CHƯƠNG 466
Nhưng mà, lời này vừa nói ra, lại khiến cho anh ta hết sức khó xử, bởi vì hai người kia, giống như căn bản không nghe thấy lời anh ta nói, vẫn còn đi tới.
Cái này lại chọc tức điên Cậu Sài, khiến mặt anh ta không nhịn được, nộ khí xung thiên nói: “Đứng lại! Nghe không hiểu lời tao nói à? Lập tức bò qua đây cho tao, quỳ xuống, xin lỗi, để cho người của tao đánh gãy tứ chi của tụi mày!”
Nhưng mà, bước chân của Vương Bác Thần lại như cũ chưa từng dừng lại.
Sài Kiện sững sờ!
Xem lời nói của mình như gió thoảng bên tai?
Dám không nể mặt?
Trước mặt nhiều người như vậy, đối phương lại xem anh ta như không khí!
Không có gì, so với bỏ qua càng làm cho người ta cảm thấy nhục nhã hơn!
Sắc mặt của Sài Kiện âm trầm vô cùng, lập tức đem người đuổi theo, trực tiếp chắn trước mặt của Vương Bác Thần, vây hai người nước chảy cũng không lọt.
“Cút!”
Vương Bác Thần lúc này mới dừng bước, nhàn nhạt nói: “Không ai, dám cản đường của tôi!”
Hửm?
Anh ta nói cái gì?
Mọi người lộ vẻ sững sờ, trợn mắt há mồm nhìn Vương Bác Thần.
Nói chuyện với cậu Sài như vậy?
Sợ chết không đủ nhanh à?
Quá ngông cuồng rồi!
Ngông cuồng đến không ai bì nổi!!
Coi trời bằng vung!
Vậy mà đến cả cậu Sài, cũng không để trong mắt!
Ai cho anh ta cái gan, nói câu này vậy?
“Tên mất não này ở đâu ra vậy, đến cả cậu Sài cũng không biết!”
“Anh ta triệt để chọc giận cậu Sài rồi, nếu lúc nãy anh ta làm theo lời cậu Sài nói, quỳ xuống dập đầu trước, mặc dù nói sẽ bị đánh gãy tứ chi, nhưng ít ra còn giữ được mạng. Bây giờ, đắc tội chết với cậu Sài rồi, cậu Sài sẽ không để anh ta sống đâu.”
“Trước tiên là xem cậu Sài như không khí, cái này đối với Cậu Sài mà nói là sự nhục nhã cực kỳ to lớn. Bây giờ, lại nói những lời ngoan cố với Cậu Sài, tôi thấy anh ta đất vàng đã chôn tới nơi cổ rồi!”
“Hừ hừ, ai bảo anh ta cuồng vọng như vậy. Vốn là anh ta cướp danh tiếng của Chung Diễm Phương, quỳ xuống xin lỗi cái là xong rồi, nhưng anh ta chết đẹp không muốn, lại dám đánh Chung Diễm Phương. Hiện tại, càng là cuồng vọng vô cùng, ngay cả cậu Sài cũng không để trong mắt, anh ta không chết, ai chết?”
Người ở bên cạnh lạnh nhạt nói.
Bọn họ chưa từng gặp qua, người muốn chết như vậy.
Đây là đang chạy đi đầu thai à?
Những lời nói xung quanh, truyền vào trong tai của Sài Kiện, không thể nghi ngờ phần nhục nhã từ việc Vương Bác Thần bỏ qua anh ta này, càng là thêm một mồi lửa.
Chương467
CHƯƠNG 467
Hôm nay, nếu như để cho thằng nhóc này sống sót, Sài Kiện hắn, sau này còn lăn lộn như thế nào?
Trên gương mặt Sài Kiện hiện lên một tia âm lãnh, ánh mắt như là độc xà nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần, u ám nói: “ Mày chết chắc rồi, tao, là người mà cả đời mày cũng không thể đắc tội! Hôm nay, tao sẽ cho mà biết được, có một số người, một câu nói liền có thể lấy mạng của mày, là người không thể gây chuyện! Mọi người lên cho tao, phế nó, ném trên đường cái, tao muốn đích thân cán chết nó!!”
Sài Kiện vô cùng tàn nhẫn nói.
Cùng thời điểm đó, những tên bảo vệ kia của anh ta ùa lên, ra tay tàn nhẫn, muốn phế Vương Bác Thần.
“Ai, thật là tìm chết mà, đây chính là hậu quả chọc giận cậu Sài, cậu ta đến 5 giây cũng không kiên trì nỗi, sẽ bị đánh đến tàn phế!”
“Cậu Sài lần này thật sự là động sát tâm rồi, hôm nay không đích thân đem thằng nhóc kia giết chết, mặt mũi cậu Sài tìm không được nữa.”
“Dám làm cậu Sài tức giận, chết cũng chết không tốt đẹp.”
“Thằng nhóc vô tri, cứ coi như cậu Sài giết cậu ta, cũng không có chuyện gì, một cú điện thoại liền có thể dọn dẹp. Vì để ra vẻ mà chôn luôn mạng mình, cần gì chứ.”
Vô số người lắc đầu thở dài, có chút không đành lòng nhìn cảnh tượng máu me tiếp theo.
“A—“
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Chung Diễm Phương mặt lộ nụ cười, ôm cánh tay Sài Kiện, ỏn ẻn tức giận nói: “Dám đắc tội anh Kiện của tôi, đây chính là kết cục!”
Nghe tiếng kêu thảm thiết sởn hết cả gai ốc, những người bên cạnh da đầu đều run lên.
Đây là sống sờ sờ bị phế mất đó.
“A! Cánh tay của tôi!”
“Chân, chân của tôi!”
Ngay sau đó cứ một lại một âm thanh thảm thiết truyền ra ngoài, mọi người lập tức phất giác không được bình thường, sắc mặt đột biến.
Đột nhiên chứng kiến, mười mấy người bảo vệ kia, toàn bộ đều ngã trên đất, cánh tay và chân đều bị gãy mất rồi!
Hít hà! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tất cả mọi người, sắc mặt đại biến!
Trở nên trắng bệch, mặt không chút máu!
Người bị phế, lại là mười mấy bảo vệ của Cậu Sài!
Người động thủ, vậy mà chỉ có một người, đó chính là cái người đeo đao sau lưng kia!
Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì, hai tay của thanh niên kia, còn đang cắm trong túi quần, hai mắt nhìn chằm chằm cửa lớn của nhà họ Chu!!
Anh ta, vậy mà đến cử động cũng không cử động một chút nào!!
Đây, làm sao có thể!!
Người mang đao trên lưng, chỉ với một người, trong nháy mắt đã phế hết mười mấy người bảo vệ!!
Những người bảo vệ kia của cậu Sài, nghe nói, đều là thuê từ Đệ nhất Đế quốc , đều là bộ đội đặc chủng đỉnh cấp giải ngũ từ trên chiến trường!
Chương468
CHƯƠNG 468
Mỗi một người, đều là sự tồn tại của cấp độ binh vương đó!
Hiện tại, vậy mà bị người con trai mang đao kia, với sức một người phế sạch hết!
Cả 5 giây cũng chưa tới!!
Trần Ứng Long như là Ma Thần, ánh mắt lạnh lùng, hàm ẩn sát khí: “Tướng chủ trước mặt, ai dám làm càn, giết!”
Đáng sợ!
Hoảng hốt!
Đây, là chiến lực của đẳng cấp thế nào chứ!!
Một người, vậy mà trong thời gian không tới 5 giây, đem mười mấy bảo vệ cấp bậc binh vương của cậu Sài, toàn bộ đánh cho phế hết!!
Không dám tin tưởng!
Khó mà tưởng tượng!!
Những nữ minh tinh kia, một đám khiếp sợ đến há to miệng, thậm chí có thể nhét hai quả trứng vào!
Vừa nãy, không có người xem trọng Vương Bác Thần, cho rằng anh ta chết chắc rồi.
Nhưng mà hiện tại, một màn kinh hãi này, khiến bọn họ toàn bộ đều nói không ra lời rồi!
Đến cả bảo vệ của cậu Sài, đều phế cả rồi!
Ai còn dám lắm miệng!
Nhưng mà, thù này, kết đến chết rồi, không chết không thôi!
Đây là trực tiếp lấy đế giày thối, đập lên mặt cậu Sài mà!
Lần này, phiền toái lớn hơn rồi!
Cứ cho là người mang đao sau lưng cường hãn như vậy, nhưng cậu Sài, đó là người nhà họ Sài, là người thừa kế của hào môn đỉnh cấp ở Đông Đảo đó!
Phế hơn mười mấy bảo vệ, đối với Cậu Sài mà nói thì không sao cả, nhưng hai người trẻ tuổi kia, đây là đắc tội với toàn bộ nhà họ Sài rồi!
Ra tay với người thừa kế nhà họ Sài, đó chính là kẻ địch của nhà họ Sài!
Đắc đội nhà họ Sài, ngươi có thể đánh hơn nữa thì cũng có tác dụng gì? Chỉ là tiền cũng có thể đem ngươi đập chết! Huống chi, nhà họ Sài với tư cách hào môn đỉnh cấp, không chỉ có tiền nhiều!
Còn có quyền thế không gì sánh kịp!
Cho dù bạn là Đại Tông Sư, nhưng trước mặt nhà họ Sài cũng không có tác dụng!
Người ta bỏ chút tiền, tùy tiện liền có thể tìm đến Đại Tông Sư, Chiến tôn cường đại hơn so với Đại Tông Sư, đều không thể nói nổi!
Mà nghe nói, nhà họ Sài bình thường nuôi hai vị Chiến tôn!!
Võ Giả, Võ Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư, Võ Tôn, đây là phân chia thực lực của giới võ đạo. Phải biết rằng, cả năm tỉnh đạo Giang Nam, cũng là chỉ có 3 vị Đại Tông Sư, mà Võ Tôn, thì chỉ có một người!
Nếu như đem Đại Tông Sư so sánh với học sinh tiểu học, vậy Võ Tôn, chính là học sinh cấp 3, còn là học sinh thể dục!
Có thể tưởng tượng được, Võ Tôn, thực lực cường đại biết bao!!
Nhưng mà nhà họ Sài, bình thường vậy mà nuôi 2 vị Võ Tôn!
Chương469
CHƯƠNG 469
Người đàn ông lưng mang đao kia, mặc dù đánh phế bảo vệ của Cậu Sài, nhưng không có người cảm thấy may mắn cho anh ta.
Ngược lại, chỉ cảm thấy sự sợ hãi cực sâu!
Lần này, hai người kia, không chỉ phải chết, đến tro cốt cũng sợ là muốn bị tung lên! Với lại, còn sẽ liên lụy người nhà, làm không tốt chính là cả nhà chết hết! Cả nhà chết hết!”
“Mẹ nó, mày triệt để đắc tội tao rồi! Tao muốn mày chết!! Tao đâm chết mày!”
Ngay lúc này, chiếc siêu xe Lykan kia đã được phát động!
Mọi người sợ hãi cả kinh!
Vội vàng lùi xa!
Cậu Sài điên rồi!
Anh ta muốn tông chết hai người này!
Sài Kiện mặt mũi đầy dữ tợn, hai mắt đỏ tươi!
Hôm nay, anh ta vậy mà ở chỗ này thảm bại rồi!
Anh ta ở đây, bị người ta đánh vào mặt rồi!
Lần này, anh ta phải tìm lại!!
Nếu không, Sài đại thiếu gia anh ta, sẽ trở thành trò cười!
Hai người kia, bắt buộc phải chết!
Sài Kiện điên cuồng giẫm chân ga, động cơ siêu xe Lykan bộc phát tiếng gầm rú!
Những người xung quanh, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn!!
Phải biết là, siêu xe Lykan trăm mét thời gian gia tốc chỉ 2,7 giây!!
Bây giờ Cậu Sài cực kỳ điên cuồng, nếu bị đụng phải, trực tiếp sẽ bị đụng thành đống cặn bã!
Có người sợ tới mức nhắm hai mắt lại, không dám xem một màn tàn nhẫn kia.
Rầm rầm rầm!
Siêu xe Lykan hung hăng đụng tới!
Trực tiếp chính là muốn mạng người đi!
Chết chắc rồi!
Hai người này lần này chết chắc rồi!
Anh cho dù có thể đánh giỏi nữa, cũng không có khả năng trốn được!
Càng không có khả năng cản lại được!
“Tìm chết!”
Bỗng nhiên, một tiếng hét to, như sấm rền nổ vang, thật sự khiến lỗ tai mọi người ong ong!
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một màn dọa chết người!
Một màn này, khiến bọn họ cả đời không quên!
Một màn này, bọn họ chứng kiến được rồi, cái gì, mới là kẻ mạnh chân chính!
Bọn họ chỉ nhìn thấy được, người mang cây đao sau lưng kia, hai chân trước sau mở thành hình vòng cung, vậy mà hai tay gắt gao chống đỡ lấy chiếc siêu xe Lykan đụng tới với tốc độ phóng nhanh như bay, hai chân trên mặt đất không ngừng trượt.
Chương470
CHƯƠNG 470
Ngay sau đó, liền nhìn thấy người lưng mang đao kia, quát lớn một tiếng, chân sau chấn động, mặt đất lập tức vỡ ra, vậy mà trực tiếp hõm vào, cứ như là mọc từ bên trong, bất luận Cậu Sài tăng tốc siêu xe Lykan như thế nào, cũng không chút nhúc nhích.
“Làm, làm sao có thể như vậy được?”
“Như vậy… còn là người sao?”
“Con mẹ nó tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy? Tôi đang nằm mơ sao?”
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Đây là loại sức mạnh mạnh mẽ cỡ nào vậy?
Nếu nói một lực sĩ có thể nhấc được một chiếc ô tô thì bọn họ tin, nhưng đó là chiếc siêu xe Lykan đang chạy với tốc độ cao.
Một ngôi sao võ thuật nuốt nước miếng, nói bằng giọng run run: “Lúc trước anh Châu Phong nâng một chiếc xe ô tô trước mặt, kéo hai chiếc xe tải chất đầy hàng đi được 100 mét! Anh Châu Phong đã là Đại Tông Sư, chẳng lẽ người này còn mạnh hơn cả anh Châu Phong sao?”
Một vị đạo diễn trung niên hạ thấp giọng nói: “Không sai, chiếc xe ô tô con mà Châu Phong nhấc lên kia nặng 1.5 tấn, cậu ấy đi được 100 bước, giữ được trong vòng ba phút! Châu Phong đã từng nói sức mạnh của Đại Tông Sư nằm trong khoảng 1000- 1500 kg, lúc bùng nổ sẽ càng mạnh hơn, sức mạnh khi bùng nổ của mỗi vị Tông Sư là không giống nhau, sức mạnh của cậu ta khi bùng nổ toàn bộ là vào 2000 kg. Nhưng cho dù là như vậy thì cũng không thể nào ngăn cản được. Gia tốc ban nãy của cậu Sài đã vượt qua 200 chưa?”
Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy thì bọn họ nhất định sẽ không tin vào cảnh tượng này.
Giống như đang nằm mơ vậy!
Nhưng hiện giờ điều đó đang xảy ra vô cùng chân thật ngay trước mắt bọn họ.
Người đàn ông mang đao đó còn đáng sợ hơn Đại Tông Sư!
“Có sức mạnh còn đáng sợ hơn Đại Tông Sư? Không lẽ chính là Võ Tôn?”
Một ngôi sao võ thuật nói ra hai chữ này nhưng nhiều người không hiểu. Anh ta liền giải thích: “Trong giới võ thuật của chúng ta, dựa vào thực lực để phân chia thành các cấp như Võ Giả, Võ Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư, Võ Tôn, Võ Tông, Võ Vương. Bên trên những cấp đã nói ở trên vẫn còn những đẳng cấp khác, nhưng đó không phải là thứ mà tôi có thể hiểu được cặn kẽ, bởi vì tôi vẫn chưa đủ tư cách.”
“Hiện giờ người có cấp cao nhất chính là thần chủ, anh ta cũng là một đỉnh cao về lực chiến đấu trên thế giới, sau đó chính là Chiến thần. Thực lực của người này rõ ràng thấy anh ta không thể chỉ là một Đại Tông Sư, vậy nên tôi đoán, có thể ông ta chính là Võ Tôn! Cả Giang Nam Đạo chúng ta chỉ có một vị Võ Tôn, đó chính là Phó tổng trấn thủ của Giang Nam chúng ta, Đường Kế Chương!”
Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi!
Bọn họ đã nghe hiểu và chỉ càng cảm thấy đáng sợ hơn!
Trước đây bọn họ cho rằng, Đại Tông Sư là một sự tồn tại đỉnh cao, bởi vì năm tỉnh ở Giang Nam Đạo, dân số mấy trăm triệu người chỉ có tổng cộng ba vị Đại Tông Sư.
Mà Võ Tôn lại còn mạnh hơn cả Đại Tông Sư.
Người kia có thể ngăn được hai chiếc xe đua Lykan, tốc độ hơn 200.
Không lẽ đây chính là thực lực của Võ Tôn sao?
Đáng sợ!
Mà lúc đó, Sài Kiện cũng giật mình sợ hãi, anh ta cố đạp chân ga nhưng chiếc xe không hề chuyển động.
“Không, không thể nào! Đến Võ Tôn còn không làm được, tôi, tôi rốt cuộc đã đắc tội với người gì thế này!”