CHƯƠNG 771
Bọn họ đoán không sai, chỉ thấy Trần Anh Minh cười nói: “Cô Triệu Thanh Hà, sau khi chúng tôi nghiên cứu cho rằng, cô đảm nhận chức tổng đại lý ở nước R thì phí tài năng quá, vì vậy quyết định, đồng thời để cô kiêm chức tổng đại lý ở châu Á.”
Oành!
Tuy mọi người đã đoán được, nhưng nghe thấy Trần Anh Minh đích thân nói ra, vẫn quá sốc!
Giống như sấm sét nổ ầm trong đầu!
“A? Chuyện này, tôi còn chưa chuẩn bị tốt.” Triệu Thanh Hà có hơi căng thẳng mà kéo góc áo của Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần cười nói: “Thanh Hà, em muốn làm thì làm, không muốn làm thì thôi, đây là vinh hạnh của nhà họ Trần.”
“Khụ khụ, khụ khụ.”
Đột nhiên, trong đại sảnh vang lên một tiếng ho.
Vương Bác Thần này thật ngông cuồng mà, thế mà nói lời này!
Mà chỉ có Tôn Đào mới biết, nhà họ Trần ở Tinh Châu để Triệu Thanh Hà đảm nhận vị trí tổng đại lý ở châu Á, thật sự là vinh dự của nhà họ Trần ở Tinh Châu!
Đáng tiếc, đám người Hồ Kiệt, Ngô Tranh Vanh, vợ chồng Vu Chiến sớm đã rời đi trong cơn tức giận, nếu không nhất định sẽ mỉa mai nhà họ Trần ở Ma Đô có mắt không tròng!
Tuy nhiên chuyện ở đây còn chưa kết thúc thì nghe thấy trong giọng nói của quản gia ở bên ngoài mang theo sự kinh sợ mà hô lên: “Tổng trấn thủ của Nam Giang Đạo – Sa Tiệp tới chúc thọ ông cụ Trần!”
Ai cơ?
Người của nhà họ Trần và tất cả khách khứa đều sững người.
Tổng trấn thủ của Nam Giang Đạo – Sa Tiệp?
Đùa cái gì vậy?
Đó là tổng trấn thủ của cả năm tỉnh Giang Nam Đạo, tay nắm binh quyền, ở cổ đại đó là đại soái biên cương, chư hầu một phương!
Loại nhân vật này sẽ hạ th@n phận tới chúc thọ nhà họ Trần ư?
Đùa cái gì vậy!
Chỉ một mình thống đốc Lục của Ma Đô tới thì đã dọa tất cả mọi người rồi.
Trước khi vị đó chưa chắc chắn, tuy nói thống đốc Lục là ứng cử viên cho vị trí quốc chủ tương lai, nhưng cũng chỉ là một trong số đó, có rất nhiều nhân tố không chắc chắn.
Vậy nên thống đốc Lục nể mặt tới chúc thọ, còn có thể nói qua được.
Nhưng tổng trấn thủ Sa Tiệp thì sao?
Nhà họ Trần có tư cách khiến loại nhân vật lớn này tới chúc thọ ư?
Thật sự là si tâm vọng tưởng!
Ngay cả thống đốc Lục cũng nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Trước đó ông ta từng lôi kéo Sa Tiệp, nhưng nhân vật như chư hầu một phương này, hiện nay sẽ không nể mặt ông ta, ngay cả gặp cũng không gặp.
Chương772
CHƯƠNG 772
Ngay cả mặt mũi của ông ta cũng không cho, sẽ nể mặt nhà họ Trần sao?
“Không phải chứ? Tổng trấn thủ Sa đến nhà họ Trần chúng ta rồi sao?”
“Tôi cảm thấy đây là đang nằm mơ, tổng trấn thủ Sa sao có thể tới nhà họ Trần chúng ta chứ?”
“Vừa rồi nhất định là ảo giác thính lực.”
Người của nhà họ Trần lũ lượt lắc đầu, khó lòng tin đây là thật.
Thật sự là quá dọa người rồi!
Cả người Trần Quốc Vinh đều trở nên run rẩy, ông ta cho rằng mình nghe nhầm, nhưng xoay chuyển ý nghĩ, ai dám mạo danh thống đốc Sa chứ?
Đợi khi tất cả mọi người của nhà họ Trần phản ứng lại thì Sa Tiệp đã dẫn một cảnh vệ đi vào.
“Tổng trấn thủ Sa, ngài… ngài…”
Trần Quốc Vinh kích động tới mức nói không mạch lạc, tin tức này một khi truyền ra, sau này ở Ma Đô gia tộc nào còn dám đối đầu với nhà họ Trần bọn họ?
“Ông cụ Trần Quốc Vinh đúng chứ? Chúc ông phúc thọ tề thiên. Không mời tự tới, xin đừng trách.”
Sa Tiệp khách sáo nói.
Trần Quốc Vinh vội nói: “Không dám không dám, tổng trấn thủ Sa mau ngồi, mau ngồi.”
Sa Tiệp cười ha hả, lại nói: “Lục Hưng Thịnh, ông ngược lại khá nhanh nhẹn.”
“Tổng trấn thủ Sa, lâu rồi không gặp, hôm nay hai chúng ta phải uống một ly.”
Lục Hưng Thịnh đáp lại.
Nhìn thấy một màn này, trái tim của mọi người nhà họ Trần sinh ra một loại cảm giác hoang mang, tổng trấn thủ Sa này sẽ không phải cũng vì Trần Ngọc mà tới chứ?
Ý nghĩ này dọa bọn họ giật mình!
Nếu ngay cả tổng trấn thủ Sa cũng là tới ra mặt cho gia đình Trần Ngọc, vậy sau này ai còn dám động tới gia đình này nữa?
Bây giờ, cho dù bà cụ muốn ép Trần Quốc Vinh đuổi gia đình Trần Ngọc đi, cũng đã không được rồi.
Sau này nếu ai dám tìm gia đình Trần Ngọc gây phiền phức, tin chắc ông cụ sẽ cho kẻ đó đi đời.
“Quý cô Trần Ngọc, cô là vì đất nước bồi dưỡng được một cậu con rể tốt, hôm nay tôi là tới gặp vị công thần này.”
Sa Tiệp nắm hai tay của Trần Ngọc, cười rồi nói.
Trần Ngọc không biết làm sao, ngay cả bản thân phải nói gì cũng quên rồi.
Triệu Thanh Hà ở một bên sững sờ.
Cô biết Vương Bác Thần là thế thân của thần chủ, nhưng cô hoàn toàn không ngờ: thế thân của thần chủ hữu dụng như vậy!
“Nên làm, đây là nên làm. Đứa trẻ Bác Thần này từ bé đã thông minh rồi.”
Trần Ngọc rõ ràng vẫn chưa khôi phục lại, nói chuyện cũng lắp bắp.
Nhà họ Trần bị gạt ra một bên đã nóng như lửa đốt, trong ánh mắt dường như đều có thể nhìn thấy ánh lửa, nóng hừng hực.
Chương773
CHƯƠNG 773
Nếu ánh mắt có thể giết người, gia đình Vương Bác Thần lúc này sớm đã bị những ánh mắt này giết hàng nghìn lần rồi.
Trần Ngọc, quả nhiên lại là vì Trần Ngọc mà tới!
Vương Bác Thần này rốt cuộc đã làm chuyện gì, sao những nhân vật lớn này đều vì bà ta mà tới?
Không khỏi nghĩ tới lời mà Vương Bác Thần vừa mới nói: “Mẹ tôi có thể về nhà họ Trần, đó là vinh hạnh của nhà họ Trần!”
Người của nhà họ Trần đều sững người rồi, nhân vật tầm cỡ như Sa Tiệp, Lục Hưng Thịnh vậy mà đều vì đứa ở rể Vương Bác Thần này mà tới!
Đứa ở rể này rốt cuộc có công trạng gì?
Mãi tới sau khi những người Sa Tiệp, Lục Hưng Thịnh đi, người của nhà họ Trần mới như sống lại.
Có hai người đó ở đây, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Các người quỳ xuống cho tôi, dập đầu xin lỗi Ngọc và Bác Thần!”
Trần Quốc Vinh vừa thấy tình huống này, đâu còn có thể ngồi yên được nữa?
Không nhìn thấy hai người này tới, chỉ hàn huyên với con bé hay sao?
Đây là cơ hội của nhà họ Trần, nếu hôm nay không nắm chắc, nhà họ Trần sau này không cơ hội tốt như này nữa rồi!
“Hả? Ba, con…”
Trần Vinh đơ rồi, ông cụ vậy mà kêu ông ta quỳ xuống xin lỗi mấy người Vương Bác Thần.
Trần Hương Lan càng không cam tân, theo bà ta thấy, Trần Ngọc là ăn may, nghiến răng nói: “Ba, chúng con vừa rồi đã xin lỗi rồi, việc gì còn phải xin lỗi nữa?”
Bà cụ Trần nói: “Đều là người một nhà, không cần gây nhau căng thẳng như vậy, tôi thấy vẫn là thôi đi. Ngọc hôm nay là lần đầu tiên về nhà, mọi người nói đùa với nó thôi.”
“Đúng đúng đúng, chúng con chỉ là nói đùa với chị cả thôi.” Mộc Lai vội vàng nở nụ cười lấy lòng.
