CHƯƠNG 356
“Im miệng!!”
Miyamoto Ichiro giận dữ mắng mỏ một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Bác Thần đang lướt bút như bay!
“Đương khi niên hiệu Vĩnh Hoà,
Năm là quý sửu tháng là mộ xuân.
Giủ nhau khắp mặt xa gần,
Lan đình tắm mát nhiều phần thảnh thơi.”
Vương Bác Thần ung dung không vội, bút di chuyển như rồng bay, trong lúc múa bút, trên mặt anh cũng lộ ra nhiều loại biểu cảm khác nhau.
Đau thương.
Xúc động.
Yên bình.
Vui sướng.
Mà dưới ngòi bút của anh, từng con chữ cũng giống như có sinh mạng.
Rất nhiều người không hiểu thư pháp, nhưng sau khi nhìn thấy câu văn của Vương Bác Thần cũng đột nhiên cảm thấy rung động! Khi Vương Bác Thần di chuyển cây bút của mình, bọn họ dường như cảm nhận được cảm xúc ở bên trong đó.
Lúc thì cảm thán cuộc đời ngắn ngủi, lúc thì cảm thán thời gian trôi đi quá nhanh…
Bọn họ cũng không biết tại sao!
Không có nguyên nhân!
Cũng không có nguyên do gì cả!
Nhưng mà, bọn họ cảm thấy trái tim mình run lên, khi nét bút bay bổng lên xuống thì cảm xúc của bọn họ cũng không ngừng nhấp nhô thăng hoa trầm bổng, giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ-Hóa ra đây mới là Hành thư!!
Đây là rung động đến từ tâm hồn!!
Sự đồng thuận đến từ linh hồn!
Phù phù!
Khi Vương Bác Thần viết đến câu “Xem văn cũ lòng đà ta điệu, tự nhiên thương không hiểu làm sao.”, Miyamoto Ichiro bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần!!
Đúng thế!
Miyamoto Ichiro, bậc thầy thư pháp hàng đầu thế giới, đã quỳ xuống!
Quỳ trước mặt Vương Bác Thần!!
Vương Bác Thần không nói lời nào, cũng không làm gì cả, thậm chí còn chưa viết xong thì Miyamoto đại sư đã quỳ xuống!!
Ông ấy trực tiếp bị chữ viết của Vương Bác Thần cảm phục! !
“Miyamoto đại sư !!”
Mọi người đều bị doạ cho giật nảy mình!
Điều này thực sự quá kinh hãi, Miyamoto đại sư thực sự đã quỳ xuống!!
Ông ấy quỳ xuống trước một chàng trai còn rất trẻ!!!
Chương357
CHƯƠNG 357
“Tôi thua rồi!!”
Miyamoto đại sư nhắm mắt, cúi lạy sát đất!
Ông ấy đã nhận thua, thua tâm phục khẩu phục!!
“Đây mới thực sự là bút pháp của “Lan Đình Tập Tự”, tôi chỉ mới bắt chước được da lông, nhưng vị trẻ tuổi này mới thực sự nắm giữ tinh tuý.
Miyamoto Ichiro bất lực mỉm cười, Vương Bác Thần vừa hạ bút thì ông đã biết được mình kém ở chỗ nào, chỉ là ông không cam tâm, không dám tin đối thủ trẻ như thế mà lại có thể vượt qua mình ở lĩnh vực thư pháp.
Nhưng ông càng nhìn, lại càng kinh hồn bạt vía!
Những con chữ do chính ông viết ra chỉ còn là lớp vỏ, là vật chết!!
Còn những con chữ do người thanh niên này viết như vật sống vậy!!
Đúng thế, vào một thời khắc nào đó, ông cảm thấy như những con chữ đó đang sống dậy, dường như Thư Thánh Vương Hi Chi đang sống lại và tự mình viết vậy!
Loại trạng thái đó, loại cảm giác nước chảy mây bay đó, cái khí thế liền mạch lưu loát đó, không phải là thứ ông có thể so sánh được.
“Những con chữ thần kỳ này, cho dù là Thư Thánh tự viết ra thì cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Đẳng cấp ý cảnh này, đẳng cấp bút pháp này, ngoại trừ Vương Hi Chi sống lại, thì trên thế gian này tuyệt đối không có người thứ hai!!”
