• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiệu ứng phần thân trên của Phi Ngư Phục thật sự vượt xa so với tưởng tượng của Lâm Tri Ngôn.

 

Hoắc Thuật đứng trong phòng khách, hai tay chắp sau lưng, vai rộng chân dài, đôi boot da đen bó sát tôn lên đôi bắp chân thẳng tắp, toàn bộ lợi thế về hình thể được phô diễn một cách trọn vẹn.

 

Ngoại hình và phong thái vượt trội này còn hơn cả những ngôi sao nam nổi tiếng trong các bộ phim cổ trang.

 

Vấn đề duy nhất là Phi Ngư phục có màu xanh đậm thêu hoa văn rồng này được may theo kích cỡ tiêu chuẩn cho nam giới nên so với vóc dáng của Hoắc Thuật thì hơi chật.

 

Lâm Tri Ngôn đi vòng quanh ngắm nhìn anh, nới lỏng vạt áo, kéo vạt áo sang hai bên rồi nói: “Cởi áo ngoài ra, rút tay ra khỏi tay áo.”

 

Hoắc Thuật nhướng mày, nhưng không nói gì, rút tay ra khỏi tay áo theo ý cô.

 

Vì có thắt lưng da thắt quanh eo, áo ngoài không rơi xuống đất mà xếp chồng lên dây lưng ở bên hông, như giọt nước rơi xuống đầm nước trong xanh, để lộ những đường nét rắn rỏi, nhấp nhô màu ngọc bích.

 

Lâm Tri Ngôn luôn cảm thấy cơ bắp của Hoắc Thuật rất đẹp: cơ thể ít mỡ, cánh tay săn chắc và cân đối, bờ vai rộng nở nang cùng đường lưng dần thu hẹp xuống dưới, eo và bụng được phân ra rõ ràng, thêm vào đó là làn da trắng muốt tạo nên vẻ đẹp cường tráng nhưng lại không hề quá lố hay dầu mỡ.

 

Anh là người biết tận dụng tối đa lợi thế của mình. Biết Lâm Tri Ngôn thích ngoại hình của anh, anh luôn cố gắng giữ gìn ngoại hình này ở mức hoàn hảo nhất.

 

Lâm Tri Ngôn kéo rèm cửa lại, để Hoắc Thuật đứng sát tường, cầm kiếm rồi nghiêng người, sau đó dùng ánh đèn để làm phông nền, khắc họa thật rõ đường nét cơ thể khỏe khoắn của anh.

 

Khi đã chuẩn bị xong, cô mới hài lòng mà trải giấy xuống, cầm bút lên rồi nhanh chóng phác họa nhân vật bằng bút lông, từng đường nét đậm nhạt dần hiện lên, trông vừa thật vừa ảo.

 

Thỉnh thoảng cô ngẩng lên nhìn Hoắc Thuật, quan sát hướng đi của các cơ bắp. Nhưng rõ ràng, Hoắc Thuật không phải là một người mẫu yên phận.

 

Anh đứng nghiêng người, một lúc sau nheo mắt lại rồi hỏi: “Có người mẫu nam nào khác từng làm việc này chưa?”

 

Thêm một lúc nữa, anh lại híp mắt, ngả ngớn nói: “Cô tai dài đang nhìn chỗ nào đấy? Hừm... Thật háo sắc.”

 

Lâm Tri Ngôn thấy rõ lời nói của anh thật thô lỗ, ngòi bút của cô khựng lại để lại một chấm mực đen rõ ràng trên giấy.

 

Cô đổi bút một cách dứt khoát, nhúng ngập cọ vào màu đỏ son, sau đó bước đến trước mặt Hoắc Thuật, vẽ một đường màu đỏ ngoằn ngoèo kéo dài từ xương quai xanh xuống đến ngực và bụng.

 

Ngòi bút vừa ướt vừa lạnh buốt lướt trên làn da ấm nóng khiến các cơ bắp của anh bất giác co lại, anh hơi ngạc nhiên rồi ngước mắt lên.

 

“Đừng động đậy.”

 

Lâm Tri Ngôn cụp hàng mi mềm mại xuống, tập trung vẽ hoa mai trên người anh. Ngòi bút đỏ tươi vẽ những đường quanh co uốn lượn như dòng sông đỏ đang chảy qua khe núi. Cô cười khúc khích rồi nói: “Đây mới là thấy sắc nổi máu mê sắc, tổng giám đốc Hoắc.”

 

Giọng của người đàn ông khàn đi, cả cơ bụng cũng rung lên theo tiếng cười: “Yêu Yêu học cái xấu rồi.”

