CHƯƠNG 821
Quách Đỉnh thần thần bí bí, nói: “Tôi thấy cũng không hẳn, bây giờ sợ là ngay đến cả Hoa Mạnh Trường cũng không áp chế nổi. Ba người Tả Sướng, Hồ Vụ và Triệu Linh đã đi trên ba con đường khác nhau, mang binh đi đánh giặc. Mặc dù không thể coi thường năng lực võ công của Bác Thần, nhưng trên phương diện y thuật, e là cậu ấy cũng không được. Tôi chưa từng nghe nói, Bác Thần có thành tựu gì trong y thuật cả.”
Lão hồ ly tiếng tăm lừng lẫy ở nước R – Nguyễn Văn Việt lắc đầu, nói: “Bây giờ điều tôi đang lo lắng là, sau khi thi đấu y học xong, nếu thân phận của Bác Thần bị người ta biết, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cậu ấy. Chuyện quan tr ọng lúc này không phải là ai có thể thắng, mà là làm thế nào để bảo vệ uy tín của Bác Thần.”
Hàn Đỉnh thở dài, nói: “Đúng vậy, tôi cũng lo lắng điều này. Chỉ là không biết tên nhóc Bác Thần đó có cách ứng phó gì. Nhưng từ xưa đến nay, cậu ấy sẽ không ra trận mà chưa có chuẩn bị. Nếu dám khiêu chiến sáu vị Thần y, chỉnh đốn và hợp nhất giới y học, chứng tỏ cậu ấy đã nắm chắc phần thắng.”
Hồ Quốc Trụ nhếch miệng cười, nói: “Các ông có đến xem thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ không? Dù sao tôi cũng sẽ đi, tôi phát hiện chỉ cần là nơi Bác Thần lão đệ xuất hiện, chắc chắn sẽ rất thú vị. Vả mặt là cảm giác rất sảng khoái. Nhưng mà, lần này, nếu cậu ấy thắng mà không cần dùng đến y thuật, tôi chắc chắn sẽ cười nhạo cậu ấy. Chuyện tốt như thế này cũng không thể để một mình cậu ấy chiếm hết được, có đúng không?”
Hàn Đỉnh, Quách Đỉnh và Nguyễn Văn Việt quay sang nhìn nhau, trong mắt hàm chứa ý cười.
Nguyễn Văn Việt đắc ý nói: “Phải để tên nhóc đó xấu mặt, cứ thấy tôi là gọi một tiếng lão hồ ly, hai tiếng lão hồ ly, ông đây không thoải mái chút nào!”
Quách Đỉnh lộ ra nụ cười thần bí: “Tên nhóc Vương Bác Thần đó giành của chúng ta bao nhiêu hào quang rồi? Cậu ấy là cao thủ võ thuật thế giới hiện nay, nếu hành quân đánh trận, không ai so bì nổi, nhưng không phải ngay đến cả y thuật cũng không ai địch lại chứ? Lần này, tôi phải nghiêm túc xem trò cười của cậu ấy!”
Hàn Đỉnh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, trước đây toàn để tên nhóc đó xem trò cười của chúng ta, lần này chắc chắn phải cười nhạo cậu ấy!”
Hồ Quốc Trụ gào lên: “Nhóm chúng ta cùng đi xem, tiện thể mang theo điện thoại, chụp ảnh cho cậu ấy, về sau còn có bằng chứng cười nhạo.”
Hàn Đỉnh trừng mắt nói: “Th ô tục, sao chúng ta có thể đi được?”
Nguyễn Văn Việt cũng hùa theo: “Đúng vậy, chúng ta đi hóng drama, như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Quách Đỉnh nói: “Thật nhục mặt mà.”
Hồ Quốc Trụ không hề quan tâm, nói: “Được được, một mình Hồ Quốc Trụ tôi th ô tục, còn các ông thì tao nhã. Các ông không đi thì tôi cũng có thể tự đi. Đến lúc đó, tôi quay được dáng vẻ xấu xí của Bác Thần lão đệ, các ông đừng tìm tôi xin video!”
Ba ngươi nói chuyện rất chính nghĩa: “Ông coi chúng tôi cũng th ô tục như ông ư?”
Cùng lúc đó, ở thành phố Hà Châu, Hoa Mạnh Trường vừa bế quan xong ra ngoài, nhìn thấy tin tức thi đấu y học thì im lặng hồi lâu, không nói gì.
“Ấy, sư phụ, hay là để con đi giải quyết đi.”
Còn hai ngày nữa là đến thời gian diễn ra trận thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ .
Vương Bác Thần hoàn toàn không để tâm đ ến chuyện này, ngược lại, Triệu Thanh Hà lo đến nỗi đứng ngồi không yên.
Lại còn đánh Dao Dao khiến cô bé khóc bù lu bù loa.
Chương822
CHƯƠNG 822
“Em nói xem, tại sao lại đánh Dao Dao hả?”
Dao Dao khóc vô cùng đau khổ, khiến Vương Bác Thần đau lòng chết đi được, vội vàng ôm cô bé lên dỗ: “Không khóc, không khóc, ba mua đồ ăn ngon cho con.”
“Anh bảo con bé tự mình nói xem, nó đã làm gì!”
Triệu Thanh Hà tức giận, nói.
Dao Dao khóc nước mắt rơi lã chã, run vai nói: “Ba ơi, sao ba lại tìm một bà vợ hung dữ như vậy chứ. Con không muốn người mẹ này nữa, ba đổi mẹ khác cho con có được không ba.”
Vương Bác Thần vui vẻ nói: “Được thôi.”
Dao Dao nước mắt rơi như mưa: “Thế ba đổi sang một cô trẻ trung hơn, xinh đẹp hơn, dịu dàng và không đánh con được không ba.”
Triệu Thanh Hà cầm chổi lông gà lên, đi tới: “Con vẫn còn cãi đúng không? Nào đến đây, hôm nay mẹ sẽ đổi mẹ cho con.”
“Ba ơi cứu con, vợ ba muốn đánh chết người tình nhỏ của ba kìa, mẹ hung dữ quá huhuhuhu.”
Dao Dao ôm cổ Vương Bác Thần không buông tay.
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Anh cứ chiều chuộng con bé đi, anh xem, anh chiều nó thành bộ dạng gì rồi! Nhân lúc ông ngoại ngủ, nó đốt cháy bộ râu nuôi hai mươi năm của ông ngoại!”
Vương Bác Thần ngơ ngác.
Cái này… cô nhóc nghịch ngợm lại đốt cháy bộ râu nuôi hai mươi năm của ông cụ?
Triệu Thanh Hà tức giận, nói tiếp: “Anh cảm thấy như vậy là xong rồi ư? Nó còn cuộn pháo vào trong thuốc lá của ông ngoại, nổ bay hai chiếc răng cửa còn sót lại của ông! Suýt nữa khiến ông ngoại phát bệnh tim!!”
Sắc mặt Vương Bác Thần ngày càng sa sầm hơn!
Cái đứa bé nghịch ngợm này!
Dao Dao tủi thân, lớn tiếng nói: “Đó là cụ muốn chơi với con. Con đốt râu của cụ là vì… vì cụ nói cụ già rồi, con muốn đốt bỏ râu của cụ, không còn râu nữa không phải cụ sẽ trở nên trẻ trung hơn ư?”
Triệu Thanh Hà vô cùng tức giận, cầm chổi lông gà muốn đánh, nhưng Vương Bác Thần vội vã ôm cô bé trốn đi, tức giận hỏi: “Thế chuyện con bỏ pháo vào thuốc lá của cụ là như thế nào?”
Dao Dao siết chặt tay mình, nhỏ giọng nói: “Trong phim hoạt hình diễn như vậy, con… con muốn thử xem có thật hay không, sau đó… ừm… ừm… ai biết được răng của cụ lại dễ lung lay như vậy chứ!”
Không nói còn đỡ, vừa nói xong, Triệu Thanh Hà lại nổi giận: “Con mau đến đây, xem mẹ hôm nay chỉnh đốn lại con như thế nào.”
Dao Dao lớn tiếng nói: “Không, con không đến đâu. Ba ơi, vợ ba lại muốn đánh người tình bé nhỏ của ba kìa, ba có quan tâm hay không. Có phải trong mắt ba, người tình bé nhỏ như con không quan trọng bằng vợ ba không?”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười: “Thôi b
CHƯƠNG 822
“Em nói xem, tại sao lại đánh Dao Dao hả?”
Dao Dao khóc vô cùng đau khổ, khiến Vương Bác Thần đau lòng chết đi được, vội vàng ôm cô bé lên dỗ: “Không khóc, không khóc, ba mua đồ ăn ngon cho con.”
“Anh bảo con bé tự mình nói xem, nó đã làm gì!”
Triệu Thanh Hà tức giận, nói.
Dao Dao khóc nước mắt rơi lã chã, run vai nói: “Ba ơi, sao ba lại tìm một bà vợ hung dữ như vậy chứ. Con không muốn người mẹ này nữa, ba đổi mẹ khác cho con có được không ba.”
Vương Bác Thần vui vẻ nói: “Được thôi.”
Dao Dao nước mắt rơi như mưa: “Thế ba đổi sang một cô trẻ trung hơn, xinh đẹp hơn, dịu dàng và không đánh con được không ba.”
Triệu Thanh Hà cầm chổi lông gà lên, đi tới: “Con vẫn còn cãi đúng không? Nào đến đây, hôm nay mẹ sẽ đổi mẹ cho con.”
“Ba ơi cứu con, vợ ba muốn đánh chết người tình nhỏ của ba kìa, mẹ hung dữ quá huhuhuhu.”
Dao Dao ôm cổ Vương Bác Thần không buông tay.
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Anh cứ chiều chuộng con bé đi, anh xem, anh chiều nó thành bộ dạng gì rồi! Nhân lúc ông ngoại ngủ, nó đốt cháy bộ râu nuôi hai mươi năm của ông ngoại!”
Vương Bác Thần ngơ ngác.
Cái này… cô nhóc nghịch ngợm lại đốt cháy bộ râu nuôi hai mươi năm của ông cụ?
Triệu Thanh Hà tức giận, nói tiếp: “Anh cảm thấy như vậy là xong rồi ư? Nó còn cuộn pháo vào trong thuốc lá của ông ngoại, nổ bay hai chiếc răng cửa còn sót lại của ông! Suýt nữa khiến ông ngoại phát bệnh tim!!”
Sắc mặt Vương Bác Thần ngày càng sa sầm hơn!
Cái đứa bé nghịch ngợm này!
Dao Dao tủi thân, lớn tiếng nói: “Đó là cụ muốn chơi với con. Con đốt râu của cụ là vì… vì cụ nói cụ già rồi, con muốn đốt bỏ râu của cụ, không còn râu nữa không phải cụ sẽ trở nên trẻ trung hơn ư?”
Triệu Thanh Hà vô cùng tức giận, cầm chổi lông gà muốn đánh, nhưng Vương Bác Thần vội vã ôm cô bé trốn đi, tức giận hỏi: “Thế chuyện con bỏ pháo vào thuốc lá của cụ là như thế nào?”
Dao Dao siết chặt tay mình, nhỏ giọng nói: “Trong phim hoạt hình diễn như vậy, con… con muốn thử xem có thật hay không, sau đó… ừm… ừm… ai biết được răng của cụ lại dễ lung lay như vậy chứ!”
Không nói còn đỡ, vừa nói xong, Triệu Thanh Hà lại nổi giận: “Con mau đến đây, xem mẹ hôm nay chỉnh đốn lại con như thế nào.”
Dao Dao lớn tiếng nói: “Không, con không đến đâu. Ba ơi, vợ ba lại muốn đánh người tình bé nhỏ của ba kìa, ba có quan tâm hay không. Có phải trong mắt ba, người tình bé nhỏ như con không quan trọng bằng vợ ba không?”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười: “Thôi bỏ đi, không phải con bé vẫn còn nhỏ ư, dù sao ông ngoại vẫn còn hai chiếc răng cửa mà…”
“Anh còn nói!”
Triệu Thanh Hà tức đến nỗi cấu mạnh hai cái lên người Vương Bác Thần: “Anh cứ chiều nó đi! Em thấy hai ba con anh đúng là đang ngứa đòn mà, xem em hôm nay xử lý hai người như thế nào!”
Lát sau, Vương Bác Thần và Dao Dao, một lớn một nhỏ đứng úp mặt vào tường, tự kiểm điểm lại chính mình.
ỏ đi, không phải con bé vẫn còn nhỏ ư, dù sao ông ngoại vẫn còn hai chiếc răng cửa mà…”
“Anh còn nói!”
Triệu Thanh Hà tức đến nỗi cấu mạnh hai cái lên người Vương Bác Thần: “Anh cứ chiều nó đi! Em thấy hai ba con anh đúng là đang ngứa đòn mà, xem em hôm nay xử lý hai người như thế nào!”
Lát sau, Vương Bác Thần và Dao Dao, một lớn một nhỏ đứng úp mặt vào tường, tự kiểm điểm lại chính mình.
Chương823
CHƯƠNG 823
Vương Bác Thần nhỏ tiếng, nói: “Con nói xem, con chọc vào mẹ con làm gì? Sao con lại làm hỏng bộ râu và răng cửa của cụ thế hả? Con không bị đánh thì còn ai nữa? Bây giờ còn liên lụy đến cả ba.”
Dao Dao bĩu môi, nói: “Vương Bác Thần, sao ba lại không có tiền đồ như vậy, lại còn sợ vợ nữa chứ! Con và ba cùng họ Vương, chỉ có mẹ họ Triệu, bây giờ hai chúng ta lại bị một người họ Triệu chỉnh đốn, ba nói xem ba còn có tác dụng gì, ngay đến cả vợ mình cũng không quản lý nổi!”
Vương Bác Thần trừng mắt, nói: “Con bớt nói lại hai câu đi, còn dám nói thêm nữa, ba cũng mặc kệ con đấy. Lát nữa, đi cùng ba đến xin lỗi cụ, biết chưa hả?”
Còn chưa dứt lời, Trần Quốc Vinh đã chống gậy đi ra, bộ râu ban đầu đã không còn cọng nào, chỉ còn sót lại chiếc cằm bóng loáng.
Ông ta dùng gậy chọc Vương Bác Thần và Dao Dao, nói: “Đừng đứng nữa, mau đi theo ông. Cháu và Thanh Hà có chuyện gì đó giấu ông phải không? Hai ngày nay, ông thấy Thanh Hà cứ mặt mày ủ rũ, làm gì cũng không có tinh thần, cháu mau nói ông nghe xem.”
Vương Bác Thần giống như được ân xá, lén nhìn Triệu Thanh Hà không có ở đây, bèn ôm Dao Dao lên, nói: “Không sao, ông à, ông cứ yên tâm dưỡng già đi ạ.”
Trần Quốc Vinh dùng gậy đánh vào khuỷu chân Vương Bác Thần: “Có phải cảm thấy ông già rồi chưa chết nên vô dụng? Ông già nhưng không bị mù nhé! Bạch Lĩnh đến xin lỗi hai đứa, Bao Đình Cẩn đặc biệt đến tìm hai đứa. Hai ngày nay, chuyện thi đấu y học cũng lan truyền rộng rãi, có phải liên quan đến chuyện này hay không?”
Mặc dù Trần Quốc Vinh đã già, nhưng dù sao cũng là người từng trải.
Cũng là một lão hồ ly, nếu không, cũng không thể phát triển nhà họ Trần đến tầm cỡ này.
Mặc dù Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà không ai nói chuyện này, nhưng ít nhiều Trần Quốc Vinh cũng có thể đoán ra một chút.
“Ông đúng là phong độ nhất thời, nhưng đẳng cấp mãi mãi mà.”
Vương Bác Thần cười, không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi.
Trần Quốc Vinh thở dài, nói: “Lại còn dùng mánh khóe với ông à. Con đường ông đi còn nhiều hơn cơm cháu ăn đấy! Bạch Lĩnh là người như thế nào? Ông ta sẽ cam tâm xin lỗi hai người trẻ tuổi như các cháu ư? Bao Đình Cẩn là người ra sao? Ông ta đến nhà họ Trần không phải tìm ông mà lại tìm các cháu, chẳng lẽ không phải quá rõ ràng rồi ư? Bác Thần à, tên nhóc nhà cháu không thành thật chút nào cả.”
Không đợi Vương Bác Thần trả lời, Trần Quốc Vinh lại nói tiếp: “Ông biết, ông đã già rồi, người trẻ các cháu có chuyện gì cũng không muốn nói với ông. Nhưng là người từng trải, ông vẫn tặng cháu một lời khuyên: Hãy khéo léo dẫn dắt.”
Vương Bác Thần nói: “Ông ngoại, cháu hiểu ý của ông, nhưng có một số chuyện thứ lỗi cho cháu không thể nói. Ít nhất lúc này, cháu không thể nói được. Cháu sẽ ghi nhớ kỹ lời khuyên của ông.”
Trần Quốc Vinh chăm chú nhìn Vương Bác Thần, dùng gậy gõ lên chân anh, nói: “Tên nhóc, canh trường thọ của cháu ngon lắm, ha ha ha.”
Nói xong, Trần Quốc Vinh dắt tay Dao Dao, chậm rãi, thong thả rời đi.
Vương Bác Thần nhìn bóng lưng Trần Quốc Vinh, thật lâu nhưng không nói gì.
Có lẽ trong một số chuyện, bởi vì Trần Quốc Vinh là người đứng ngoài xem, nên lại càng sáng suốt hơn.
Chuyện thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ đã lan truyền rộng rãi, xem ra ông cụ cũng đã đoán được gì đó, cho nên hai ngày nay, mới giao hết mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Trần cho Triệu Thanh Hà quản lý.
Chương824
CHƯƠNG 824
Cho dù Trần Quốc Vinh xuất phát từ mục đích gì, Vương Bác Thần cũng không muốn can thiệp, toàn bộ trông vào lựa chọn của Triệu Thanh Hà.
“Bác Thần, người bên nhà họ Vương đến rồi, muốn gặp cháu.”
Cậu hai Lý Hoàng gọi điện thoại đến.
Vương Bác Thần im lặng.
Lý Hoàng nói tiếp: “Nếu cháu không muốn thì bỏ đi, thật ra cũng không có gì lớn lao lắm cả. Cậu chỉ muốn nói một tiếng cho cháu biết. Ông cụ Vương đi thăm viếng mẹ cháu rồi, nói là khi nào cháu tha thứ cho nhà họ Vương thì khi đó ông ấy sẽ rời đi. Vương Hạo bị gãy hai chân, cũng đi rồi.”
Vương Bác Thần tiếp tục im lặng.
Lý Hoàng sợ Vương Bác Thần giận, dè dặt nói trong điện thoại: “Bác Thần, nếu cháu không đồng ý, cậu sẽ sai người đuổi họ đi. Nhưng có câu này, cậu hai vẫn phải nói với cháu. Năm đó, nhà họ Lý chúng ta rất thấp kém, bị người ta coi rẻ cũng là bình thường. Cậu biết trong lòng cháu tức giận, cậu cũng rất tức giận. Chỉ là, người hại chết em gái không phải là nhà họ Vương, mà là mấy tên súc sinh nhà họ Lý.”
“Bác Thần, cậu cúp máy trước đây, cậu không quan tâm chuyện của họ nữa.”
Vương Bác Thần vẫn không nói gì.
Đám người Vương Kinh Hồng muốn làm gì, Vương Bác Thần cũng lười quan tâm.
“Nếu họ đã muốn nhận sai trước phần mộ của mẹ tôi, thế thì cứ để họ đến đó quỳ đi. Đợi đến khi nào mẹ tôi có thể sống lại, tôi sẽ tha thứ cho họ.”
Trong mắt Vương Bác Thần chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Người nhà họ Vương đến Hà Châu là có ý gì? Ai cũng biết rõ, chắc chắn là muốn mời anh về tiếp quản nhà họ Vương.
Chắc chắn là muốn mình về vực dậy nhà họ Vương.
Thế nhưng, anh không ham!
Nếu họ đã muốn đến canh mộ cho mẹ anh, thế thì cứ để họ đến canh đi.
Vương Bác Thần hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Hoa Mạnh Trường.
Muốn giải quyết hoàn toàn chuyện của Liên minh y học, thì vẫn phải nhờ cậy đến Hoa Mạnh Trường.
Nhưng ngay sau đó, Vương Bác Thần lại nhíu chặt lông mày, điện thoại của Hoa Mạnh Trường lại tắt.
Anh lập tức gọi điện cho Tư Lam: “Điều tra tung tích của Hoa Mạnh Trường!”
Mười phút sau, Tư Lam trả lời: “Thần chủ, đã tra ra rồi, Hoa Mạnh Trường đi đến Điện Huyền Hồ. Đồng thời đã tự phế hai chân mình, bị thương nặng sắp chết.”
“Làm loạn!!”
Vương Bác Thần giận dữ: “Sắp xếp chuyến bay nhanh nhất cho tôi, tôi phải lập tức đến Điện Huyền Hồ !”
Anh không ngờ, người của Liên minh y học lại to gan như vậy, khiến Hoa Mạnh Trường tự phế hai chân!
Xem ra, không thể tiếp tục giữ lại Liên minh y học này nữa rồi!
Vương Bác Thần biết, vì sao Hoa Mạnh Trường muốn một mình đến Liên minh y học.
Là muốn để một mình ông ấy ngăn cản cuộc y đấu này, là muốn một mình gánh vác trách nhiệm của liên minh y học.
Là muốn dùng tính mạng của mình đổi lấy sự tha thứ của nhóm Tả Sướng.
Chương825
CHƯƠNG 825
Nhưng với sự hiểu biết của Vương Bác Thần về Hoa Mạnh Trường, ông ấy không thể nào làm ra được việc như năm xưa.
Trên máy bay, biểu cảm của Vương Bác Thần ngày càng lạnh lùng, liên minh y học bây giờ đã không phải liên minh y học hồi đầu nữa rồi.
“Đằng sau rốt cuộc là ai sai khiến? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như không nhanh chóng giải quyết, liên minh y học chắc chắn sẽ trở thành một mầm bệnh.”
Vương Bác Thần tiếp tục lật xem tài liệu của năm đó.
Khấu Thanh bị một người phụ nữ làm ảnh hưởng đến tâm trí, mà người phụ nữ đó bây giờ lại hoàn toàn không có tin tức gì.
Giang Thành vì ba mẹ qua đời mà bỏ lỡ kỳ thi. Nhưng cái chết của ba mẹ Giang Thành lại tồn tại sơ hở, quá trùng hợp rồi!
Còn Hồ Vụ trúng độc, cũng có điểm kỳ lạ, Tả Sướng đến nhà xác, Triệu Linh thành sâu, Bùi Đăng Khoa phản lại liên minh y học, đều có sơ hở.
Một mình Hoa Mạnh Trường không thể làm được những điều này.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hoa Mạnh Trường năm đó tuy rằng y thuật cao siêu, nhưng đến đạo của chính mình ông ta còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, hoàn toàn không có năng lực làm nhiều chuyện như vậy.
Thi độc, trùng đạo, độc đạo ngàn năm, Hoa Mạnh Trường năm đó không thể nào hiểu rõ những thứ này.
Hơn nữa, nếu như những chuyện này thực sự đều là Hoa Mạnh Trường làm, vậy vì sao ông ấy không diệt cỏ tận gốc luôn? Còn để những người này sống? Lẽ nào cố ý giữ lại hậu họa cho mình?
Hoa Mạnh Trường không ngu ngốc đến vậy.
Càng hiểu rõ những thứ này, Vương Bác Thần càng cảm thấy trong đó tồn tại một âm mưu cực lớn.
“Năm đó sư phụ bị người khác đánh trọng thương, có phải có liên quan đến chuyện này không? Cho dù là mình bây giờ cũng rất có khả năng không phải đối thủ của sư phụ năm đó, có thể đánh sư phụ trọng thương đến như vậy, rốt cuộc là kẻ nào?”
Vương Bác Thần nhíu mày, sư phụ L@m Đạo Tử của anh, là minh chủ đời trước của liên minh y học.
Y thuật và võ thuật đều là đẳng cấp thiên hạ, cho dù là Vương Bác Thần của hiện tại, cũng rất có khả năng không phải đối phủ. Người như vậy lại bị người ta đánh trọng thương mà chết.
Thế nên Vương Bác Thần cực kỳ nghi ngờ, giữa hai chuyện này có mối quan hệ nào đó.
Nhưng bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, thế nên không dễ phán đoán.
“Lũ ngu này.”
Vương Bác Thần bất lực, người của liên minh y học đều là thiên tài về mặt y thuật, nhưng ngoài y thuật ra, họ chính là một đám điên, thần kinh.
Thế nên nếu như có kẻ muốn lợi dụng họ thì quá đơn giản.
Chính vào lúc Vương Bác Thần vắt óc suy nghĩ, máy bay đã đến Kinh Đô.
Xuống máy bay, Vương Bác Thần đến thẳng điện Huyền Hồ.
Không dám chậm trễ một giây, nếu không Hoa Mạnh Trường chắc chắn sẽ chết.
Lúc này.
Điện Huyền Hồ.
Hai chân của Hoa Mạnh Trường đã bị chính mình phế bỏ, dưới đất toàn là máu tươi, chỗ miệng vết thương máu thịt lẫn lộn.