“Ông nội, chúng cháu đâu có nói sai cái gì, dựa vào đâu mà phải xin lỗi? Chúng cháu sống cuộc sống của mình, người khác đâu quản được.” Trần Yên Nhiên hậm hực bất bình nói, mặt sưng như đầu heo, mắt chỉ còn một khe.
Bốp!Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!
Cái gậy chống trong tay Trần Quốc Vinh trực tiếp gõ vào đầu của Trần Yên Nhiên, hận sắt không thể rèn thành thép, nói: “Vừa rồi tổng trấn thủ Sa và thống đốc Lục ở đây, ta lượt tính toán, bây giờ mấy đứa còn dám nói dối? Coi ta già rồi hồ đồ rồi đúng không? Ngọc không dễ gì về nhà một chuyến, mấy đứa lại làm khó khắp nơi. Sợ Ngọc tranh đoạt gia sản với mấy đứa có phải không? Ta bây giờ lập di chúc, để lại toàn bộ di sản cho Ngọc thừa kế… khụ khụ khụ khụ…”
Trần Quốc Vinh tức tới mức ho kịch liệt.
“Ba, ba bớt giận.”
Trần Ngọc vội vàng đi tới đỡ.
Trần Quốc Vinh không tình nguyện mà quỳ ở trên đất.
Bà cụ Trần không vui nói: “Ngọc, mặc kệ nói như nào cũng là người một nhà, cô thật sự muốn bắt mọi người quỳ sao? Cô lần đầu tiên về nhà mẹ thì muốn tỏ uy phong sao?”
Chương774
CHƯƠNG 774
“Bà im miệng cho tôi! Còn lắm mồm nữa, bà cút ra ngoài cho tôi!”
Trần Quốc Vinh hằn học trừng mắt với bà cụ Trần – Tưởng Mẫn, nói: “Quỳ, hay không quỳ?”
Trần Yên Nhiên cứng cổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nội, ông quá thiên vị rồi, cháu sẽ không quỳ, ông đánh chết cháu đi.”
Trần Hương Lan và Mộc Lai giống như chuột qua đường, vội vàng quỳ xuống nói: “Ba, chúng con sai rồi, chúng con không nên nói những lời như thế. Xin ba tha cho chúng con, chị cả, bọn em biết sai rồi.”
Triệu Thanh Hà bế Dao Dao, mặt không cảm xúc đứng ở một bên.
Sau khi trải qua sự thay đổi thất thường của người nhà họ Triệu, cô sẽ không dễ dàng tin những người như Trần Hương Lan có thể sửa tính chó ăn cứt.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Trần Hương Lan là xấu xa thuần túy, xấu xa chính là bản tính của bà ta, bà ta sao có thể sửa chứ!
“Bỏ đi, tôi cũng lười so đo với mấy người, làm giảm thân phận của tôi.”
Trần Ngọc hừ một tiếng, cũng không thật sự muốn thấy những người này.
“Đứng lên đi, còn ngây ra đó làm gì? Ngọc độ lượng, tha cho mấy người. Dám có lan sau, xem ta xử lý mấy người như nào!”
Trần Quốc Vinh nói xong, nhìn sang Trần Yên Nhiên nói: “Nếu cháu không biết hối cải, vậy được, từ nay trở đi cháu chuyển ra ngoài, đợi khi nào cháu ý thức được lỗi của mình rồi quay về. Bất cứ người nào của nhà họ Trần cũng không được tiếp viện tiền bạc cho Trần Yên Nhiên, ai dám làm trái trực tiếp đuổi ra khỏi gia tộc!”
“Ông nội, ông…”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Trần Yên Nhiên thoáng cái trắng bệch!
Cô ta, cô ta vậy mà bị đuổi khỏi gia tộc rồi!
Ông nội không phải thương yêu cô ta nhất hay sao?
Trần Yên Nhiên tuyệt vọng nhìn Trần Quốc Vinh, cô ta thế nào cũng không ngờ, cuối cùng người bị đuổi ra ngoài lại là mình.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết như vậy của Trần Quốc Vinh, ngay cả bà cụ Trần cũng không dám nói chuyện rồi.
Trần Hương Lan và Mộc Lai không dám thở mạnh luôn, quỳ ở dưới đất không dám nhúc nhích.
Trần Vinh cũng không dám liếc nhìn con gái, sợ mình cũng bị đuổi ra ngoài.
Những người của nhà họ Trần vừa rồi buông lời mỉa mai Trần Ngọc, lúc này ai nấy đều muốn phủi sạch quan hệ với Trần Yên Nhiên, sợ mình bị liên lụy.
Triệu Thanh Hà không nhẫn tâm, nói: “Ông ngoại, lần này bỏ qua đi.”