“Các nét hoành và phẩy chồng lên nhau gần như hợp thành một đường thẳng, nét bút nhẹ nhàng như thổi ra gió, nét chấm tựa đầu ngỗng, ý vị hàm súc!! Điều quan trọng nhất là nội hàm trong đó, được thể hiện một cách rất tinh tế và sinh động.
Nghe những lời bình luận chuyên môn này, những người xung quanh mặc dù không hiểu, nhưng cũng cảm thấy mấy chữ này đẹp hơn chữ của Miyamoto Ichiro.
Không phải nói chữ của Miyamoto Ichiro không đẹp, nhưng nói thế nào đây nhỉ, chữ của Miyamoto Ichiro luôn khiến người ta cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó.
Giống như hai người phụ nữ đẹp như nhau, một người có đôi mắt đờ đẫn, tuy xinh đẹp nhưng không có linh tính, thiếu chút thứ gì đó.
Mà người kia có đôi mắt kia linh động có hồn, tròng mắt sáng ngời như sóng nước mùa thu hớp hồn người khác , chênh lệch thoắt cái đã hiện rõ.
Bây giờ, chữ của Miyamoto Ichiro giống như người phụ nữ có đôi mắt đờ đẫn, còn chữ viết của Vương Bác Thần là người phụ nữ tròng mắt sáng ngời như sóng nước mùa thu.
Miyamoto Ichiro dường như đã bị mất hết tinh thần, liên tục cười khổ.
Ông chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị đánh bại bởi một chàng trai trẻ vô danh!
Ông ta chán nản nhìn Vương Bác Thần: “Tôi thua rồi, tôi rút lại những gì đã nói trước đây, thư pháp của Nước J chúng tôi kém xa thư pháp của Nước R, tôi sẵn sàng trả giá cho lời nói của mình.”
Chu Đình và những người khác mắt chữ o mồm chữ a!
Thế mà Miyamoto đại sư đã thực sự nhận thua!!
Thật khiến người khác khó mà tin được, điều này khiến người khác không thể tin được !
Thật là doạ người!
Khiến người ta quá kinh hãi!
Miyamoto đại sư, là bậc thầy thư pháp hàng đầu thế giới, ông ấy thực sự đã thua!!
Vương Bác Thần buông bút, xoay người rời đi, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Nực cười.”
Chương358
CHƯƠNG 358
Toàn thân Miyamoto Ichiro run lên, sắc mặt tái xanh, thật là xấu hổ!
Nực cười!
Đúng thế, người ta chỉ nói hai từ: Nực cười!
Ẩn ý bên trong của người ta là Nước J mấy người mà cũng đủ tư cách để so sánh thư pháp với Nước R chúng tôi? Nực cười!
Đúng vậy, ông ngu dốt cỡ nào mà vẫn tồn tại suy nghĩ so sánh thư pháp với Nước R, phải ngây thơ đến mức nào chứ. Chàng trai trẻ này thậm chí còn không thèm để ý tới ông, là do ông ép người ta vả vào mặt mình!!
Anh ta là ai?
Tại sao ông chưa bao giờ nghe nói về anh ta!
“Miyamoto đại sư, ngài…”
Những người chung quanh này cũng không dám lắm lời, chỉ cảm thấy muối mặt.
Người ta viết xong liền rời đi, tiêu sái nhường nào, thoải mái nhường nào.
Ẩn giấu công và danh!
Cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, mặc dù không nói lời nào, nhưng lại khiến bọn họ xấu hổ đến nỗi đỏ mặt tía tai, muốn tìm ngay một cái lỗ để chui vào.
“Sau này, tôi không còn là đại sư nữa, cậu ta mới là đại sư thực sự!!”
Miyamoto Ichiro nhìn bóng lưng của Vương Bác Thần với cảm xúc lẫn lộn.
“Người đó là ai, trình độ thư pháp này thật quá lợi hại!”
“Vừa rồi hình như có người nói Nước R không có người giỏi đúng không?”
“Hiện tại tôi muốn hỏi người đó xem mặt có đau không?”
Có người không hề khách khí nói, vừa rồi Miyamoto Ichiro rất kiêu ngạo, kêu gào muốn giới thư pháp Nước R ở trước mặt bạn bè quốc tế thừa nhận thư pháp Nước R kém hơn thư pháp Nước J.
Mặc dù vừa rồi Chu Đình cùng những người khác đều giống như con cháu nịnh hót Miyamoto Ichiro, nhưng cũng có người tức giận nhưng không dám nói ra.
Thư pháp của các người đúng là không tệ, nhưng các người có cần phải khoa trương thế không? Các người phải khịa Nước R chúng tôi một tí mới vui đúng không?
Vậy thì được, nếu đã thế thì chúng tôi cũng không cần cho các người mặt mũi!
Kẻ thích làm nhục người khác thì cũng thường bị người khác làm nhục !
Thật sự cho các người mặt mũi rồi đấy chứ? Nói về thư pháp, Nước R chúng tôi chính là tổ tiên của các người!!
Cháu chắt như các người mà dám khua môi múa mép ở trước mặt tổ tiên à, cho là không có ai trị được phải không.
Lúc trước nhiều người không dám phản bác, nhưng hiện tại đã tìm được cơ hội, ngay cả mặt mũi của Chu Đình cũng không cho.
Chu Đình mặt đỏ như đít khỉ, vừa rồi còn luôn coi thường Vương Bác Thần, bây giờ vả bôm bốp vào mặt, ngay cả Miyamoto Ichiro cũng quỳ xuống, anh ta còn dám nói cái gì nữa?
“A!”
Nhiều người la a á, cố tình la ó.
Chương359
CHƯƠNG 359
“Bớt làm mất mặt đi, mau cút khỏi đây, trở về làm cậu cả nhà họ Chu, cũng không kém thằng ngốc nhà họ Chu là bao.”..
Miyamoto Ichiro nhíu mày, không biết nghĩ tới cái gì, kinh hãi liếc mắt nhìn hướng Vương Bác Thần rời đi, mang theo đám người Chu Đình, chán nản rời đi.
Vương Bác Thần không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra, những thứ anh học quá nhiều, nào là thư pháp, y học, phong thuỷ âm dương, v.v, đều là đỉnh cao ở trên đời, chẳng qua anh không thèm khoe khoang thôi .
“Anh là…Vương Bác Thần?”
Vương Bác Thần quay đầu lại, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, vóc người mảnh mai, mặc một chiếc váy hồng phấn đang nhìn anh.
“Cô là?”
Vương Bác Thần cau mày, cảm thấy có chút quen thuộc.
“Đúng là cậu rồi, tớ là Dạ Anh Thư, cậu quên rồi sao?”
Người phụ nữ quở trách nói: “Hồi cấp ba, Dạ Anh Thư tớ học lớp 1, luôn đứng đầu khối và là hoa khôi của trường cấp 3 chúng ta nữa, nhớ ra chưa.”
“À, là cậu à.”
Vương Bác Thần hơi xấu hổ, lúc này anh mới nhớ ra Dạ Anh Thư là ai.
Thời trung học, Dạ Anh Thư luôn là người đứng đầu trong lớp khoa học xã hội, và điều quan trọng nhất là cô ấy rất xinh đẹp khiến nhiều học sinh vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Đứng đầu khối thì cũng thôi đi, nhưng đứng đầu khối lại cộng thêm danh hiệu hoa khôi học đường, vậy thì không đơn giản rồi.
Mà Dạ Anh Thư là một cô gái đặc biệt có cả hai trong một!!
Điều quan trọng nhất là cấp 3 năm ấy Dạ Anh Thư khi đó vẫn còn rất ngông, cô từng ở trên bục lãnh thưởng, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh của trường nói rằng: “Có Dạ Anh Thư em ở đây, người khác đừng hòng lấy được danh hiệu nhất khối, à, cả danh hiệu hoa khôi nữa, các bạn nữ khác cũng đừng hòng.”
Lời nói của Dạ Anh Thư vẫn xéo xắt như xưa: “Vẫn chưa nhớ ra tớ là ai ư? Có hơi quá đáng rồi nha.”.
Vương Bác Thần cười nói: “Làm sao có thể, cậu là truyền kỳ của trường cấp 3 chúng ta mà, sao cậu lại ở chỗ đây?”
“Những dịp như thế này tớ nhất định phải đến chứ, không đến thì làm sao kiếm được tiền?”
Dạ Anh Thư cười thần bí, tao nhã nhấp một ngụm rượu vang, tựa vào trên bàn, nói: “Phiền phức tới tìm cậu rồi kìa.”.
“Hả?’
Vương Bác Thần ngơ người.
Dạ Anh Thư liếm môi thì thầm: “Chu Lam Lam là bạn thân của tớ.”
Vương Bác Thần cau mày nhìn cô.
Dạ Anh Thư đột nhiên không để tâm đến hình tượng, phì cười: “Doạ cậu à, nhưng Chu Lam Lam quả thực là bạn thân nhất của tớ, cô ấy cũng không định buông tha cho cậu đâu.”.
Dạ Anh Thư sắc mặt kỳ quái nói: “Cậu nói xem, nếu tớ hãm hại cậu, thì tớ có thể thành công không?”
“Cậu có thể thử.”
Chương360
CHƯƠNG 360
Dạ Anh Thư mỉm cười, Dạ Anh Thư vẫn lập dị kỳ quái như xưa, không ai đoán được cô ấy muốn làm gì, cũng không ai có thể biết được cô ấy sẽ làm gì.
Giống như hai tháng trước khi thi đại học, cô ấy đột nhiên đi ra ngoài du lịch một tháng, khi trở về vẫn là người đầu tiên đã trúng tuyển vào trường Đại học Thanh Hoa!
Đây là một người phụ nữ mà không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
“Được chứ.”
Dạ Anh Thư đột nhiên xé toạc một nửa váy của mình rồi hét lên thảm thiết: “Bắt tên lưu manh này lại, cứu với, bắt tên lưu manh này lại.”.
Mọi người ngay lập tức nhìn về phía này, rất nhiều người đi qua đây.
Vương Bác Thần không nói nên lời, Dạ Anh Thư mỉm cười, giọng của cô ta càng thêm thảm thiết.
“Anh Thư, cậu không sao chứ? Anh đúng là to gan, dám bắt nạt bạn thân của tôi!!”
Người đầu tiên lao tới là Chu Lam Lam, cô ta mang theo bảy tám tên tay chân, vừa tới đã nhắm ngay đến Vương Bác Thần.
Rõ ràng là nhắm vào Vương Bác Thần.
Dạ Anh Thư nhướng mày nhìn Vương Bác Thần một cách tỉnh bơ, ngay sau đó nước mắt giàn giụa: “Tớ không còn mặt mũi nào để gặp ai nữa.”
Nể tình là bạn học cũ, Vương Bác Thần không thèm tính toán với cô ta, xoay người rời đi.
Chu Lam Lam nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bắt nạt bạn thân của tôi, còn muốn bỏ đi? Anh quỳ xuống cho tôi, nói, cái tay nào của anh động vào bạn thân tôi, hôm nay tôi phải chặt tay anh mới được.”.
“Lam Lam, em định làm gì.”.
Chu Đình cũng vội vàng chạy tới, sợ hãi liếc nhìn Vương Bác Thần, cau mày trách mắng.
“Anh à, tên này bắt nạt Anh Thư, em muốn giúp Anh Thư xả giận!”
Chu Lam Lam phẫn nộ nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, chỉ vào cái tát in trên mặt mình, nói: “Anh à, anh thấy không, đây là do anh ta đánh, anh ta còn đập nát xe của em nữa. Em vốn không muốn tính toán với anh ta, nhưng không ngờ anh ta không chịu thay đổi, bắt nạt Anh Thư! Hôm nay, em phải dạy cho anh ta một bài học!”
Chu Đình cau mày hỏi: “Những gì em gái tôi nói có phải là sự thật không? Tôi không muốn làm khó anh, nhưng anh nhất định phải giải thích chuyện này cho tôi. Ở trước mặt nhiều người như vậy mà anh dám bắt nạt Anh Thư? Giải thích đi, nếu giải thích không rõ ràng, thì anh phải trả giá!”
“Giải thích?”
Vương Bác Thần chế nhạo: “Anh xứng sao?”
Chu Đình sửng sốt một chút, sau đó nổi giận.
Quá ngông cuồng!
Thậm chí còn không thèm quan tâm hắn ta!
Vừa rồi tên này không cho Miyamoto đại sư mặt mũi, làm cho hắn rất xấu hổ, bởi vì Miyamoto đại sư là người mà hắn mời tới, làm bẽ mặt Miyamoto đại sư, tức là gây khó dễ hắn! Tức là không cho hắn ta mặt mũi!
Nhưng vừa rồi hắn cũng không tiện nói gì, dù sao ngay cả Miyamoto đại sư cũng quỳ xuống rồi.
Nhưng bây giờ, tên này trước mặt nhiều người như vậy dám nói chuyện với anh ta như thế, đúng là tự tìm đường chết mà!
Lần này, không thể buông tha cho anh ta!