CHƯƠNG 331
Phần phật, phần phật!
Canh Phong giống như hổ thả về rừng, một lòng muốn tàn sát, nắm đấm vừa rơi xuống, lập tức khiến cho kẻ thù trọng thương hấp hối!
Anh ta đá tên lâu la cầm đầu đến hộc máu, đối phương hoàn toàn không có sức chống cự!
Giết giết giết giết giết!!!
“Trước mặt anh Vương mà cũng dám động đao kiếm, giết không tha!!”
Canh Phong quét sạch bốn phía, những sát thủ mà Cổ Thiên Hạc dẫn theo không yếu một chút nào, đều thuộc dạng giết người như ngóe bước ra từ Tam Giác Vàng, thế nhưng quả thật giờ phút này ở trước mặt Canh Phong chỉ là cừu non, còn chẳng cùng một đẳng cấp.
“Lý Kiệu, ông xuống âm tào địa phủ, quỳ xuống sám hối với mẹ tôi đi!”
Vương Bác Thần bước từng bước một về phía Lý Kiệu, đi một bước, khí thế mạnh mẽ hơn một phần.
Lý Kiệu chỉ cảm thấy như có một ngọn núi vô hình thật lớn đang đè xuống người mình, khiến ông ta không thở nổi!
“Mày, mày đừng đến đây!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lý Kiệu sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau. Ông ta muốn chạy trốn, khí thế của Vương Bác Thần quá đáng sợ, làm ông ta cảm giác như mình đang ở địa ngục, muốn chạy trốn, nhưng lại không có chỗ để trốn!
“Vương Bác Thần, giống ác ôn nhà mày, tao là bề trên của mày, tao là bác ruột của mày, cho dù tao có sai thế nào đi nữa, mày cũng không thể giết tao, mày như vậy là đại nghịch bất đạo! Mày sẽ bị trời phạt!!”
Lý Kiệu sợ hãi quát ầm lên, đụng vào cái ghế đằng sau mà như gặp phải ma quỷ, dường như Thần Chết đã đặt lưỡi hái lên cổ ông ta, có thể cướp mạng sống của ông ta đi bất cứ lúc nào!
“Bề trên?”
Vương Bác Thần cười, cười thật bi thảm, cười thật đau khổ, cười thật điên cuồng, cười đến mức lệ tuôn lã chã!
“Năm đó, lúc ông giết mẹ tôi, tại sao không nói rằng ông là anh trai của bà ấy! Năm đó, lúc ông đuổi giết tôi khắp nơi khắp chốn, tại sao không nói rằng ông là bác của tôi!! Bây giờ, ông hoảng, ông sợ hãi, thì lại là bề trên của tôi? Là bác ruột của tôi?!! Lý Kiệu, ông không đáng sống nữa! Ông xuống âm tào địa phủ, quỳ dưới chân mẹ tôi sám hối đi!!! Lý Kiệu, ông không đáng sống nữa!!!”
“Không, mày không thể giết tao!!”
Vương Bác Thần đến càng gần thì nội tâm của Lý Kiệu càng vụn vỡ, ông ta hối hận, sợ hãi, hoảng hốt. Ánh mắt ông ta đong đầy nỗi tuyệt vọng, dường như ông ta thấy được Thần Chết đang tiến lại gần mình!
“Vương Bác Thần, đừng giết bác, đừng giết bác, bác sai rồi, bác sai rồi, bác là bác của cháu, là bác của cháu đây mà. Bác tình nguyện quỳ trước mộ mẹ cháu để ăn năn, cháu tha cho bác đi, bác sai rồi, bác sai thật rồi!”
Lý Kiệu sợ hãi đến phát điên, ông ta quỳ dưới đất, van xin không ngừng, dập đầu không ngừng, nhận sai không ngừng!
Ông ta hối hận, tại sao không quỳ trước mộ Lý Kì, tại sao năm đó lại đánh mất bản thân vì lợi ích, dục vọng!
Nếu lần đó Vương Bác Thần đến, ông ta nhận sai ngay, vậy thì ngày hôm nay cũng không ra nông nỗi này.
“Muộn rồi!”
Chương332
CHƯƠNG 332
Vương Bác Thần đi đến trước mặt Lý Kiệu, khí thế trên người trào dâng tới đỉnh, chỉ một ánh mắt cũng có thể hù chết một người sống sờ sờ! Giờ phút này, dường như sát khí trên người anh đã hóa thành thực thể! Giờ phút này, dường như anh đã nắm quyền làm chủ đất trời, một lời phân định sống chết!
“Đừng giết bác, đừng giết bác, bác sai rồi, bác sai thật rồi. Bác là bề trên của cháu, bác là bác ruột của cháu, cháu giết bác là đại nghịch bất đạo, cháu giết bác sẽ bị trời phạt! Đừng giết bác, đừng giết bác mà. Bác đi sám hối với mẹ cháu, bác sẽ đi sám hối, bác tình nguyện dùng cả kiếp sau để chuộc tội, cháu đừng giết bác.”
Lý Kiện sợ đến mức bật khóc, sợ són ra quần, tuyệt vọng, đũng quần ướt đẫm một mảng! Ông ta không ngừng dập đầu, không ngừng xin tha!
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân sẽ có ngày hôm nay. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Vương Bác Thần sẽ dồn ép mình đến bước đường này!
Trước đó ông ta cho rằng, Vương Bác Thần hoàn toàn không phải là đối thủ của nhà họ Lý, cho dù có quen biết vài ba người thì cũng chỉ là con kiến với chút sức mạnh. Thế nhưng đến tận giờ phút này, ông ta mới cảm nhận được, Vương Bác Thần quá đáng sợ, anh thật sự có thể giết được ông ta!
Răng rắc!
Vương Bác Thần thẳng chân đạp lên đùi Lý Kiệu, tức giận giẫm đứt một bên chân của Lý Kiệu. Trong mắt anh, chỉ có sát khí, chỉ có cảm giác thỏa mãn khi được báo thù!!
“Bây giờ lại đem tình cảm ra nói với tôi?”
Vương Bác Thần cười đầy mỉa mai: “Lúc trước các người hại chết mẹ tôi, tại sao không nhớ đến tình ruột thịt? Mẹ tôi là em gái ruột của ông đấy, lúc thanh kiếm của ông xuyên qua người mẹ tôi, tại sao ông không nghĩ đến tình thân? Tại sao ông không nhớ ra rằng mình là anh trai ruột của bà ấy!!!”
Răng rắc!
Chân còn lại của Lý Kiệu cũng bị Vương Bác Thần giẫm đứt.
Lý Kiệu, ông hoàn toàn không xứng làm người!!!”
Đúng vậy, ông là súc sinh!
Tôi đã cho các người cơ hội, các người lại tin rằng mình có thể chơi đùa tôi đến chết, thế nên dùng trăm phương nghìn kế để nhổ cỏ tận gốc! Bây giờ không khử được tôi, ông lại lôi tình cảm ra nói với tôi, tình thân cái đếch!!!
“Ông cầu xin tôi ư? Ông nhận làm người thân tôi ư? Nếu Vương Bác Thần tôi, vẫn là tên đơn phương độc mã không có bất cứ chỗ dựa nào bốn năm trước, liệu ông sẽ nói chuyện máu mủ ruột già với tôi chứ? Vừa nãy ông còn phái người đi bắt vợ con tôi, ông lôi tình cảm ra nói với tôi? Lý Kiệu, ông không xứng!!”
Răng rắc!
Vương Bác Thần một phát đấm gãy cánh tay Lý Kiệu.
“A!!!”
Lý Kiệu đau đến mức chết đi sống lại, gân cổ gào thảm thiết, ông ta đau đến phát điên! Chẳng còn hơi sức đâu mà xin tha nữa!
