CHƯƠNG 416
Chỉ cần Triệu Long kéo dài nửa tháng, công ty Hoa Nguyện phải hoàn toàn đóng cửa.
“Ông chắc chứ?”
Vương Bác Thần kéo Triệu Thanh Hà đang định quỳ xuống, anh nhìn chằm chằm vào Triệu Long.
Ánh mắt sắc bén, Triệu Long nhìn thấy mà ngột ngạt trong lòng, chẳng lẽ đến bước đường này rồi mà còn có cơ hội chuyển bại thành thắng?
Ông ta cẩn thận suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện một lần, xác định không hề bỏ sót bất cứ chuyện gì, ông ta chỉ vào Vương Bác Thần, vẻ mặt hung ác: “Con mẹ nó, mày giả vờ cái gì với tao chứ, lần này ông đây đã có âm mưu sẵn, bọn mày phải chết không thể nghi ngờ. Không phục có đúng không, được thôi, xem ai có thời gian hơn nào, bây giờ ông đây có rất nhiều thời gian để chơi với bọn bây.”
Chát.
Triệu Long vừa mới nói xong, Vương Bác Thần liền tặng cho ông ta một bạt tai lên má.
Đánh đến nỗi đầu ốc Triệu Long choáng váng, cả người ngây ngốc.
Triệu Thanh Hà và Lan Tầm hoàn toàn bị hù dọa, lúc này Vương Bác Thần lại dám ra tay.
Jonh trợn mắt há hốc mồm, ba vợ của anh ta lại bị người khác đánh?
Mấy người bọn họ đều trợn tròn mắt.
Triệu Thanh Hà và Lan Tầm giật mình, cục diện hiện tại thật sự rất bất lợi cho công ty Hoa Nguyện, nếu như Triệu Long và Jonh muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến công ty Hoa Nguyện đóng cửa.
Hơn nữa, ở bên phía Triệu Long còn có thủ đoạn khác, muốn hủy hoại chung cư của bọn họ, còn muốn đào mộ của ba cô lên.
Lúc này tuyệt đối không thể chọc giận Triệu Long, nhưng Vương Bác Thần lại đánh Triệu Long.
Lần này chỉ còn con đường chết!
“Fuck.”
Jonh tức giận đứng dậy, giận đến nỗi bắn ra một chuỗi tiếng anh, chỉ vào Vương Bác Thần, giận dữ không thôi.
Anh ta siết chặt nắm đấm, bày ra tư thế sẵn sàng muốn đá Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần đá ngược lại, ra sau mà đến trước, hai mắt Jonh đột nhiên co rút, đến lúc muốn tránh né thì đã không kịp nữa rồi, tốc độ của đối phương quá nhanh.
Rầm!
Jonh bay ra ngoài, một cái đá này khiến anh ta kêu lên đau đớn, xương sườn bị gãy mất mấy khúc, ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.
Anh ta nhận được sự huấn luyện của một bậc thầy Sanda đẳng cấp thế giới, đã đạt đến cấp thứ chín của Sanda vào một năm trước.
Ngay cả cuộc thi lồng sắt anh ta cũng đã từng tham gia rất nhiều lần, lần nào cũng có thể đánh chết đối thủ.
Nhưng mà bây giờ anh ta thậm chí ngay cả một chiêu của Vương Bác Thần cũng không thể tiếp nổi.
Cường giả!
Anh ta biết là lần này mình đã gặp phải cường giả chân chính rồi!
“Vương Bác Thần, con mẹ nó mày dám đánh tao, tao phải để cho mày chết, tao phải để cho mày hối hận vì đã chọc phải tao!”
Chương417
CHƯƠNG 417
Triệu Long phát điên lên, ông ta không ngờ tới là Vương Bác Thần lại có gan to bằng trời như vậy, đến lúc này rồi mà còn dám ra tay đánh ông ta.
Chỉ là cái thứ thấp hèn, hiện tại chỉ cần búng ngón tay cũng có thể giết chết mà lại dám đánh ông ta.
Đúng là ngang ngược, ngông cuồng không có giới hạn.
Hơn nữa là Vương Bác Thần còn dám đánh cả Jonh, điều này khiến trong lòng Triệu Long âm thầm vui vẻ.
Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà chết chắc rồi!
Jonh là đại diện cho gia tộc William, dám đánh anh ta là đang tìm cái chết.
“Triệu Thanh Hà, bây giờ quỳ xuống nhận lỗi với tôi còn kịp, ngoại trừ Vương Bác Thần, tôi có thể suy nghĩ mà tha cho hai mẹ con các người một con đường sống.”
Trong ánh mắt của Triệu Long hiện ra vẻ tàn ác, ông ta sẽ không bỏ qua cho Triệu Thanh Hà dễ dàng như thế.
Jonh khó khăn bò dậy từ dưới đất, phun ra một ngụm máu, ánh mắt tàn độc nhìn Vương Bác Thần, nói một chuỗi tiếng anh dài.
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Cho dù là cái lão chó già Henry William có đến đây thì cũng không dám làm càn trước mặt tôi đâu, cậu là cái thái gì chứ.”
Jonh biến sắc.
Vô cùng phách lối!
Henry William là ông nội của anh ta, là người đứng đầu ở gia tộc William.
Bây giờ cái thằng nhóc cuồng vọng này chẳng những gọi thẳng tên của ông nội anh ta mà còn dám mắng ông nội của anh ta là tên chó già.
Đây là sỉ nhục, sự sỉ nhục đối với gia tộc William!
Cho dù không vì nhà họ Triệu, không vì Tân Thành thì anh ta cũng phải chết, cái tên không biết trời cao đất rộng này.
“Vương Bác Thần, mày nhất định phải chết, mày lại dám mắng người đứng đầu gia tộc William, không có ai có thể cứu được mày!”
Triệu Long biến thái cười to, không ngờ là Vương Bác Thần lại gan to bằng trời như thế, ngay cả gia tộc William là cũng không để vào mắt.
Chát. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vương Bác Thần lười phải nói nhảm với ông ta, lại đấm vào mặt ông ta một cái: “Vậy thì ai có thể cứu ông?”
Vẻ mặt của Triệu Long cứng đờ, hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.
Ông ta đột nhiên phát hiện ra một sự thật, bây giờ ông ta và Jonh đều không phải là đối thủ của Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần muốn xử lý bọn họ như thế nào thì cứ xử lý như thế đó.
Chết tiệt, là do quá chủ quan.
Triệu Long há miệng phun ra một ngụm máu xen lẫn răng, phúc chốc đen mặt: “Vương Bác Thần, mày có biết mày đang làm cái gì không hả, mày đang tự chui đầu vào lưới, mày sẽ chỉ chết càng nhanh. Bây giờ thả bọn tao ra, mày còn có thể sống lâu thêm một chút!”
Vương Bác Thần lại đánh thêm một bạt tai nữa, đánh đến nổi mặt của ông ta biến dạng: “Ông cũng xứng để uy hiếp tôi à?”
Vương Bác Thần nở một nụ cười mỉa mai: “Ông thích kêu người khác quỳ có đúng không?”
Chương418
CHƯƠNG 418
Triệu Long bị hù dọa, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi bò ra phía sau: “Mày, mày muốn làm cái gì
Nhìn vẻ lạnh lùng trên mặt Vương Bác Thần, thiếu chút nữa là Triệu Long đã bị dọa tè ra quần.
Ông ta tính sai rồi, ông ta cho rằng dẫn Jonh đến đây thì Vương Bác Thần sẽ không dám làm gì.
Nhưng mà ông ta không ngờ là Vương Bác Thần lại gan to bằng trời, ngay cả Jonh mà anh cũng dám làm.
Thằng ngu!
Thằng điên!
Điên không ai bằng!
Răng rắc.
Vương Bác Thần nhấc chân đặt lên trên đùi Triệu Long, trên mặt lại lộ ra một nụ cười nhẹ như có như không.
“A…”
Triệu Long vừa ôm đùi vừa điên cuồng kêu thảm thiết, lăn lộn ở dưới đất, nụ cười đó của Vương Bác Thần lại càng dọa ông ta hoảng sợ hơn nữa.
Cười với bạn, sau đó lại nhẹ nhàng đạp gãy chân bạn, vậy mà còn đang cười.
Ác ma!
Đây là một ác ma!
Vương Bác Thần tiếp tục nhìn ông ta.
Triệu Long vội vàng nói: “Tha cho tôi, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, tôi sẽ đi về và kêu người của tôi rút lui, tôi không dám nữa.”
Vương Bác Thần liếc nhìn Jonh.
Jonh nhìn thấy mà trong lòng phát run, thứ đáng sợ nhất mãi mãi không phải là loại người bày ra vẻ hung ác ở trên mặt, mà là người vẫn mang nụ cười trên mặt nhưng lại cho bạn một dao.
Cười một cái, bạn phải chết!
Cười một cái, bạn liền tàn phế!
Jonh rùng mình, đã quên mất thân phận cậu chủ giàu có ở gia tộc William, vẻ mặt nơm nớp lo sợ nhìn Vương Bác Thần: “Xin lỗi, tôi…”
Jonh vội vàng giải thích, thân phận của anh ta chẳng giúp ích được gì ở đây, hoàn toàn vô dụng.
