Mục lục
Thần chủ bí ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương796

CHƯƠNG 796

Mà đúng lúc này, mắt ông ta đột nhiên co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đơn giản không chạm khắc trên tay Vương Bác Thần.

Trong nháy mắt, vẻ mặt liền trắng bệch.

“Trần võ tôn, ngài xem trọng người tài nhưng mà thằng nhóc này lại không biết tốt xấu, lại từ chối ngài trước mặt nhiều người như thế, như vậy là không tôn trọng ngài.”

Bạch Lĩnh cố ý nói những lời này, mọi người đều biết như vậy, nhưng mà nói ra thì lại không giống.

Ông già này muốn treo Trần Thạch trên lửa nóng, để ông ta không thể không ra tay.

Thật là độc ác.

“Trần võ tôn, chúng tôi đều biết ông coi trọng người tài, nhưng đối với loại người không biết tốt xấu muốn tìm cái chết như cậu ta, ngài không cần phải quan tâm. Người trong thiên hạ vẫn còn rất rất nhiều, cậu ta lại dám sỉ nhục ngài như thế, cần gì phải nương tay chứ, ngài…”

Bốp!

Bạch Lĩnh còn chưa nói xong liền bị Trần Thạch hung hăng đánh một bạt tai vào mặt.

Một cái tát này vang vọng cả sảnh.

Bạch Lĩnh bị cái tát này đánh cho rỉ máu, bên khóe miệng lập tức có máu chảy xuống, té ngã xuống đất.

Đám người ngơ ngác.

Trần võ tôn sao lại đánh gia chủ nhà họ Bạch?

Bọn người Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng trợn tròn cả mắt.

Bọn tôi vẫn còn đang chờ xem náo nhiệt đây này, Trần lão cẩu bị cái gì vậy?

Người Bát Cực Môn như chết lặng.

Sư tôn là… già quá nên lẩm cẩm rồi hả?

Trong lòng Trần Thạch rung động mãnh liệt, hai tay đang bắt chéo sau lưng đang phát run, hít một hơi thật sâu, vừa mới định quỳ xuống thì liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần nên vội vàng dừng lại: “Là Trần Thạch tôi già nên hồ đồ rồi, chuyện này vốn dĩ là do Tôn Thế không đúng, Bạch Lĩnh ở một bên châm ngồi thổi gió, làm sao tôi có thể đỗ oan cho người tốt?”

Cái gì?

Mẹ nó, Trần lão cẩu đang nói cái gì vậy?

Cổ y Triệu Linh nhét một con cổ tâm vào trong miệng, nghe nói như thế liền kinh ngạc ho khan không ngừng.

Bọn người Hồ Vụ, Bùi Đăng Khoa, Khấu Thanh, Giang Thành như là nhìn thấy quỷ, ngơ ngác nhìn Trần Thạch.

Bạch Lĩnh mông lung khó hiểu, dường như quên cả cơn đau đang truyền tới.

Người Bát Cực Môn trợn mắt há hốc mồm nhìn sư phụ nhà mình.

Đây là sư phụ của mình à, từ lúc nào lại trở nên khiêm tốn như thế, từ lúc nào lại nhân từ như thế?

Mà lúc này, Trần Thạch lại làm ra một hành động khiến tất cả mọi người kinh ngạc muốn rớt cả cằm, ông ta đánh mạnh vào miệng mình mấy cái: “Trần Thạch tôi không tìm hiểu kỹ, hiểu lầm vu oan cho người tốt, thật sự nên bị đánh. Anh Vương, đã làm kinh động đến ngài và mợ đây, là tôi đáng chết, Bát Cực Môn sẽ bồi tội với ngài và vợ ngài, còn có Bạch Lĩnh này nữa, tôi sẽ dạy dỗ cho thật tốt.”

Nói xong, Trần Thạch lại không thèm quan tâm đ ến đám người Bát Cực Môn, trực tiếp quay người rời đi.
Chương797

CHƯƠNG 797

Bạch Lĩnh bị dọa ngồi liệt dưới đất, hai mắt mở to, bị những lời nói này của Trần Thạch làm cho hoảng sợ hôn mê bất tỉnh.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Sao Trần võ tôn giống như biến thành người khác?

Trần Thạch rời đi, để lại mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Vương Bác Thần này và Trần Thạch rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao Trần Thạch lại tôn kính Vương Bác Thần như vậy?

Vương Bác Thần rốt cuộc có thân phận gì?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người tràn ngập nghi ngờ.

Ngay cả Trần Thạch cũng phải chịu thua, thì người của Bát Cực Môn dựa vào đâu mà dám tìm Vương Bác Thần gây phiền toái chứ, nhanh chóng bỏ đi thì hơn.

Bạch Lĩnh ngã dưới đất, cả người đã bị dọa sợ phát ngốc, kinh hồn táng đảm nhìn Vương Bác Thần, không rảnh bận tâm đ ến đau đớn trên mặt, vội vàng quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.

“Vương, ngài Vương, xin, xin lỗi, là tôi có mắt như mù, là tôi không biết sống chết, cầu xin ngài tha cho tôi, tôi biết sai rồi.”

Tất cả mọi người cho rằng Vương Bác Thần lần này chết chắc rồi, nhưng không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống trái ngược!

Một khắc trước Bạch Lĩnh còn hùng hổ muốn gi3t chết Vương Bác Thần, nhưng hiện tại, anh ta lại quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần cầu xin tha thứ!

Vương Bác Thần này, không đơn giản!

Rốt cuộc thân phận của anh là gì?

Nhưng Triệu Thanh Hà không hề kinh ngạc như vậy, cô đã đoán ra, chắc chắn là Trần Thạch kia đã nhận ra thân phận thế thân thần chủ của Vương Bác Thần, nếu không sao thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy chứ?

Cô lo lắng là, thân phận thế thân thần của của Vương Bác Thần, thân phận này không thể tiết lộ, phải cảnh cáo Trần Thạch mới được.

Chẳng may lại mang đến phiền phức cho Bác Thần thì sao?

Vậy thì không hay chút nào.

Dù sao Bác Thần chỉ là thế thân thần chủ, cũng chẳng phải là thần chủ thực sự.

Chẳng may kẻ địch của thần chủ tìm Bác Thần báo thù thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng Triệu Thanh Hà vô cùng lo lắng cho chồng.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Vương Bác Thần bước đến trước mặt Bạch Lĩnh, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Bạch Lĩnh.

“Ngài Vương, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin ngài tha cho tôi, tôi không dám nữa, tôi biết sai rồi.”

Bạch Lĩnh dập đầu vang bôm bốp.

“Tôi đã cho ông một cơ hội, nhưng ông không quý trọng.”

Mà Vương Bác Thần lạnh như băng nói: “Có phải ông cảm thấy, nhà họ Bạch đứng đầu Tam Hùng của Ma Đô, nên có thể muốn làm gì thì làm? Ỷ thế hiếp người phải không? Hiện giờ thế của tôi lớn hơn ông, ông sẽ làm gì?”

Bụp!

Vương Bác Thần nện một chân xuống vai Bạch Lĩnh, bả vai Bạch Lĩnh tức khắc bị áp xuống, xương bả vai dập nát!

Phụt!

Bạch Lĩnh há mồm phun ra một ngụm máu, chỉ dám quỳ dưới đất run bần bật, hoàn toàn không dám nói bừa câu nào.
Chương798

CHƯƠNG 798

“Nói đi, là ý của ai.”

Trong giọng nói của Vương Bác Thần không mang theo chút tình cảm nào.

Anh đã cho Bạch Lĩnh một cơ hội, nhưng Bạch Lĩnh không quý trọng.

Hiện tại cũng đừng trách anh tàn nhẫn!

Vương Bác Thần làm việc, một là một, không thể là hai.

Tôi đã cho ông một cơ hội, ông còn dám khiêu khích tôi, vậy ông thật sự là tìm đường chết rồi.

“Là, là Trần Hương Lan và Mộc Lai, là họ đã liên hệ tôi.”

Giờ phút này, Bạch Lĩnh như một con chó chết, sao còn dám giấu giếm điều gì chứ.

Ông ta biết, mình bây giờ chết chắc rồi, nhưng ông ta không dám oán hận Vương Bác Thần. Một khi ông ta sinh ra tâm tư trả thù, đừng nói Vương Bác Thần sẽ không bỏ qua cho ông ta, Trần Thạch cũng sẽ khiến cả nhà ông ta chết hết!

Hiện tại, chỉ có thể cầu xin Vương Bác Thần tha thứ, nhà họ Bạch mới có tránh được một kiếp.

“Trần Hương Lan và Mộc Lai cấu kết với tôi, ra tay với Ngài Vương ngài, Trần Hương Lan nói chỉ cần hại chết các người, nhà họ Trần sẽ rơi vào tay bọn họ, đến lúc đó tôi sẽ được làm chủ nhà họ Bạch.”

Vậy thì có thể giải thích rõ ràng.

Khó trách vừa đến nơi Bạch Long đã đến gây phiền phức.

Triệu Thanh Hà không ngờ tới thế mà lại là Trần Hương Lan và Mộc Lai, bọn họ thế mà ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với đối thủ của nhà họ Trần.”

Loại người này, thật sự khốn kiếp!

“Không được, em nhất định phải nói chuyện này với ông ngoại!”

Triệu Thanh Hà tức giận nói.

“Ngài Vương, ngài tha cho tôi đi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không nên nổi lòng tham, tôi cũng không dám nữa. Tha cho nhà họ Bạch tôi đi.”

Bạch Lĩnh quỳ rạp dưới đất như bùn nhão.

Trần Thạch chắc chắn sẽ khiến nhà họ Bạch chết mất, chỉ khi Vương Bác Thần mở miệng, nhà họ Bạch mới có thể sống.

“Nể tình tổ tiên nhà họ Bạch các người từng có công hộ quốc, sẽ giữ lại mạng cho ông. Dám có lần sau, sẽ giết không tha!”

Tổ tiên nhà họ Bạch, từng hiến toàn bộ gia sản để chống giặc ngoài, gia chủ của nhà họ Bạch thế hệ đó chết trận, ba người con trai thì chết hai, một người tàn phế. Cả nhà nhà họ Bạch chỉ còn lại người con trai tàn phế kia.

Có thể nói công lao không nhỏ!

Mà Bạch Lĩnh chính là con trai của tam thiếu gia tàn phế nhà họ Bạch.

Đối với gia tộc như vậy, hậu duệ của người có công chỉ cần không phải là tội ác tày trời, anh đồng ý cho cơ hội thứ hai.

“Cút!”

“Cảm ơn Ngài Vương, cảm ơn Ngài Vương.”

Bạch Lĩnh nhanh chóng được người nâng đi.

Bùi Đăng Khoa còn sợ thiên hạ không loạn nói: “Thì ra là tranh đấu của giới nhà giàu, tôi thích nhất những chuyện này, nhanh lên nhanh lên, không thể tha cho những tên tiểu nhân đó.”

Khấu Thanh ghét bỏ dịch sang bên cạnh.

Vương Bắc Thần nhìn Bùi Đăng Khoa nói: “Bùi Đăng Khoa, gan của ông không nhỏ nhỉ.”

Bùi Đăng Khoa kêu gào muốn xem trò hay, không để ý đến lời Vương Bác Thần, đương nhiên nói: “Sao vậy, nhóc con, còn không muốn cho mọi người xem trò hay? Uy hiếp tôi à? Bùi Đăng Khoa tôi sợ ai chứ?”

Khấu Thanh tuy rằng cũng là tên điên, nhưng cũng biết lúc này nói những câu kia không phù hợp, Bùi Đăng Khoa là đối thủ của ông ta, lúc này châm ngòi thổi gió nói: “Nhóc con, nghe thấy gì không, Bùi Đăng Khoa đang khiêu thích cậu, đang chê cười cười nhà các người. Mau đánh chết lão già này rồi bắt đầu khai tiệc đi.”
Chương799

CHƯƠNG 799

Đôi mắt của Hồ Vụ không có lòng trắng nhìn chằm chằm Khấu Thanh, nói: “Tôi cảm thấy ông nói cũng được đấy.”

Trong tay cổ y Triệu Linh cầm một con rết, giọng nói oang oang như xé gió: “Không thể nhịn.”

Tả Sướng quỷ dị như quỷ mở miệng: “Khặc khặc khặc, mau đánh chết đi, thi thể thì cho tôi.”

“Bác Thần, quên đi.”

Nhìn thấy những kẻ điên này, trong lòng Triệu Thanh Hà liền thấy rụt rè.

Mấy người này, không có ai bình thường hết.

Bác sĩ khoa nhi số một Giang Nam Giang Thành vừa định nói chuyện, đã bị cổ y Triệu Linh nhét một con sâu cổ vào trong miệng, hơn nữa, còn bị quỷ y Tả Sướng bịt kít miệng: “Khặc khặc khặc, tôi đã nhìn chằm chằm thi thể của ông lâu rồi.”

Chỉ lát sau, gương mặt Giang Thành biến thành màu đen, thất khiếu chảy máu, không nhúc nhích nằm dưới đất.

Triệu Thanh Hà nhìn thấy mà dựng tóc gáy, sợ tới mức gương mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt tay Vương Bác Thần.

Đây vẫn là người sao?

Giết người ngay mặt?

“Nhóc con, cậu có biết không, cậu đang sỉ nhục tôi à? Bùi Đăng Khoa chẳng lẽ còn không có tư cách xem chuyện bát quái của nhà cậu à? Vừa rồi cậu cũng nói Đông y tốt hơn Tây y, chúng ta đã kết thù rồi cậu rõ không đấy? Hiện tại tôi phải dùng thế lực của tôi, trả thù các người!”

Phụt!

Đúng lúc này, Giang Thành đang nằm dưới đất không nhúc nhích, bỗng nhiên phun ra rất nhiều máu tươi, phun lên mặt Bùi Đăng Khoa.

“Phi!”

Bùi Đăng Khoa hung tợn đá chân của Giang Thành: “Nhãi ranh cậu dám đánh lén tôi, cậu ăn cây táo, rào cây sung có phải không?”

“Đủ rồi!”

Vương Bác Thần lớn tiếng quát: “Một liên minh y học, bị các người làm cho chướng khí mù mịt! Chỉ với mấy người các người, cũng xứng với Y Minh Lục Kiệt sao? Mỗi người người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, thật sự là làm bẩn giới y khoa! Với mấy người các người như vậy, cũng dám tranh giành vị trí minh chủ với Hoa Mạnh Trường? Ai cho các người lá gan này?”

Lời vừa nói ra, sáu người Bùi Đăng Khoa, Hồ Vụ, Tả Sướng, Giang Thành, Triệu Linh tức khắc giận tím mặt!

Khấu Thanh cắn răng nói: “Cậu đang tìm đường chết, dám so tôi với tên tiểu nhân vô sỉ Hoa Mạnh Trường!

Quỷ khí của Tả Sướng dày đặc nói: “Khặc khặc khặc, đã lâu không thấy một thằng nhóc muốn chết như vậy. Thi thể của nó sẽ là của tôi!”

Triệu Linh tức đến cắn con rết trong tay, chiết xuất chất lỏng màu xanh: “Cậu tìm chết rồi.”

Sắc mặt Giang Thanh Danh đen sì: “Sau này tôi sẽ không khám bệnh cho trẻ con họ Vương, họ Triệu khám bệnh nữa, trừ phi cậu quỳ lạy nói Hoa Mạnh Trường là đồ vô sỉ!”

Bùi Đăng Khoa lạnh lùng nói: “Hiện tại tôi chẳng những muốn xem tranh đoạt trong giới quyền quý, mà tôi còn muốn tham gia cùn!

Trong mắt Hồ Vụ đen xì, trong mắt tràn đầy sương mù đến: “Hoa Mạnh Trường ở đâu, cậu bắt ông ta ra đây, tôi muốn so độc với ông ta.”

Vương Bác Thần cười lạnh nói: “Các người không xứng đáng!”
Chương800

CHƯƠNG 800

“Nhóc con, cậu có biết lời của mình rất nguy hiểm không. Tôi cho cậu một cơ hội nói Hoa Mạnh Trường là rác rưởi, tôi sẽ tạm tha cho cậu.”

Khấu Thanh như trẻ con, vẻ mặt không vui vẻ gì, hầm hừ nói.

Cổ y Triệu Linh vẫn chỉ nói hai ba câu ra ngoài: “Nói lại lần nữa.”

Quý y Tả Sướng nói chuyện luôn âm trầm, trong giọng nói còn mang theo tiếng vang, như một con quỷ nói: “Khặc khặc khặc, xem ra cậu và lão súc sinh Hoa Mạnh Trường kia có quen biết, hôm nay nghiên cứu thi thể của cậu trước, sau đó nghiên cứu lão súc sinh Hoa Mạnh Tưởng lỏi.”

Dáng vẻ điên cuồng của mấy người này khiến Triệu Thanh Hà sợ hãi, cô vẫn vội vàng nắm chặt tay Vương Bác Thần: “Chúng ta mau đi thôi.”

Vương Bác Thần nhẹ lắc đầu, hiện giờ Y Minh cần sửa chữa lại cho thật tốt.

Năm đó Y Minh là nhất thần lục kiệt, có thể nói là cực kỳ huy hoàng.

Nhưng sau khi Hoa Mạnh Trường trở thành minh chủ của Y Minh, nhất thần lục kiệt đường ai lấy đi, không ai vừa mắt ai. Mà lục kiệt lại không ai nghe Hoa Mạnh Trường, đều không phục Hoa Mạnh Trường.

Mà Hoa Mạnh Trường tính tình cao ngạo, không thích giao tiếp, hơn nữa ông ta lấy thân phận Hứa y, căn bản không quản lý Y Minh, dẫn tới Y Minh hiện tại đã rất loạn, chướng khí mù mịt.

Nếu Vương Bác Thần không thừa kế được Y đạo, anh cũng không có trách nhiệm quản lý Y Minh.

Nhưng năm đó sư phụ tiện nghi kia truyền Y võ cho anh, trước khi chết đã giao trọng trách cho anh, nên anh cần thiết phải quan tâm.

Mấy năm nay Vương Bác Thần vẫn luôn ở trên chiến trường, bảo vệ quốc gia, không có thời gian quan tâm đ ến chuyện của Y Minh.

Hiện tại nếu đã quay về, vì hoàn thành di ngôn của ông cụ, sao anh có thể mặc kệ được chứ?

Vương Bác Thần thầm thở dài, mấy năm nay tiếp xúc với càng nhiều thứ, thực lực cũng càng ngày càng mạnh, anh mới càng hiểu rõ hơn, ông cụ thật sự quá mạnh mẽ!

Anh đoán, nếu ông cụ còn sống, ngay cả anh cũng có thể không phải là đối thủ.

Nhưng ông cụ mạnh như vậy, khi gặp anh cũng đã bị thương nặng.

Những năm gần đây, Vương Bác Thần cũng đang âm thầm điều tra chuyện này, nhưng cho tới giờ cũng chưa có manh mối gì.

Thế giới này, có quá nhiều bí ẩn.

Vứt ý tưởng này ra khỏi não, ánh mắt Vương Bác Thần đảo qua Y Minh lục kiệt của ngày xưa hiện giờ đã người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, nhàn nhạt nói: “Năm đó Y Minh nhất thần lục kiệt, Hoa Mạnh Trường một mình đè ép sáu người các ông, nếu không phải Hoa Mạnh Trường không thích tranh giành quyền lực, sáu người các ông có thể thoải mái như vậy sao? Một Y Minh như thế, bị sáu người các ông khiến cho sụp đổ rồi. Tả Sướng không ra người không ra quỷ, Triệu Linh giờ ông còn là người sao? Hồ Vụ ông còn nhớ cách cứu người không?”

Thần sắc ba người tối sầm lại, vì tranh đoạt, vì chứng minh mình mạnh hơn Hoa Mạnh Trường, mấy năm nay đã tự biến mình thành người không ra người quỷ không ra quỷ.

Hiện giờ Y Minh chướng khí mù mịt, có quan hệ mật thiết với ba người họ.

Vương Bác Thần không hề khách khí, nhìn về phía ba người Bùi Đăng Khoa, Khấu Thanh, Giang Thành: “Ba người các ông cũng không chạy thoát đâu! Tuy rằng ba người vẫn giữ ý niệm hành y cứu đời, nhưng những năm gần đây vì công danh lợi lộc, khiến cho Y Minh chia năm xẻ bảy, toàn là phe phái, các người có thấy áy náy không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK