• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tri Ngôn, Lâm Tri Ngôn!”

 

Người ngồi cạnh cô huých cùi chỏ, hếch cằm về hướng chiếc bàn dài.

 

Lâm Tri Ngôn lấy lại tỉnh táo, cô nhìn theo tầm mắt của đối phương, thấy Hoàng Gia Lâm đang cầm bài vẽ tĩnh vật của cô, nghiêm khắc gõ lên mặt bàn: “Lâm Tri Ngôn, nét vẽ trong bài của cô không vận dụng được những gì thầy Cát đã nhấn mạnh cả, tan học tới phòng làm việc đi.”

 

Người bạn ngồi cùng bàn khua bút mực, khinh bỉ “hừ” một tiếng: “Ỷ mình là học trò cưng của thầy, đúng là chó cậy gần nhà, anh ta xứng hướng dẫn bọn mình sao?”

 

Lâm Tri Ngôn khẽ mỉm cười, cô thu dọn giấy bút rồi đứng dậy đi tới phòng làm việc.

 

Nói thật, Lâm Tri Ngôn không ngờ rằng cô sẽ được chọn vào lớp đào tạo chuyên sâu của Cát Minh Ngọc, hơn hai trăm người trên cả nước đã đăng ký, phần lớn trong số họ đều là những sinh viên tốt nghiệp từ các trường danh tiếng trên toàn quốc, xét về trình độ hay bằng cấp, cô không hề nổi bật.

 

Lớp đào tạo chuyên sâu có hai mươi người và cô là người duy nhất bị khiếm thính.

 

Thầy Cát Minh Ngọc là người gốc Hồng Kông. Để đại đa số học sinh đến từ đại lục trong lớp có thể hiểu được nội dung bài giảng, thầy luôn kiên quyết giảng dạy bằng tiếng Quan thoại kiểu Hồng Kông khi lên lớp. Mới đầu, Lâm Tri Ngôn đã không nghe hiểu.

 

Hoàng Gia Lâm xuất hiện vào lúc cô lo lắng nhất và thường nhân cơ hội làm trợ giảng để phiên dịch và hướng dẫn cho cô. Lâm Tri Ngôn ban đầu rất biết ơn anh ta, nhưng dần dần, cô phát hiện ra rằng anh ta có vẻ hơi quá nhiệt tình với cô, và anh ta luôn cố ý hoặc vô ý gần gũi với cơ thể cô khi đưa ra lời khuyên.

 

Loại hành vi không có ranh giới này khiến Lâm Tri Ngôn có hơi cảnh giác, nhưng cô sợ mình suy nghĩ nhiều nên đành phải im lặng giữ khoảng cách.

Hoàng Gia Lâm bị bỏ rơi một khoảng thời gian, thay vì đưa ra lời khuyên, anh ta bắt đầu phê bình một bài tập của cô khiến cô phải sửa đến bốn, năm lần.

 

Trong văn phòng, thầy Cát không có ở đó, chỉ có Hoàng Gia Lâm và một nữ sinh khác.

 

Lâm Tri Ngôn gõ cửa, nữ sinh lập tức đứng dậy như bị giật mình, cúi đầu nhanh chóng tránh sang một bên.

 

"Mời vào."

 

Hoàng Gia Lâm khó chịu hắng giọng, kéo ghế bên cạnh ra hiệu cho cô lại gần.

Lâm Tri Ngôn phớt lờ chiếc ghế trống gần mình, đi vòng qua ngồi đối diện anh ta, lấy điện thoại di động ra gõ một câu hỏi: [Anh Hoàng vừa nói bức tranh tĩnh vật của tôi có vấn đề, anh có thể nói cụ thể hơn không?]

 

“Những bông hoa trong tranh tĩnh vật không chỉ chú ý đến hình dáng mà còn phải chú ý đến ý nghĩa. Chiều cao của cánh hoa phải được tác giả cân nhắc. Nếu quá thận trọng, bông hoa sẽ trở nên vô hồn."

 

Hoàng Gia Lâm cầm bút, nhúng xuống màu trắng, vẽ một bông hoa huệ, sau đó đưa cho Lâm Tri Ngôn: “Cô thử đi.”

 

Lâm Tri Ngôn đưa tay cầm lấy bút, nhưng Hoàng Gia Lâm lại không buông ra, ngược lại đầy ẩn ý nhìn cô: “Tôi phát hiện có rất nhiều cô gái câm điếc rất xinh đẹp, có phải là vì các cô có tâm hồn trong sáng nên từ đó tâm sinh tướng không?"

 

Vừa nói, anh ta vừa di chuyển bàn tay dọc theo ống bút đến đầu ngón tay.

 

Mí mắt Lâm Tri Ngôn giật giật, cô lập tức buông ra và đứng dậy gõ: [Tôi không hiểu ý nghĩa của lời nói của anh Hoàng. Ngày mai tôi hỏi thầy Cát xem, trong quá trình chấm bài có bao gồm việc hỏi chuyện riêng tư của học sinh không?]

 

Vẻ mặt Hoàng Gia Lâm hơi thay đổi. Anh ta có lẽ không ngờ Lâm Tri Ngôn sẽ đáp trả.

 

"Sao cô làm căng thế? Trong lớp có nhiều người như vậy. Cô từng thấy tôi kiên nhẫn với ai như vậy chưa?"

 

Hoàng Gia Lâm cũng đứng dậy, đặt hai tay lên bàn với tư thế áp bức, nhưng anh ta nói như thể làm vậy vì cô: "Cô biết đấy, ngay cả trước mặt thầy Cát, tôi cũng có tiếng nói. Tôi sẽ tổ chức một cuộc triển lãm cá nhân ở Quảng Đông vào năm nay. Nhiều người đã nhờ tôi giới thiệu họ với mọi người nhưng tôi vẫn chưa để ý đến họ. Vị trí triển lãm chung trong phòng trưng bày luôn bị bỏ trống.”

 

Anh ta hạ giọng rất thấp, ý tứ trong lời nói của anh ta cũng rõ ràng.

 

Lâm Tri Ngôn biết rằng giới nghệ thuật rất phức tạp, có rất nhiều người lợi dụng người khác và đi đường tắt, nhưng sự cám dỗ rõ ràng đang ở trên bàn vẫn khiến Lâm Tri Ngôn cảm thấy khó chịu.

 

Sự tồn tại của hiện tượng bất thường này không có nghĩa là nó hợp lý.

 

"Này, họ đều ở đây."

 

Một người phụ nữ với mái tóc ngắn ngang tai đang tựa vào cửa, kẹp điếu thuốc lá có vị trái cây giữa đôi môi căng mọng màu đỏ đất, trông như đang xem một vở kịch hay.

 

Vivian, một họa sĩ minh họa nổi tiếng trên Internet, là một người phụ nữ mà Lâm Tri Ngôn không thể hiểu được.

 

Cô ấy hay trêu chọc hầu hết học sinh trong lớp, ngoài Lâm Tri Ngôn ra thì cả những bạn nam và bạn nữ khác cũng bị. Cô ấy có vẻ hoang dã và phóng túng, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với người khác. Cô ấy tạo cảm giác vừa đa tình lại vừa bạc tình.

 

"Chậc, hóa ra là đang cố ý quan tâm người ta!"

 

Vivian đi tới, giơ tay kéo cổ Hoàng Gia Lâm, phả khói vào mặt anh ta: "Sao anh không đưa em đi cùng thế?”

 

Hoàng Gia Lâm thấy áy náy, kéo tay Vivian ra.

 

Vivian cười, cầm điếu thuốc nói với Lâm Tri Ngôn: "Bạn trai ưu tú của cậu lại đến đón cậu kìa, đừng để anh ấy phải đợi."

 

Lâm Tri Ngôn biết Vivian đang cứu cô nên cô nhìn cô ấy một cách cảm kích, sau đó thu dọn đồ đạc và đứng dậy rời đi.

 

Người đang đợi ở tầng dưới là Tùy Văn, vẫn lái chiếc Mercedes màu xám đậm.

 

Lâm Tri Ngôn rất ngạc nhiên, chúi mũi vào chiếc khăn quàng cổ, gõ: [Luật sư Tùy, hôm nay sao anh đến đây?]

 

"Nghe tin cô đến thành phố Hồng Kông học tập, tôi muốn chiêu đãi cô một bữa ăn với tư cách là chủ nhà."

 

Tùy Văn nhún vai: "Không ngờ gần đây tôi bận quá, phải mất hai tháng mới làm xong việc."

 

Lâm Tri Ngôn do dự: [Cảm ơn, nhưng tôi phải bắt tàu điện ngầm về Thâm Quyến, tôi sợ không có đủ thời gian.]

 

Nhà ở ở Hương Cảng có giá cao, mà túi tiền của Lâm Tri Ngôn thực sự eo hẹp. Sau khi trả học phí, cô không còn tiền để trả chỗ ở. Cô là học sinh duy nhất của lớp đào tạo nâng cao phải đi quãng đường xa đến lớp. Cô dành bốn giờ đi lại mỗi ngày, bắt đầu từ sáu giờ sáng và về đến nhà lúc tám giờ tối.

 

Tùy Văn suy nghĩ một lát, mở cửa xe nói: "Không sao, ăn xong tôi sẽ chở cô về. Dù sao ngày mai và ngày kia tôi đều được nghỉ, tiện đường về nhà luôn." 

 

Bữa ăn bị hoãn lại từ tháng 5 đến cuối tháng 12, Lâm Tri Ngôn đã từ chối nhiều lời mời. Nếu cô từ chối một lần nữa thì đúng là không nên.

 

Cô gật đầu, mỉm cười rồi bước vào xe.

 

Lâm Tri Ngôn tưởng rằng đó thực sự chỉ là một bữa ăn bình thường trên đường phố trong một nhà hàng kiểu Hồng Kông cũ, nhưng Tùy Văn đã lái xe đến một nhà hàng Black Pearl rất nổi tiếng.

 

Tiêu chuẩn của luật sư Tùy về “bữa ăn bình dân” hơi cao!

 

Đại khái là nhìn thấy sự trêu chọc trong mắt cô, Tùy Văn nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không lạnh lùng nghiêm túc như mọi khi: "Cô Lâm, tuy tôi chỉ là một luật sư trẻ tuổi, nhưng tôi sẽ không đành lòng dẫn cô đi ăn ngoài lề đường vào đêm Giáng sinh.”

 

Lâm Tri Ngôn đột nhiên giật mình. Hóa ra hôm nay là đêm Giáng sinh.

 

Có những người đến và đi trên những con phố đông đúc, những cây thông Noel với ánh đèn rực rỡ được trưng bày trong các cửa hàng trên phố. Không khí Giáng sinh ở thành phố Hồng Kông tràn ngập muôn nơi nhưng cô mệt đến mức không để ý.

 

Đêm Giáng sinh cũng là ngày sinh nhật của người đó.

 

Đã một năm rồi nhỉ?

 

Nhận ra mình đang nhớ tới cái gì, Lâm Tri Ngôn nhéo lòng bàn tay, để cho không khí lạnh lẽo tràn vào phổi, sau đó chậm rãi thở ra.

 

Nhưng không khí Giáng sinh khắp nơi xung quanh cô luôn kéo cô trở lại những kỷ niệm, khiến cô khó có thể không kết nối ngày hôm nay với một ngày đặc biệt.

 

Trong bữa ăn Lâm Tri Ngôn ăn uống có hơi lơ đãng, mặc dù Tùy Văn đang cố gắng tìm chủ đề để nói.

 

Anh ấy hỏi Lâm Tri Ngôn là cô có gặp khó khăn gì ở đây không, cũng như có gặp khó khăn trong giao tiếp hay không. Lâm Tri Ngôn cũng đang muốn nói chuyện gì đó để đánh lạc hướng bản thân, vì vậy cô đã nói ngắn gọn về việc trợ giảng quấy rối cô và cả chuyện gần đây có rất nhiều ong bướm vây quanh mình.

 

“Đó chỉ là tính xấu của đàn ông, khi nhìn thấy một cô gái ngoan ngoãn yếu đuối, họ sẽ muốn làm quan với cô ấy, bởi vì trong tiềm thức họ cho rằng một cô gái như vậy có tính cách hiền lành, dễ điều khiển. Nhưng Vivian mà cô nhắc tới, một cô gái bất cần như vậy sẽ khiến đàn ông tránh xa và không dám gây sự với cô ấy.”

 

Tùy Văn nhấp một ngụm rượu, khí chất lạnh lùng của anh ấy dường như được rượu sưởi ấm. Anh ấy nhìn Lâm Tri Ngôn với ánh mắt ẩn ý: "Cô Lâm vốn dĩ có ngoại hình rất dễ gây thiện cảm, hơn nữa lại không dân bản địa nên không hiểu phương ngữ nhưng lại thích chào đón mọi người bằng nụ cười và vẻ mặt hiền lành, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu, dễ dàng thu hút những người đàn ông có ý đồ xấu xa."

 

Lâm Tri Ngôn vô thức sờ lên mặt mình, hơi nghiêng đầu: Thật sao?

 

Mọi người luôn nhìn mình như thế này à?

 

Cô trầm tư rồi tự nói đùa: [Có vẻ như từ giờ trở đi tôi sẽ phải giả vờ xa cách hơn.]

 

Tùy Văn bỏ tay xuống, lắc đầu nói: “Đương nhiên, gặp phải kẻ xấu không phải lỗi của cô. Cô Lâm không cần tự mình tìm ra nguyên nhân, cô có thể giữ lại một ít bằng chứng như tin nhắn WeChat, ghi âm, vân vân khi giao tiếp với anh ta. Một khi anh ta có xu hướng quấy rối, bằng chứng sẽ được xác lập..."

 

[Từ từ.]

 

Lâm Tri Ngôn giơ tay ra hiệu, sau đó viết những từ khóa trong mục ghi chú.

 

Tùy Văn không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy cô cúi đầu gõ ghi chú: “Nếu cô Lâm cần khởi kiện để xử lý chuyện này, tôi có thể giúp đỡ miễn phí bất cứ lúc nào, không cần phải nhớ kỹ."

 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Cô không ghi lại điều này cho chính mình. Trên thực tế, nhiều người bạn khiếm thính xung quanh cô cũng từng trải qua những điều tương tự từ khi còn nhỏ, nhưng họ thường chọn cách im lặng vì không biết cách giải quyết, cùng lắm là họ phàn nàn về điều đó trên những nhóm dành cho người khiếm thính.

 

Lâm Tri Ngôn cảm thấy rằng lời khuyên của các luật sư sẽ hữu ích cho họ.

 

Khi cô trở về căn hộ ở Thâm Quyến đã là mười giờ.

 

Trước đây, Lâm Tri Ngôn thường dùng thời gian đi làm buổi sáng và buổi tối để vẽ một số bức tranh đơn giản hoặc viết vài chữ viết tay để kiếm tiền. Trong khi những người khác đang dành thời gian để ngủ thì cô luôn cầm bút và đắm mình vào việc vẽ trên máy tính bảng. Mặc dù mỗi đơn hàng chỉ có vài chục nhân dân tệ nhưng đó là nguồn kiếm sống duy nhất của cô trong quá trình học.

 

Cô ngồi trên ô tô không thể nhìn xuống màn hình vì sẽ bị say xe nên chưa làm xong ba đơn hàng hôm nay, cũng chưa làm xong bài tập thầy Cát giao.

 

Về đến nhà, cô không kịp rửa mặt mà đặt túi xách xuống và bắt đầu làm những công việc còn dang dở, đến khi làm xong thì đã 0h40.

 

Lâm Tri Ngôn xoa cái cổ đau nhức, mệt mỏi đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.

 

Cô bóp tuýp kem đánh răng và luyện phát âm trước gương.

 

Hít một hơi dài, thở ra từ từ và cố gắng phát âm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK