CHƯƠNG 351
“Được.”
Vương Bác Thần gật đầu, đánh một quyền về phía người vệ sĩ, đồng thời đùi phải nâng lên, đánh vào vai của một vệ sĩ khác.
Sắc mặt của hai tên vệ sĩ đó lập tức thay đổi, tốc độ của đối phương quá nhanh, nhanh tới mức bọn họ không phản ứng kịp, nhanh tới nỗi bọn họ mơ hồ không nhìn thấy được động tác của đối phương!
Một cảm giác đau đớn ập thẳng đến, xương bả vai của vệ sĩ trong nháy mắt gãy nát, bị một đá này đập khụy xuống đất.
Một vệ sĩ khác bị đá ra ngoài, cơ thể nện thật mạnh lên vách tường, phát ra tiếng vang rất lớn.
“Cái gì!”
Hồ Thăng kinh ngạc, hai vệ sĩ này đã được anh ta bỏ ra một số tiền lớn để thuê về, chắc chắn có năng lực hơn người, vậy mà đến cả một chiêu của người ta cũng không đỡ được?
Sao có thể chứ!
“Anh chọc giận vợ của tôi!”
Vương Bác Thần nhìn về phía Hồ Thăng, đột nhiên đá một chân, tốc độ rất nhanh, Hồ Thăng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bản thân anh ta quỳ gối trên mặt đất, sau đó truyền đến một cơn đau đớn đến tận xương tuỷ!
“A a a!”
Hồ Thăng bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, hai chân anh ta bị đối phương đạp gãy!
“Quỳ xuống, xin lỗi!”
Vương Bác Thần nghiêm nghị nhìn về phía Chu Lam Lam, anh lạnh lùng quát một tiếng khiến Chu Lam Lam sợ tới mức run rẩy.
Sắc mặt của Chu Lam Lam lập tức trắng bệch, dưới tiếng quát lạnh lùng của anh, cô ta nhìn thấy trong cặp mắt đáng sợ kia phảng phất một biển máu, dường như có thể thấy được xác chất thành đống trong đôi mắt đó!
Cô ta sợ tới mức quỳ rạp xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
Sao lại có đôi mắt đáng sợ như vậy chứ!
Nó giống như là đôi mắt của quỷ!
“Xin lỗi, tôi sai rồi!”
Chu Lam Lam cúi đầu, cô ta sợ hãi, cô ta sợ đối phương sẽ thật sự giết chết cô ta!
Nhưng trong đáy mắt cô ta lại toát lên một tia căm thù.
Chờ đi, sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ trả thù bọn họ, sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ cho bọn họ biết chọc tới cô ta sẽ có kết cục thế nào!
Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Xe, cô phải bồi thường.”
Chu Lam Lam nghiến răng, nhưng không dám phản kháng gì: “Tôi… tôi sẽ bồi thường… tôi biết sai rồi.”
“Nhớ kỹ lời của cô nói.”
Vương Bác Thần liếc nhìn cô ta, anh không chút để ý mà bước đi, quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Hà, dịu dàng nói: “Thanh Hà, đi thôi.”
Khi Vương Bác Thần với Triệu Thanh Hà rời đi rồi, ánh mắt của Chu Lam Lam bây giờ đều tràn đầy sự oán hận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám đánh tôi, tôi sẽ không tha cho các người, chờ đó đi!”
“Lam Lam, mau gọi xe cứu thương cho tôi, chân tôi bị gãy rồi!”
Hồ Thăng đau tới nỗi mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, cơ thể cũng vô thức mà run run.
Chương352
CHƯƠNG 352
“Đồ vô dụng, sao anh không chết luôn đi! Chỉ là hai tên nhà quê của thành phố Hà Châu mà thôi cũng không đối phó được, giữ anh lại có ích lợi gì chứ!”
Chu Lam Lam ôm mặt, thở phì phò mà đạp vào Hồ Thăng, sau đó mặc kệ anh ta mà hung hăng rời khỏi.
“Thật tức chết mà, sao lại có loại người như vậy chứ.”
Triệu Thanh Hà bực tức càm ràm, ban đầu tâm trạng cô cũng không tệ lắm, nhưng đã bị Chu Lam Lam kia phá hủy hoàn toàn.
Vương Bác Thần an ủi cô: “Cái loại người như thế không đáng để em tức giận, em cũng đừng lo lắng, đập xe của chúng ta, cô ta nhất định phải bồi thường. Chuyện này em đừng quản, để anh xử lý.”
Triệu Thanh Hà gật đầu.
Lúc này, không ít người đã tới tiệc từ thiện, các nhân vật nổi tiếng trong các giới, nam nữ minh tinh, cơ bản đều đã tới đông đủ.
Thiên Đường Nhân Gian vốn dĩ đã được trang trí xa hoa, người tổ chức lại là nhà họ Chu đến từ Giang Nam, chính vì vậy nơi này được trang trí xa hoa lộng lẫy không khác gì cung điện.
“Ngài Vương, Triệu tổng, hai vị tới rồi.”
Ngô Kỳ Long cung kính chào hỏi, giọng điệu có chút lo sợ. Nhà họ Lý bị diệt vong khiến cho đám người bọn họ luôn trong trạng thái đề phòng lo lắng, sợ sẽ đắc tội Vương Bác Thần hoặc là Triệu Thanh Hà.
“Ông không cần để tâm chúng tôi, làm gì thì cứ làm đi.”
Vương Bác Thần thờ ơ nói.
Triệu Thanh Hà trừng mắt nhìn về phía anh, cười nói: “Ngô tổng, gần đây bên công ty có hạng mục gì tốt không? Chúng ta hợp tác cùng nhau.”
“Xin chào ngài Vương, cô Triệu Thanh Hà.”
Lúc này, Hồ Kiệt đi đến, trên khuôn mặt là nụ cười nịnh nọt: “Cô Triệu Thanh Hà, công trình của cô nếu có thiếu nhân lực thì cứ nói một tiếng, nhà họ Hồ chúng tôi có một đội kỹ sư, sẵn sàng cho cô mượn.”
Triệu Thanh Hà có chút ngại ngùng nói: “Hồ tổng, vậy tôi đây không khách khí, khi tiệc tối kết thúc, chúng ta bàn bạc một chút về hạng mục Tân Thành, tôi vừa hay có chút ý tưởng, anh giúp tôi qua cửa ải này nhé.”
Hồ Kiệt cẩn thận liếc nhìn về phía Vương Bác Thần, thấy anh không để tâm, ông ta vội vàng nói: “Đó là vinh hạnh của tôi, hy vọng cô Triệu Thanh Hà đây không chê tôi chướng mắt là được.”
Ngô Kỳ Long vội vàng lên tiếng: “Triệu tổng, tôi cũng có ít ý tưởng muốn cùng cô bàn bạc một chút, nếu không chúng ta hợp tác với nhau đi?”
Triệu Thanh Hà vui vẻ đồng ý: “Được, nhà họ Ngô của các người ở phương diện văn hóa và giải trí rất thạo nghề, nếu ông có thể bày mưu tính kế giúp chúng tôi, vậy thì không còn trở ngại gì rồi.”
“Các người trò chuyện đi, tôi đi dạo một chút.”
Anh biết nếu bản thân anh còn ở chỗ này, hai người kia sẽ câu nệ, vì vậy anh liền tạo cơ hội cho Triệu Thanh Hà, để ba người bọn họ có thể thoải mái trao đổi.
“Em bàn xong sẽ đi tìm anh.”
Triệu Thanh Hà cười cười, cô muốn đem ý tưởng của bản thân trở thành hiện thực thì nhất định phải hợp tác với nhà họ Ngô và nhà họ Hồ, bởi vì toàn bộ công trình quá lớn, một mình cô không cách nào làm được.
Làm người không thể quá tham lam, nếu không người khác sẽ không hợp tác cùng. Ví dụ như nhà họ Lý, ở nơi nào cũng muốn chiếm lợi về phần mình, đều muốn nhúng tay vào, hai gia tộc họ Hồ với họ Ngô cũng đề phòng như đề phòng lang sói.
Chương353
CHƯƠNG 353
Nếu nhà họ Lý không độc đoán như vậy, cũng sẽ không rơi vào tình thế hạng mục Tân Thành không một ai giúp đỡ. Triệu Thanh Hà nhìn thấy rõ được điểm này, do đó cô mới tính toán lôi kéo nhà họ Ngô với nhà họ Hồ.
Triệu Thanh Hà biết, con người có thể có lòng tham, nhưng không thể quá tham lam, đây là đạo lý mà từ nhỏ ba đã dạy cho cô.
Vương Bác Thần đi tới sảnh phòng khác, nhìn thấy một ông lão đang ngồi viết thư pháp, một đám người đang vây quanh, liên tục reo hò.
Vương Bác Thần cười cười nói: “Viết cũng được, nhưng vẫn còn thiếu chút cảm xúc, còn chưa đủ để treo trong nhà.”
Lời này vừa nói xong, có người lập tức đã không vui, lạnh lùng nói: “Tên nhóc như cậu thì biết cái gì về thư pháp chứ? Không hiểu thì đừng mở miệng nói bậy bạ, đại sư Miyamoto là bậc thầy thư pháp hàng đầu Nước J đấy.”
Người Nước J?
Vương Bác Thần điềm nhiên lên tiếng: “Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt.”
Đại sư Miyamoto nhíu mày liếc mắt nhìn anh một cái nói: “Nói thế, anh cũng hiểu thư pháp đúng không? Tới đây, tới đây, bút đưa cho anh, anh viết thử xem.”
“Thật không biết tự lượng sức mình, dám nói đại sư Miyamoto viết không đẹp, đại sư Miyamoto là người đứng đầu trong giới thư pháp Nước J, một bộ chữ của ông ấy bán được hai triệu đô la đấy!”
Một người trung niên mập mạp hừ lạnh nói.
“Tên nhóc này là ai vậy, dám ở chỗ này nói hươu nói vượn , không biết trời cao đất rộng. Đại sư Miyamoto cũng nằm trong danh sách những người nổi tiếng có tên tuổi trong số nhà thư pháp trên toàn thế giới đấy!”
“Haha, lần này có chuyện vui để xem rồi, chẳng lẽ anh ta không biết đại sư Miyamoto là ai sao?”
Rất nhiều thương gia giàu có bỗng trở nên vui vẻ, tên nhóc này là người đầu tiên dám ở trước mặt đại sư Miyamoto nói những lời như vậy!! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Thư pháp cũng chỉ là con đường nhỏ thôi, tôi cũng chỉ thuận miệng nói, các người cứ tiếp tục đi.”
Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, không có ý định cùng bọn họ tranh luận bất cứ vấn đề gì.
Chữ viết của ông lão này thật sự rất đẹp, bút pháp, xu thế, khí thế, và các đường nét của chữ viết cũng được thể hiện rất tinh xảo, quả thực rất rất đẹp, đúng là một vị đại sư thư pháp.
Ông lão này tự kiêu cũng không có gì quá đáng, với trình độ viết thư pháp này, nhìn khắp thế giới, có lẽ trong số những nhà thư pháp còn sống được biết đến với biệt tài “Hành thư” thì ông ta có thể được xếp vào top năm.
Với loại trình độ này, trong năm tỉnh Giang Nam đạo, ông ta quả thực là người đứng đầu trong lĩnh vực này, nhìn khắp buổi tiệc từ thiện tối nay cũng không có người nào có tư cách để bình phẩm.
Nhưng mà, vẫn còn thiếu một chút cảm xúc.
Hơn nữa, đỉnh cao của hành thư, từ khi nào đến lượt người nước J quyết định?
Vương Bác Thần cũng lười so đo với bọn họ, chuẩn bị rời đi thì lại bị đại sư Miyamoto cản lại.
Đại sư Miyamoto nói:””Thuận miệng nói? Người trẻ tuổi, Miyamoto Ichiro tôi đã tung hoành trong giới thư pháp nhiều năm như vậy, người viết thư pháp giỏi nhất của nước R các cậu là Chu Mộng cũng thất bại dưới tay tôi, cậu từ đâu đến mà có năng lực đánh giá chữ của tôi? Muốn rời đi cũng được, quỳ xuống, nói xin lỗi tôi, tôi cũng không tính toán với cậu. Cậu cho rằng, đại sư thư pháp dễ xúc phạm như vậy sao?”
“Ồ? Ông chắc chắn chứ?”
Chương354
CHƯƠNG 354
Vương Bác Thần cười, nhưng không phải là nụ cười thân thiện mà là cười châm chọc, cười chế nhạo!
Không che giấu một chút chế nhạo nào!
Chế nhạo một cách công khai!
‘Thật là một tên nhóc kiêu ngạo, ở trước mặt đại sư Miyamoto mà dám làm càn như vậy thì cũng thôi đi, còn dám chế nhạo, tự tìm cái chết mà!”
“Đại sư Miyamoto, ngài hãy để tên nhóc không biết trời cao đất rộng này viết, hôm nay nếu cậu ta không viết được gì thì cho cậu ta đẹp mặt!”
Một tên thanh niên lạnh lùng nói: “Tên nhóc, cậu có biết không, đại sư Miyamoto được nhà họ Chu chúng tôi bỏ ra số tiền rất lớn để mời tới, cậu lại dám khinh thường như vậy, tôi thấy cậu chán sống rồi! Đến đây, cậu đến đây viết đi, nếu cậu viết không bằng đại sư Miyamoto, thì Chu Đình tôi hôm nay tự mình phế một cái tay của cậu!”
Miyamoto Ichiro đem bút đặt ở bên trên giá, lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi, nói lung tung là phải trả giá rất đắt đấy, hôm nay nếu cậu không viết được chữ có thể vượt qua chữ của tôi, thì giới thư pháp nước R của các cậu phải ở trước mặt toàn thế giới nói xin lỗi tôi, thừa nhận thư pháp người nước R các cậu không bằng thư pháp của nước J chúng tôi.”
“Hahahaha.”
Vương Bác Thần đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Đây là sợ đến hoá điên rồi đúng không?”
“Chắc chắn là bị dọa sợ rồi, đúng là không biết tốt xấu.”
“Xem kìa, cậu ta muốn để lại một cái tay đấy à.”
Không ít người cười khinh bỉ nói lời chế giễu, bọn họ căn bản không hề tin một tên nhóc như Vương Bác Thần sẽ có thành tích gì trong lĩnh vực thư pháp.
Lời nói của Đại sư Miyamoto mặc dù khiến người khác khó chịu, nhưng thực lực của người ta ở đó, tên nhóc này lại nhất quyết muốn chết, dám khiêu khích đại sư Miyamoto, đúng là chán sống rồi mà!
Bọn người Chu Đình nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
Đại sư Miyamoto khinh thường nói: “Người trẻ tuổi, trong giới thư pháp, nước R các cậu hiện tại không được, nước R các cậu không có người!”
Vương Bác Thần không quan tâm, cầm bút lên, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, anh mở hai mắt ra, cả người đầy khí thế, vào thời điểm này bỗng nhiên thay đổi, dường như biến thành một người khác!
Ánh mắt!
Biểu cảm!
Toàn bộ tinh thần, tất cả đều thay đổi!!
Đột nhiên bút được đặt xuống!
Miyamoto Ichiro hơi sững sờ.
Giờ phút này, người trẻ tuổi này cho ông cảm giác thật sự khác biệt!
Trên người anh có một cảm giác không rõ là cảm giác gì, đúng rồi, đó là cảm giác của sách vận.
Giống như cảm giác người và bút hợp lại thành một!
Chu Đình giật mình!
Những người khác cũng kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần!
Chương355
CHƯƠNG 355
Tất cả mọi người đều cảm nhận được trên người Vương Bác Thần, giây phút này đã phát sinh thay đổi.
Giống như là cảm giác đó, loại cảm giác vô cùng kỳ diệu chỉ có thể hiểu không thể diễn tả bằng lời.
“Thiên nhân hợp nhất!!”
“Làm sao có thể chứ!”
Miyamoto Ichiro tự lẩm bẩm.
Không sai, thiên nhân hợp nhất!
Những người khác cũng giật mình, giờ phút này cảm giác Vương Bác Thần đem lại cho bọn họ chính là thiên nhân hợp nhất, người và bút hợp nhất!
Đột nhiên, khi luồng khí thế này đạt tới đỉnh điểm, bút trong tay Vương Bác Thần chợt đặt xuống!
Khi nét bút này chấm xuống trên mặt giấy, trong lòng mọi người nhất thời có cảm giác hồi hộp một chút, vậy mà trong vô thức, cảm xúc của họ đã đi theo nét bút này của Vương Bác Thần!
Bọn họ vội vàng nhìn trên giấy.
“Cũng là Hành thư!!”
“Cái gì, cậu ta lại muốn viết Hành thư trước mặt đại sư Miyamoto!!”
“Đúng là một tên nhóc kiêu ngạo.”
Rất nhiều người bị chọc cho phì cười, cái này đúng là không coi ai ra gì, gan to bằng trời mà!
Ở trước mặt đại sư Miyamoto, khiêu chiến bằng Hành thư? Chẳng lẽ không biết trong số những nhà thư pháp còn sống trên thế giới này, đại sư Miyamoto là người viết Hành thư đứng thứ nhất sao? Lại dám ở trước mặt đại sư Miyamoto múa rìu qua mắt thợ, thật là quá kiêu ngạo!!
Đây hoàn toàn không coi đại sư Miyamoto ra gì!
Miyamoto Ichiro cũng bị anh chọc cho tức điên, thật là một tên nhóc tự cao tự đại, dám ở trước mặt ta mà dám khoe khoang, đúng là chán sống rồi.
Cũng tốt, cũng tốt, hôm nay, ta sẽ nhân cơ hội này áp đảo toàn bộ giới thư pháp nước R, ở trước mặt thư pháp Nước J chúng ta, thư pháp nước R các người mãi mãi chỉ có thể đứng sau, các người không được, nước R các ngươi không có người tài!
Miyamoto Ichiro cười lạnh, ông muốn xem tên nhóc không biết tốt xấu này, có thể viết ra cái gì!
“Chữ Vĩnh? Anh ta cũng muốn viết “Lan Đình tập tự” sao?”
Chu Đình giật mình, Miyamoto Ichiro vừa mới viết “Lan Đình tập tự”!
Anh làm vậy là đang cố tình khiêu khích!
Khiêu khích với một bậc thầy thư pháp đẳng cấp thế giới!!
Thật là to gan!!
Nhưng mà giờ phút này, Miyamoto Ichiro lại ngây ngẩn cả người.
Không sai, ông nhìn Vương Bác Thần sử dụng ngòi bút như bay, trong nháy mắt liền ngây người ra!
Không chỉ ông mà những người thực sự hiểu thư pháp ở đây, vào giờ phút này cũng đều sửng sờ đến ngây ra.
Bọn người Chu Đình cũng sửng sốt, bọn họ nhìn thấy được biểu cảm giống như say mê từ trên mặt của Miyamoto Ichiro?
Có chuyện gì xảy ra vậy chứ!
Chu Đình nhỏ giọng hỏi: “Đại sư Miyamoto, ngài sao vậy, ngài…”