Đáy mắt của Trần Quốc Vinh có chút ngạc nhiên, không ngờ cuối cùng người xin cho, vậy mà vẫn là Triệu Thanh Hà bị những người này ức hiếp.
“Ba, lần đầu tiên con trở về, cũng không muốn làm mọi người không vui. Tôi cũng có thể nói rõ với tất cả mọi người, gia sản của nhà họ Trần tôi không thèm, tôi có con gái con rể của tôi, còn có cháu gái bảo bối của tôi là đủ rồi.”
Trong lòng Trần Ngọc chua xót một trận, lần đầu tiên về nhà mẹ, xảy ra những chuyện rối tinh rối mù này, bà ta làm sao vui nổi chứ.
Trần Quốc Vinh nhìn sang Vương Bác Thần, hỏi: “Bác Thần, cháu cảm thấy thế nào?”
Chương775
CHƯƠNG 775
Vương Bác Thần mặt không cảm xúc nói: “Chỉ cần mẹ của tôi và Thanh Hà nguyện ý là được, dù sao tôi cũng không để những người này vào trong mắt.”
Lời này vừa dứt, trong tim của người nhà họ Trần sinh ra một chút oán khí.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chịu, ngay cả Sa Tiệp và Lục Hưng Thịnh cũng vì Vương Bác Thần mà tới, bọn họ đâu dám đấu vật tay với Vương Bác Thần.
Trần Quốc Vinh thở dài, hận sắt không thể rèn thành thép mà nhìn sang Trần Yên Nhiên, nói: “Cháu nghe rõ đây, lần này là cô của cháu và em họ của cháu cầu xin thay cho cháu, dám có lần sau, trực tiếp đuổi cháu ra khỏi gia tộc! Còn không mau cảm ơn cô cả của cháu và em họ của cháu.”
Trần Yên Nhiên tức giận nhìn Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phì, tôi không thèm các người cầu xin cho! Diễn người tốt cho ai xem! Không phải chỉ là đuổi khỏi gia tộc thôi sao? Tôi rời khỏi nhà họ Trần là được!”
Nói xong, đầu cũng không quay lại thì đi mất.
Trần Quốc Vinh tức tới mức mặt mày xanh lè, suýt nữa tức tới ngất đi, tức giận gầm lên: “Có giỏi cháu mãi mãi đừng quay về!”
“Không quay về thì không quay về!”
Giọng nói tức giận của Trần Yên Nhiên truyền tới.
“Cút, mấy người cút hết cho ta!”
Trần Quốc Vinh đánh một gậy lên người của Trần Vinh, tức hổn hển mà gầm lên.
Đám người Trần Vinh đều bị dọa chết rồi, vội vàng rời đi.
Bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Trần hôm nay coi như hỏng hoàn toàn rồi.
“Ba, con…” Trần Ngọc áy náy nói: “Có lẽ, con không nên trở về.”
Trần Quốc Vinh thở dài, nói: “Đây là nhà của con, con là con gái của ba, con không về thì đi đâu? Đứa trẻ Yên Nhiên này giống tính cách của con năm đó, chỉ là bị ba chiều hư rồi, xấc láo hơn con năm đó. Không cần quan tâm nó, nó ở bên ngoài chịu khổ thì sẽ trở về, đứa trẻ này… Quản gia Chung, ông đi để ý Yên Nhiên, đừng để người khác ức hiếp nó.”
Nhìn thấy bộ dạng của Trần Quốc Vinh, Vương Bác Thần không khỏi nghĩ tới những người của nhà họ Vương.
Nếu Vương Kinh Hồng có một nửa giống Trần Quốc Vinh, Vương Bác Thần anh cần gì phải quậy nhà họ Vương cho lanh tanh bành như vậy chứ?
Đau khổ cuối cùng đều là của bản thân mình.
Vui vẻ mãi mãi thuộc về người khác.
Bầu không khí đè nén, Trần Ngọc vội vàng bảo Dao Dao đi tới: “Dao Dao, mau gọi ông cố.”
Dao Dao có hơi sợ mà nhìn Trần Quốc Vinh, rụt rè gọi: “Ông cố.”
Một tiếng ông cố này lại khiến Trần Quốc Vinh rơi nước mắt, ông ta ôm lấy Dao Dao, không ngừng dùng gò má cọ vào má của Dao Dao và nói: “Cháu ngoan, cháu ngoan.”
Sau đó đưa tay muốn sờ mặt của Trần Ngọc, nhưng lại thu về, run giọng nói: “Ngọc của ba, vậy mà cũng làm bà ngoại rồi.”
“Sau này đừng đi nữa, ba sợ lần gặp này trở thành vĩnh biệt.”
Con người già rồi, sợ nhất ly biệt.