Răng rắc!
Âm thanh xương cốt gãy khiến cho người ta tê dại cả da đầu, không ai ngờ rằng Vương Bác Thần lại không hề kiêng dè một ai, ngay cả nhà giàu siêu cấp như gia tộc William mà cũng không đặt ở trong mắt.
“Tiểu Trình, ném ra ngoài đi.”
Vương Bác Thần nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái nào, anh quay người nói với Triệu Thanh Hà: “Không sao đâu.”
Triệu Thanh Hà hít một hơi thật sâu, nếu như không có Vương Bác Thần thì không biết Triệu Long còn nghĩ ra ý định độc ác gì nữa.
Lan Tầm bị dọa thiếu chút nữa là bật khóc, bây giờ cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Bác Thần, trước kia cô ta cảm thấy Vương Bác Thần cười lên rất đẹp trai, nhưng mà bây giờ cô ta chỉ cảm thấy khiến cho người khác phải sợ hãi.
Chương419
CHƯƠNG 419
Chỉ cảm thấy tê cả da đầu, kinh hồn bạc vía.
Tiểu Trình dẫn theo mấy người đi vào, lôi Triệu Long và Jonh ra ngoài giống như là lôi chó chết.
“Chị Thanh Hà, Hồ tổng và Ngô tổng gọi điện thoại đến, hỏi là bây giờ chúng ta nên làm gì.”
Lan Tầm nhỏ giọng nói, cô ta đã bị Vương Bác Thần dọa sợ.
Triệu Thanh Hà nhíu mày, bây giờ không chỉ công ty Hoa Nguyện lâm vào tình thế khó khăn, ở bên phía nhà họ Hồ và nhà họ Ngô cũng chẳng tốt hơn là bao.
Với tình cảnh hiện tại, trên cơ bản là đang bao vây chặn đánh phía Triệu Thanh Hà, không cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào để hít thở.
Phía thương hội Giang Nam lại trực tiếp thông báo với từng nhà cung cấp hàng hóa không được có quan hệ hợp tác với bất cứ người nào ở công ty Hoa Nguyện.
Thương hội Giang Nam là liên minh giữa các ông lớn ở bên phía Giang Nam, điều phối hầu như toàn bộ hoạt động kinh doanh của tất cả năm tỉnh thành ở Giang Nam.
Đối đầu với thương hội Giang Nam, đó là do bản thân mình tìm đường chết.
Đây chính là chuyện mà Triệu Thanh Hà thật sự lo lắng.
Nếu như chỉ có nhà họ Triệu và Jonh, cô còn có biện pháp tiếp tục chống đỡ, nhưng mà bây giờ thương hội Giang Nam lại ra tay, lại chặn đường.
Vương Bác Thần nắm lấy tay Triệu Thanh Hà, anh cười nói: “Nói với bọn họ muốn thì cứ cho bọn họ, không cần phải quan tâm, chỉ sợ là bọn họ không thể tiêu hóa được.”
Lan Tầm nhanh chóng trả lời lại.
Hồ Kiệt và Ngô Kỳ Long nhận được tin tức này, lập tức yên lòng.
Thần chủ đã nói như vậy rồi, còn có gì cần phải lo lắng nữa?
Không phải là các người muốn sản nghiệp của tôi à, không phải là muốn xin cho công ty Hoa Nguyện chết à, được thôi, cho các người tất, chỉ cần các người có đủ sức chịu đựng cơn giận của thần chủ là được.
Một đám ngu, ngay cả đối thủ của mình là ai mà cũng không biết rõ, vậy mà cũng dám đối phó, đúng là các người không còn thiết tha cuộc sống nữa rồi.
“Mặc dù thần chủ đã lên tiếng, nhưng mà chúng ta vẫn phải tiếp tục diễn kịch, để cho bọn họ cho rằng chúng ta sợ rồi, cho bọn họ thêm chút lửa, haha.”
Nụ cười của Hồ Kiệt có chút tàn ác.
Ngô Kỳ Long quỷ dị nói: “Chúng ta đi cầu xin phủ Thống đốc, sau đó lại tìm kiếm thêm nhiều mối quan hệ, khiến cho mọi người nghĩ rằng chúng ta đã tuyệt vọng rồi, để bọn họ đắc ý. Ha ha, tôi đột nhiên phát hiện ra biện pháp giả heo ăn thịt hổ như thế này thật là thoải mái quá đi thôi, bây giờ chúng ta lên đường.”
Bên phía Triệu Thanh Hà cũng không có biện pháp gì tốt, nên chỉ có thể án binh bất động, bình tĩnh quan sát hướng phát triển.
Mà lúc này có một tin tức nhanh chóng truyền đến.
Hồ Kiệt, gia chủ nhà họ Hồ cùng Ngô Kỳ Long, gia chủ nhà họ Ngô bởi vì không thể chống lại sự chèn ép của thương hội Giang Nam mà đã dẫn theo tất cả người của nhà họ Hồ và nhà họ Ngô chạy đến chỗ phủ Thống đốc cáo trạng.
Kêu than kể khổ một phen, quỳ gối ở trước cửa phủ Thống đốc cầu xin thần chủ ra mặt quản thúc thương hội Giang Nam.
Kêu phải gọi là thảm thiết, có thể nói là người gặp người thương, người nghe người xót.
Chương420
CHƯƠNG 420
Nhưng mà nghe nói là lúc đó đã chọc giận Tư Lam, trực tiếp đánh Hồ Kiệt và Ngô Kỳ Long một trận, còn nói là trong thương trường, công ty tranh giành thất bại lại chạy tới phủ Thống đốc khóc than là có chuyện gì hả? Không có bản lĩnh thì đừng có kinh doanh, các người nghĩ vậy là có công bằng với người khác không?
Đây chính là nguyên văn lời Tư Lam đã nói.
Đương nhiên là Tư Lam cũng đang diễn trò, còn ai bị sập bẫy thì không biết rồi.
Nói tóm lại ngày hôm nay thành phố Hà Châu phải nói là tin đồn và những câu chuyện bay đầy trời, tiếng khóc hòa với tiếng than, quả thật vô cùng đặc sắc.
Ở bên phía võ thuật Giang Nam, tin tức báo thù cho tông sư Viên Trình lại càng xôn xao, khí thế đó dường như là muốn ăn tươi nuốt sống Vương Bác Thần.
Châu Phong là người am hiểu kỹ năng thuật chiến đứng đầu cũng đã lên tiếng, hai ngày sau, khi đại hội liên minh võ thương được bắt đầu, chính là ngày mà Vương Bác Thần mất mạng.
Anh ta tuyên bố muốn tiến hành cuộc chiến sinh tử với Vương Bác Thần, cả hai bên ký giấy sinh tử.
Theo cách nói đó, cuộc chiến sinh tử giữa anh ta và Vương Bác Thần chính là nghi thức khai mạc cho đại hội liên minh võ thương.
Nhất định phải chết.
Phải có một bên tử vong.
Tin tức này chẳng những làm chấn động thành phố Hà Châu, mà còn hù doạ năm tỉnh Giang Nam, ngay cả giới giải trí cũng chấn động.
Châu Phong ngoại trừ danh xưng người tinh thông công phu, đây chính là đại tông sư thực thụ.
Châu Phong chính là một trong số tam đại tông sư Giang Nam.
Bây giờ anh ta lại muốn tiến hành cuộc chiến sinh tử với Vương Bác Thần, chuyện này thật sự quá kinh khủng.
Rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấy Châu Phong ra tay.
Đây chính là niềm vinh hạnh của Vương Bác Thần, có thể chết trong tay của đại tông sư Châu Phong, cũng coi như làm tổ tông nở mày nở mặt.
Tất cả mọi người đều đánh giá cao Châu Phong.
Mà dường như Vương Bác Thần chưa từng nhận được tin tức này, một lần lộ diện cũng không có.
“Bây giờ nên làm gì đây.”
Triệu Thanh Hà gấp rút như kiến còn trên chảo nóng, cô thật sự không có cách nào khác.
Vốn dĩ định tìm Tư Lam và Canh Phong giúp đỡ, nhưng mà gọi mãi lại không thể kết nối với hai người đó.
Vương Bác Thần an ủi: “Đừng lo, chỉ là một tên đại tông sư, chẳng thể khiến anh lo lắng, đại tông sư chết trong tay anh bao nhiêu còn chưa đếm xuể.”
“Anh có thể nghiêm túc được một chút không hả, Triệu Thanh Hà tức đến phát khóc: “Đây chính là đại tông sư đó, trong ba trăm triệu người ở Giang Nam, tính luôn cả Viên Trình thì tổng cộng có bốn người, Viên Trình chết là do ngoài ý muốn, anh cho rằng lần nào cũng may mắn như vậy hả. Không được, anh đi xin lỗi với em đi, đi nói rõ tình huống, chỉ cần không thi đấu thì có làm cái gì chúng ta cũng chấp nhận, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”
Trần Ngọc thở phì phò nói: “Bọn họ có nói lý không vậy, cái tên Viên Trình đó không phải do bệnh tim tái phát nên không qua khỏi à? Có liên quan gì với Bác Thần chứ, cái tên khốn nạn Châu Phong đó không có đầu óc hả!”