“Mày dừng tay cho tao, Vương Bác Thần, Lý Kì đáng chết, nó là con gái của tao, tao muốn nó chết thì nó phải chết!! Mày không có tư cách báo thù!!”
Lý Thành giận dữ gào lên, thế nhưng ông ta lại không dám đến gần.
“Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, thằng nhóc này, mày cứ nhất quyết phải đuổi giết đến cùng ư? Dù sao nó cũng là bác ruột của mày, dù nhà họ Lý có thế nào thì cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ mày, sao mày cứ phải rũ bỏ tình cảm ruột thịt như thế?”
Chương333
CHƯƠNG 333
Thế nhưng vào lúc đó, một tiếng quở trách lớn vang lên!
Lý Thành lập tức lộ vẻ vui mừng!
Giới võ đạo, Thánh Long Đường, ba vị trưởng lão đến rồi!
“Lão Chu, mau cứu lấy con trai tôi, mau cứu lấy con trai tôi.”
Lý Thành nhìn thấy người tới, vội vàng kêu cứu, Lý Kiệu sắp bị Vương Bác Thần đánh chết rồi!
“Ông cứ yên tâm, nếu tôi đã tới, tất sẽ không trơ nhìn thảm án xảy ra.”
Tam trưởng lão của Thánh Long Đường, lão Chu khẽ gật đầu, nhìn về phía đầy tiếng la thảm thiết của đám hộ pháp trên mặt đất, quát lớn nói: “Nhà họ Lý là nhà mẹ đẻ của mẹ cậu, cậu hành xử thế này cậu thật là đại nghịch bất đạo! Cho dù ông ngoại và bác gái cậu có sai trăm nghìn lần đi nữa thì cũng là gút mắc của đời trước, cậu không có tư cách khoa tay múa chân ở đây. Mà dù họ sai thật nhưng hiện tại cậu cũng đã báo thù rồi, còn không mau dừng lại?”
“Tam trưởng lão, cứu tôi, mau cứu tôi.”
Lý Kiệu lớn tiếng kêu, ông ta muốn chạy, ông ta muốn chạy trốn, nhưng căn bản là không thể trốn thoát.
Vương Bác Thần là quỷ, đây nhất định là quỷ! Còn muốn giết mình, con mẹ nó đã khiến ta khổ sở như này!
“Vương Bác Thần, mày dám giết tao, mày sẽ phải chết, cả nhà chúng mày sẽ chết hết! Thả tao ra, tao có thể cầu xin lão Chu nể tình tao tha cho chúng mày một mạng!!”
Vương Bác Thần không thèm nhìn ông ta một cái, cầm lấy cánh tay còn lại của Lý Kiệu, trực tiếp bẻ gãy!
“A a a a…”
Lý Kiệu điên cuồng kêu gào thảm thiết.
Ông ta cho rằng, lão Chu tới, Vương Bác Thần sẽ không dám động thủ với mình, nhưng không ngờ rằng, Vương Bác Thần thế mà lại không thèm để lão Chu vào mắt.
“To gan!!”
Lão Chu nổi trận lôi đình, ông ta hét lớn, Vương Bác Thần đúng là không biết nể mặt ông ta gì cả, dám ra tay ngay trước mặt ông ta! Đúng là không xem ông ta ra gì mà!
“Tôi là tam trưởng lão của Thần Long đường, Chu Mộ, tôi ra lệnh cho cậu mau thả Lý Kiệu ra, nếu không cậu sẽ chết không có chỗ chôn! Hiện giờ nếu thả Lý Kiệu, sau đó dập đầu nhận sai với ông ngoại cậu, đồng thời tự chặt một tay, tôi sẽ suy xét mà tha cho cậu một mạng!!”
Vương Bác Thần căn bản chẳng hề để tâm đến ông ta, một chân đá bay Lý Kiệu: “Lý Kiệu, ông cho rằng chết, dễ dàng vậy sao? Tôi muốn ông phải sám hối đến chết ở trước mộ mẹ tôi cơ!”
Chu Mộ sửng sốt, lập tức nổi giận!
Vương Bác Thần còn không thèm nhìn ông ta lấy một cái, dám bỏ ngoài tai lời ông ta nói! Dám động thủ trước mặt ông ta!
Quả đúng là hoàn toàn không coi ông ta ra gì!
Thật là một tên nhóc ngông cuồng, huênh hoang kiêu ngạo!
Là cậu tự tìm đến cái chết!
“Tên nghịch tử, mau đi chết đi!”
Lý Thành tức giận đến mức cả người đều run lên, tim như bị dao cắt, có lão Chu ở đây mà Vương Bác Thần còn dám đánh Lý Thành đến tàn phế!
“Chó già, đừng nóng vội, giờ đến lượt ông!”
Vương Bác Thần bật cười như một tên ác ma, cười đến rợn người!
Chương334
CHƯƠNG 334
Canh Phong giải quyết nốt tên cuối cùng, sau đó bước tới, nhìn chằm chằm vào Chu Mộ nói: “Ông già, ông chắc phải có mấy cái đầu mới to gan đến vậy, dám uy hiếp cậu Vương đây! Mau quỳ xuống, tự chặt một tay và xin lỗi, nếu không, tôi sẽ diệt toàn bộ Thánh Long Đường chó má nhà ông!!”
Chu Mộ sửng sốt, sửng sốt đến đớ người!
Ông… mà lại bị một tên oắt con uy hiếp ư?”
“Thứ không biết sống chết, muốn ngông cuồng thì phải có vốn liếng để ngông cuồng! Ông đây nể tình các cậu còn trẻ, không định chặt đứt đường lui của các cậu, vậy mà các cậu lại không sợ chết, tự mình chui vào hang cọp! Cũng tốt, đã mười mấy năm qua ông đây chưa từng giết người, hôm nay, ông đấy lại quay lại nghề cũ!”
“Tứ đại hộ pháp của Thánh Long Đường nghe lệnh, phong tỏa nơi này, dù là ai cũng không được phép tới gần! Nếu cố ý xâm nhập nhà họ Lý, giết không tha!”
“Vâng!”
Chu Mộ Thần Châu, bốn người đàn ông trung niên lập tức điều động người đi đến.
Lý Thành nghiến răng nhìn về phía Vương Bác Thần, âm độc lên tiếng: “Thằng con hoang, định giết họ nhà Lý tao ư, mày xứng sao! Hôm nay, tất cả chúng mày đều phảichết! Đừng lo lắng, mẹ mày, con gái mày, kể cả mẹ vợ mày, rất nhanh sẽ xuống dưới tìm mày thôi!!”
Rầm!!
Bỗng!!
Một người trong tứ đại hộ pháp bay ngược từ ngoài vào, ngã rạp dưới chân Chu Mộ, tắt thở!
Cùng lúc đó một tiếng hô to vang lên.
“Tôi, chiến thần Chấn Thiên, Lâm Chấn Thiên, đã đủ tư cách diệt nhà họ Lý của ông chưa?”
Nhìn thấy người này, mặt mày đám người Chu Mộ lập tức biến sắc!
Họ hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông đang đi đến.
Chiến thần Chấn Thiên, anh ta, anh ta sao lại xuất hiện ở chỗ này!!
Trong lòng đám người Lý Thành không khỏi sợ hãi!!
Nhưng ngay sau đó, lại có một tên hộ pháp bay ngược vào, ngã xuống dưới chân Chu Mộ, lại tắt thở!
Chu Mộ lập tức quay đầu nhìn sang, một người thanh niên mặc đồ đen cầm đao đi vào.
“Tôi, chiến thần Thanh Phong, đã đủ tư cách giết họ nhà Lý của ông chưa?”
Ầm! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đám người Chu Mộ lại biến sắc!
Chiến thần Thanh Phong, Kiều Thanh Phong, tại sao anh ta cũng tới đây!!
Ba vị chiến thần lớn dưới quyền Thần Chủ đã tới đây hai vị, sao Vương Bác Thần lại quen biết với bọn họ!
Sao có thể có chuyện này!
Cả chiến thần Thanh Phong cũng xuất hiện!
Theo bước chân chiến thần Thanh Phong tiến vào, sắc mặt Chu Mộ trắng bệch như bức tượng thạch cao!
Nhưng đúng lúc này, xác của hai gã hộ pháp cuối cùng cũng bị ném xuống dưới chân ông ta!
Có người cười lạnh: “Tôi, chiến thần Trọng Thiên, có đủ tư cách để giết họ nhà Lý của ông không?”
Chương335
CHƯƠNG 335
Đoàng đoàng!
Như tiếng sét đánh ngang tai, khiến Chu Mộ hồn bay phách lạc, kinh sợ nhìn về phía Vương Bác Thần!
Trời ơi!
Chiến thần Trọng Thiên cũng đã tới rồi!
Ba vị chiến thần dưới quyền thần chủ đều tới đủ cả rồi!!
Ông ta rốt cuộc đã đắc tội với ai vậy chứ!!
Bùm!
Như là sấm sét giữa trời quang, hung hăng nện trên đầu Chu Mộ, khiến cho sắc mặt gã thay đổi thất thường!
Chiến thần tuyệt thế xuất hiện trong nháy mắt, tinh thần gã lập tức sụp đổ, cả người lập tức choáng váng!
Tứ đại hộ pháp chết trong nháy mắt!
Nhưng mà chuyện này không trọng yếu!
Tam đại chiến thần!
Tam đại chiến thần xuất hiện, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này? Sao bọn họ lại đối phó với nhà họ Lý!
Chu Mộ khiếp sợ, sắc mặt gã ảm đạm, hai tay bắt đầu phát run.
Đây là tam đại chiến thần dưới quyền Thần chủ!
Bọn họ xuất thủ, nhà họ Lý tất diệt!
Đáng chết, thật là đáng chết!
Nhà họ Lý lại dám đắc tội ba người bọn họ, đây khác nào tự mình đi tìm cái chết cơ chứ!
Tại sao gã lại đồng ý với Lý Thành làm cái gì. Tam đại chiến thần đã ra mặt thì cho dù có là Thánh Long Đường thì cũng không dám nói cái gì!
Chu Mộ hối hận vô cùng, nhưng mà đã quá muộn rồi!
Lý Thành sợ đến độ mặt không còn chút máu, gã thiên tính vạn toán thì cũng không tính đến trường hợp tam đại chiến thành sẽ ra mặt vì Vương Bác Thần!
Nên làm cái gì, gã nên làm cái gì bây giờ!
“Chuyện nhà họ Lý không liên quan tới tôi, tôi rút lui ngay đây! Tôi nguyện ý dâng lên tất cả tài sản của mình, bồi tội cho Thần chủ!”
Chu Mộ sợ hãi, vội vàng mở miệng xin tha. Mồ hôi lạnh chảy đầy trán, trong ánh mắt ngập vẻ sợ hãi!
Đùa cái gì thế này, tam đại chiến thần mà đã xuất thủ thì ai có thể ngăn cản được cơ chứ!
Đối nghịch với bọn họ thì đâu có khác gì tự tìm đường chết cơ chứ!
Gã phải rời đi ngay lập tức, lập tức xin lỗi Thần Chủ. Nếu không chắc chắn gã phải chết không nghi ngờ gì cả!
Huống hồ, ngoại trừ Thần chủ ra thì ai có tư cách để mà tam đại chiến thần đi đến tận nơi này cơ chứ!
Chuyện đã đến nước này thì việc Vương Bác Thần chính là thần chủ đến con heo cũng đoán ra được, Vương Bác Thần chính là Thần chủ đó!
Chu Mộ mới vừa rồi còn cao cao tại thượng, giờ khắc này lại trở nên vô cùng cung kính, hèn mọn dị thường.
“Loại giun dế như ông mà cũng xứng hay sao?”
Canh Phong cười nhạt.