CHƯƠNG 446
Người đàn ông cao to kia trợn mắt quát mắng.
Rõ ràng tên này đang cố ý bới lông tìm vết, người tới đây đã sớm được xem ảnh chụp của Vương Bác Thần rồi.
Bốp!
Vương Bác Thần trực tiếp tát cho tên đó một phát, đánh cho đầu của người đàn ông đụng vào cửa, té xỉu trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.
“Mẹ nó, mày dám đánh anh Ba hả, mày chết chắc rồi!”
“Giết chết nó rồi tính sau.”
Lập tức có không ít người xông lên chặn ở cửa.
Đây rõ ràng đã có người bày mưu tính kế.
Vương Bác Thần châm một điếu thuốc, ánh mắt lãnh đạm, bước chân không ngừng chút nào, thong dong đi vào bên trong.
Những vệ sĩ này ngẩn người, bọn họ còn chưa từng thấy kẻ nào ngông cuồng vậy đâu, thế mà không thèm để bọn họ vào mắt!
Đúng là cuồng vọng!
“Đánh chết nó, báo thù cho Viên đại tông sư!”
“Đúng là đồ chó to gan, không ngờ còn dám đến đây!”
Bốp!
Vương Bác Thần lại tát cho tên đó.
Từng cái tát liên tiếp đáp trên mặt bọn chúng!
Bước chân của anh không hề rối loạn chút nào.
Rất nhanh, động tĩnh nơi này đã kinh động người bên trong, còn không đợi bọn họ đi ra, thì Vương Bác Thần một đường giáng đòn bước vào!
Dù là ai lao tới đều bị tắt một phát!
Đêm nay anh đến đây là muốn kiến thức xem những đại tông sư này trâu bò cỡ nào!
Anh muốn xem thử những gia tộc ở Giang Nam đây rốt cuộc có bao nhiêu phô trương!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Những người có thể đến đây tối nay, không ai không phải là ông lớn.
Có những ông lớn trong làng giải trí.
Có đại tông sư của giới võ đạo tại Giang Nam!
Còn có ông lớn trong thương hội Giang Nam!
Vương Bác Thần xuất hiện làm cho không khí nơi này nhất thời như ngưng đọng, trở nên áp lực vô cùng!
Nặng nề!
Âm trầm!
Ngay cả không khí dường như cũng đọng lại trong nháy mắt này.
“Mọi người lui ra hết đi.”
Một ngôi sao võ công nổi tiếng đứng ra, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, ngay khi bốn mắt nhìn nhau, thuốc súng đã bị đốt cháy!
Chương447
CHƯƠNG 447
Bốn ánh mắt va chạm giữa không trung cứ như nổ ra tia lửa, làm cho hô hấp của mọi người xung quanh cũng không khỏi dồn dập hơn rất nhiều.
Người vừa lên tiếng chính là Châu Phong!
Ngôi sao võ thuật thực chiến số một trong giới giải trí, lại là một trong tam đại tông sư của giới võ đạo Giang Nam, cũng là đại đệ tử của Viên Trình.
Có thể nói sự tồn tại của Châu Phong đã khiến cho Chính Khí Môn trở thành đại phái đệ nhất Giang Nam Đạo, nửa ngôi sao võ thuật trong giới giải trí đều phải dựa vào Chính Khí Môn, ít nhiều cũng có quan hệ với Chính Khí Môn.
Mà Châu Phong khỏi cần nói cũng biết chính là đại biểu tinh thần của bọn họ.
“Quả nhiên to gan đấy, tôi tưởng anh sẽ bị dọa đến mức ngay cả cửa cũng không dám ra, không ngờ được anh còn dám đến một mình!”
Hai mắt Châu Phong đột nhiên đỏ bừng, lớn tiếng quát: “Vương Bác Thần, đêm nay anh phải chết, tôi chắc chắn sẽ giết chết anh!”
Vương Bác Thần lại không để ý tới anh ta, ánh mắt của anh như từ trên người Châu Phong trực tiếp xuyên qua, nhìn Chu Cảnh, thản nhiên nói: “Chu Cảnh, nhà họ Chu mấy người còn nợ tôi một chiếc xe.”
Chu Cảnh sờ mặt sưng lên, đêm đó mặt ông ta bị Vương Bác Thần đánh sưng lên, đến giờ còn chưa hoàn toàn hết sưng, giờ phút này mơ hồ đau đớn, ông ta nhe răng cười nói: “Đồ tạp chủng, chỉ sợ mày không có mạng lấy đâu! Để tao xem tối nay mày sẽ chết như thế nào!”