 

Lâm Tri Ngôn phớt lờ anh, chuyên tâm múa bút.

 

Hoa mai đỏ được vẽ từ xương quai xanh trái của Hoắc Thuật xuống rồi kéo dài đến vùng eo phải. Thắt lưng da và vải áo có hơi cản trở, Lâm Tri Ngôn ấn xuống rồi khựng lại.

 

Cô hít một hơi sâu, ngẩng đầu lên nói: “Anh đừng nói với em, đây là vỏ gươm của anh.”

 

Ánh mắt của Hoắc Thuật ngây thơ vô tội, anh ôm lấy eo cô: “Hết cách rồi, anh không kiểm soát được.”

 

Lâm Tri Ngôn chống tay lên ngực anh: “Đừng áp người vào! Màu chưa khô, sẽ làm bẩn áo của em.”

 

“Bẩn thì mua cái mới.”

 

Hoắc Thuật không chịu buông, nhìn xuống người mình, nói tiếp với ý vị sâu xa: “Dù sao thì Yêu Yêu cũng đã làm bẩn anh rồi.”

 

Da người vốn là nơi không thích hợp để vẽ, hoa mai đỏ lúc này đã trở nên nhòe nhoẹt.

 

Lâm Tri Ngôn bối rối nhưng không chịu thua, cô ấn vào đôi môi sắp áp sát lên môi cô của anh, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là sinh nhật em, phải do em làm chủ.”

 

Hoắc Thuật nhân cơ hội hôn lên đầu ngón tay cô, nhìn cô với ánh mắt đầy mê hoặc: “Tất nhiên, lần nào anh cũng làm em hài lòng trước mà?”

 

“Không, ý em là...”

 

Lâm Tri Ngôn nắm lấy dây lưng của bộ Hán phục, chỉ vào mình, rồi chỉ vào anh: “Em, ngủ với anh.”

 

Hoắc Thuật hơi nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

 

Rèm cửa khép lại, che hết ánh sáng khiến người trong phòng không phân biệt được ngày hay đêm.

 

Hoắc Thuật vươn tay bật đèn ngủ đầu giường, ánh đèn ấm áp chiếu nghiêng qua khiến Lâm Tri Ngôn thấy không thoải mái rồi rúc vào lòng Hoắc Thuật. Cô giơ những ngón tay đẫm mồ hôi lên cố gắng che mắt lại trong vô vọng.

 

Ga trải giường bừa bộn như bị gió lốc cuốn qua, chiếc áo sơ mi lụa cổ điển của cô lấm lem vết màu đỏ như những cánh hoa mỏng manh bị dập nát dưới ánh trăng lạnh giá. Bên cạnh gối là nửa chiếc thắt lưng bị đứt, phần còn lại không biết đã đi đâu.

 

Nhớ lại sự hoang dại của người đàn ông khi lật người từ khách thành chủ, Lâm Tri Ngôn kiệt sức, trách móc anh: “Anh lật lọng.”

 

Hoắc Thuật dựa người vào đầu giường, xoa cổ tay rồi cười nói: “Không thể trách anh được, Yêu Yêu à. Ai mà biết được chất liệu áo lại kém như vậy.”

 

Lâm Tri Ngôn kéo chăn trùm lên đầu, không thèm nhìn anh nữa.

 

“Yêu Yêu?”

 

“Yêu Yêu.”

 

Hoắc Thuật cố gắng kéo cô ra khỏi chăn, nụ cười nghẹn ngào trong lồ ng ngực, thì thầm: “Tiêu rồi, Yêu Yêu không thèm để ý đến anh nữa.”

 

Lâm Tri Ngôn quá lười để chú ý đến anh.

 

Tóm lại, cô quyết định không bao giờ làm chuyện tự đào hố chôn mình này nữa.

 

Hoắc Thuật hiếm khi tự cho mình nghỉ nửa ngày, dành thời gian ở nhà Lâm Tri Ngôn.

 

Bữa tối gọi đồ ăn ngoài, ăn xong anh gọi trợ lý đến, mang theo một số tài liệu cần phê duyệt và hai bộ quần áo để thay.

 

Buổi tối, Lâm Tri Ngôn đang ngồi vẽ tranh trên bàn làm việc còn Hoắc Thuật đang ngồi trên sofa xử lý tài liệu. Hai người không quấy rầy nhau nhưng lại phụ thuộc vào nhau.

 

Hiện tại thời gian ngủ của Hoắc Thuật đã dài hơn một chút, ít nhất cũng có thể ngủ được năm sáu tiếng, nhưng tinh lực vẫn rất dồi dào.

 

Nhà Lâm Tri Ngôn không có dụng cụ thể thao cho anh tiêu khiển nên chỉ còn cách vận động trên giường, sau khi quấn quít với cô một lúc anh mới chịu dừng tay.

 

Phòng tắm mang gam màu cổ điển tươi mới, trước tủ gương là đôi bàn chải. Lâm Tri Ngôn mặc chiếc váy ngủ lụa màu hồng nhạt đứng trước gương đánh răng, Hoắc Thuật đứng bên cạnh cạo râu.

 

Thấy Lâm Tri Ngôn liếc nhìn mình, Hoắc Thuật tự giác đưa dao cạo râu cho cô, cười hỏi: “Muốn thử không?”

 

Râu để qua đêm cực kỳ ngắn, còn gương mặt anh lại quá đẹp, Lâm Tri Ngôn không dám thử cạo, sợ không cẩn thận sẽ làm trầy xước kiệt tác của tạo hóa. Vì vậy, cô chỉ tò mò cầm lấy kem cạo râu có hương se se lạnh, bôi đầy bọt che hết cằm anh, trông như bộ râu trắng của ông già Noel.

 

Lâm Tri Ngôn cười khúc khích, hỏi anh với đôi tay đầy bọt: “Sau này anh già rồi, sẽ trông như thế này à?”

 

“Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sau này già sẽ thế nào.”

 

Hoắc Thuật ngắm nhìn bộ râu “lởm chởm” trong gương, một lúc sau, mới từ từ dùng dao cạo râu cạo sạch từng mảng, bình thản nói: “Anh luôn nghĩ rằng con người sống đến sáu mươi tuổi là đủ, khi đầu óc không còn nhanh nhạy, không thể khai thác thêm giá trị gì nữa, thì sống hay chết cũng chẳng khác gì nhau.”

 

“Hoắc Thuật.”

 

Lâm Tri Ngôn nhíu mày ngăn anh lại, cố tìm trong ánh mắt sâu thẳm và mãn nguyện của anh chút dấu hiệu của sự điên rồ hay trò đùa.

 

Nhưng vẻ mặt anh rất bình thường, mắt cong lên như đang cười. Anh tựa người lên bồn rửa, cúi đầu nói: “Nhưng bây giờ anh chợt nghĩ, sống lâu một chút cũng không tệ. Tốt nhất là đến khi tám chín mươi tuổi, dù đầu tóc bạc phơ, anh vẫn có thể ôm em đi dạo.”

 

Lâm Tri Ngôn tưởng tượng ra cảnh tượng đó, tim cô như nước mùa xuân hóa thành băng ban nãy giờ đây lại thấy ấm áp.

 

“Anh nói nhảm.”

 

Cô rửa tay, lau đi chút bọt còn sót lại trên cằm Hoắc Thuật, cười nói: “Lúc đó em đã thành bà lão rồi, tay chân yếu ớt, làm sao chịu nổi sự giày vò từ anh.”

 

“Thì anh cõng đi, anh dìu em đi.”

 

Hoắc Thuật nghĩ một lúc, nói với cô: “Anh rất ít khi nghĩ đến ‘tình yêu’ rốt cuộc là gì, nếu nó là một bài toán cần chứng minh, anh nguyện dùng cả đời để trả lời cho em.”

 

Lâm Tri Ngôn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nhịp tim cô vô cớ tăng lên một chút.

 

Trực giác mách bảo cô rằng những gì Hoắc Thuật sắp nói rất quan trọng.

 

Anh cụp mắt xuống, kéo tay cô lên, hôn lên ngón tay cô rồi nghiêm túc nói: “Yêu Yêu, chúng ta kết hôn đi.”

 

Không có mưa hoa lãng mạn hoành tráng như trong phim, không có ngày đặc biệt ngọt ngào nào, chỉ trong một buổi sáng bình thường khi họ đang yêu nhau sâu đậm, anh nói ra lời cầu hôn chân thành.

 

Sau đó, chờ đợi quyết định của cô.

 

“Được.”

 

Lâm Tri Ngôn không còn nghi ngờ hay do dự, mỉm cười dịu dàng, vui vẻ chấp nhận lời cầu hôn.

 

Hoắc Thuật hít một hơi, không kìm được nữa mà ôm chặt cô vào lòng. Trong khoảnh khắc đôi môi họ giao nhau, họ tin chắc rằng linh hồn của họ đã toàn vẹn, hòa quyện vào nhau nhưng vẫn không ngừng phát triển.

 

Mùa xuân sắp qua, nhưng tình yêu không phai.

 

Cứ lớn dần, cho đến vĩnh hằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK