Hoắc Thuật cúi người nắm lấy cẳng tay cô, kéo cô lên.
Những đốt ngón tay rắn chắc cân đối của người đàn ông như được nhúng vào một mảng nê-phrít trắng mịn, một vũng nước bị nghiền nát, giống như sen trổ bông trên mặt nước, ướt sẫm mang theo làn nước óng ánh như pha lê.
Lâm Tri Ngôn không có thời gian để thở, toàn bộ cơ thể đã được anh quấn trong một chiếc khăn tắm lớn mềm mại khô ráo.
“Đi mang canh gừng coca đã nấu đến đây.”
Hoắc Thuật vừa giúp Lâm Tri Ngôn lau những sợi tóc ẩm ướt dưới mũ bơi, vừa nhíu mày ra lệnh, cũng mặc kệ vết nước ẩm ướt sẽ làm nhăn bộ đồ đắt tiền của anh.
Lâm Tri Ngôn ngồi trên thảm, ôm lấy đầu gối trơn bóng ẩm ướt, cứ mặc kệ Hoắc Thuật lau cho mình.
Anh nửa quỳ nửa ngồi bằng tư thế quỳ một chân, tầm mắt cụp xuống, đôi, lau từ từ và cẩn thận, lúc chạm vào chỗ tóc chưa mọc dài sau tai cô, động tác liền trở nên đặc biệt dịu dàng cẩn thận.
Cảm nhận được ánh mắt cứng ngắc của Lâm Tri Ngôn, Hoắc Thuật mỉm cười, tiện tay vén lọn tóc dính trên môi ra sau tai cô, ánh mắt thuận theo gò má ẩm ướt bị ngâm nước đến trắng sáng của cô nhìn xuống xương quai xanh nhấp nhô.
Ở chỗ lõm xương quai xanh đọng hai vũng nước, giống như hạt sương thanh khiết.
Những giọt nước nhấp nhô theo hơi thở, rồi trượt dọc theo đường cong duyên dáng vào sâu trong cổ áo tắm bó sát.
“Để tôi tự làm.”
Lâm Tri Ngôn siết khăn tắm chặt hơn, giơ tay lấy chiếc khăn trong tay Hoắc Thuật, lau qua loa.
Hoắc Thuật gần như ẩn nhẫn lùi sang một bên, nhìn vết nước trong lòng bàn tay, trong mắt còn sót lại nụ cười rạng rỡ.
“Bài kiểm tra ngày mai đừng đi nữa.”
Suy nghĩ một lúc, anh điềm nhiên như không có việc gì xảy ra nói thêm ba chữ: “... Có được không?”
Giọng điệu trưng cầu ý kiến hiếm có, Lâm Tri Ngôn không khỏi cong môi đáp: “Ngày mai là bài kiểm tra cuối cùng, tại sao lại không đi?”
Hoắc Thuật kéo ghế nằm lại gần cô, vén vạt áo rồi ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau chống cằm, thử giải thích với cô: “Ngày mai anh phải về Sơn Thành, không thể đi cùng em được.”
Anh ở lại thủ đô gần hai mươi ngày, công việc ở Sơn Thành đoán chừng đã chất thành núi.
Lâm Tri Ngôn nghiêng đầu lấy nước ra khỏi tai, cười nhẹ: “Tôi không phải con nít, có thể tự chăm sóc tốt cho mình được.”
Hoắc Thuật cụp mắt xuống, không nói thêm nữa.
Anh ngồi một lúc rồi đứng dậy đi sang phòng quan sát bên cạnh tìm nhân viên nghiên cứu.
Lâm Tri Ngôn đoán chắc là anh muốn đi dặn dò gì đó.
Ban đêm trở về nhà nghỉ, Lâm Tri Ngôn ngồi vào bàn làm việc lên kế hoạch cho chủ đề tiếp theo “cô ấy”.
Cô đã chọn ra hai mươi tư nữ đại diện xuất sắc các giới từ xưa đến nay, dự định dùng họ làm chủ đề vẽ một bức tranh cuộn tròn dài không gián đoạn, sơ bộ ước tính khoảng mười mét, xem như là một thử nghiệm mạo hiểm ý tưởng sáng tạo đầy thử thách và khả năng hội họa, nếu một nhân vật không vẽ được đẹp, tất cả các bức vẽ trước đó sẽ phải vẽ lại.
Trong đó quê nhà nữ tướng cuối thời nhà Minh Tần Lương Ngọc là ở một thị trấn nhỏ nào đó của Sơn Thành, còn nữ quan thổ ty dân tộc Di thời nhà Minh Xa Hương phu nhân lại là người tỉnh Tứ Xuyên. Vừa khéo buổi triển lãm tranh tiếp theo của Lâm Tri Ngôn cũng được tổ chức ở Sơn Thành và tỉnh Tứ Xuyên, có thể nhân cơ hội này thu thập tư liệu.
Đang cân nhắc về hành trình cụ thể, điện thoại trên bàn rung lên, là Thập Nhất mấy ngày không xuất hiện đã lên mạng.
Thập Nhất: [Cơ thể có cảm thấy khó chịu ở đâu không?]
Lâm Tri Ngôn lập tức trả lời: [Không có, ốc tai điện tử C3 có tính năng chống thấm nước rất tốt.]
Thập Nhất: [Có chỗ nào khó chịu nhất định phải nói với chị.]
Lâm Tri Ngôn: [Vâng ạ, cảm ơn chị Thập Nhất đã quan tâm!]
Cô đang định đặt điện thoại xuống, thì Thập Nhất lại gửi tin nhắn đến: [Bài kiểm tra môi trường áp suất cao ngày mai sẽ có rủi ro khá cao, có khả năng gây ra các triệu chứng như chóng mặt, đau đầu hoặc nôn mửa. Hiện tại số liệu mẫu của bọn chị đã rất đầy đủ, em cũng có thể không đi.]
Là mệnh lệnh của Hoắc Thuật sao?
Lâm Tri Ngôn: [Vẫn nên đi, có bắt đầu phải có kết thúc!]
Một lúc lâu không thấy Thập Nhất trả lời.
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lúc, gõ chữ hỏi: [Chị Thập Nhất, chiều mai chị có rảnh không?]
Thập Nhất: [Sao thế?]
Lâm Tri Ngôn: [Em muốn mời chị một bữa! Trong những năm qua chị đã chăm sóc em rất nhiều, vẫn không biết phải cảm ơn chị thế nào. [xấu hổ]]
Một lúc lâu sau, Thập Nhất khéo léo từ chối: [Không cần đâu, đây là trách nhiệm của nhân viên nghiên cứu nên làm.]
Lâm Tri Ngôn hơi thất vọng, tiếp tục thuyết phục: [Đừng thế mà, chị Thập Nhất! Bây giờ nghiên cứu của các chị đã kết thúc một giai đoạn, em cũng sẽ sớm rời Thủ đô, không biết sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau không!]
Lâm Tri Ngôn: [Đừng từ chối em! [Đáng thương] [Đáng thương]]
Trong hộp thoại, gói biểu cảm van xin với đôi mắt to ngấn nước đặc biệt đáng yêu.
Thập Nhất: [Thật sự không thể được, chị không thể đi được.]
Lâm Tri Ngôn: [Có việc bận ạ?]
Thập Nhất: [Ừ!]
[Thôi được rồi…]
Lâm Tri Ngôn chỉ có thể bỏ cuộc, quan tâm nói: [Dù công việc có bận rộn cũng phải chú ý nghỉ ngơi, sau này có cơ hội lại hẹn nhé!]
…
Bài kiểm tra áp suất cao vào ngày hôm sau phỏng theo môi trường kín như tàu điện ngầm và trên cao xem các đối tượng được cấy ốc tai điện tử C3 có bị các triệu chứng như chóng mặt, ù tai hay không.
Lâm Tri Ngôn cảm thấy vẫn ổn, có hơi chóng mặt, nhưng Thập Nhất nói người bình thường cũng sẽ bị say xe hoặc sợ độ cao ở các mức độ khác nhau trong môi trường như này, nên đó không phải là vấn đề lớn.
Trong lúc nghỉ giải lao, một người đàn ông trẻ lật tài liệu trong tay, cười nói: “Tổ trưởng Diêu, chiều nay cô còn bận việc gì khác không? Tối nay đi liên hoan nhé, chúc mừng nghiên cứu chip C3 của chúng ta thành công tốt đẹp!”
Thập Nhất cúi đầu ký tên trên mặt bàn, trả lời không chút suy nghĩ: “Được, hôm nay tôi không phải trực ban.”
Lâm Tri Ngôn ngồi ở một bên nghỉ ngơi, không nhịn được xen vào: “Chị Thập Nhất, chẳng phải chị nói hôm nay không có thời gian hẹn ăn cơm sao?”
Thập Nhất ngước mắt lên, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: “Chị nói vậy bao giờ?”
Lâm Tri Ngôn còn ngạc nhiên hơn: “Tối qua mà, nói trên WeChat.”
“...”
Thập Nhất ngừng giây lát, mới bình tĩnh “ồ” một tiếng: “Có thể là chị quên mất. Em muốn đi cùng không?”
Lâm Tri Ngôn vội vàng xua tay: “Em không đi đâu, các chị đi đi. Em còn phải thu dọn đồ đạc, ngày mai về Sơn Thành.”
Thập Nhất không nói thêm nữa, gật đầu, thu dọn tài liệu rồi xoay người rời đi.
Lâm Tri Ngôn nhìn bóng lưng lạnh lùng lão luyện của Thập Nhất, trong lòng cảm thấy kỳ lạ đến khó tả: Thập Nhất có thể nhớ được thông tin cá nhân của hàng chục người tình nguyện dưới quyền, trí nhớ chắc chắn không tệ, sao có thể đến lịch sử trò chuyện tối qua lại không nhớ được?