Vương Bác Thần nheo mắt lại, kín đáo nói: “Chưa từng có người dám nợ đồ của tôi đâu.”
Sắc mặt Châu Phong đỏ bừng, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không ngờ Vương Bác Thần lại coi anh ta xem như không khí, không thèm để ý tới!
Không có gì nhục nhã hơn là bị coi thường!
Người bình thường còn chưa thể chịu đựng được, huống chi là anh ta chứ!
“Vương Bác Thần, tôi đang nói chuyện với anh đấy!” Châu Phong quát lớn, tức giận không thể kiềm nén nổi.
Vương Bác Thần ném tàn thuốc xuống, đột nhiên cao giọng quát: “Anh cũng xứng à!”
“Anh cũng xứng à!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vương Bác Thần đột nhiên cao giọng làm cho trong lòng mọi người giật thót, cả đám đồng loạt biến sắc!
Đêm nay nơi này có tam đại tông sư tọa trấn, ông lớn đại lão vô số, đại tông sư Châu Phong còn muốn tự mình ra tay!
Vương Bác Thần sao lại dám kiêu ngạo như vậy!
Quá càn rỡ!
Quá kiêu ngạo!
Cuồng vọng gan to bằng trời!
Dám quát lớn một vị đại tông sư như thế!
Đúng là không cần sống nữa mà, nhục nhã một vị võ đạo đại tông sư đấy!
Sự chết chóc trong mắt Châu Phong lóe lên, sát khí đằng đằng, khí thế chợt tăng lên, lấy tư thái cao cao tại thượng nhìn xuống Vương Bác Thần, sắc mặt dữ tợn, trong hai mắt đầy tơ máu, cắn răng nói: “Thứ không biết sống chết, có chút công phu mèo cào mà còn không biết trời cao đất dày! Lá gan rất lớn đấy, nhưng sự xuất thân ti tiện của anh đã hạn chế tầm nhìn của anh, chắc chắn anh không bao giờ biết được thế giới này rộng lớn thế nào đâu!”
Chương448
CHƯƠNG 448
“Chết đến nơi còn dám nói năng lỗ mãng trêu chọc Châu đại tông sư, quả thật không biết sống chết.”
“Tên đó là một thằng ở rể thì năng lực được cỡ nào chứ? Có thể làm cho Châu đại tông sư tự mình ra tay giết tên này, vậy chính là phúc khí mười tám đời tổ tông hắn cũng không tu được!”
Chu Lam Lam thét chói tai nói: “Vương Bác Thần, trước mặt đại tông sư mà anh còn dám cuồng vọng như thế, anh là cái thá gì chứ! Con kiến hôi này như anh cũng dám khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Chu tôi, còn dám đánh tôi nữa, hôm nay anh chết chắc rồi! Tôi muốn tận mắt nhìn thấy Châu đại tông sư đánh chết anh như nào!”
Trong ánh mắt Chu Đình tràn ngập vẻ oán độc, anh ta vĩnh viễn không quên được cảnh tượng đêm đó bị Vương Bác Thần ép quỳ xuống, vĩnh viễn không quên được, cảnh tượng bị ở trước mặt nhiều người mà bị tát như thế!
Đây là sự sỉ nhục suốt đời của anh ta, Chu Đình âm trầm nói: “Loại cuồng đồ này không xứng để thông cảm, sống cũng chỉ đang lãng phí tài nguyên. Châu đại tông sư, nếu lát nữa ngài đánh chết nó thì đừng để tên này chết quá dễ dàng, tôi muốn tra tấn tên này, làm cho Vương Bác Thần hối hận khi đặt chân trên thế gian này! Đêm đó, Viên đại tông sư có lòng tốt cho anh ta cơ hội sống sót, mà tên này còn lên tiếng vũ nhục, khiến Viên đại tông sư tức tưởi mà chết!”
“Không sai, dám khiêu khích uy nghiêm của đại tông sư, không thể để cho anh ta chết như thế được! Nếu không sao có thể giữ nổi mặt mũi của Chính Khí Môn chứ! Đại sư ca, đêm nay thẳng tay giết gà dọa khỉ, để cho những người khác khi nhắc tới Chính Khí Môn của chúng ta đã cảm thấy sợ hãi!”
Đám người của Chính Khí Môn hung tợn nói.
Bọn họ thật sự hận Vương Bác Thần đến tận xương tủy!
Sư phụ bởi vì thằng nhãi này mà chết, làm cho Chính Khí Môn tổn thất không ít thể diện, nếu không băm thằng nhãi này thành vạn khúc, thì Chính Khí Môn sẽ trở thành chuyện cười!
“Sư ca, trước tiên cắt đứt tứ chi của anh ta, khiến cho tên này giống như chó quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ! Đánh cho anh ta sống không bằng chết, đấy là uy danh Chính Khí Môn của chúng ta!”
Tất cả mọi người đều lạnh lùng nói chuyện, quát mắng ầm ĩ.
Vương Bác Thần nhanh chóng trở thành kẻ thù chung của mọi người!
Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi thản nhiên nói: “Tiểu Phong, nếu cậu ta không biết sống chết vậy thì cậu không cần nhân từ. Để cho mọi người biết, đại tông sư không thể nhục nhã được! Người làm nhục đại tông sư chắc chắn phải giết! Toàn quân bị diệt!”
Vị đang nói chuyện chính là Trần Hiểu Sinh, một trong tam đại tông sư của giới võ đạo Giang Nam.
Giới võ đạo Giang Nam, tam đại tông sư, Châu Phong nhỏ tuổi nhất, có thể thấy được thiên phú của anh ta.
Quả thật không thể xem thường.
Chu Đình cười lạnh nói: “Đồ tạp chủng, bị dọa đến mức không dám nói nữa rồi à? Không phải anh ngông cuồng và kiêu ngạo lắm sao? Hả? Anh ngông cuồng, anh kiêu ngạo đi. Sau đêm nay cả gia đình anh sẽ không xuất hiện trên thế giới này nữa đâu, bao gồm cả con gái anh!”
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt rét lạnh thấu xương: “Tôi sẽ nhớ kỹ lời của cậu, người nhà họ Chu chắc chắn sẽ không ai được sống sót!”
“Tam đại tông sư, một đám ông lớn à, có điều chỉ là một đống rác mà thôi, cái loại có tiếng mà không có miếng cũng xứng nói chuyện với tôi ư?”
“Có thể chết trong tay tôi chính là phúc ba đời của mấy người!”
Vương Bác Thần nhìn Châu Phong: “Trước tiên tôi sẽ dọn dẹp thứ rác rưởi là anh đã, vì Giang Nam Đạo quét sạch càn khôn.”
Kiêu ngạo!
Chương449
CHƯƠNG 449
Bá đạo!
Ngông cuồng!
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn anh, trong ánh mắt cả đám như muốn phun lửa!
Anh không coi tam đại tông sư ra gì, không thèm để những đại lão ông lớn vào mắt, quả thực chính là kẻ ngông cuồng chưa từng có từ xưa đến nay!
Tên cuồng đồ này vậy mà dám mắng chửi tất cả bọn họ!
Nói rằng họ là rác rưởi, là kẻ có tiếng mà không có miếng!
Bọn họ đã từng thấy kẻ điên, nhưng chưa từng thấy một kẻ cuồng vọng như vậy!
Châu Phong lửa giận sôi trào, sát khí đằng đằng!
Một người tung người nhảy lên lôi đài, lớn tiếng nói: “Vương Bác Thần, lên đài, cùng nhau sinh tử chiến!”
“Châu Phong đây muốn đánh chết anh!”
“Hay! Đại sư ca uy vũ!”
“Đại sư ca, đừng để thằng nhãi này chết quá dễ dàng!”
“Đại sư ca, tra tấn tên này đến chết đi!”
Đám người của Chính Khí Môn giận dữ ngút trời!
Vương Bác Thần quá ngông cuồng!
Chính vì sự ngông đó mà đã chọc giận tất cả mọi người!
Châu Phong, ba mươi tuổi đã tu thành đại tông sư, đây là thiên tài đỉnh cấp ở Nước R.
Hiện tại lại bị một kẻ ở rể sỉ nhục.
Đừng nói Châu Phong, ngay cả những người khác ở đây cũng giận dữ không thôi!
“Trần Hiểu Sinh tôi xuất đạo nhiều năm, trong mười năm tu thành đại tông sư, không biết đã gặp qua bao nhiêu hạng người cuồng vọng, không biết đã giết qua bao nhiêu đồ đệ to gan, nhưng cậu vẫn là người đầu tiên chọc giận tôi như thế!”
Trần Hiểu Sinh lạnh lùng nói.
“Rác rưởi.”
Vương Bác Thần cười lạnh, chậm rãi bước lên lôi đài.
“Mày!”
Trần Hiểu Sinh ho mạnh, tức giận đến run rẩy!
Ông ta đường đường là đại tông sư, lãnh đạo một tỉnh thấy ông đều phải khách khí làm sao, phó hội trưởng hiệp hội võ đạo ở Giang Nam lại bị người ta năm lần bảy lượt chọc tức, không ngừng kêu là rác rưởi, đây chính là nỗi nhục rất lớn!
Một đại tông sư khác tên Mã Thái Cực trầm giọng quát: “Vương Bác Thần, đây là gia giáo của cậu sao? Mặc dù chúng ta không phải đại tông sư thì cũng là tiền bối võ đạo, cậu nên kính sợ mới đúng! Nhiều lần nói chuyện với tiền bối như thế cậu biết sai chưa!”
“Rác rưởi.”
Vương Bác Thần hừ lạnh.
“Chán sống rồi!”
Mã Thái Cực đập bàn đứng dậy, tức giận không thể kiềm nổi.
Chương450
CHƯƠNG 450
Cho dù ông ta không phải đại tông sư gì cả, nhưng thân là tiền bối giới võ đạo, đi đến đâu những người khác đều phải nể mặt vài phần, huống chi ông ta còn là một vị đại tông sư.
Hiện tại lại bị một kẻ vai dưới vũ nhục bản thân ở trước mặt nhiều người như vậy, việc này thật sự đã khiến ông ta tức giận nổ tung!
Nếu không phải Châu Phong chiến đấu sinh tử với Vương Bác Thần, thì giờ phút này ông ta sẽ tiến lên xé xác Vương Bác Thần.
“Mày ngông cuồng cái gì? Công ty Hoa Nguyện bị thương hội Giang Nam phong tỏa toàn diện, chắc hẳn mùi vị không được dễ chịu đâu nhỉ? Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi mọi người, chắc là Châu đại tông sư có thể cho mày được thoải mái!”
“Trước mặt ba vị đại tông sư không cho phép mày cuồng vọng! Vương Bác Thần, chỉ cần mày dập đầu cầu xin tha thứ, thì sau khi mày chết đi chúng tao sẽ thưởng cho người nhà mày một cơ hội sống sót!”
Mấy ông lớn của thương hội Giang Nam lấy thế áp người, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
Hôm nay chỉ có để Vương Bác Thần quỳ đất cầu xin tha thứ, mới có thể cứu vãn được mặt mũi.
Nếu không kể cả khi giết Vương Bác Thần, có thể lập uy, song không thể cứu vãn được thể diện.
Dù sao, đêm nay thương hội Giang Nam liên nghị hiệp hội võ đạo Giang Nam, đây đều là tình cảnh trước nay chưa từng có ở Giang Nam Đạo.
Mặc dù giết chết Vương Bác Thần, người khác cũng chỉ nói là bọn họ lấy thế áp người, mặt mũi vẫn không được tốt cho lắm.
Nhưng chỉ cần Vương Bác Thần dập đầu cầu xin tha thứ, vậy thì không giống, bọn họ có thể đứng ở điểm cao đạo đức giết chết Vương Bác Thần, người khác còn có thể vỗ tay khen ngợi.
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Châu Phong, muốn để tôi động thủ giết anh ư, anh chưa đủ tư cách đâu, làm vậy sẽ bẩn tay tôi, anh tự sát đi.”
Cái gì!
Ánh mắt của mấy ông lớn thuộc thương hội Giang Nam giống như là muốn giết người, Vương Bác Thần vậy mà không thèm để ý tới bọn họ!
Ngay cả liếc cũng không thèm liếc bọn họ một cái!
Đó là một sự sỉ nhục cỡ nào chứ!
Mà lời nói của Vương Bác Thần lại dấy lên một hồi giận dữ!
Các ông lớn của thương hội Giang Nam tức giận đến mức ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Vương Bác Thần, một tên ở rể thế mà coi không bọn họ ra gì!
Khắp năm tỉnh ở Giang Nam Đạo còn chưa có ai dám coi bọn họ như không khí đâu!
Bọn họ dậm chân một cái, toàn bộ thương nghiệp của năm tỉnh Giang Nam Đạo đều phải run rẩy!
Bọn họ nói một câu, có thể phong sát một gia tộc, có thể làm cho một doanh nghiệp phá sản!
Hiện tại, bọn họ bị một tên ở rể phớt lờ!
Chết tiệt! !
Vương Bác Thần chắc chắn phải chết!
Công ty Hoa Nguyện không thể tồn tại nữa!
Nhưng so với sự tức giận của bọn họ, thì Châu Phong càng tức giận như muốn bùng nổ hơn!
Lửa giận trong ánh mắt anh ta dường như muốn thiêu đốt tất cả!