Năm nay khí hậu ấm áp nhiệt độ đầu năm lại xuống thấp, ngoài trời bắt đầu đổ tuyết.
Lăng Phi kéo nhân viên trong văn phòng vào một nhóm để phát lì xì, Lâm Tri Ngôn giành giật quên cả trời đất.
Hoắc Thuật vừa kết thúc cuộc trò chuyện với bên nhà chính thì thấy Lâm Tri Ngôn khoe khoang “chiến tích” với anh. Hoắc Thuật bật cười, nói cô không ưa thẻ đen mà cứ thích đi giành mấy đồng tiền lẻ này.
Lâm Tri Ngôn cười nói anh không hiểu, tiền do mình kiếm được mới là thích nhất, huống gì Tết nhất là phải nói chuyện, giật lì xì với mọi người, như vậy mới có không khí.
Từ trước đến nay, Hoắc Thuật không thích ồn ào.
Chưa kể trước đây còn bị trục xuất ra nước ngoài, vốn dĩ không có khái niệm “đoàn viên”. Mấy năm nay anh được gọi về nhà chính ăn Tết, sau bữa cơm tất niên, chuyện đầu tiên trong năm mới là ngồi ngay ngắn theo tôn ti trật tự, trước hết là phát lì xì cho con cháu, sau đó báo cáo công việc, nghe ông cụ sắp xếp như họp hội nghị quốc tế.
Cảnh tượng ấy buồn cười đến lạ. Hoắc Thuật vẫn thích đeo mặt nạ giả nhân giả nghĩa đứng ngoài đám người kia với thái độ lạnh nhạt như xem kịch.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Tri Ngôn ôm điện thoại co ro trên ghế cười khúc khích, nghe tiếng mì hoành thánh sôi ùng ục trên bếp nhỏ, anh như hòa mình vào hơi ấm của khói lửa trần gian.
So với người khác, năm mới của hai người thực sự khá yên ắng.
Hoắc Thuật cầm điện thoại đến, giơ chân chen chúc trên chiếc ghế sô pha hai người ngồi cùng với Lâm Tri Ngôn, ghé đầu nói: "Kéo anh vào nhóm của các em đi."
"Làm gì?"
Lâm Tri Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, không biết anh lại có ý đồ gì: "Không hay lắm đâu, đây là nhóm của nhân viên văn phòng em."
Hoắc Thuật đặt cằm lên vai cô rồi cười nói: "Chỉ chiếm dụng mười phút thôi. Mười phút sau, anh sẽ tự động ra khỏi nhóm."
Lâm Tri Ngôn nhìn anh đầy nghi ngờ.
Cô hỏi Lăng Phi một tiếng, sau khi được cho phép, cô để Hoắc Thuật quét mã hai chiều vào nhóm.
Trong lúc mọi người đang đoán già đoán non xem có phải bà chủ tuyển thêm nhân viên mới hay không, Hoắc Thuật bắt đầu nhanh chóng ra tay - ba, bốn mươi lì xì được phát ra liên tục khiến thành viên trong nhóm ngẩn cả người.
Tiểu Lộc - bộ phận PR: [A a a a tôi điên mất thôi! Là ai đó?]
Trương Minh Minh - bộ phận thủ công: [Chắc chắn là ông chủ rồi. [Cười trộm ]]
A Kim - bộ phận thủ công: [Ông chủ gì chứ? Rõ là thần tài mà!]
Mười mấy người trong nhóm giành giật không biết trời trăng gì, Hoắc Thuật thấy lì xì cũng được giật hòm hòm, anh bèn rời nhóm, từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Lâm Tri Ngôn nhìn mọi người trong nhóm thảo luận sôi nổi, cô cười ngã ngửa vào lòng Hoắc Thuật.
"Anh làm gì đó? Ai cũng đang phỏng đoán thân phận của anh."
Lâm Tri Ngôn đưa tin nhắn dự đoán nhảy loạn xạ cho anh xem.
"Để họ đoán đi."
Hoắc Thuật ném điện thoại lên chiếc bàn bên cạnh, giấu công lao và tên tuổi.
Từ đây, trong nhóm văn phòng có thêm một truyền thuyết khiến người ta thảo luận say sưa.
Suốt mấy năm đó, bọn họ cũng không biết người đàn ông bí ẩn rơi từ trên trời xuống đã phát lì xì liên tục trong nhóm chat là ai.
Ngày mùng ba tháng giêng, Hoắc Y Na và Lạc Nhất Minh trở về Sơn Thành, hẹn nhau ăn cơm ở biệt thự trên đỉnh núi.
Về cùng họ còn có con chó Hoắc Y Na mới nuôi năm ngoái - một em trai Golden Retriever giống lai bảy tháng tuổi, đặt tên là Hoắc Tiến Bảo.
Nghe nói Hoắc Y Na rất thích "Chuyển Phát Nhanh" của cô nhi viện, hơn nữa con chó chăn cừu giống Đức cô ấy nuôi trước đây đã qua đời nhiều năm. Cuối cùng, cô ấy không kiềm được mong muốn "làm mẹ không đau đớn"*, nên bèn nhận nuôi Hoắc Tiến Bảo từ một trại chó.
*Ý chỉ nuôi thú cưng, được làm mẹ mà không cần trải qua cảm giác đau đớn của sinh nở.
Lâm Tri Ngôn rất thích thú cưng và trẻ con nên đã cho Hoắc Tiến Bảo một chiếc lì xì nhỏ. Chú cún con rất vui vẻ, ngậm lì xì khoe khoang trước mặt từng người một, cái đuôi vẫy tít như chong chóng.
"Nó lễ phép quá."
Lâm Tri Ngôn ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười bắt tay với Tiến Bảo.
Hoắc Thuật ở bên cạnh tỏ ra vô cùng lạnh lùng, anh ngồi xuống nói: "Con chó này rất giỏi giả bộ, em đừng bị nó lừa."
Quả nhiên Hoắc Thuật không hề ưa động vật nhỏ.
Anh vừa ngồi xuống, Hoắc Tiến Bảo đang lấy lòng Lâm Tri Ngôn như thấy hổ dữ, cụp đuôi chạy đến trốn bên cạnh Hoắc Y Na.
Hoắc Y Na hơi bất mãn với thái độ của Hoắc Thuật, cô ấy bèn chế giễu lại. Nói loại người như anh xứng đáng cô đơn cả đời, mèo chê chó ghét.
Cũng không biết câu nào đụng chạm vào anh mà nụ cười trên môi Hoắc Thuật lạnh lùng hẳn đi, anh nắm chặt tay Lâm Tri Ngôn, ung dung nói: "Anh không phải người cô đơn, anh có Yêu Yêu."
Hành động này khiến Hoắc Y Na tức muốn chết.
Mắt thấy hai anh em sắp gây gổ với nhau, Lâm Tri Ngôn đành phải kiếm cớ kéo Hoắc Thuật vào trong sân, đi giúp Lạc Nhất Minh xử lý mấy con gà đất kia… Gần đây cậu ba nhà họ Lý đầu tư vào một nông trường, dự định làm trang viên nghỉ dưỡng trên núi, sáng nay đã cho người đưa đến một lồng gà đất, nghe nói là loại gà rừng được nuôi bằng dược liệu quý, vô cùng đắt giá.
Có quý hay không thì Lâm Tri Ngôn không biết, nhưng bay nhảy thì đích thị là gà rừng, lúc tháo lồng có hai con bay ra, nhảy từ ngọn cây này sang ngọn cây khác, đến bây giờ vẫn chưa bắt được.
Qua tầm mười phút, Lạc Nhất Minh bước vào cửa với cái đầu đầy lông gà, sau khi cởi áo khoác ra, anh ấy ngồi phịch trên sô pha thở d ốc.
Lâm Tri Ngôn giúp dì Trương bưng thức ăn lên bàn, hỏi: "Bắt được gà rồi hả?"
"Bắt được rồi, mệt quá đi mất..."
Lạc Nhất Minh thở dài một hơi, sau đó lại liếc mắt nhìn cô: "Biết vì sao mới đầu tháng ba bọn em đã quay về đây không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì anh của em nói, chị thích đông vui."
Lâm Tri Ngôn dừng lại, trong lòng tràn đầy ấm áp: "Anh ấy nói bọn em về?"
"Đúng."
Lạc Nhất Minh trộm nhìn phản ứng của cô, cười hỏi: "Pháo hoa đêm giao thừa đẹp không?"
Lâm Tri Ngôn khoanh tay, trưng bộ mặt "quả nhiên là tên nhóc nhà em".
Cô nhíu mày: "Chị biết ngay mà, mấy thứ tầm thường như thế không phải phong cách của Hoắc Thuật."
Lạc Nhất Minh cười hì hì: "Quan tâm anh ấy tầm thường hay không làm gì, đẹp là được. Chị cũng khỏi cần cảm ơn em, đó là đúng lúc năm ngoái em có dịp đi Tinh Thành nên đã nghĩ ra ý tưởng ấy."
Có lẽ Lâm Tri Ngôn cũng đoán được đại khái, cô bèn hỏi: "Em đến Tinh Thành rồi hả?"
Lạc Nhất Minh rầu rĩ ậm ừ trong miệng, xem như đáp lời cô.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..."
Lạc Nhất Minh cười lạnh: "Sau đó em bị người ta nghĩ là ăn trộm, bị bảo vệ cầm gậy chống bạo loạn rượt tận mấy cây số."
Lâm Tri Ngôn sững sờ, ngạc nhiên hỏi: "Hóa ra tên cuồng theo dõi mặc đồ đen mà Lăng Phi gặp hôm đó là em à?"
Cô mím chặt môi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lạc Nhất Minh thẹn quá hóa giận, quay đầu gào lên với Hoắc Thuật: "Anh! Anh có mau quản chị ấy lại đi không!"
Sao Hoắc Thuật nỡ nặng lời với cô chứ? Nhìn điệu bộ nuông chiều kia không khác gì hôn quân.
Lạc Nhất Minh tự chuốc lấy nhục nhã, giơ tay lên: "Được, ở nhà bị ông Lạc mắng, tới đây còn bị mấy người khinh bỉ. Không thể tiếp tục cuộc sống này được nữa, mỗi ngày trôi qua thật khó khăn!"
Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Tri Ngôn không cười nổi nữa.
Hoắc Tiến Bảo chạy một vòng quanh nhà họ Hoắc, sau khi quen thuộc hoàn cảnh, nó bắt đầu buông thả bản thân, bộc lộ bản tính hung dữ không e dè gì nữa.
Nó cong lưng chạy lăng xăng quanh nhà như con tôm, gặp thứ gì cũng muốn cắn mấy phát. Dì Trương vừa gỡ dép lê mà nó ngoạm trong mồm ra, quay đầu đã thấy nó ngoạm bắp cải lao như bay ra ngoài, khắp nhà đều vang vọng tiếng gào của Hoắc Y Na: "Hoắc Tiến Bảo! Bà đây chỉ đếm đến ba!"
Hoắc Tiến Bảo làm loạn một hồi lâu, kiệt sức nằm le lưỡi trên thảm, móng vuốt vẫn ôm khư khư cây phát tài mới đào được từ dưới đất lên.
Sau khi cả nhà cơm nước xong xuôi, có người nêu ý kiến đến phòng bài chơi giải sầu.
Quan Thiến không biết đánh mạt chược, Lạc Nhất Minh, Hoắc Y Na và Lâm Tri Ngôn còn thiếu một chân nữa, bọn họ quyết định kéo Hoắc Thuật vào cho đủ số.
Theo lời Lạc Nhất Minh, bình thường không ai muốn chơi với Hoắc Thuật, chưa một ai có thể thắng được anh, vì tên bi3n thái này biết bói bài!
Ban đầu Hoắc Thuật ngồi ở vị trí cửa trên Lâm Tri Ngôn nên đã trắng trợn cho cô cho ăn bài, để cô tiền bạc đuề huề. Bình thường Lạc Nhất Minh chểnh mảng nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, thực sự không chịu nổi hành vi thiên vị của Hoắc Thuật nữa nên bèn la hét để Lâm Tri Ngôn đổi chỗ với Hoắc Y Na, phận làm anh chị mà bắt nạt em út có gì hay ho chứ.
Lâm Tri Ngôn cũng thắng nhiều đến mức hơi chột dạ, chủ động đổi chỗ với Hoắc Y Na.
Nhưng mà vận may của Lạc Nhất Minh cũng không nhờ vậy mà tốt lên, tính tới tính lui, người hốt bạc nhiều nhất vẫn là Hoắc Thuật.
Hoắc Y Na thua thảm nhất, Lâm Tri Ngôn không đến mức để một sinh viên đại học năm ba như Hoắc Y Na trả tiền, nên đã quét hết đống tiền Hoắc Thuật thắng được về phía mình rồi chia cho Hoắc Y Na.
Mặt Hoắc Y Na viết đầy chữ "ai mà thèm tiền của anh ta", nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Sau khi đếm số tiền kia, cô ấy lập tức mở ứng dụng mua sắm chọn đồ ăn và gậy mài răng cho Hoắc Tiến Bảo.
Lạc Nhất Minh cầm túi tiền xẹp lép, tức giận đến run người, cuối cùng cả sòng bài chỉ có anh ấy là chịu nhiều đau thương nhất.
Đã lâu Lâm Tri Ngôn không trải qua một năm mới vui vẻ như vậy, lúc nào người cũng phấn khích như say rượu, nằm lì ở trên giường đếm số tiền thắng.
Đếm đi đếm lại, cảm thấy bây giờ mình khá giống bà chủ giàu có nhàn rỗi giới văn học Bắc Kinh, cô bất chợt rùng mình.
Lâm Tri Ngôn giấu tiền dưới gối, sau đó ngồi thẳng dậy, cầm lấy iPad nghiên cứu tư liệu bản thảo tranh giống như mất bò mới lo làm chuồng.
Hoắc Thuật tắm rửa xong bước ra, thấy cô vẫn đang cầm bút cảm ứng tô vẽ dưới ánh đèn, anh chống tay lên đầu giường, nở nụ cười sâu xa: "Nếu Yêu Yêu sung sức như vậy, hay là chúng ta vận động một chút để giúp ngủ ngon đi."
Lâm Tri Ngôn trợn mắt nói láo: "Anh định làm gì? Cơ thể em còn chưa khỏe hẳn đâu đấy."
"Thật sao? Cũng sắp một tuần trôi qua rồi, để anh kiểm tra xem."
Nói rồi anh cởi áo choàng tắm, đặt bút cảm ứng trong tay Lâm Tri Ngôn sang bên cạnh, không nói gì đã lập tức hôn cô.
Chẳng mấy chốc, lời nói dối của Lâm Tri Ngôn bị vạch trần ngay tại chỗ, muốn biện minh cũng không kịp.
Hoắc Thuật nghiêng người đụng chạm, lấp kín cả hai miệng của cô.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tri Ngôn tỉnh giác vì bị li3m.
Cô vô cùng mệt mỏi, tưởng Hoắc Thuật đang chọc mình nên mơ màng đưa tay đẩy, vừa mới nói câu "đừng làm loạn", bất chợt nhận ra cảm giác hơi khác.
Lông xù, nóng hầm hập, còn đang thở phì phò.
Cô giật mình tỉnh cả ngủ, mở mắt ra nhìn lên, chẳng biết con chó lông vàng nhảy lên giường tự lúc nào, đang liên tục ủi vào lòng cô.
Lâm Tri Ngôn vừa buồn cười vừa tức giận, ôm Hoắc Tiến Bảo nói: "Tiến Bảo, đừng li3m mặt tao! Chân mày giẫm bẩn chăn rồi kìa!"
Hoắc Thuật nghe tiếng bèn đi ra từ phòng tắm, chưa kịp lau khô nước đọng trên mặt đã lạnh lùng xách gáy Hoắc Tiến Bảo lên.
Hoắc Tiến Bảo rất sợ anh, như con chồn trong tác phẩm của Lỗ Tấn, nó uốn éo người, chui xuống dưới hai chân anh chạy trốn.
Năm phút sau, Hoắc Thuật túm tai Hoắc Tiến Bảo xách xuống tầng, đẩy nó cho Hoắc Y Na.
"Anh cho em hai lựa chọn: Một là trông coi con cún của em cho tốt, hai là em và nó cùng thu dọn đồ đạc, biến sang Trạc Anh Viên."
Trạc Anh Viên là một bất động sản khác của Hoắc Thuật, nhà vườn kiểu Trung Quốc.
Hoắc Tiến Bảo vốn đã sợ anh, vì tiếng tức giận của anh mà giật mình, dụi mặt nép vào ngực Hoắc Y Na, trông vô cùng đáng thương.
"Anh nói chuyện cẩn thận coi, dọa nó làm gì?"
Hoắc Y Na tức giận mạnh miệng, ôm Hoắc Tiến Bảo không chịu buông tay.
Hoắc Thuật cười lạnh: "Anh dọa nó?"
Lâm Tri Ngôn choàng áo ngủ xuống tầng khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, trẻ con vẫn còn nhỏ, chưa biết gì."
"..."
Hoắc Thuật tức đến mức bật cười, kéo tay Lâm Tri Ngôn nói: "Nếu cô Tai Dài thích “trẻ con” đến vậy, hay là bây giờ cố gắng thêm chút nữa?"
"A!"
Hoắc Y Na hét rầm lên, che lỗ tai chó của Hoắc Tiến Bảo: "Hai người đừng có nói mấy câu xấu hổ thế này trước mặt trẻ con được không hả! Nó mới bảy tháng thôi đó!"
Mặt Lâm Tri Ngôn nóng lên, lườm Hoắc Thuật một cái.
Tiến Bảo yên lặng một hồi lâu.
Lâm Tri Ngôn sợ nó bị Hoắc Thuật dọa sợ sẽ nảy sinh bóng ma tâm lý nên đã quyết định chưng một ít thịt gà và bắp bò bồi bổ cơ thể cho nó để an ủi tinh thần chịu thương tổn.
Kết quả, khi cô vừa xuống tầng đã thấy một bóng vàng nhảy vụt qua cửa sổ trong sân nhà, lồng trúc nhốt gà bị hổng một mảng lớn, lông gà bay tứ tung.
Một ngày mới lại được đón chào bằng khung cảnh ầm ĩ khắp nhà.
Sau này, nghe nói Hoắc Y Na chi số tiền khổng lồ để đưa Hoắc Tiến Bảo vào trường học dành cho chó, ngày nào cũng có xe nhà trường đưa đi đón về. Còn học trò Tiến Bảo nhờ vào ngón nghề thảo mai và tính cách hổ báo cáo chồn đã thành công trở thành đại ca của lớp mẫu giáo chó.
...
Tháng ba là sinh nhật Lâm Tri Ngôn, lúc trước Hoắc Thuật đã chuẩn bị quà xong xuôi.
Quà gồm ba thứ: Thứ nhất là một bộ bút lông thư pháp giá trị sáu chữ số, mỗi cây bút đều được thợ thủ công cẩn thận chế tạo cả năm trời; hai là văn bản chính thức về việc triển khai và đưa chip ốc tai nhân tạo C3 vào bảo hiểm y tế, mười sáu thành phố trên toàn quốc có thể được hưởng mức chi trả bảo hiểm y tế 80%; ba là anh đã thành lập "Quỹ Tri Ngôn", chuyên giúp đỡ người tàn tật, người phù hợp điều kiện cấy chip series C sẽ được quỹ tài trợ 20% phí thiết bị còn lại.
Lâm Tri Ngôn rất ưng ý món quà sinh nhật này, nhất là hai món quà sau.
Cô biết rất rõ, vì những yếu tố tâm lý phức tạp nên Hoắc Thuật không có nhiều lòng trắc ẩn với người khác, nhưng anh đồng ý làm những chuyện mà anh không thể hiểu được vì Lâm Tri Ngôn, như vậy đã đủ rồi.
"Cảm ơn anh, em rất thích món quà này."
Lâm Tri Ngôn vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Thuật, thoải mái đặt một nụ hôn lên môi anh: "Bất cứ thứ gì, em cũng rất thích."
Hoắc Thuật nhíu mày, kéo eo cô đến gần, nói: "Lời thích trên miệng không có ích gì hết, chẳng bằng hành động gì đó thực tế hơn."
Anh cúi đầu định hôn cô, nhưng Lâm Tri Ngôn lại cười tránh đi, mắng anh: "Ban ngày ban mặt mà ăn nói bậy bạ."
"Cũng đâu phải chưa từng nói."
"Đừng làm loạn nữa, để em thử bộ bút này xem. Đúng lúc cần đi nét màu, em còn đang lo không có dụng cụ tốt."
Lâm Tri Ngôn lấy nước ấm ngâm bút, ngồi trước bàn dài pha màu, nôn nóng muốn thử bút.
Hoắc Thuật cầm xem chồng phác thảo trên bàn, từ Phụ Hảo - vị nữ tướng đầu tiên của triều Thương cho đến tranh vẽ một nữ vĩ nhân hiện đại, ánh mắt anh hơi khựng lại: "Bà Hoàng Lệnh Nghi*?"
*Hoàng Lệnh Nghi (8/12/1936 - 20/4/2023): chuyên gia lĩnh vực vi điện tử, tham gia chế tạo chip Loongson, cống hiến cả đời cho ngành công nghiệp mạch tích hợp.
"Anh biết bà ấy?"
Lâm Tri Ngôn xoay bút, ngẩng đầu nhìn anh đầy kinh ngạc.
"Mẹ đỡ đầu của Loongson. Người nghiên cứu chip, hiếm ai không biết bà ấy."
Hoắc Thuật chống tay đỡ trán, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Nếu như không có bà ấy, sợ rằng công nghệ chip máy tính trong nước còn đang bị Mỹ cản trở."
"Đúng vậy, thật sự là một nữ vĩ nhân. Nhưng trong sách giáo khoa của chúng ta lại không tìm thấy tên của bà ấy."
Đây cũng là mục đích Lâm Tri Ngôn sáng tác tập tranh này. Cô muốn điểm một sắc màu độc đáo cho những người phụ nữ bị lịch sử xóa tên hoặc chỉ có thể đứng sau ánh hào quang của phái nam.
"Những thứ kia là gì?"
Hoắc Thuật buông bản phác thảo xuống, nhìn qua tủ quần áo ở cạnh tường đang được mở ra, trong đó treo rất nhiều kiểu Hán phục nam nữ của nhiều thời đại.
"À, cái đó à."
Lâm Tri Ngôn dịu dàng cười nói: "Là tài liệu dùng tham khảo lúc vẽ tranh."
Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, bỗng ngẩng đầu lên, sau khi đánh giá vóc người cao thẳng của Hoắc Thuật, cô đã nảy ra một ý tưởng.
"Anh có muốn thử không?"
"Thử gì?"
"Mặc bộ quần áo này."
Lâm Tri Ngôn đứng dậy lấy ra một bộ Phi Ngư Phục* thời nhà Minh, ướm thử lên người anh: "Làm mẫu nam đặc biệt cho em, kiểu phải để lộ cơ thể ấy."
* Phi Ngư Phục là quan phục Hoàng Đế ngự ban, chỉ có quan viên Nhị Phẩm trở lên mới được mặc. Phi Ngư là một loại động vật trong thần thoại, đầu rồng, có cánh và đuôi cá. Ngoài ra, chỉ có Cẩm Y Vệ, thân quân của Hoàng Đế mới được mặc loại trang phục này.
"..."
Hoắc Thuật đứng dậy: "Anh đi làm gì đó cho em ăn."
"Không được đi."
Lâm Tri Ngôn đè vai anh lại, cười tít mắt: "Hôm nay là sinh nhật của em, anh phải nghe em."