Lúc đầu trước khi Thập Nhất rời Thâm Thành để tham gia dự án thí điểm, đã lấy điện thoại di động của mình ra để thêm WeChat trước mặt Lâm Tri Ngôn. Sau đó, khi kết nối từ xa thông qua APP, cô ấy cũng chính miệng thừa nhận mình là “Thập Nhất” trên WeChat. Lúc đó Lâm Tri Ngôn mới không nghĩ nhiều nữa.
Dù là Thập Nhất trên WeChat và Thập Nhất trước mặt thì về mặt tính cách cũng luôn cho thấy sự tương phản rất nhỏ.
Qua kính phòng quan sát, chỉ thấy Thập Nhất đang tựa vào mép bàn lướt điện thoại di động, thỉnh thoảng quay ra giao tiếp với đồng nghiệp.
Trong lòng Lâm Tri Ngôn hơi thay đổi, thăm dò gửi cho cô ấy một tin nhắn WeChat: [Chị Thập Nhất, nhìn qua đây!]
Đá chìm đáy biển, “Thập Nhất” trong phòng quan sát không chút động tĩnh.
…
Lâm Tri Ngôn trở lại Sơn Thành.
Từ nhà nghỉ ở thủ đô ra đến sân bay, rồi xuống đến nơi ra khỏi sân bay, đều là Hoắc Thuật sắp xếp tài xế đưa đón.
Lúc này vào đúng giờ cơm, tài xế không đưa cô đến căn hộ của Lăng Phi mà lái thẳng đến một nhà hàng gia đình ở ven sông.
Lâm Tri Ngôn lờ mờ nhớ ra nơi này, hình như trước đây lúc cô và Hoắc Thuật ở bên nhau cũng từng ăn ở đây. Đó là một nhà hàng khá kén khách, hàng ngày chỉ tiếp đãi những khách hàng cố định, hơn nữa còn phải đặt chỗ trước từ rất lâu. Trong đó có một số món ăn Tứ Xuyên kiểu mới được làm theo tiêu chuẩn quốc yến.
Lâm Tri Ngôn đi qua sân nhỏ có tiếng nước chảy róc rách, đẩy cửa bước vào phòng, liền thấy Hoắc Thuật ngẩng đầu cười nói: “Trở về rồi à.”
Giọng điệu tự nhiên mà không hề mạo phạm, giống như hai người là bạn cũ gặp lại sau bao ngày xa cách.
Lâm Tri Ngôn kéo ghế ngồi xuống, nhìn vào sườn mặt anh, cố gắng tìm ra chút manh mối từ trong đó.
Hoắc Thuật bảo phục vụ bưng đồ ăn lên, nhìn thấy ánh mắt của cô, anh quay mặt lại, nhếch môi thoải mái để cô nhìn. Ánh sáng ấm áp mỏng manh tràn vào từ song cửa sổ, đôi mắt anh sáng rõ rung động lòng người.
Lâm Tri Ngôn khó khăn nuốt xuống, nói: “Tôi vẫn luôn có một nghi ngờ.”
“Nghi ngờ gì cơ?”
“Anh đã biết thông tin cá nhân của người tình nguyện sớm như vậy, tại sao lại nhẫn nhịn, không liên hệ với tôi?”
Nụ cười trên môi Hoắc Thuật hơi cứng lại, hỏi: “Sao em lại nghĩ đến điều này?”
Lâm Tri Ngôn cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, mở WeChat của “Thập Nhất” trước mặt anh, nhập tin nhắn.
[Anh là Thập Nhất phải không?]
Leng keng!
Điện thoại di động trong túi Hoắc Thuật gần như đồng thời vang lên tiếng báo tin nhắn.
Tim Lâm Tri Ngôn đập thình thịch, không bỏ cuộc mà gọi thoại.
Giây tiếp theo, điện thoại di động của Hoắc Thuật cũng truyền đến tiếng chuông hệ thống của cuộc gọi thoại.
Lâm Tri Ngôn nhìn Hoắc Thuật, Hoắc Thuật cũng nhìn cô.
Tiếng chuông trong túi áo vest của anh không ngừng vang lên, hòa cùng tiếng “tu tu” trên màn hình điện thoại di động của Lâm Tri Ngôn.
Lâm Tri Ngôn hỏi: “Sao anh không trả lời?”
Hoắc Thuật giơ tay ngắt tiếng chuông điện thoại.
Sự thật đang ở ngay trước mắt, không cần phải giấu đầu hở đuôi.
“Em biết cả rồi.”
Anh nhìn hàng mi run rẩy của Lâm Tri Ngôn, nhỏ giọng khàn khàn nói: “Đúng vậy, là anh.”
Lâm Tri Ngôn mím môi, trong lòng phức tạp.
Thập Nhất, chữ số Ả Rập viết là “11*”, đọc là “Yêu Yêu”.
*11 trong tiếng trung đồng âm với tên ở nhà của nữ chính.
Lẽ ra cô nên nghĩ đến điều đó sớm hơn.