• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay anh lại không ép buộc, kết hợp với những lời vừa rồi của Thành Dã Độ, Lâm Tri Ngôn gần như có thể đã xác định Hoắc Thuật đang bận rộn đối phó với Hoắc Chiêu.

 

Hoắc Thuật không nắm bắt được suy tỉ mỉ đó của cô, anh vẫn đang đắm chìm trong sự bất ngờ khi Lâm Tri Ngôn nhận thẻ ngân hàng.

 

Có lẽ anh có thể coi đây là một tín hiệu “hòa giải” lần nữa, thậm chí giọng nói cũng dịu dàng đi không ít.

 

“Nói đến đi dạo phố, lần trước anh đồng ý với em về chiếc váy dạ hội đã đến lúc rồi. Trở về anh sẽ nhờ nhà thiết kế trong nhà đến, may riêng một bộ cho Yêu Yêu.”

 

Hoắc Thuật mỉm cười lên kế hoạch, Lâm Tri Ngôn cũng chỉ cười đáp lại, cô quay đầu nhìn ra đường phố dần lùi lại bên ngoài cửa sổ.

 

...

 

[Tên cao to kia đi theo chúng ta làm gì vậy? Trông kỳ quặc quá.]

 

Có lẽ Lăng Phi đã nghe thấy chuyện xảy ra ngày hôm qua từ chỗ Thành Dã Độ, cố ý dùng ngôn ngữ ký hiệu sứt sẹo để giao tiếp: [Nếu biết trước thì hôm qua tớ sẽ đi cùng Thành Dã Độ đến tìm cậu, thêm một người giúp cậu.]

 

[Xin cậu đừng! Tớ không muốn bất kỳ ai trong số các cậu chịu tổn thương một lần nữa đâu!]

 

Lâm Tri Ngôn cau mày, hình ảnh Thành Dã Độ bị đ è xuống vũng nước đọng và bị tra tấn vào đêm qua thật đáng sợ.

 

Sắc mặt Lăng Phi cay đắng: [Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Cậu không thể chấp nhận số phận được! Không biết nhà Hoắc Thuật định làm gì, loại cậu ấm nhà giàu đam mê kh0ái cảm nhục d*c này, nếu cậu kết hôn với anh ta thì sẽ bị giày vò chết mất.]

 

Lâm Tri ngôn không thể nói cho Lăng Phi biết, thân phận của Hoắc Thuật không đơn giản là cậu ấm nhà giàu bình thường, huống chi nếu kết hôn với anh, chỉ sợ còn không thể bước vào cổng nhà anh.

 

Nhưng đây không phải kết quả mà cô muốn.

 

“Chúng ta đi xem túi xách đi, nếu không thể lấy phiên bản giới hạn thì xem xem bộ sưu tập mùa hè mới có ổn không.”

 

Lăng Phi nói xong thì kéo Lâm Tri Ngôn vào một cửa hàng túi xách hàng hiệu.

 

Các nhân viên trong loại cửa hàng thương hiệu xa xỉ này đã được đào tạo mắt nhìn rất lõi đời, chỉ cần lướt qua khách hàng bước vào cửa hàng là đã đoán đại khái sức mua của người đó là cấp độ nào. Lâm Tri Ngôn, một người không trang điểm, quần áo trên người còn chưa vượt quá một nghìn tệ, đương nhiên không thể là khách hàng mục tiêu của bọn họ. Sau khi mỉm cười chào hỏi hai người và phục vụ trà nước thì tất cả bọn họ chuyển sang vây quanh Lăng Phi.

 

“Bé cưng, chiếc túi màu xanh khói này hay cái túi đen trắng này trông đẹp hơn?”

 

Lăng Phi đeo hai cái túi lên vai, so sánh qua lại, vừa nũng nịu vừa khó xử: “Một màu khá tươi, còn màu kia trông cao cấp hơn, ôi, khó lựa chọn quá.”

 

Lâm Tri Ngôn ngồi trên ghế sofa, cong mắt ra hiệu: [Mua cả hai.]

 

Lăng Phi mím môi, tỏ ý: Không mua nổi.

 

Mặc dù gia đình cô ấy không thiếu tiền, nhưng không phải loại con gái giàu có có thể mua hàng xa xỉ mỗi ngày, một lần mua một chiếc túi hơn một trăm nghìn vẫn khiến cô ấy lo lắng căng thẳng.

 

Lăng Phi vẫn còn đắn đo trước gương, Lâm Tri Ngôn đã đứng dậy đi đến quầy thu ngân, làm một hành động suỵt, sau đó chỉ vào hai cái túi trên người Lăng Phi rồi gõ chữ: [Xin hỏi hai chiếc túi trên người bạn tôi bao nhiêu tiền? Tôi trả.]

 

Cô lấy thẻ ngân hàng của Hoắc Thuật ra nhét vào máy POS, nhập mật khẩu, một khoản tiền có thể trang trải toàn bộ thu nhập của cô trong một năm rưỡi đã lặng lẽ bị trừ đi.

 

Đây có phải là cảm giác của người giàu không?

 

Lâm Tri ngôn cười tự giễu, cô dường như không có cảm giác hãnh diện nhíu mày như trên TV, có lẽ cô sinh ra không hợp làm nữ diễn viên.

 

Lăng Phi biết được Lâm Tri Ngôn đã trả tiền cho mình thì lập tức mở to mắt.

 

“Bé Ngôn, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Không, không, tớ phải tiền lại cho cậu…”

 

Lâm Tri Ngôn đè tay Lăng Phi lại, lắc lắc thẻ ngân hàng trong tay: [Không cần trả lại, đó là thẻ do Hoắc Thuật đưa tớ.]

 

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”

 

Sau khi hiểu Lâm Tri Ngôn vừa nói gì, Lăng Phi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhìn cô như thấy ma.

 

“Bé Ngôn, sao cậu có thể lấy tiền của anh ta? Sao cậu có thể tiêu tiền của anh ta!”

 

[Không phải trên TV đều như vậy sao? Ông chủ lớn chiều chuộng người yêu bé nhỏ, tùy ý đưa một chiếc thẻ không giới hạn cho cô ấy.]

 

Lâm Tri Ngôn khẽ quay đầu lại, khi nhìn thấy vẻ mặt “còn lâu mới tin cậu” của Lăng Phi thì không nhịn được mà bật cười: [Không có gì, chỉ là tớ đã nghĩ thông rồi thôi. Không phải anh ta luôn nói: “Tất cả những cảm xúc trên thế giới đều được thúc đẩy bởi lợi ích, sự vị tha đơn thuần không tồn tại’ sao? Vậy tớ sẽ làm theo ý muốn của anh ta.]

 

Lăng Phi dường như đã hiểu, một lúc sau, cô ấy thì thầm: “Vậy cậu cũng nên tiêu tiền cho chính mình…”

 

[Phi Phi, cậu nhận lấy đi, đây là thứ cậu đáng được có.]

 

Lâm Tri Ngôn nhanh nhẹn ký tên, mỉm cười nói: [Trước kia cậu luôn chăm sóc cho tớ, cuối cùng bây giờ tớ cũng có một lần được trải nghiệm cảm giác “bao nuôi bạn thân” rồi, rất thỏa thê!]

 

Lăng Phi im lặng một lúc lâu không nói nên lời, muốn nói gì đó nhưng cô ấy không biết bắt đầu từ đâu.

 

Cô ấy luôn có một cảm giác khó giải thích được, mặc dù Lâm Tri Ngôn đang mỉm cười nhưng vẻ mặt cô lại bình tĩnh như tuyết, như thể sẽ tiêu tan bất cứ lúc nào.

 

Sau khi tạm biệt Lăng Phi, Lâm Tri Ngôn đã tìm kiếm hai quỹ từ thiện trên Internet và nhờ tài xế chở cô qua theo địa chỉ.

 

Vệ sĩ do Hoắc Thật phái đi theo toàn bộ quá trình, Lâm Tri Ngôn cũng không quan tâm, dù sao anh ta cũng không làm gì quá đáng.

 

Lâm Tri Ngôn đã quyên góp ẩn danh năm trăm ngàn nhân dân tệ cho Liên đoàn người khuyết tật thành phố để hỗ trợ máy trợ thính, xe lăn và các thiết bị y tế khác cho người khuyết tật vừa và nặng.

 

Khi quẹt thẻ Lâm Tri Ngôn có chút lo lắng, chủ yếu là do cô sợ tiền trong thẻ sẽ không đủ.

 

May mắn thay, những lo lắng của cô lại là thừa thãi, lúc rút tiền rất suôn sẻ.

 

Sau khi suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra hỏi: [Tôi có thể quyên góp thêm một lần nữa không?]

 

Tất nhiên, các nhân viên rất vui khi thấy vậy, vì vậy Lâm Tri Ngôn đã quyên góp thêm năm trăm ngàn nhân dân tệ nữa.

 

Trước khi trời tối, Lâm Tri Ngôn vội vã đến một tổ chức từ thiện khác để chọn một số người từ các gia đình nghèo không có khả năng đến trường để quyên góp.

 

Cô chỉ có một yêu cầu: Đó là các cô gái được nhận không có anh em trong gia đình nuôi dưỡng.

 

Cô sợ rằng những người giám hộ sẽ lấy tất cả tiền cho con trai của họ khiến cho không ai trong số những cô gái ấy được nhận khoản tiền hỗ trợ, chuyện này đã từng xảy ra rất nhiều.

 

Điều kiện như vậy có chút hà khắc, Lâm Tri Ngôn lựa chọn mất cả buổi trời rồi chỉ chọn ra mười sáu cô gái miền núi đủ điều kiện, tặng mỗi người một trăm nghìn tệ.

 

Trên chiếc xe khác, Hoắc Thuật nhìn số tiền bị trừ trong tin nhắn, đôi môi mỏng hơi cong lên.

 

Thật kỳ lạ là anh lại rất thích nó, anh không hề tỏ ra khinh miệt như trước đây rằng “Xem đi, cuối cùng đối phương cũng lộ ra bản chất tham lam rồi”.

 

Bởi vì người tiêu tiền là Yêu Yêu của anh!

 

Tiêu tiền của anh cũng tràn đầy nhiệt huyết như tận hưởng cơ thể của anh vậy.

 

Anh thậm chí còn rất hy vọng rằng Yêu Yêu có thể chi tiêu nhiều hơn, nhiều hơn nữa, như thể tất cả những gì anh làm từ trong ra ngoài nên thuộc về Lâm Tri Ngôn.

 

Đó là một cảm giác thực sự kỳ lạ và sung sướng, giống như một đứa nhóc tuyệt vọng cố gắng thể hiện sức mạnh của mình trước mặt cô gái mà anh phải lòng.

 

“Về rồi à? Hôm nay chơi có vui không?”

 

Ánh mắt rơi vào bàn tay trắng nõn của Lâm Tri Ngôn, anh khẽ nhíu mày: “Còn cái túi mới mua đâu? Sao em không đeo?”

 

[Túi gì cơ?]

 

Lâm Tri Ngôn đờ ra một giây rồi hiểu ra: có lẽ mỗi lần quẹt thẻ, ngân hàng sẽ gửi thông tin cửa hàng tiêu dùng và số tiền vào điện thoại di động của Hoắc Thuật.

 

Cô hoàn toàn không cần nói rõ ràng, trong lòng đều tự hiểu rõ.

 

[Tôi đã tặng túi cho bạn rồi.]

 

Lâm Tri Ngôn quan sát biểu cảm của Hoắc Thuật, ngay cả cô cũng giật mình vì con số mình đã tiêu: [Hôm nay có lẽ tôi đã tiêu hết 276.350,000.]

 

Nghe có vẻ hơi kỳ lạ, Hoắc Thuật nghe thấy thì cười khẽ: “Đừng lo lắng, không cần báo cáo với anh. Ngay cả khi em tiêu hết trăm gấp nghìn lần, anh vẫn trả được.”

 

Thật là một phản ứng kỳ lạ, dường như không hoàn toàn giống như tưởng tượng.

 

Dáng vẻ kiêu ngạo của anh đâu?

 

Lâm Tri Ngôn quyết định từ bỏ suy đoán, cúi xuống thay dép rồi vào nhà.

 

Trên ghế sofa trong phòng khách có một phụ nữ nước ngoài với mái tóc xoăn đỏ ánh kim, đường nét trên khuôn mặt tươi sáng, mặc một chiếc váy áo dài đen theo phong cách cổ điển và đeo một chiếc vòng cổ ngọc trai.

 

Cô ấy đang nghiên cứu bộ trang sức opal do “Phù thủy xứ Oz” chế tạo, khi thấy Lâm Tri Ngôn đi vào, cô ấy lập tức đứng dậy rồi tao nhã nói: “Buona sera (Chào buổi tối).”

 

Lâm Tri Ngôn nhìn thước dây treo trên cổ người phụ nữ tóc đỏ và hộp dụng cụ chuyên nghiệp đặt dưới chân cô ấy thì cô đoán chắc là nhà thiết kế thời trang do Hoắc Thuật mời đến.

 

Anh nói rằng anh muốn may một chiếc váy dạ hội lạ mắt cho cô để phù hợp với “Phù thủy xứ Oz”, đó không phải là trò đùa.

 

Lâm Tri Ngôn vẫn còn sững sờ thì đã được đưa đến phòng tiếp khách trên lầu.

 

Nhà thiết kế hỏi ngắn gọn về sở thích và những kiêng kị của Lâm Tri Ngôn, Hoắc Thuật lười biếng dựa vào tường, khoanh tay, làm phiên dịch cho cô. Khi anh nói tiếng nước ngoài, âm sắc sẽ thấp hơn bình thường, giọng điệu uể oải giống như một nốt nhạc trầm vào buổi chiều.

 

Khi đang đo kích cỡ, Hoắc Thuật xắn cổ tay áo lên, đi về phía trước nói gì đó với nhà thiết kế, nhà thiết kế mỉm cười đưa thước dây vào lòng bàn tay anh.

 

“Giơ tay lên.”

 

Hoắc Thuật nói, đứng sau lưng Lâm Tri Ngôn cầm thước dây.

 

Cảm nhận được anh định làm gì, toàn bộ lưng Lâm Tri Ngôn cứng đờ, trong tiềm thức muốn bỏ đi, nhưng lại bị một bàn tay to nhẹ nhàng nhẹ nhàng đ è xuống.

 

“Đừng nhúc nhích, nếu số đo không chính xác, nhà thiết kế sẽ mắng anh mất.”

 

Hoắc Thuật cười đùa, dáng vẻ của một cậu chủ cao quý đa tình.

 

Nhà thiết kế đang quan sát ở bên cạnh, Lâm Tri Ngôn không còn cách nào khác ngoài việc hít một hơi thật sâu và giơ cánh tay lên như thể đang bị tra tấn, hy vọng rằng nó sẽ sớm kết thúc.

 

Từ vai đến cánh tay, từ eo đến hông, từ sau ra trước, mọi thứ phải được đo nhiều lần, cố gắng tìm kích thước phù hợp nhất với đường cong của cơ thể cô, sau đó báo cáo với nhà thiết kế bằng giọng trầm thấp.


Cảm giác tay của anh rất tốt, không hề có động tác dư thừa, ít nhất trong mắt nhà thiết kế, anh thực sự là một quý ông lịch sự tao nhã.

 

Chỉ có Lâm Tri Ngôn mới biết ánh mắt có vẻ bình tĩnh của anh nóng bỏng đến mức nào, hơi thở bên cổ nóng rực như thế nào, động tác chậm rãi như gần như xa thật sự rất khổ sở.

 

Trước khi hết kiên nhẫn, cuối cùng Hoắc Thuật cũng cất thước dây đi, ngước lên cười nói: “Được rồi.”

 

Nhà thiết kế đã viết ra tất cả các kích thước, đóng cuốn sổ lại và cười nói vài từ bằng tiếng Ý, sau đó gật đầu và cầm vali đi xuống cầu thang.

 

Lời nói của nhà thiết kế dường như khiến Hoắc Thuật khá vui vẻ, anh híp mắt, kề bên tai trái của cô cười trầm thấp: “Em biết cô ấy vừa nói gì không?”

 

Lâm Tri Ngôn không biết, cũng không có hứng thú biết.

 

Cô chuẩn bị rời đi, nhưng Hoắc Thuật đã nắm lấy cổ tay cô, dễ dàng kéo cô vào vòng tay và ôm lấy cô.

 

“Cô ấy nói, vợ sắp cưới của anh rất xinh đẹp.”

 

Lưng cô kề vào lồ ng ngực cường tráng của anh, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy.

 

Toàn thân Lâm Tri Ngôn cứng đờ, trong tiềm thức cô giãy giụa, bất kể là sự đụng chạm của Hoắc Thuật hay là danh từ “vợ sắp cưới” cũng đều khiến cô khó chấp nhận.

 

“Đừng nhúc nhích, Yêu Yêu. Để anh ôm một cái được không?”

 

Hoắc Thuật siết chặt cánh tay, vùi chóp mũi vào hốc cổ cô, tự lẩm bẩm như thể trúng bùa chú: “Eo của Yêu Yêu gầy quá, da trắng như vậy, vừa rồi suýt chút nữa anh không nhịn được… Muốn em quá,  Yêu Yêu, nhưng anh không muốn làm em sợ.”

 

Anh dùng giọng điệu tỉnh táo nhất nói ra những lời thì thầm hư hỏng nhất, Lâm Tri Ngôn cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy từ trái tim đốt lên tận mặt.

 

Nếu không phải vẫn nhớ đến kế hoạch thì cô thật sự chỉ muốn đẩy Hoắc Thuật vào tường.

 

May mắn thay, trước khi cảm xúc của cô vượt khỏi tầm kiểm soát, Hoắc Thuật đã kịp thời buông cô ra.

 

Lâm Tri Ngôn như ngoi lên khỏi mặt nước, cơn giận tiêu tan, lý trí trở lại.

 

Cô quay đầu lại hỏi: [Anh làm vậy là có ý gì?]

 

“Không có gì.”

 

Hoắc Thư dựa vào lưng ghế sofa, giơ tay vuốt phần tóc trên trán rải rác ra sau, nói với giọng luyến tiếc: “Chỉ là gần đây trong giới có bữa tiệc rượu, anh muốn em làm bạn gái anh, Yêu Yêu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK