Mục lục
Thần chủ bí ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương736

CHƯƠNG 736

“Đánh ông?”

Ánh mắt Vương Bác Thần tăm tối nói: “Tôi còn dám giết ông!”

Ánh mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần, làm cả người Trần Vinh không khỏi run lên.

Cặp mắt lạnh lùng kia, b ắn ra hai luồng ánh sáng lạnh, thật sự là quá lạnh, giống như là hàn băng ngàn năm không đổi, làm trong lòng ông ta sinh ra chút sợ hãi.

Nhất là, sát khí trong ánh mắt rét lạnh này, giống như là một con dao găm vô cùng sắc bén gác trên ông ta, lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ họng ông ta.

“Cậu, cậu muốn làm gì!”

Trần Vinh sợ rồi, ông ta cảm thấy Vương Bác Thần sẽ thật sự giết mình.

Đây thật sự không phải ánh mắt của con người.

Ánh mắt này, làm ông ta nhớ đến ánh mắt của mãnh hổ đói bụng năm ngày mà ông ta từng gặp.

Vương Bác Thần không nói gì, nhìn chằm chằm vào ông ta.

Trần Vinh sợ đến mức run cầm cập, vội vàng nói: “Cậu, cậu đừng động thủ, tôi đi ngay, đi ngay.”

Vương Bác Thần tiếp tục nhìn ông ta.

Trần Vinh tát miệng mình hai cái, cầu xin tha thứ: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, Tiểu Ngọc, thật xin lỗi, anh sai rồi, anh không phải người, đầy đều là lừa gạt em. Cháu gái, cậu sai rồi, cậu sai rồi. Tiểu Ngọc, ba mẹ chưa từng nói như vậy, ba mẹ bảo em về nha. Tha cho anh đi.”

“Cái gì? Anh, anh lừa tôi!”

“Vừa nghe thấy thế, nước mắt Trần Ngọc lập tức rớt xuống, chạy đến dùng sức cho anh mình một bạt tai, mắng: “Trần Vinh anh còn là người sao? Anh là anh trai tôi đấy, anh lại như vậy với tôi! Anh thế mà lại dùng ba mẹ gạt tôi!”

Vương Bác Thần giơ chân lên, chẳng thèm để ý đến Trần Vinh.

Dao Dao vẫn chưa tỉnh lại, Vương Bác Thần đã hiến rất nhiều máu của mình cho Dao Dao, lại châm cứu mát xa cho Dao Dao, lưu thông mạch máu, nhóc bây giờ ngủ rất say.

Ngủ thêm năm tiếng nữa mới hoàn toàn tỉnh lại.

“Thanh Hà, không sao chứ.”

Vương Bác Thần đau lòng sờ lên khuôn mặt Triệu Thanh Hà, sau đó lấy đi dao gọt trái cây trong tay cô, ôn nhu nói: “Thật xin lỗi, làm em uất ức rồi.”

Triệu Thanh Hà kiên cường lắc đầu: “Không sao, em đã sớm chuẩn bị như thế này rồi, chỉ cần người một nhà chúng ta ở bên nhau, có bao nhiêu khó khăn em cũng không sợ.”

Vương Bác Thần gật nhẹ đầu.

Trần Vinh bị Trần Ngọc bạt tai mấy cái, xám xịt mà chạy đi.

Trần Ngọc nhốt mình trong phòng, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà cũng không dám quấy rầy.

Người một nhà này có thể đi đến bây giờ, thật là quá không dễ dàng.

Trần Ngọc miệng dao găm tâm đậu hũ, mặc dù luôn mắng chửi Vương Bác Thần, những cũng chỉ là mắng ngoài miệng mà thôi, có gì ngon cũng sẽ để lại cho Vương Bác Thần một phần.
Chương737

CHƯƠNG 737

“Mẹ chịu đựng hai mươi mấy năm, bây giờ đã có một cơ hội về nhà như vậy, chúng ta cùng mẹ quay về một chuyến.”

Vương Bác Thần đặt Dao Dao lên giường, nói.

Triệu Thanh Hà thở dài nói: “Mẹ nhiều năm như vậy cũng chưa từng nói đến chuyện này, trước kia không nói, em cũng không hỏi. Em không ngờ lại là thế này. Xem ý của mẹ đi.”

Triệu Thanh Hà dừng một chút nói: “Bác Thần, em bàn với anh một chút, nếu như nhà họ Trần bên kia thật sự muốn vay tiền, em nghĩ trước tiên bán biệt thự này đi, để mẹ thuận lợi vui vẻ quay về một lần, cho mẹ có thật nhiều mặt mũi. Đương nhiên, nếu như anh không đồng ý thì thôi, kỳ thật em cũng hiểu vì mặt mũi mà tiêu nhiều tiền như vây, cũng không đáng, nhưng mà em không nuốt trôi cục tức này được.”

Vương Bác Thần cười cười nói: “Em đã muốn làm vậy, vậy thì làm đi, cũng không cần bán nhà đâu. Bây giờ hạng mục thành phố mới không phải em đang phụ trách sao? Em cho bọn họ một chút hạng mục, cũng đủ để bọn họ kiếm rồi. Đến lúc đó gọi Tư Lam đến, cô ấy là thư ký của thần chủ đó, chẳng lẽ còn không thể cho mẹ chúng ta mặt mũi? Nếu như không đủ, anh lại gọi điện cho mấy người bạn của mình, để bọn họ làm nở mày nở mặt, để mẹ chúng ta nở mày nở mặt về nhà mẹ đẻ một chuyến.”

Nghe xong những lời này, Triệu Thanh Hà cũng trợn tròn mắt, cô cũng chỉ là nói một câu như vậy, cũng không phải thật sự vì mặt mũi mà bán nhà.

Nhưng cô không ngờ, Vương Bác Thần thế mà suy nghĩ chu đáo như vậy, nước mắt nhịn không được chảy xuống.

Vương Bác Thần nhẹ nhàng ôm cô nói: “Khóc gì chứ, anh cũng chỉ có mấy người thân này, anh không quan tâm mọi người thì quan tâm ai?”

Triệu Thanh Hà lau nước mắt đi, hỏi: “Anh và Dao Dao đến thủ đô làm gì?”

Vương Bác Thần cau mày: “Hôm qua nhà họ Diệp bên kia đón Dao Dao về đó.”

Triệu Thanh Hà hơi trầm mặc, nói: “Đối với nhà họ Vương bên kia anh muốn làm thế nào, em đều nghe theo anh. Dù sao bây giờ chúng ta không cần dựa vào ai, cũng có thể sống tốt.”

“Đến lúc đó lại tính.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói.

Rạn sáng ngày hôm sau, Trần Ngọc làm xong bữa sáng, có chút chột dạ nói: “Bác Thần, Thanh Hà, mẹ muốn bàn với các con một chuyện, nếu các con không đồng ý thì thôi.”

Vương Bác Thần chùi miệng cho Dao Dao, nói: “Mẹ, mẹ muốn quay về, con và Thanh Hà cùng mẹ về, dù sao bây giờ chúng ta không thiếu gì, không cần nhìn sắc mặt của ai.”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Trần Ngọc ngẩn ngơ nói: “Hai mươi lăm năm đó, chỉ một lần này, nếu như nhà họ Trần vẫn không chấp nhận mẹ, mẹ cũng sẽ không còn ý này nữa.”

Trần Ngọc hai mươi mấy năm chưa từng quay về nhà mẹ đẻ, lúc này cuối cùng có thể nở mày nở mặt mà về nhà mẹ đẻ rồi, vui như Dao Dao.

“Hai đứa nói xem mẹ mặc cái gì thì được?”

Trần Ngọc bữa sáng cũng không ăn, chạy vào phòng thay mấy bộ quần áo, sau đó lại hỏi Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần: “Quay về mang quà gì về cho ông bà ngoại mấy đứa thì được nhỉ?”

Dao Dao vui vẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây thơ nói: “Bà ngoại bà ngoại, chúng ta không phải muốn đi ăn tiệc sao? Nhà trẻ có bạn nhỏ nói với con, lúc ông nội của bạn ấy qua đời có rất nhiều người đến ăn tiệc có, chúng ta đi ăn tiệc của ai vậy?”

Vương Bác Thần vội vàng che miệng Dao Dao, đứa nhóc nghịch ngợm này, bây giờ đang ở cái tuổi người chê chó ghét, cái gì cũng có thể nói ra khỏi cái miệng nhỏ đó.
Chương738

CHƯƠNG 738

Triệu Thanh Hà dữ dằn trợn mắt nhìn Dao Dao: “Còn dám nói bậy, mẹ sẽ khâu miệng con lại, không cho con ăn cơm.”

Dao Dao cúi đầu nhìn nhìn cái bụng nhỏ tròn vo vo của mình, lại nhìn bát cháo trên bàn, lập tức sợ đến phát khóc: “Mẹ không được khâu miệng Dao Dao, Dao Dao muốn ăn cơm, Dao Dao thích ăn cơm nhất.”

Cái đồ tham ăn này.

Hoàn toàn chính là tên ăn hàng.

Cảm giác có chút phế.

Đến lúc luyện một cái khác rồi.

Trần Ngọc cười nói: “Cái đồ không có lương tâm này, giống như Thanh Hà lúc còn bé, chỉ thích ăn cơm, cho dù trời sập cũng không quan trọng bằng không có cơm ăn.”

Vương Bác Thần nhìn qua Triệu Thanh Hà, lại nhìn Dao Dao, phụt một tiếng cười, bị Triệu Thanh Hà đạp cho một cước, vội vàng nói: “Mẹ, nếu như đi chúc thọ, con cảm thấy người lớn tuổi, tặng cái gì cũng không quan trọng bằng cơ thể khỏe mạnh. Như vậy đi, bên này con có quen thần y Hoa, con qua bên chỗ ông ấy xin một phương thuốc dưỡng sinh làm quà đi.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Không được, vậy quá keo kiệt rồi. Mặc dù chúng ta không có nhiều tiền, nhưng cũng không cần phải cố ý giả nghèo.”

Trần Ngọc đã có chút tiếc tiền, nói: “Cái này cũng tốt, nhưng mà cần bao nhiều tiền đây? Chúng ta cũng không có bao nhiêu tiền. Quá đắt thì không cần, ẹm cảm thấy miếng ngọc phật mấy triệu là được rồi, chúng ta cũng không có tiền.”

Nhìn dáng vẻ keo kiệt của Trần Ngọc, Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, phương thuốc con xin ở chỗ thần y Hoa không tốn tiền, trước đó con đã giúp ông ấy một chuyện.”

Nhân lúc bọn họ nói chuyện, Dao Dao đã lén lút nhét sủi cảo hấp vào miệng, sợ bị phát hiện, liên tục nhai nuốt.

“Thế này đi, ngoại trừ phương thuốc Dưỡng Sinh, tặng thêm một tượng phật ngọc, Bác Thần con đi mua đi, đừng mua qua đắt, cái loại hai ba triệu thôi là được rồi.”

Trần Ngọc nói xong, còn cố ý dặn dò: “Ngạn vạn đừng mua quá đắt, chúng ta cũng không có tiền.”

“Biết rồi.”

Vương Bác Thần cười quay đầu lại, lúc đưa tay gắp sủi cảo mới phát hiện, bảy tám cái sủi cáo đã bị Dao Dao ăn hết.

Hơn nữa Dao Dao chẳng những ăn hết cháo trong chén mình, còn đang liều mạng húp bát cháo lớn kia.

“Ông trời của tôi ơi, đứa nhóc này hôm nay đã ăn bao nhiêu rồi.”

Ba người lúc này mới phát hiện, hôm nay Dao Dao ăn quá nhiều rồi, no hỏng rồi thì sao?

Quần cũng cũng no răng lên, bụng nhỏ tròn vo vo.

“Dao Dao đói quá mà.”

Gương mặt Dao Dao vô tội.

Vương Bác Thần nhíu mày, lượng cơm mà Dao Dao ăn rất không bình thường, chẳng lẽ là do dị huyết trong cơ thể Dao Dao sao?

Trước đó dị huyết trong người Dao Dao thiếu chút nữa bị rút sạch, cuối cùng Vương Bác Thần truyền máu của mình sao. Lại thêm lưu thông máu, châm cứu xoa bóp, châm cứu mở ra chỗ chứa, dị huyết trong người Dao Dao bị kích hoạt sớm rồi.
Chương739

CHƯƠNG 739

Biểu hiện đầu tiên lộ ra ngoài, chính là tăng lượng cơm ăn.

Nhưng mà cũng không phải là chuyện gì lớn.

Đợi mọi thứ chuẩn bị xong, lại mua ít quà, Trần Ngọc mang theo bốn miệng ăn, đến nhà họ Trần ở Giang Nam chúc thọ cho ông cụ nhà họ Trần.

Nhưng còn chưa vào cửa, đã bị người cản lại rồi.

“Ơ, đây không phải là chị Ngọc sao? Hai mươi mấy năm nay không gặp, sinh một ổ heo con mang về rồi?”

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc xinh đẹp âm dương quái khí nói.

Nghe lời nói âm dương quái khí như thế, làm Trần Ngọc tức điên lên, vốn tâm trạng tốt quay lại nhà họ Trần gặp lại cha mẹ, lập tức bị quét sạch đi.

Vương Bác Thần nhíu mày lại, nhìn người phụ nữ trung niên kia.

Trần Ngọc vừa muốn cãi lại, Dao Dao trong ngực bà đã nói: “Bà ngoại, cô Phương Viên nói, người mắng chửi người khác là biểu hiện của không có giáo dưỡng, không có tốt chât, chúng ta không nên chấp nhặt với loại người này.”

Trần Ngọc khẽ cười nói: “Đúng thế, cháu gái bà nói rất đúng, bà tranh với người không có gia giáo làm gì? Trần Hương Lan, năm đó tôi là cô cả nhà họ Trần, bà thì là cái gì? Cũng chỉ là một đứa con thứ ở chi thứ hai mà thôi.”

Nghe như thế, trên mặt Trần Hương Lan xanh hồng một mảng, khuôn mặt vốn bôi một tầng phấn son dày đặt, lúc này giống như mông khỉ bị quét một lớp mỡ lợn, đỏ đến bóng loáng.

Bà ta là do vợ nhỏ của ông cụ Trần sinh ra, năm đó bà ta đủ trò tranh giành tình cảm, đương nhiên Trần Ngọc chưa từng để bà ta vào mắt.

Bây giờ Trần Ngọc từ phượng hoàng biến thành gà đất, làm sao bà ta có thể bỏ qua một cơ hội trào phúng tốt như vậy.

Nhưng không ngờ bà ta còn chưa kịp trào phúng, đã bị Trần Ngọc nhắc đến con thứ, bà ta giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông lên.

Trần Hương Lan hổn hển nói: “Bà nói cái gì!”

Trần Ngọc hất cằm lên, khinh thường hừ một tiếng: “Chó cắn tôi, chẳng lẽ tôi còn phải cắn lại?”

Dao Dao chỉnh lại: “Bà ngoại, cho cũng sẽ không vô duyên vô cớ cắn người, chó không hư như vậy.”

Trần Ngọc vui vẻ nói: “Dao Dao thật thông minh, chó đúng là sẽ không vô duyên vô cớ cắn người, Trần Hương Lan, bà ngay cả chó cũng không bằng.”

“Bà dám mắng tôi!”

Trần Hương Lan tức đến sắp nổ tung, chỉ vào Trần Ngọc và Dao Dao mắng: “Trần Ngọc, bà vẫn cho rằng bà là cô cả ở nhà bà sao? Bà bây giờ là cái gì chứ? Thiếu đàn ông đến mức phải chạy theo đàn ông, bà hạ tiện đến mức nào chứ. Mấy cô ả đào trong hẻm nhỏ cũng không thèm khát như bà, chồng của bà chính là bị bà ép chết như vậy sao. Phì, một con đào không biết xấu hổ, sinh ra một ổ toàn thứ tiện chủng thấp hèn…”

Bốp!

Lời của Trần Hương Lan còn chưa nói hết, một cái tát vang dội đánh lên mặt bà ta, đánh đến mức đầu óc bà ta ong lên, choáng váng.

“Mày, mày dám đánh tao! Mày có biết chồng tao là ai không? Một đám tiện chủng chúng mày, dám ra tay đánh tao, chúng mày chết chắc rồi! Tao sẽ…”
Chương740

CHƯƠNG 740

Trần Hương Lan ôm mặt oán hận mắng, còn chưa mắng xong lại bị Vương Bác Thần tát một cái.

Hai cái bạt tai, đánh Trần Hương Lan đến mức không xác định được đông nam tây bắc, dáng vẻ người đàn bà chanh chua muốn bùng lên, vừa muốn phát ra, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ép người của Vương Bác Thần, trong lòng không khỏi run lên.

“Mắng một câu nữa thử xem.”

Ánh mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần, nhìn Trần Hương Lan có rùng mình, câu nói tiếp theo cũng nuốt xuống.

Bà ta cảm thấy nếu mình mắng thêm mấy câu nữa, sẽ bị đánh chết ở đây.

Người đàn bà chanh chua đừng nhìn người đó chanh chua, chỉ cần không chiều theo người đó, xem còn dám khóc lóc om sòm không.

Huống chi lúc này đã hơi trễ rồi, tất cả khách khứa đều đã đi vào, Trần Hương Lan đến đã có chút muộn, trái phải cũng chỉ còn một mình bà ta. Nếu Vương Bác Thần thật sự muốn đánh ta bà ta, cũng không có ai giúp.

Trong lòng tính một lúc, Trần Hương Lan cảm thấy mình không nên chịu thiệt trước mắt, sớm muộn gì cũng phải trả thù lại.

“Mấy người chờ đó cho tôi!”

Trần Hương Lan tâm không cam tình không nguyện nói ra một câu dữ dằn, vừa muốn đi vào đã bị Vương Bác Thần kéo lại.

“Mày, mày muốn làm gì.” Trần Hương Lan ngoài cứng trong mềm nói.

“Xin lỗi.” Vương Bác Thần thản nhiên nói.

Trần Hương Lan cắn răng nói: “Mày đừng khinh người quá đáng, tao chính là tiểu thư nhà họ Trần, chồng tao chính là tổng giám đốc của công ty IPO Mộc Lai!”

Bốp!

Vương Bác Thần trực tiếp quăng một cái bạt tai, đối với loại người này, anh chẳng muốn nói thêm gì.

Loại người này chính là thiếu đòn.

Trần Hương Lan lập tức sợ: “Đừng, đừng đánh, tôi, tôi xin lỗi. Chị Ngọc, thật xin lỗi, em sai rồi, thực xin lỗi.”

Trần Ngọc khinh thường nói khẽ: “Bà là con vợ nhỏ, còn không xứng nói xin lỗi tôi, ô uế lỗ tai tôi.”

Trong lòng Trần Hương Lan tức đến nghiến răng, vô cùng oán hận, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, vội vàng đi vào.

Triệu Thanh Hà lo lắng nói: “Sẽ không có chuyện gì chứ? Chúng ta vừa mới đến đây.”

Vương Bác Thần còn chưa kịp nói nói gì, Trần Ngọc đã giống như một con gà trống thắng lợi, khinh thường nói: “Thanh Hà, sợ là con không biết địa vị của mẹ ở nhà họ Trần. Mẹ là con gái đầu của vợ cả nhà họ Trần, là cô cả nhà họ Trần. Cái loại như Trần Hương Lan này, năm đó mẹ cũng lười nhìn đến, bà ta ở trước mặt mẹ một ánh mắt cũng không dám có.”

Vương Bác Thần bên cạnh giống như là vai phụ diễn cho mội người, đáp lời: “Đúng thế, mẹ em là ai chứ? Loại mặt hàng này có thể vào mắt mẹ em sao? Đặt ở hoàng thất cổ đại, thân phận của mẹ chính là trưởng công chúa, mấy người đó gặp đều phải quỳ xuống.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK