• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Uyển suy tư, có vẻ đang tìm từ thích hợp để nói.

 

“Nói một cách đơn giản, vị khách kỳ lạ đó giống như một vị thần đặt ra luật lệ cho thế giới… Đây không phải một lời khen ngợi, trong nhận thức của anh ấy, lý trí và trật tự là trên hết, cho nên anh ấy rất khó có thể hiểu được những cảm xúc trừu tượng. Anh ấy sẽ cụ thể hoá những cảm xúc trừu tượng kia và phiên dịch chúng thành những triệu chứng thể chất ở các mức độ khác nhau. Nói cách khác, cô hỏi anh ấy yêu là gì, hận là gì, nhất định anh ấy sẽ không cảm nhận được, anh ấy sẽ chỉ nói người này khiến tôi thấy thoải mái, người kia rất chướng mắt.”

 

Nghe được những lời này, trong lòng Lâm Tri Ngôn không khỏi nảy cảm thấy kính phục.

 

Rốt cuộc chuyên gia tâm lý là sự tồn tại kỳ diệu nào vậy? Phân tích quá chuẩn.

 

Những hành vi khó hiểu kia của Hoắc Thuật dường như cũng có thể hình thành một logic nhất định.

 

Nhưng hình thành logic của anh, cũng không có nghĩa là Lâm Tri Ngôn phải châm chước.

 

Như có điều suy nghĩ, cô hỏi: “Nhưng việc không cảm nhận được tình yêu thì có còn là tình yêu không?”

 

“Câu hỏi này của cô Lâm thật sự là đi thẳng vào vấn đề quá. Tôi chỉ là một nhà tư vấn tâm lý, không thể cho cô câu trả lời, cũng chẳng thể đưa ra quyết định thay cô.”

 

Ngón trỏ của Quý Uyển gõ nhẹ vào thành ly cà phê, cười nói: “Phương pháp xác minh cảm xúc của anh ấy cũng khá đơn giản. Cô có còn nhớ những triệu chứng thể chất mà tôi vừa kể không? Nếu như cô làm anh ấy thấy thoải mái, gây nghiện hoặc hưng phấn đến mức thần kinh co giật thì có lẽ anh ấy yêu cô.”

 

“...”

 

Lâm Tri Ngôn kéo tóc mất tự nhiên. Phương pháp xác minh này nghe có vẻ… Không được đứng đắn lắm.

 

Cô nhấp một ngụm cà phê, như thể nuốt nỗi đắng cay mà mình phải chịu đựng nhiều năm qua vào bụng, rũ mắt hỏi: “Bác sĩ Quý, chẳng phải mọi người nói, tình yêu là điều vĩ đại nhất và vị tha nhất trên đời sao? Tại sao mối liên kết giữa tôi và anh ấy nhiều khi càng giống như trói buộc hơn.”

 

“Ai nói thế?”

 

Quý Uyển cười nói: “Có rất nhiều hình thái về tình yêu, có ánh sáng, ấm áp, vĩ đại, cũng có âm u, lạnh lẽo, cố chấp. Đương nhiên, tôi không hề cố giải thích cho ai, dù sao những kiểu tình yêu khác luôn đi kèm với những mối nguy hiểm, các cô gái bình thường tốt nhất đừng nên dính vào.”

 

“Vậy bác sĩ Quý nhất định không phải là một cô gái bình thường.”

 

Lâm Tri Ngôn mỉm cười nói.

 

“Vì vậy, có hối hận cũng vô ích, tôi chỉ biết chấp nhận số phận.”

 

“Bác sĩ Quý.”

 

“Vâng?”

 

“Tình yêu của cô và chồng cô, thuộc kiểu nào?”

 

Quý Uyển suy nghĩ, chầm chậm đáp: “Nếu nhất định phải đưa ra kết luận, chắc là ‘rét thấu xương’, có đôi khi thật sự trái tim đã nguội lạnh.”

 

Đánh hơi được mùi tò mò, Lâm Tri Ngôn thoáng nghiêng đầu thể hiện động tác lắng nghe.

 

Nhìn vào đôi con ngươi trong suốt của cô, Quý Uyển nhất thời không đành lòng từ chối.

 

“Tôi chủ động theo đuổi anh ấy khá nhiều năm, trong ba năm đại học gần như vây quanh anh ấy. Anh ấy khá kỳ quặc, trong đầu toàn là những công thức vật lý thiên văn, ngoài ra còn có nhiều hành vi rập khuôn của chứng tự kỷ, ví dụ như chỉ ngồi ăn ở một bàn cố định, chỉ đi trên một đường thẳng tắp, chuông vừa reo đúng 12 giờ thì nhất định phải nằm xuống giường, anh ấy còn rất ghét tất cả những căn phòng có liên quan đến số 4,... Nhưng biết làm sao được, ai bảo anh ấy cao ráo đẹp trai quá? Sau này khi thời cơ chín muồi, tôi lập tức hỏi anh ấy, ‘Tôi làm bạn gái của cậu nhé?’, anh ấy gật đầu nói ‘Được’, tôi vui mừng khôn xiết, cho rằng cuối cùng đầu gỗ cũng nghĩ thông suốt và chúng tôi cứ thế ở bên nhau.”

 

Quý Uyển từ từ tiếp tục: “Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, hoa khôi khoa vật lý đến tìm tôi, nói với tôi rằng Lê Ký Bạch đã ở cùng với cô ta… À, Lê Ký Bạch đã là người đàn ông của tôi.”

 

Lâm Tri Ngôn khẽ trợn mắt, không thể tin được hỏi: “Anh ta bắt cá hai tay.”

 

“Phải không? Lúc ấy tôi tức giận đến mức suýt bật khóc, chạy đến viện nghiên cứu của bọn họ và hỏi, biết được hoa khôi đã hứa chỉ cần Lê Ký Bạch đồng ý quen với cô ta, cô ta sẽ cho anh ấy xem những bản vẽ dụng cụ quang học mới nhất của đại học Princeton. Lê Ký Bạch là một kẻ cuồng vật lý, thế là đồng ý.”

 

“Chẳng lẽ anh ta không nhớ mình đã có bạn gái sao?”

 

“Đúng vậy! Tôi tức giận mắng anh ấy là tên cặn bã, giật lấy cây bút tính toán trong tay anh ấy và quăng mạnh xuống đất. Tôi cứ cho là anh ấy sẽ xin lỗi, kết quả anh ấy chỉ bình tĩnh lấy một cây bút trên bàn và tiếp tục tính toán. Tim tôi gần như vỡ thành từng mảnh, đẩy ngã đống sách của anh ấy rồi bỏ chạy ra ngoài.”

 

Quý Uyển bày ra vẻ mặt như bị đau đầu: “Tôi cứ cho rằng giữa chúng tôi đã kết thúc, về nhà đổ hết hộp cơm mình chuẩn bị cho anh ấy vào sọt rác rồi nằm trên giường khóc một mình. Ai mà ngờ đến giờ ăn, có người gõ cửa nhà, tôi bước ra ngoài xem thì thấy Lê Ký Bạch cầm hộp cơm đứng trước cửa, hỏi tôi như một đứa trẻ rằng tại sao tôi lại phớt lờ anh ta.”

 

“Thật quá đáng.”

 

“Đúng thế, rất quá đáng! Tôi nói anh ấy đi mà tìm bạn gái mới của anh ấy đi, rồi đóng sầm cửa lại.”

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Tối hôm đó trời mưa suốt cả đêm, sấm chớp dữ dội. Tôi nằm trên giường thầm nghĩ, bây giờ chắc anh ấy đã bỏ về rồi đúng chứ? Kết quả sáng hôm sau khi tỉnh dậy xem thử, tôi lập tức thấy tên ngốc Lê Ký Bạch vẫn đứng đó với hộp cơm ướt sũng, sắc mặt tái nhợt giống như ma da. Tôi sợ hãi, anh ấy vẫn run rẩy hỏi tôi, tại sao lại không để ý tới anh ấy…”

 

“...”

 

“Người như anh ấy, tất cả những kỹ năng sống đều tập trung vào môn vật lý, trong đầu rất khờ. Anh ấy hoàn toàn không biết ‘quen’ có nghĩa gì, cũng chẳng hiểu gì về tình yêu, nhưng tôi tin chắc rằng cho dù anh ấy nửa tỉnh nửa mê bị người ta lừa kết hôn cũng nhất định sẽ đúng giờ chạy đến tìm tôi, sau đó ngu ngốc hỏi tôi tại sao mặc kệ anh ấy. Trong cuộc đời của anh ấy chỉ có hai điều bản thân quan tâm, một là học vật lý, hai là đi ăn với Quý Uyển,... Anh ấy không biết đó là ‘yêu’, nhưng tôi biết.”

 

Quý Uyển nhấp một ngụm cà phê thật lớn, rồi thích thú thở ra: “Tôi hiểu thế này: Anh ấy tự viết cho bản thân một chương trình, sử dụng chương trình đó để yêu tôi. Chương trình được thiết lập một cách máy móc, nhưng nó sẽ không bao giờ phản bội, một khi chạy sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc.”

 

“Hai người cứ vậy mà hoà giải sao?”

 

“Đúng vậy! Nếu tiếp tục tra tấn thì cả hai đều sẽ đau khổ, chi bằng tìm một cách giải quyết. Về sau tôi học chuyên ngành tâm lý, thử chấp nhận và hướng dẫn anh ấy, mới thuận lợi đi tới ngày hôm nay.”

 

Quý Uyển mỉm cười hiền lạnh, quay đầu hỏi: “Cô Lâm, cô có xem [Hai đứa nhỏ vô tư] chưa?”

 

Lâm Tri Ngôn lắc đầu đáp: “Trước đây tai tôi vốn khá kem, rất ít khi xem phim nước ngoài.”

 

“Không sao, tôi chỉ cảm thấy trong bộ phim này có một câu thoại khá ý nghĩa. Tình yêu của một kẻ điên, có lẽ ‘giống như một chiếc ô tô có thể tăng tốc từ số 0 lên 210km/h, lại vẫn một mực chỉ đi với tốc độ 60km/h’, chuyện này là điều hết sức khó khăn với họ.”

 

Quý Uyển nói với giọng điệu khách quan: “Từ lúc sinh ra bọn họ đã khác với chúng ta, chúng ta cầm tay lái nên có thể điều khiển chiếc xe này, cũng có thể đâm chết người.”

 

Lâm Tri Ngôn lắc nhẹ ly cà phê trong tay, ngẫm nghĩ về lời của Quý Uyển.

 

Không thể phủ nhận rằng cô đã nhìn thấy thứ khiến người ta cảm động trong câu chuyện của Quý Uyển và Lê Ký Bạch.

 

“Vị khách kỳ lạ đó và chồng của bác sĩ Quý đây tuy cùng một kiểu người nhưng cũng không phải là cùng một loại người.”

 

“Đúng vậy. Tiểu Bạch nhà tôi rất là trong sáng, không có sức phá hoại, cùng lắm chỉ biết tự làm khổ bản thân. Nhưng vị khách trong câu chuyện kia phức tạp hơn, cũng thông minh hơn nhiều.”

 

Quý Uyển đưa chủ đề trở về đúng hướng cũ: “Có một khoảng thời gian, vị khách kia biết được tung tích của người bạn gái cũ, anh ấy gần như điên cuồng tìm kiếm. Nếu trong thời gian đó, tôi nói với anh ấy rằng ‘đã yêu thì nên buông tay cô ấy’, anh ấy sẽ chẳng thể hiểu được, nhất định phải chuyển những cảm xúc trừu tượng thành những thứ cụ thể. Vì vậy, tôi đã nói với vị khách, nếu như anh không thể khống chế bản thân mà xuất hiện trước mặt bạn gái, rồi tiếp tục gây ra tổn thương cho cô ấy thì hãy phá huỷ một trong những thứ quý giá nhất đối với anh, giống như những tổn thương mà anh gây ra cho người đó vậy, chúng không thể cứu vãn được nữa. Những thứ anh ấy quý trọng nhất đều liên quan đến bạn gái cũ, nào là dây chuyền, nhẫn, rồi khăn tay lụa, tất nhiên anh ấy không nỡ làm hỏng bất cứ thứ nào, anh ấy cứ kiềm chế trong ba năm như vậy, hiệu quả cũng khá ổn.”

Hàng mi của Lâm Tri Ngôn run lên nhè nhẹ, không khỏi nhớ đến căn phòng cất giữ tràn ngập hơi thở của cô.

 

Cô được thoải mái hít thở suốt ba năm, đồng thời, hơi thở của Hoắc Thuật cũng bị bóp nghẹt suốt ba năm.

 

Thích thì tuỳ tiện, chỉ có yêu mới có thể kiềm chế.

 

“Bác sĩ Quý, cô có biết nguồn gốc của chứng hoang tưởng của vị khách kia không?”

 

Lâm Tri Ngôn ngước đôi mắt trong trẻo lên, nghiêm túc hỏi: “Tại sao anh ấy lại sinh ra nỗi ám ảnh b3nh hoạn với mọi thứ về bạn gái cũ như vậy?”

 

“Anh ấy đang sợ.”

 

Quý Uyển nhìn chằm chằm vào Lâm Tri Ngôn, nhưng không hề có chút áp lực nào: “Bạn gái của người khách bỏ đi không một lời tạm biệt, phải không?”

 

Lâm Tri Ngôn trầm ngâm thật lâu và chọn thẳng thắn đáp: “Cô ấy chạy trốn. Bởi vì bị anh ấy lừa dối.”

 

“Vâng, đúng vậy! Chỉ khi mất đi mới có thể nghĩ đủ mọi cách níu kéo. Tuy nhiên anh ấy càng níu kéo, cô gái kia càng không muốn để mắt đến anh ấy.”

 

Quý Uyển cười nói: “Giải pháp rất đơn giản, chỉ cần cô bạn gái cũ đồng ý cho anh ấy cảm giác an toàn, thì vấn đề tự nhiên sẽ được giải quyết. Đương nhiên, nếu cô gái ấy không vui thì cũng chẳng cần để ý đến anh ấy, cứ giao anh ấy cho tôi để tôi tiếp tục kiếm thêm phí điều trị chẩn đoán là được.”

 

Câu cuối cùng rõ ràng mang theo chút đùa giỡn.

 

Lâm Tri Ngôn bị chọc người, trong mắt thoáng qua một tia vui vẻ.

 

“Lần sau, tôi sẽ đến đây cùng với anh ấy, để bác sĩ Quý kiếm thêm phí điều trị chẩn đoán.”

 

Ánh mặt trời ráng chiều rực rỡ, tỏa ra ánh hào quang phía sau cơ thể Lâm Tri Ngôn, trong đôi mắt sáng bừng đang cong lên của cô không mang chút lo lắng nào.

 

“Được rồi, nhớ đặt lịch hẹn trước nhé!”

 

Quý Uyển đứng dậy lắc lắc ly cà phê rỗng trong tay, cười nói: “Câu chuyện tôi muốn kể đã kể xong. Cảm ơn ly cà phê, cô Lâm.”

 

“Tôi cũng phải cảm ơn vì câu chuyện, bác sĩ Quý.”

 

Lâm Tri Ngôn đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt Quý Uyển.

 

Quý Uyển gật đầu đáp lại, bỏ chiếc ly rỗng vào thùng rác. Cô ấy đạp trên ánh hoàng hôn, chầm chậm chạy đến về phía người bán hàng rong bên kia đường, bóng lưng cô ấy thoăn thoắt giống như bất kỳ cô gái đang yêu nào.

 

Trước mặt người bán bóng bay đồ chơi là bóng hình một chàng trai cao gầy đang ngồi xổm. Anh ấy có dáng người cao, chân dài cùng khí chất trong sáng, đeo một chiếc khẩu trang, chỉ để lộ ra những đường nét đẹp trai và ngây thơ. Anh ấy tò mò như trẻ con, đang chuyên tâm nghiên cứu cấu trúc của một mô hình máy bay đồ chơi mà chẳng hề phân tâm.

 

Quý Uyển bước qua, vỗ nhẹ vào vai chàng trai.

 

Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu, miễn cưỡng đặt mô hình máy bay trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy nắm lấy tay Quý Uyển.

 

Mặt trời vừa lặn, cả người Lâm Tri Ngôn đều được hung ấm dưới ánh chiều tà, ngay cả tâm trạng ẩm ướt cũng hoàn toàn bốc hơi, chỉ còn lại hơi ấm mềm mại.

 

Cô nghĩ cô đã biết nên đi về đâu với con đường ngay phía trước.

 

Đến biệt thự trên đỉnh núi, người mở cửa vẫn là dì Trương.

 

“Cô Lâm, cậu Hoắc vừa tháo băng xong lập tức đi họp, vẫn chưa quay lại.”

 

Có lẽ Hoắc Thuật đã dặn trước, vẻ mặt của dì Trường khá mừng rỡ và nhiệt tình: “Cô cứ vào ngồi một lát, tôi sẽ đi gọi cho cậu Hoắc ngay, nói cô đến gặp cậu ấy.”

 

Lâm Tri Ngôn mỉm cười nói: “Không cần làm phiền dì đâu, tôi sẽ nói với anh ấy.”

 

Lâm Tri Ngôn vừa cởi áo khoác vừa mở WeChat, nhìn thấy một số tin nhắn chưa đọc từ Hoắc Thuật, tất cả đều được gửi đi khi cô đang trò chuyện với Quý Uyển.

 

Lâm Tri Ngôn soạn tin nhắn: [Anh đang ở đâu?]

 

Hoắc Thuật nhanh chóng trả lời: [Anh đang ở công ty, sao vậy?]

 

Anh mới xuất viện được nửa tháng, băng gạc trên ngực vừa được gỡ xuống đã lập tức đến công ty họp, thật sự không chịu ngồi yên.

 

[Em đang ở nhà anh, nhà họ Hoắc.]

 

Lâm Tri Ngôn nói thẳng vào vấn đề, gõ từng chữ một: [Hoắc Thuật, em muốn gặp anh.]

 

Từ trước đến nay Lâm Tri Ngôn không hề biết chỉ một câu nói của mình lại có sức mạnh lớn như vậy.

 

Hai mươi phút sau, chiếc xe màu đen lao vào gara tầng hầm với tốc độ nhanh như chớp.

 

Hoắc Thuật gần như chạy từ tầng một tìm đến tầng hai, anh bước vào phòng làm việc trên lầu với bộ áo vest, giày da, tóc tai tán loạn, hơi thở không đều.

 

Lâm Tri Ngôn cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng vội vàng như vậy của anh, cứ như tất cả những sự bình thản kiêu ngạo trước kia đều đã biến mất, chỉ để lại những ngạc nhiên và lo lắng đè nén.

 

“Yêu Yêu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK