líu lưỡi.

 

Cô đang xoay người nghiên cứu một bộ ly cốc sứ tỷ lệ cực kỳ hoàn hảo trong tủ kính, chợt nghe đằng sau vọng tới tiếng bước chân, một người bảo mẫu mỉm cười đứng một bên, nói với Lâm Tri Ngôn: “Cô Lâm, bà chủ Bạch hân hạnh mời cô qua tán gẫu đôi ba câu việc nhà.”

 

Trong phòng chơi cờ, Bạch Lệ Châu và Hoắc Y Na, Hoắc Lập Văn và Lạc Nhất Minh chia ra ngồi ở bốn phía chơi mạt chược.

 

Lạc Nhất Minh vừa mới bị người nhà răn dạy, không tập trung nên bị thua thảm hại.

 

Một ván vừa xong, Hoắc Lập Văn thắng lớn, cầm túi tiền đứng dậy cười nói: “Không chơi nữa, tôi đi gặp ông Lạc đây. Cái ngai vàng phong thủy này nhường cho bọn trẻ ngồi đi.”

 

Dứt lời, Hoắc Lập Văn thân thiện vỗ vai Lâm Tri Ngôn, bảo cô ngồi vào chỗ mình, coi cô như người thân trong nhà vậy.

 

Lâm Tri Ngôn xấu hổ ngồi xuống, bên cạnh mình là diễn viên Bạch Lệ Châu tiếng tăm lẫy lừng, thi thoảng ngửi thấy mùi hoa mai vương vấn nơi đầu mũi, mê mệt hồn phách.

 

Nhìn gần càng rõ nếp nhăn dưới mắt bà ta nhưng chúng không làm phai mờ đi vẻ đẹp của bà ta mà ngược lại còn tô điểm thêm sự đẹp đẽ cao quý lắng đọng theo năm tháng thăng trầm.

 

Bạch Lệ Châu vén tóc mai, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, uyển chuyển nói: “Cháu biết chơi mạt chược không?”

 

“Biết chút ít ạ.” Lâm Tri Ngôn thành thật đáp lời.

 

Mạt chược được coi như là môn thể thao toàn dân ở Sơn Thành, khi cô làm người phụ trách tắm rửa với bà Diêm cũng chơi đôi chút. Chỉ là ba năm không động thủ, kỹ thuật hẳn thua nhóm các phú bà ngày ngày lấy ra tiêu khiển rồi.

 

“Biết là được rồi, ngồi vào đi, tiền ghi vào sổ của A Thuật là được, cứ thoải mái mà chơi. Dì Lưu, pha trà đi.”

 

Bạch Lệ Châu thích tạp âm khi chà xát mạt chược nên bà mạt chược chạy bằng điện này không có tác dụng là bao, xen lẫn giữa tiếng xào bài theo phương pháp Thái Cực bất chợt có câu hỏi: “Nghe nói, cháu không nghe rõ à?”

 

May thay Lâm Tri Ngôn mới vừa làm phẫu thuật cấy ghép ốc tai điện tử tiên tiến nhất, có thể từ trong đống tạp âm nhận ra tiếng người, cô đáp: “Vâng, sau này thì được rồi ạ.”

 

Hoắc Y Na hỗ trợ xào bài, chen lời nói: “Con nghe nói, Lâm Tri Ngôn là fan hâm mộ của mẹ.”

 

Cặp mắt mèo của cô ấy giống hệt Bạch Lệ Châu, đến cả giọng điệu kiêu ngạo kia cũng vô cùng tương tự. Lâm Tri Ngôn biết, cô ấy đang giúp mình tăng độ hảo cảm bèn cong mắt vui vẻ nhìn sang.

 

“Đúng vậy, dì là thần tượng của cháu. Vừa rồi gặp cháu cũng không dám làm quen.”

 

“Chao ôi, thật ư? Vậy cháu đúng là tinh mắt.”

 

Đúng như dự đoán, quý bà Bạch Lệ Châu đã mắc câu, giơ tay sờ bài, vô cùng kiêu ngạo nói: “Mấy đứa nhỏ bây giờ chỉ thích mấy khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ đại trà, sao giống thời của bọn dì trăm hoa đua nở, vạn hoa tranh xuân, ai nấy đều là mặt cha sinh mẹ đẻ.”

 

Lạc Nhất Minh sờ bài, cười nói: “Bọn họ cũng không đẹp bằng bác đâu ạ.”

 

Bà Bạch vô cùng tận hưởng, nhướng mày nũng nịu nói: “Ai da, bài này chơi thế nào đây?”

 

Lâm Tri Ngôn biết đánh bài nhưng không có nghĩa là cô biết chơi bài với người lớn như thế nào, dù sao để cho các cô các bà thắng một cách vui vẻ cũng là một nghệ thuật sống thử thách lòng người.

 

May rằng có Lạc Nhất Minh và Hoắc Y Na âm thầm nháy mắt giúp đỡ, ván bài hữu kinh vô hiểm thứ nhất kết thúc, bà Bạch vô cùng thỏa chí.

 

Lạc Nhất Minh lựa đúng thời cơ, đứng dậy nói: “Nana ngồi có mệt không? Anh đưa em ra sân phơi nắng nhé.”


 

Vì thế, hai người lần lượt rời khỏi, nhường căn phòng lại cho Lâm Tri Ngôn và Bạch Lệ Châu.

 

Bạch Lệ Châu thắng được vố lớn, bảo Lâm Tri Ngôn: “Cháu lại đây ngồi chút, dì hỏi cháu cái này.”

 

Lâm Tri Ngôn nghe lời xê dịch sang bên cạnh, nghe Bạch Lệ Châu hỏi: “A Thuật theo đuổi cháu thật ư?”

 

Lâm Tri Ngôn ngồi thẳng lưng, do dự đáp: “Chắc là vậy ạ.”

 

Bạch Lệ Châu nhíu mày, hờn dỗi nói: “Vậy cháu không được ở bên nó.”

 

Cuối cùng vẫn là đến bước này, tiết mục mẹ chồng giàu có chia rẽ uyên ương đã tới!

 

Lâm Tri Ngôn cũng không muốn nhận lời yêu Hoắc Thuật lại sợ thẳng thắn nói ra sẽ làm bà Bạch bẽ mặt, khi cô đang do dự không biết tìm lời nào thì chợt nghe giọng nói bình tĩnh của bà Bạch truyền tới.

 

“Đứa con trai kia của dì không phải là loại người tốt lành gì.”

 

“...”

 

“Sao cơ ạ?”

 

Lâm Tri Ngôn nghi ngờ liệu có phải mình nghe lầm hay không.

 

Sao không giống với những gì trong kịch bản cô tưởng tượng thế? Phải trả lời thế nào đây?

 

“Dì vẫn luôn nghĩ rằng nó bị bệnh... Không phải là câu chửi “bị bệnh” đâu, là bị bệnh theo góc độ y học ấy.”

 

Bà Bạch xếp tiền thành một chồng, bình thản nói: “Từ nhỏ nó đã không thích nói chuyện, chỉ một thân một mình đọc sách, buôn bán chút gì đó mà dì không hiểu. Ngay từ đầu, dì tưởng rằng nó chỉ im lặng hơn bạn đồng trang lứa một chút, sau này mới phát hiện là không phải, nó rất lạnh nhạt. Chắc là vào khoảng năm nó sáu bảy tuổi gì đó... Hay tám tuổi, dì không nhớ rõ, tâm trạng của dì khi ấy rất tệ, đau buồn ngồi khóc trên cầu thang, nghĩ muốn nhảy xuống kết thúc hết mọi chuyện nhưng lại sợ chết trông quá xấu xí, cứ vậy nên dì chẳng may đánh thức nó. Nó đi chân trần ra khỏi phòng, đứng đó nhìn dì khóc, dì tưởng nó sẽ đi tới ôm dì, an ủi dì, chẳng phải con ruột trong TV đều diễn như vậy sao? Nhưng mà không có gì hết, nó dùng giọng điệu không thuộc về trẻ con nói với dì rằng “mẹ im lặng đi, phiền đến giấc ngủ của con”...”

 

Mí mắt Lâm Tri Ngôn khẽ run, gần như có thể tưởng tượng ra khung cảnh kia.

 

“Lúc ấy, dì nổi da gà, cả người run lên. Trời ơi, dì đã sinh ra một con quái vật máu lạnh gì đây! Khoảng thời gian ấy dì nghi ngờ nó không phải là con dì mà đã bị ai đó đánh tráo hoặc là bị ác ma cướp lấy cơ thể, nhưng phần lớn thời gian nó biển hiện như một người bình thường, ai ai cũng ca ngợi dì sinh được một thiên tài hoàn mỹ.”

 

Bà Bạch nhớ tới gì đó, quay đầu nói: “À, phải rồi, nó còn dùng người bên cạnh làm vật thí nghiệm. Cháu có biết chuyện này không?”

 

Đương nhiên Lâm Tri Ngôn biết, cô chính là một trong ba vật thí nghiệm xui xẻo kia!

 

Điều khiến cô kinh ngạc ấy là Bạch Lệ Châu cũng là “vật thí nghiệm” cùng cảnh ngộ với mình, trên mặt không nhận ra chút đau lòng u uất nào, thậm chí cả thất vọng còn không có.

 

Bà ta không chút bận tâm, đưa bàn tay thon dài ngọc ngà của mình ra phơi nắng, nói: “Dì không thèm để ý, nó cho dì tiền tiêu vặt để dì dưỡng lão đến lúc lâm chung, thích nghiên cứu thế nào thì nghiên cứu! Quả thật dì không phải là một người tốt, điều ấy dì thừa nhận, sau khi nó ra đời dì cũng không ôm nó cũng không cho nó bú sữa, càng không nhắc tới việc giáo dục, dì không có bằng cấp học hành gì, mục đích duy nhất để sinh ra nó chính là để mình trở thành bà chủ nhà giàu sống sung sướng qua ngày. Ai bắt buộc làm mẹ phải vĩ đại vô tư hy sinh mọi thứ vì con mình chứ? Lúc trước nó bị bắt cóc, dì từ bỏ sự nghiệp dẫn nó và Nana ra nước ngoài, điều đó đã đủ xứng đáng cho cái duyên làm mẹ con này rồi.”

 

Nói đến việc này, Bạch Lệ Châu khựng lại, phiền muộn đưa tay lên che miệng.

 

Hiển nhiên, chuyện con ngoài giá thú bị bắt cóc do tranh chấp trong gia tộc là bí mật của nhà họ Hoắc không thể tung ra ngoài.

 

Lâm Tri Ngôn đành phải mềm giọng an ủi: “Cháu biết việc này.”

 

“Cháu biết sao? Nó nói cả việc này cho cháu sao?”

 

Bạch Lệ Châu tỏ vẻ kinh ngạc, hừ nhẹ: “Vậy nó rất tin tưởng cháu đấy.”

 

Lâm Tri Ngôn ngượng ngùng: thật ra cả con trai và con gái của dì đều nói việc này rồi.

 

Nói như vậy, trên vai mình gánh vác sự tin tưởng của hai người sao?

 

“Cháu biết hết rồi thì dì cũng không giấu diếm nữa. Sau chuyện ấy, dì đã dẫn nó đến bác sĩ tâm lý.”

 

Lâm Tri Ngôn rùng mình, hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

 

“Sau đó hả? Làm gì còn sau đó. Bác sĩ bảo tâm lý của nó rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì hết, nhưng ta luôn cảm thấy nó lừa gạt được cả bác sĩ. Chỉ có vài năm này, nó mới trông giống con người chút...”

 

Bạch Lệ hời hợt, từ từ nói: “Dì phải nhờ con trai nuôi, vốn không nên nói với cháu mấy chuyện này. Nhưng mà thấy cháu nghèo khổ đáng thương, không muốn cháu bước lên vết xe đổ của dì nên mới lắm lời nói hai câu, nghe hay không tùy cháu. Dì thấy mấy cô gái nhỏ giống như cháu đều là những cô gái đáng thương bị truyện cổ tích lừa gạt hết, không ngẫm lại xem, điều kiện người ta như thế rồi thì dựa vào đâu mà thích mình chứ? Những kẻ có địa vị như bọn họ đã gặp quá nhiều thiếu nữ xinh đẹp, sẽ không vì một khuôn mặt mà yêu cháu chết đi sống lại đâu.”

 

Tuy lời này của Bạch Lệ Châu rất khó nghe nhưng không phải nói cho Lâm Tri Ngôn nghe.

 

Bà ta đang châm biếm nữ minh tinh bình dân vọng tưởng từ cô bé lọ lem biến thành công chúa cao sang quyền quý vào hai ba mươi năm trước.

 

Lâm Tri Ngôn tỏ vẻ mình đã hiểu: “Dì nói đúng, cháu cũng nghĩ thế.”

 

Điều này khiến cả Bạch Lệ Châu cũng không rõ lập trường của cô, bà ta cẩn thận quan sát cô một lúc lâu rồi mới khó hiểu hỏi: “Không phải dì đang cầm kịch bản nhân vật phản diện đấy chứ? Ui, dì ghét nhất là diễn nhân vật phản diện.”

 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng cười nói: “Nếu dì cho cháu chi phiếu năm trăm ngàn, dùng tiền để nhục mạ cháu, ép buộc cháu chia tay con trai dì mới đúng là kịch bản của nhân vật phản diện.”

 

“Lừa đảo, đó rõ ràng là cháu thích, dì mới không thèm diễn! Năm trăm ngàn khó kiếm lắm, ông già nhà dì một tháng cũng chỉ cho dì hai mươi ngàn.”

 

Bạch Lệ Châu dùng móng tay gãi thái dương, lạnh giọng oán giận: “Quả thật dì không muốn cháu làm vợ con trai dì, dì cũng đã ngăn cản nó rồi, nhưng lời nói của dì không có trọng lượng. Sở dĩ dì phản đối, ngoại trừ những thứ vừa nói thì còn có... Dì hơi ghen tị với cháu.”

 

Bà ta đang nói, bỗng tiếng giày da giẫm lên sàn gỗ truyền tới.

 

Hoắc Thuật mặc áo sơ mi màu xám xuất hiện trước cửa, cười hỏi: “Đang nói chuyện gì thế?”

 

“Cô gái con theo đuổi thua mẹ hai mươi ngàn, nhớ chuyển khoản cho mẹ đấy.”

 

Bạch Lệ Châu làm như không có việc gì cầm túi xách thước tha đứng dậy: “Dì Lưu, sao chuyên viên làm đẹp còn chưa tới?”

 

Hai mẹ con gặp nhau thoáng qua, không nói gì với nhau.

 

Người thanh niên cao lớn đẹp trai đi tới, kéo ghế dựa sang rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Tri Ngôn, hỏi: “Nghĩ gì thế?”

 

Lâm Tri Ngôn hoàn hồn, hỏi: “Nhà anh chơi bài bao nhiêu tiền một ván thế?”

 

“Bà Bạch chơi hơi nhiều chút, bình thường đều một hai ngàn, sao thế?”

 

“...”

 

Không có gì, mẹ anh lừa tiền anh thôi.

 

Tuy nhiên, xét việc bà Bạch mạnh miệng nhưng yếu lòng, Lâm Tri Ngôn quyết định không vạch trần bà ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK