• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô rất tức giận, chuyển sang ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp. đôi mắt trong trẻo dịu dàng giống như bốc cháy vậy.

 

"Em không cần nhớ kỹ bọn họ, bọn họ chỉ cần nhớ kỹ em là ai là được rồi."

 

[Anh đã nói là sẽ cho tôi quyền hiểu biết tình hình và quyền lựa chọn, không ép tôi.]

 

"Anh biết, cho nên anh nói là 'theo đuổi em’. Theo đuổi em là chuyện của anh, có đáp ứng hay không là chuyện của em, quyền lựa chọn cũng là của em, không ai có thể miễn cưỡng em được." 

 

[Nếu tôi không đồng ý thì sao?]

 

Lần này, Hoắc Thuật suy nghĩ một lúc lâu.

 

Anh cúi đầu, giống như là đang cố gắng suy nghĩ ra một đáp án nhẹ nhàng, thích hợp trong thế giới tinh thần lạnh lùng, cứng rắn như bê tông cốt thép của mình.

 

"Anh biết, đáp án tiêu chuẩn sẽ là: anh nên tôn trọng sự lựa chọn của em, yên lặng buông tay và cười chúc em hạnh phúc bên người đàn ông khác."

 

Anh nói chuyện như kiểu rất quen thuộc, tự nhiên, giống như kiến thức mà anh đã học thuộc hàng trăm lần trong đầu.

 

"Nhưng mà đáp án của anh là, anh sẽ không bao giờ buông tay, trừ khi anh chết."

 

Anh nói xong, ngẩng đầu cười: "Quý Uyển nói, dù đó có là một đáp án không điểm, không điểm thì không điểm thôi, vậy còn tốt hơn là lừa dối em."

 

Lâm Tri Ngôn không biết "Quý Uyển" là ai, nhưng mà cô không thể hiểu nổi nụ cười hiện tại của Hoắc Thuật.

 

Cô giật mình nghĩ, có lẽ Charles I cũng có biểu cảm như thế này khi đứng trước máy chém. Biết rõ đó là một cuộc chiến chắc chắn sẽ thua, nhưng vẫn thản nhiên mỉm cười không hề sợ hãi khi đứng trước đao phủ.

 

[Anh cho tôi chút thời gian để tôi suy nghĩ cẩn thận một chút.]

 

Lâm Tri Ngôn mệt mỏi ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu, cô không muốn trở về đối mặt với cả gia đình quyền quý kia, cho nên chỉ đi dọc theo bậc thang, bước về phía vườn hoa.

 

Hoắc Thuật đuổi theo sau cô, muốn giữ cô lại: "Yêu Yêu, thật sự anh chỉ muốn..."

 

[Đừng đi theo tôi, để tôi bình tĩnh suy nghĩ lại một chút.]

 

Lâm Tri Ngôn xoay người lại, làm động tác dừng lại.

 

Hoắc Thuật lập tức đứng tại chỗ, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nhìn trông rất buồn bã, thương cảm.

 

Lâm Tri Ngôn không quan tâm đ ến anh nữa, nhưng mà trên thực tế, hiện tại cô khó có thể duy trì sự tỉnh táo của mình.

 

Mặc dù Hoắc Thuật chỉ đơn phương tuyên bố theo đuổi cô, mặc dù cuối cùng quyền lựa chọn chắc chắn nằm trong tay cô, nhưng mà nhà họ Hoắc và người ngoài có lẽ sẽ không nghĩ như vậy. Nếu cô và Hoắc Thuật thật sự có xích mích với nhau thì cô làm sao để xuống đài được?

 

Cô thật sự không thể hiểu được, rõ ràng là ấn tượng của cô đối với Hoắc Thuật đã thay đổi rất nhiều, nhưng tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?

 

Chẳng lẽ vời vì ngày hôm qua nói ‘ngay cả bạn bè cũng không phải” cho nên anh mới muốn chứng minh cái gì đó?

 

Không, chỉ vì cái trước mắt không phải là phong cách của Hoắc Thuật.

 

Trừ khi còn có lý do khác nào đó đã khiến anh làm như thế.

 

Đang suy nghĩ, cô rẽ vào một con đường lát đá cuội thì bất ngờ đụng phải một người đang đứng trong góc.

 

Chỗ Lạc Nhất Minh đang đứng có lẽ là ban công của phòng làm việc, cách khoảng sân vừa rồi một cái góc.

 

Bàn tay anh ấy đặt trên lan can bạch ngọc, hơi ngượng ngùng làm động tác “suỵt” với cô, rồi nói nhỏ: "Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén cuộc trò chuyện của hai người đâu."

 

Lâm Tri Ngôn cảm thấy không có vấn đề gì cả, dù sao thì không có việc gì bất ngờ hơn cả việc vừa ra bệnh viện đã đến gặp ba mẹ cả.

 

"Lâm Tri Ngôn, Lâm Tri Ngôn."

 

Thấy cô sắp đi, Lạc Nhất Minh gọi nhỏ, anh ấy nói giống như sợ Hoắc Thuật nghe thấy vậy: "Cô không muốn biết vì sao anh họ của tôi dẫn cô về gặp ông cụ Hoắc à?"

 

Lâm Tri Ngôn dừng lại, xoay người nhìn anh ấy.

 

Lạc Minh chỉ bậc thang bên cạnh, ý nói cô đi lên.

 

Lâm Tri Ngôn không nói gì, cuối cùng cũng không kiềm chế được sự tò mò mà đi lên thềm đá, sau đó giẫm lên mép lan can và trèo lên nhờ sự giúp đỡ của Lạc Nhất Minh.

 

Cũng may là lan can chỉ cao tám mươi centimet, cộng thêm hôm nay cô mặc một chiếc quần dệt kim rộng thùng thình màu be nên dễ leo trèo.

 

Lúc đứng vững trên mặt đất cô mới tỉnh táo lại: Đúng là cả giận mất khôn, rốt cuộc cô đang làm cái quái gì vậy?

 

Trèo lan can ở nhà họ Hoắc, người ta không biết còn tưởng rằng đây là vở kịch Romeo và Juliet mất.

 

"Lau tay đi." Lạc Nhất Minh lén lút đóng cửa lại, rồi đưa cho cô một chiếc khăn ướt.

 

"Cám ơn."

 

Lâm Tri Ngôn nhận lấy, ngồi trên ghế lau tay.

 

Lục Nhất Minh dựa vào tủ bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Tôi không ngờ được là anh ấy lại đưa cô về đây."

 

Lâm Tri Ngôn nheo mắt, hỏi: "Anh đến đây để thuyết phục giúp Hoắc Thuật à?"

 

"Không phải, tôi chỉ hâm mộ anh ấy thôi."

 

Lạc Nhất Minh lắc đầu, giọng điệu phức tạp cảm thán: "Cô nhìn xem, ở trong cái thủ đô này, có cậu chủ nhà ai mà có năng lực và sự quyết đoán như vậy không? Ít nhất thì hiện tại tôi không làm được."

 

Rất đương nhiên, anh ấy nhớ đến Lăng Phi, cúi người xuống giống như đang khóc: "Mấy người như chúng ta, chỉ có cách đứng ở vị trí đủ cao, hoặc là thủ đoạn tàn nhẫn thì mới có thể tự quyết định được quyền hôn nhân của mình."

 

Lâm Tri Ngôn hỏi: "Anh bảo tôi đến đây chỉ để nghe anh cảm thán thôi à?"

 

"Đương nhiên là không phải."

 

Lạc Nhất Minh nghĩ một lát, vừa buồn vừa nói: "Chuyện chị gái tôi đi tìm Lăng Phi, cô cũng nghe nói rồi phải không?"

 

Lâm Tri Ngôn gật đầu.

 

"Mẹ và chị của tôi đều là những người có năng lực rất mạnh, nhưng mà ba của tôi lại là người trọng nam khinh nữ, ông ấy cảm thấy gia nghiệp thì nên giao cho con trai. Chị gái của tôi thấy không công bằng, tôi cũng cảm thấy không công bằng, cho nên luôn cố tình đối nghịch với ba tôi bằng cách chạy đến Trùng Khánh để giúp mẹ tôi quan sát và mượn sức Hoắc Thuật... Chẳng qua đây đều là những chuyện rất lâu trước kia rồi. Ở bên ngoài chơi quá lâu rồi nên tôi cảm thấy hơi lâng lâng, cứ nghĩ chính mình đã có tự do rồi, có thể yêu đương với cô gái nào cũng được, ba của tôi sẽ không xem vào. Nên là tôi và Lăng Phi yêu nhau..."

 

Nói xong, Lạc Nhất Minh cười tự giễu: "Kết quả thì cô cũng thấy đấy, không cần ba mẹ tôi ra tay, chỉ cần một hai câu của chị gái đã vô cùng uy lực rồi. Không tính đến việc khi đó cô với cô ấy vừa mới mở một văn phòng làm việc, cho dù là xưởng làm thủy tinh của ba mẹ cô ấy ở quê thì chỉ cần một hai câu nói là có thể đóng cửa bất cứ lúc nào cũng được."

 

Lục Tri Ngôn cười khẩy, cảm thấy không đáng giá thay Lăng Phi: "Biết chính mình không bảo vệ được Lăng Phi nhưng mà anh còn hưởng thụ tình yêu của cậu ấy, anh không biết như thế là rất vô trách nhiệm sao?"

 

"Thế cho nên tôi mới nói tôi rất hâm mộ anh Thuật. Chuyện ngày hôm nay coi như là động lực cho tôi."

 

Lạc Nhất Minh ngước mắt lên, dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của Lâm Tri Ngôn: "Chắc chắn là cô đang suy nghĩ, nếu nhà họ Lạc lợi hại như thế thì tại sao cô và Lăng Phi không chịu tổn hại gì đáng kể? Lâm Tri Ngôn, Hoắc Thuật đưa cô về nhà họ Hoắc, làm trò giới thiệu cô trước mặt mọi người trong nhà họ Hoắc và người ngoài, không phải vì ép cô đưa ra lựa chọn, cũng không có ý định làm cô xấu mặt. Mà là anh ấy đang dùng cách của riêng mình để nói cho mẹ của tôi ở trong đám người biết, cô là người rất quan trọng trong lòng anh ấy, động vào cô chính là đối đầu với anh ấy. Tôi dám cam đoan là sau hôm nay, cho dù là ba mẹ tôi hay là ông cụ Hoắc sẽ không dám động đến nửa ngón tay của cô và Lăng Phi. Thế giới của chúng ta chính là tàn khốc như vậy, ai có quyền thì người đó có quyền lên tiếng."

 

Lâm Tri Ngôn bình tĩnh hỏi: "Cho nên anh cảm thấy tất cả những gì anh ấy làm đều vì tốt cho tôi?"

 

"Tôi chỉ là đang trần thuật lại sự thật thôi. Bởi vì tôi đoán anh ấy sẽ không nói những chuyện như vậy với cô, sẽ không làm cô cảm thấy gánh nặng. Cô ấy à, cái gì cũng tốt, nhưng chỉ là quá vô tư."

 

Lạc Nhất Minh nói theo cái kiểu người trong cuộc u mê, còn người ngoài cuộc tỉnh táo, sau đó anh ấy lại chuyển chủ đề một trăm tám mươi độ, hỏi cô: "Lâm Tri Ngôn, sau khi trở về cô đã thấy bộ dạng anh ấy c ởi quần áo chưa?"

 

Cái gì?

 

Lâm Tri Ngôn không hiểu: "Anh hỏi vấn đề này có thấy quá bất lịch sự không?"

 

Lạc Nhất Minh vội vàng giơ tay đầu hàng: "Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác."

 

Anh ấy ngập ngừng một lúc, như đang do dự không biết có nên nói hay không.

 

"Cái năm mà cô đi, Hoắc Chiêu rơi đài, ông cụ Hoắc gọi anh Thuật về nhà họ Hoắc đón năm mới. Đêm mùng Ba Tết, anh ấy bị tai nạn xe cộ, người lái xe gây tai nạn đó cố tình đến giết anh ấy, đâm một dao vào trong ngực anh ấy. Mũi dao chỉ cách nội tạng một chút xíu, khi tôi đưa anh ấy đến bệnh viện thì áo sơ mi của anh ấy ướt đẫm toàn là máu. Áo sơ mi trắng, bị máu nhuộm thành màu đỏ rực, giống như một bông hoa có độc, không ngừng thấm ra xung quanh, cứ nhỏ giọt suốt đường đi... Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó không?"

 

Lạc Nhất Minh rùng mình, giọng nói trở nên khàn khàn: “Trước khi được đưa vào phòng cấp cứu, anh ấy vẫn còn có ý thức. Ngay cả bác sĩ cũng nói rằng ông ấy chưa từng gặp một bệnh nhân nào có ý chí kiên cường như vậy. Ánh mắt anh ấy nhìn sang một bên, không nhìn tôi, cũng không nhìn bác sĩ, chỉ nhìn chằm chằm vào một hướng, giống như đang tìm người quen nào đó. Khi đó tôi đoán chắc hẳn anh ấy đang tìm cô, cho dù chết anh ấy cũng muốn được gặp cô lần cuối cùng."

 

Cổ họng Lâm Tri Ngôn trở nên khô khốc, dường như trong lồ ng ngực cũng bị thứ gì đó lạnh lẽo đâm vào, từ từ đi sâu vào.

 

"Tôi không biết gì về chuyện này."

 

Thứ cô nhìn thấy vĩnh viễn là một Hoắc Thuật chói sáng, túc trí đa mưu.

 

"Tại sao lại muốn nói cho tôi biết?"

 

"Cô thật sự không hiểu ý của tôi à?"

 

Lâm Tri Ngôn mím môi, không dám nghĩ sâu.

 

"Bởi vì anh ấy yêu cô."

 

Lạc Nhất Minh thở dài, vẻ mặt kiểu không nhịn được nữa: "Đáng tiếc là anh ấy không biết, cô cũng không biết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK