• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101

“Bắt, bắt cóc con gái của ngài?”

Trần Phong hoảng sợ trắng bệch cả mặt, run rẩy, vội vàng nói: “Tôi, tôi không có biết, anh Vương, tôi thật sự không biết chuyện này.”

Vương Bác Thần thấy anh ta không giống như là đang nói dối, liền hỏi: “Công ty Hoa Nguyên thiếu nợ cậu à?”

Mồ hôi của Trần Phong tuôn như mưa, lắc đầu giống như cái trống: “Anh Vương, đây là hiểu lầm mà thôi, tôi đã cho người xóa khoản nợ này đi rồi, là do Hàn Thiên Thành tự mình đến đây thu tiền, tôi hoàn toàn không biết, hơn nữa cái này là do Triệu Long đã thiếu, không có liên quan gì tới công ty Hoa Nguyên hết.”

Vương Bác Thần nói: “Người nào thiếu thì đi tìm người đó, nếu như không trả tiền thì vẫn còn có quy định của pháp luật.”

Trần Phong bừng tỉnh đãi ngộ: “Cảm ơn anh Vương đã chủ trì công đạo, tôi nhất định sẽ đi tìm Triệu Long để đòi tiền.”

Vương Bác Thần gật đầu: “Mẹ của tôi bị đánh, cậu muốn giải quyết như thế nào đây.”

“Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ cho dì một sự công bằng.”

Trần Phong lau mồ hôi lạnh, quay người lại đánh vào mặt của Hàn Thiên Thành, âm trầm nói: “Ông còn muốn bán con gái của anh Vương à, ông còn muốn làm nhục vợ và mẹ vợ của anh Vương, ông có mấy cái đầu vậy hả?”

“Bán hai đứa cháu trai của ông ta đi, tất cả phụ nữ ở nhà ông ta đều phải bán vào câu lạc bộ.”

Hàn Thiên Thành bị dọa sợ quỳ ở dưới đất, dập đầu cầu xin tha thứ, giống như là một con chó.

“Cậu Trần, tôi nguyện ý chấp nhận tất cả các sự trừng phạt, cầu xin ngài tha cho người nhà của tôi đi.”

Nếu như biết Vương Bác Thần có năng lực lớn như thế thì có cho ông ta một trăm cái lá gan ông ta cũng không dám đâu.

“Ông câm miệng lại cho tôi.”

Trần Phong lại đánh liên tục mấy cái, làm cho miệng của Hàn Thiên Thành toàn là máu, thấp giọng nói: “Có biết anh Vương là ai không, đây chính là thần chủ.”

Oành!

Lời này giống như cửu thiên thần lôi, đầu óc của Hàn Thiên Thành một mảnh trống không.

Trái tim đập dữ dội, giống như là con chó chết nằm co quắp ở dưới đất, trong mắt đều là sợ hãi.

Thần chủ.

Mình lại cho người bắt cóc con gái của thần chủ.

Mình còn chuẩn bị để vợ và mẹ vợ của thần chủ đi tiếp khách.

Đột nhiên, Hàn Thiên Thành co rút cả người, thế mà bị dọa đến nỗi tái phát bệnh tim rồi chết tươi.

Trần Phong vội vàng nói: “Dì à, tôi có một căn biệt thự ở Tích Vân Sơn tặng cho dì dưỡng lão, với lại tôi cũng đồng ý đầu tư chín trăm tỷ cho công ty Hoa Nguyên coi như là bồi thường cho dì, dì xem xem như thế này có được không?”

“Hả? Được, được chứ.”

Trần Ngọc ngơ người, đây chính là cậu cả nhà họ Trần, thế mà lại xin lỗi và bồi thường cho mình.

Cho đến bây giờ, bà ta không hề dám nghĩ tới chuyện này.

Đường đường là cậu cả nhà họ Trần, vậy mà lại hèn hạ ở trước mặt con rể mình như thế.

Người là mẹ vợ như bà ta cũng cảm thấy vô cùng có thể diện.
Chương 102

“Cảm ơn dì, cảm ơn dì.” Trần Phong thở phào một hơi, lại cẩn thận nhìn Vương Bác Thần: “Anh Vương, ngài thấy như vậy có được không?”

“Những đồ vật đã làm hỏng, cậu bồi thường theo giá thị trường.”

Vương Bác Thần quay đầu lại nói: “Mẹ, có cần bổ sung cái gì nữa không?”

“Không có, không có.”

Trần Ngọc cảm thấy giống như là mình đang nằm mơ.

Lần đầu tiên cảm thấy có đứa con rể như Vương Bác Thần là vô cùng tốt.

Vương Bác Thần nói: “Vậy chúng ta đi về thôi, nếu không thì Thanh Hà lo lắng lắm đó.”

Về đến nhà.

Triệu Thanh Hà lo lắng, vành mắt đỏ hoe: “Mẹ, bọn họ đánh mẹ hả, chúng ta đi báo cảnh sát, con không tin là trên thế giới này không có công bằng.”

“Bác Thần đã trút giận cho mẹ rồi, cậu Trần còn nói xin lỗi mẹ nữa đó, lần này may mắn là có Bác Thần.”

Bây giờ, Trần Ngọc đúng là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.

Lúc này, bà cụ Triệu gọi điện thoại đến, Triệu Thanh Hà do dự một chút, vẫn là nghe máy.

Bà cụ Triệu cao cao tại thượng ra lệnh: “Triệu Thanh Hà, muốn để ba cô vào nhà thờ tổ tiên thì đến gia tộc một chuyến, nếu dám không đến thì ba cô đừng hòng có thể vào nhà thờ tổ tiên.”

Nghe thấy lời nói của bà cụ Triệu, Triệu Thanh Hà tức đến phát khóc, cắn răng nói: “Bà nội, tại sao bà nội lại có thể như vậy chứ, ba con cũng là con trai ruột của bà nội mà.”

Tút tút tút.

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng máy bận.

“Bà ấy nói cái gì vậy? Đừng có để ý tới bà ấy, xem xem bà ấy có thể làm được gì?”

Trần Ngọc thở hổn hển nói.

Trước kia bà ta còn nghĩ là bà cụ có thể công bằng một lần, đừng có hà khắc với gia đình của mình như thế.

Nhưng mà khoảng thời gian này trôi qua, bà ta đã hoàn toàn thấy rõ.

Bà cụ là một bà già hồ đồ, trong mắt chỉ có gia đình Triệu Long.

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Bà ấy kêu con và Bác Thần đến gia tộc, nếu như không đến thì đừng có hòng để cho ba vào nhà thờ tổ tiên.”

“Năm đó là ba của con đón bà ấy từ nông thôn lên để hưởng phúc, sau này gia tộc phát triển, bà ta lại bắt tay với Triệu Long mà đá ba con ra ngoài thì thôi đi, bây giờ ngay cả chuyện ba con vào nhà thờ tổ tiên mà bà ta cũng lấy ra để lợi dụng, bà ta không sợ bị báo ứng, thiên lôi đánh xuống hả?”

Đây là lần đầu tiên Trần Ngọc nói bà cụ như thế, có thể thấy được bà ta tức giận đến cỡ nào.

Vào nhà thờ tổ tiên, đây chính là tâm nguyện duy nhất của chồng mình.

Nhưng mà mấy năm gần đây, hai mẹ con bọn họ đã từng cầu xin vô số lần, có thể nghĩ cách gì cũng đã đề nghị hết rồi.

Bà cụ nghe lời của Triệu Long, không những không đồng ý mà còn thực hiện gia pháp với hai mẹ con bọn họ, cả một tuần còn không thể bước xuống giường.

Bây giờ lại dùng cái này để uy hiếp, bà cụ thật sự hoa mắt ù tai lắm rồi.

Triệu Thanh Hà cắn răng nói: “Mẹ à, mẹ ở nhà coi chừng Dao Dao đi, con với Bác Thần đến đó xem thử.”

Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, cũng không ngăn cản.
Chương 103

Anh cũng muốn xem xem nhà họ Triệu còn có thể diễn trò hề gì nữa.

Đến sân nhà nhà họ Triệu.

Bà cụ Triệu giống như là hung thần ác sát ngồi trên ghế bành, uy phong lẫm liệt.

Triệu Long trực tiếp hỏi tội: “Triệu Thanh Hà, cô có biết lỗi chưa, cô còn không quỳ xuống cho tôi.”

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Bác cả, tôi phạm phải lỗi lầm gì? Dựa vào cái gì mà phải quỳ xuống?”

“Cô đã sỉ nhục trưởng bối trong hôn lễ, làm nhà họ Triệu mất hết mặt mũi, cái thứ mất dạy này, bây giờ lại còn dám cãi lời trưởng bối, người đâu rồi, đánh gãy chân của nó cho tôi.”

Trong mắt của Triệu Long đều là oán hận.

Thi thể con trai Triệu Húc của ông ta vừa mới được nhân viên của thiên đường nhân gian mang đến tầm hai tiếng đồng hồ trước, nói là đã đắc tội với người không nên đắc tội.

Ông ta biết con trai của mình và cậu Lý thương lượng với nhau phải đối phó với Vương Bác Thần như thế nào.

Nhưng mà bây giờ Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần sống rất tốt, con của ông ta thì đã chết rồi.

Điều này khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng mất cân bằng, nhất định phải xã cục tức này mới được.

“Vương Bác Thần, cháu trai của tôi đã chết rồi, mà cậu còn sống, ngày hôm nay tôi muốn cậu và Triệu Thanh Hà phải chôn cùng với Húc.”

Giọng nói của bà cụ Triệu giống như một con cú đêm, trong mắt đều là hận ý.

Mặc dù bà ta không biết là ai đã giết Triệu Húc, nhưng mà Triệu Húc đến thiên đường nhân gian là để thương lượng với cậu Lý làm như thế nào để hành hạ Vương Bác Thần chết đi.

Bây giờ Vương Bác Thần vẫn còn sống, còn cháu trai của mình đã chết rồi, nhất định phải để Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà chôn cùng.

“Bà nội, cháu cảm thấy rất đáng tiếc về cái chết của Triệu Húc, nhưng mà bà dựa vào cái gì lại để chúng cháu chôn cùng với anh ta?”

Triệu Thanh Hà siết chặt nắm đấm, phẫn hận nói: “Triệu Húc là cháu trai của bà, cháu không phải hả? Bác cả là con của bà, còn ba của cháu thì không phải à?”

Bà cụ Triệu xông lên phía trước, đánh một bạt tai vào mặt Triệu Thanh Hà, tức giận nói: “Đủ rồi, tôi cho các người có cơ hội được sống, Vương Bác Thần, cậu đã cứu mạng thần chủ, bây giờ cậu gọi điện thoại dùng ân tình của cậu để giao tất cả các dự án ở thành phố mới cho nhà họ Triệu chúng tôi, chúng tôi sẽ bắt tay với nhà họ Lý, liên hợp thực hiện. Nếu không, ba vợ của cậu vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể vào nhà thờ tổ tiên.”

Vương Bác Thần nhìn bọn họ, cười cợt một tiếng: “Được thôi.”

Vương Bác Thần gọi điện thoại, rất nhanh, Triệu Long liền nhận được tin tức tập đoàn Triệu thị phụ trách tất cả các dự án ở thành phố mới.

Bà cụ Triệu hừ lạnh một tiếng: “Cũng coi như là có tác dụng.”

Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể để cho ba của cháu vào nhà thờ tổ tiên chưa?”

“Ba của cô còn muốn vào nhà thờ tổ tiên hả? Kiếp sau đi.”

“Con nhỏ ngu ngốc, đi chết đi.”

Triệu Long lộ nguyên hình, bắt đầu chửi rủa.

Bà cụ Triệu gõ cây gậy đầu rồng, nghiêm giọng nói: “Người đâu, đuổi hai người này ra ngoài cho ta.”
Chương 104

“Thanh Hà, chúng ta đi thôi.”

Vương Bác Thần mang theo Triệu Thanh Hà tức giận bất bình rời khỏi đại viện nhà họ Triệu.

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Vương Bác Thần, tại sao anh phải đồng ý với bọn họ, anh biết rõ là bọn họ đang gạt người mà.”

“Thanh Hà, đừng lo lắng, anh nhất định có thể để ba nở mày nở mặt tiến vào nhà thờ tổ tiên.”

Vương Bác Thần cười một cách sâu xa: “Không giao dự án lại cho bọn họ thì có trò hay đâu mà xem? Em cứ đợi xem kịch vui đi.”

Sáng ngày hôm sau.

Dao Dao mặc áo ngủ gấu trúc, lắc qua lắc lại giống như là một con gấu trúc nhỏ, vội vàng đánh thức Vương Bác Thần dậy.

“Ba ơi, ngày hôm nay phải đến tham gia buổi họp phụ huynh của con đó.”

Rửa mặt xong xuôi, hai ba con liền đến nhà trẻ.

Lần đầu tiên tham gia họp phụ huynh, Vương Bác Thần có chút khẩn trương, đây chính là lần đầu tiên đó.

Dao Dao thì vô cùng vui vẻ, mặc một chiếc áo bông có hình dạng con thỏ, đôi chân nhảy nhót, vô cùng đáng yêu.

“Chào cô Châu ạ.”

Nhìn thấy một người phụ nữ trung niên béo béo mang kính mắt, Dao Dao nhanh chóng cúi đầu chào hỏi.

Bước chân của cô Châu không dừng lại, làm như là không nhìn thấy, trong ánh mắt rõ ràng còn có chút ghét bỏ.

Dao Dao nhỏ giọng nói: “Ba ơi, cô Châu là giáo viên chủ nhiệm lớp con, cô ấy rất hung dữ.”

Vương Bác Thần mỉm cười, sờ cái đầu nhỏ của Dao Dao.

Đến lớp học của Dao Dao, đa phần phụ huynh đã đến rồi, Vương Bác Thần đi đến phía trước ký tên.

Một bé trai mập mập hung dữ chỉ vào Dao Dao rồi nói: “Vương Nguyệt Dao, con hoang, đừng có ngồi cùng một chỗ với tao.”

Dao Dao vội vàng lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Tiểu Bảo, tớ không phải là con hoang đâu, người đó chính là ba của tớ đó.”

Tiểu Bảo đẩy ngã Dao Dao, tuổi còn nhỏ nhưng mà lại có dáng người rất hung, khoanh tay khẽ nói: “Mày nói bậy, mày chính là một đứa con hoang không có ba.”

Dao Dao đứng dậy, nước mắt ấm ức đảo quanh trong hốc mắt, nhưng mà cô bé không khóc, kiên cường nói: “Tớ có ba, mẹ của cậu nói dối rồi.”

Tiểu Bảo lại đẩy Dao Dao một lần nữa, còn đá thêm một đá, khoanh tay, hiển nhiên là một tên lưu manh nhỏ: “Mày chính là một đứa con hoang, không có ba, còn dám nói là mẹ của tao nói dối nữa hả, xem xem tao có đánh chết mày không.”

“Con trai, có chuyện gì vậy?”

Có một người phụ nữ mập mạp đi tới.

Tiểu Bảo chỉ vào Dao Dao rồi nói: “Con nói nó là con hoang, nó còn cãi lại, mẹ ơi, nó còn mắng mẹ nữa.”

Người phụ nữ mập tát cho Dao Dao một bạt tai, mắng chửi: “Đồ tạp chủng, con trai của tao đánh mày mày còn dám cãi lại nữa, còn dám mắng tao, cái đồ tạp chủng không có giáo dục.”

Dao Dao tức phát khóc, lớn giọng nói: “Tôi không phải là con hoang, tôi có ba, ba của tôi tên là Vương Bác Thần.”

“Dao Dao, ai đánh con.”
Chương 105

Vương Bác Thần đang ký tên ở phía trước nghe thấy tiếng của Dao Dao thì liền vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy dấu tay ở trên mặt Dao Dao, lửa giận của Vương Bác Thần liền nhen nhóm.

Anh ở đây mà cũng có người dám bắt nạt Dao Dao như thế.

Có thể nghĩ là lúc anh không có ở đây thì Dao Dao bị bắt nạt thành bộ dạng gì.

Trên mặt của Dao Dao đều là nước mắt, cô bé khóc nói: “Ba ơi, con không phải là tạp chủng, con có ba mà.”

Trong lòng Vương Bác Thần đau nhói, anh vội vàng nói: “Bọn họ đang nói bậy đó.”

“Là tôi đánh đó, sao nào, cậu còn muốn đánh tôi hả?”

Người phụ nữ mập khinh thường hừ một tiếng, chỉ vào mặt Vương Bác Thần rồi mắng: “Cái đồ mất dạy, con trai tôi nói nó là tạp chủng thì nó chính là tạp chủng, còn dám mạnh miệng với con trai của tôi, đánh nó một bàn tay là nhẹ lắm rồi.”

“Cái tên nghèo hèn này chui từ đâu ra vậy, đến đây làm ba của con nhỏ tạp chủng này, ai mà không biết nó…”

Chát.

Vương Bác Thần trực tiếp đánh vào mặt của người phụ nữ mập.

Một cái tát này phải nói là rất mạnh, đánh làm cho người phụ nữ mập trực tiếp bay ra xa bốn năm mét, hôn mê tại chỗ.

Vương Bác Thần thật sự muốn giết người rồi.

Cũng may là thịt ở trên mặt của người phụ nữ mập đủ nhiều, nếu không thì chắc là bị một bàn tay này đánh cho chết tươi.

“Chú dám đánh mẹ của tôi, tôi giết chú.”

Tiểu Bảo lại móc một con dao rọc giấy từ trong túi ra, đâm vào chân Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần nhíu mày, đánh vào mặt Tiểu Bảo: “Tuổi còn nhỏ mà tâm tư độc ác, ba mẹ cậu không dạy cậu thì để tôi dạy cậu.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng có giả chết mà, mẹ dậy nhanh đi, người ta đánh con kìa, mẹ mau gọi ba đến đây.”

Tiểu Bảo khóc lóc, con dao rọc giấy cắm vào mông của người phụ nữ mập.

“Á——!”

Người phụ nữ mập tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này thì nổi điên mắng chửi: “Cậu, cậu dám đánh con trai của tôi, chồng tôi là Hồ Xuyên, chúng tôi là người của nhà họ Hồ.”

Vương Bác Thần nhẹ nhàng lau mặt cho Dao Dao, giảm sưng cho cô bé, thản nhiên nói.

“Ồ, vậy thì gọi người đến đây đi.”

Không có gì bất ngờ, lời nói của Vương Bác Thần liền gây ra một trận mỉa mai.

Các phụ huynh kế bên thấy náo nhiệt còn không chê chuyện lớn.

Có người cười lạnh rồi nói: “Cái thứ không biết sống chết, lại dám đánh chị Lan, cậu ta không biết chị Lan là vợ của Hồ Xuyên hả?”

Người khác lại châm chọc nói: “Nhà trẻ này có Hồ Xuyên đầu tư nữa kìa, lại dám gây chuyện ở đây, đúng là chán sống rồi.”

Lại có người âm dương quái khí nói: “Ai không biết cô bé đó là một đứa con hoang cơ chứ, có thể bị chị Lan dạy dỗ, đó là phúc khí của nó. Với lại con nhỏ không nghe lời thì phải dạy dỗ chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK