CHƯƠNG 56
Oành!
Lý Thành như bị sét đánh, nếp nhăn trên gương mặt già nua đều co giật hết cả lên: “Cái thằng nghiệt súc này, cái thằng nghiệt súc này, lại dám cáo mượn oai hùm lừa gạt chúng ta, ba muốn nó phải chết.”
Lý Trạch Hoa không kịp chờ đợi mà hỏi: “Ba à, tin tức có đáng tin không vậy?”
Lý Kiệu cười lạnh: “Tin tức từ dinh thống đốc truyền đến, tất nhiên là đáng tin rồi. Có lẽ thần chủ cũng bất mãn với sự vô lý của Vương Bác Thần, chính vì vậy mới có thể cho người truyền đến tin tức này, vận dụng quân đội để mình kết hôn, đây chính là điều kiêng kỵ, mà thần chủ nợ Vương Bác Thần ơn cứu mạng, cho nên không thể từ chối…”
“Con cũng điều tra ra rồi.”
Lý Trạch Hoa giơ điện thoại lên: “Nhà họ Triệu vẫn luôn không hài lòng với Vương Bác Thần, năm đó Triệu Thanh Hà chưa kết hôn mà đã có con, bị Nhà họ Triệu dắt đi trình diện với người dân thành phố, con gái của Vương Bác Thần cũng bị ngược đãi, người Nhà họ Triệu thiếu chút nữa là đã ép Triệu Thanh Hà chết rồi, Vương Bác Thần ngay cả rắm cũng không dám thả. Nếu như cậu ta là thần chủ thì lại không báo thù cho vợ con mình à?”
Lý Kiệu tức giận đến toàn thân run rẩy: “Cái thằng nghiệt chủng này dám lừa gạt chúng ta, Trạch Hoa, con lập tức liên lạc với người Nhà họ Triệu, để người Nhà họ Triệu ra tay, chơi chết đứa con gái của Vương Bác Thần, ba muốn để Vương Bác Thần sống không bằng chết.”
Lý Kiệu hung tợn nói: “Cái thằng con hoang tổ chức hôn lễ lần này đã dùng hết ân tình của thần chủ, chỉ cần chúng ta xử lý thỏa đáng thì thần chủ sẽ không trách tội, nhưng mà chuyện này không thể làm công khai được, phải để người Nhà họ Triệu ra tay, nhà họ Lý chúng ta chỉ đến hái quả thôi.”
Trên mặt Lý Trạch Hoa hiện lên một tia tàn nhẫn: “Còn có đám người Nam Cung Vũ, Tôn Minh, Ngô Tranh Vanh, Trần Phong lúc nãy cũng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nếu bọn họ biết tin tức này thì sẽ chấp nhận nỗi nhục nhã được à, nhất định sẽ chém Vương Bác Thần thành muôn mảnh.”
Lý Thành khen ngợi: “Trạch Hoa, liên lạc với những người này đi.”
Lý Trạch Hoa âm trầm, cười nói: “Chút nữa là cháu đã quên mất, cháu phải tạt máu chó vào mộ của Lý Kì, bây giờ cháu cho người đi làm.”
Mà lúc này ở trong lễ đường, đám người Ngô Tranh Vanh vẫn còn đang quỳ ở dưới đất, thở mạnh cũng không dám thở.
“Một đám ngu xuẩn.”
Hồ Lãm lạnh lùng châm chọc.
Hồ Kiệt đứng bên cạnh cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài, Lý Kiệu liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, hưng phấn nói cái gì đó, sau đó mang theo người nhà họ Lý rời khỏi, oán độc nhìn thoáng qua lễ đường.
Cái bọn nhà họ Lý ngu xuẩn, chẳng lẽ lại tự mình đi tìm đường chết?
Đến lúc này rồi mà bọn họ còn muốn trả thù nữa à?
Một đám ngu, không đi xem xem các người chết như thế nào.
Đúng lúc này, Hồ Kiệt nhận được tin tức ở trong nhà truyền đến, lập tức giật mình, sau đó bất động thanh sắc nhìn xung quanh.
Tin tức ở dinh thống đốc truyền đến chắc chắn là giả, tin tức này tất nhiên là do anh Vương đã sắp xếp, cố ý cho người nhà họ Lý xem.
Mình tận mắt nhìn thấy Canh Phong quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
Năm đó, nhà họ Lý đã hại chết mẹ của Vương Bác Thần, làm sao có thể bỏ qua cho nhà họ Lý dễ dàng như thế.
Bây giờ, hi vọng của nhà họ Lý lớn bao nhiêu thì tương lai nhà họ Lý sẽ thảm bấy nhiêu.
Nghĩ đến đây, Hồ Kiệt cảm thấy sợ hãi một lúc, vội vàng cảnh cáo người nhà tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù với Vương Bác Thần, nếu không thì nhà họ Triệu chết như thế nào còn không biết đâu.
Chương57
CHƯƠNG 57
Lúc này trên sân khấu, Dao Dao ôm một bó hoa, ăn mặc giống như là một cô công chúa nhỏ, giọng nói mềm mại: “Mẹ ơi, Vương Bác Thần, Dao Dao chúc hai người trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc.”
“Gọi là ba.”
Trần Ngọc lau nước mắt, vỗ nhẹ vào Dao Dao.
Dao Dao chu cái miệng nhỏ, không nói lời nào, bộ dạng vô tội đáng thương làm Vương Bác Thần đau lòng muốn chết đi được.
“Không sao, không sao.”
Vương Bác Thần ôm lấy Dao Dao.
Mình đã nợ con gái quá nhiều.
Đến bây giờ, con bé vẫn còn chưa chịu gọi ba.
Nhất là trước kia con gái bị Nhà họ Triệu khống chế, không biết cô bé đã chịu bao nhiêu tội.
Đến bây giờ, vết sẹo ở trên người cô bé vẫn còn chưa lành hẳn.
Triệu Hồng, sao tôi có thể tha thứ cho cô được!
“Cảm ơn Dao Dao.”
Triệu Thanh Hà hôn hôn Dao Dao.
Trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Mà lúc này, Lý Trạch Hoa đã cho người truyền tin tức từ dinh thống đốc cho người Nhà họ Triệu.
Triệu Long tức giận không thể kiềm chế: “Thì ra là vậy, dám làm nhục Nhà họ Triệu và chúng ta như thế, Vương Bác Thần, tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết.”
Triệu Hồng nói: “Để con sắp xếp người đến nhà trẻ, tìm cơ hội bắt con nhỏ đó về, con phải để Vương Bác Thần quỳ gối trước mặt con cầu xin tha thứ, con sẽ hành hạ con gái của nó chết ở trước mặt nó.”
Bà cụ Triệu âm trầm nói: “Bọn cháu gấp gáp làm cái gì, Vương Bác Thần đã từng cản đạn cho thần chủ, chúng ta phải lợi dụng một chút, chờ sau khi cái tên phế vật Vương Bác Thần đó không còn giá trị lợi dụng, muốn chơi chết cậu ta cũng không muộn, trước tiên phải gọi gia đình cậu ta về nhà.”
“Ngày mai bắt đầu đấu thầu dự án thành phố do thần chủ đề xuất có đúng không? Trước đó, chúng ta không có tư cách đấu thầu, bây giờ có thể lợi dụng mối quan hệ của Vương Bác Thần để có thể có được dự án mới.”
Đám cưới linh đình cuối cùng cũng đã kết thúc.
Vương Bác Thần mới là chú rể chân chính, đầu tiên đã làm các gia tộc đứng đầu ở thành phố Hà Châu như là nhà họ Lý, nhà họ Tôn, nhà họ Nam Cung, nhà họ Trần, nhà họ Ngô phải hoảng sợ, sau đó khi tin tức ở dinh thống đốc được truyền ra, hoảng sợ lại biến thành ghen tị, ghen ghét.
Mấy cậu chủ của gia đình giàu có hàng đầu bị đứa con rể là Vương Bác Thần dọa phải quỳ dưới đất, thậm chí Tôn Minh còn sợ đến tè ra quần.
Nhưng mà cuối cùng, Vương Bác Thần lại không phải là thần chủ, chỉ là đã từng cản đạn cho thần chủ, hôn lễ này chính là một lời hứa hẹn của thần chủ dành cho Vương Bác Thần.
Thế là ghen tị, chán ghét lại biến thành xấu hổ.
Đúng là xấu hổ.
Ngoại trừ nhà họ Hồ không có phản ứng, những gia tộc khác tức giận không thể chịu đựng được.
Nhất là mấy cậu chủ con nhà giàu lại quỳ gối với một tên đi ở rể, làm như vậy đã khiến những gia tộc lớn mất mặt.
Để bọn họ trở thành trò cười lớn nhất ở Hà Châu.
Chương58
CHƯƠNG 58
Nhất là nhà họ Lý lại quỳ gối dập đầu với Vương Bác Thần ở trước mặt nhiều người như thế, trở thành trò cười từ đầu đến cuối.
Đương nhiên ở hiện trường hôn lễ, bọn họ không tiện phát tát, nếu làm như vậy là không cho thần chủ thể diện.
Sau khi hôn lễ kết thúc, bọn người Vương Bác Thần về nhà. Triệu Thanh Hà cảm thấy mình như đang nằm mơ, tất cả mọi chuyện đến quá đột ngột.
Cô trở thành cô dâu được nhiều người chú ý, mà chồng của cô lại xuất hiện trong sự chú ý của mọi người, cầu hôn với cô.
“Bác Thần, mọi thứ đều là thật ư?”
Triệu Thanh Hà rơi nước mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
“Là thật.”
Vương Bác Thần hôn lên vầng trán trơn bóng của cô.
“Xấu hổ, xấu hổ quá đi.” Dao Dao vội vàng che mắt lại, nhưng mà đôi mắt to phía sau khe hở giữa ngón tay lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
“Xem như cậu đã qua cửa.”
Trần Ngọc ôm lấy Dao Dao, hừ một tiếng.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, bà cụ Triệu dẫn theo Triệu Long đến nhà.
Trần Ngọc vội vàng bỏ Dao Dao xuống đi mở cửa, kinh ngạc nói: “Mẹ, anh cả, sao hai người lại đến đây?”
Bà cụ Triệu vui vẻ cười như là một đóa hoa cúc: “Mẹ ấy à, đến đây đón mọi người về nhà.”
Nói xong, hai người lại đi vào nhà rồi tiếp tục nói: “Lúc trước, dưới cơn nóng giận bà đã đuổi mọi người ra khỏi gia tộc, cũng là vì tức giận Vương Bác Thần Phụ lòng Thanh Hà lâu như thế, còn chống đối với bà. Haiz, làm gì có người bà nào mà không thương cháu gái mình được chứ? Bây giờ thấy Thanh Hà sống tốt như thế, bà cũng không còn tức giận nữa, cho nên bà với bác cả đến đây muốn đón mọi người về nhà.”
Triệu Long cũng cười nói: “Đúng vậy đó, chúng ta là người một nhà. Thanh Hà, cháu bị Vương Bác Thần Phụ lòng nhiều năm như thế, đương nhiên mọi người phải tức giận thôi. Bây giờ đã tốt rồi, cậu ấy đã muốn sống một cuộc sống đàng hoàng, lại có thể bổ sung cho cháu một hôn lễ long trọng như thế, mọi người cần phải tức giận làm gì nữa?”
Nghe thấy lời này, hai mẹ con Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà không thể tin được đây là thật, bà cụ Triệu và Triệu Long lại đến đây vì chuyện này.
“Mẹ à, mẹ không cần, không cần phải vậy đâu, là do chúng con không hiểu chuyện…” Trần Ngọc kích động lắp ba lắp bắp, bà cụ đến nhà, đây chính là lần đầu tiên.
Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Cảm ơn bà nội, cảm ơn bác cả, cháu để mọi người nhọc lòng rồi.”
Vương Bác Thần lại không tin bọn họ sẽ có lòng tốt như vậy, anh lạnh lùng nói: “Nếu như mọi người là vì suy nghĩ cho Thanh Hà, vậy thì trả công ty Hoa Nguyên của ba vợ tôi lại đi.”
“Đừng có nói nhảm.”
Đến cùng, hai mẹ con Triệu Thanh Hà vẫn ngây thơ, luôn bị bà cụ chèn ép, bây giờ bà cụ bỗng nhiên lại hạ thấp mình đến đây, bọn họ lập tức không so đo những chuyện trước kia nữa.
Không ngờ tới là Triệu Long lại cười lên ha hả: “Lời này của Bác Thần rất đúng, mấy năm nay để Thanh Hà ở công ty chính là vì để học tập, có thể trở nên giỏi hơn, để điều hành công ty Hoa Nguyên. Bây giờ Thanh Hà đã trưởng thành rồi, bác cũng đã có thể yên tâm giao công ty Hoa Nguyên lại cho cháu, Hồng và Húc không học thành tài, cái nhà này còn phải dựa vào Thanh Hà cháu đây này.”
“Thật, thật ư?”
Tình thương đột nhiên lại xuất hiện làm Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc hoàn toàn mơ hồ.
Chương59
CHƯƠNG 59
Nhưng mà rất nhanh liền hiểu rõ đây cũng là bởi vì hôn lễ này tạo thành.
Bà cụ Triệu kéo tay Triệu Thanh Hà ngồi xuống rồi nói: “Thanh Hà à, bà nội biết năng lực của cháu mà, cái gọi là người tài luôn có nhiều việc phải làm. Trong mấy năm quá khứ, bà đối xử với cháu như vậy cũng là vì để rèn luyện cháu, cũng may là tính kiên nhẫn của cháu rất tốt, đã có thể rèn luyện được rồi. Haiz, bà nội vẫn cảm thấy đau lòng cho cháu.”
Vành mắt Triệu Thanh Hà đỏ hoe.
Cô căn bản không tin mấy lời vô nghĩa mà bà cụ Triệu đã nói.
Nhưng mà thông qua hôn lễ này, cùng với những chuyện trước mắt, cô đã biết được Vương Bác Thần chính là thần chủ.
Thế là cô cảm thấy mình không thể làm Bác Thần mất mặt được.
Cũng không dám tưởng tượng Bác Thần trở thành thần chủ đã trải qua bao nhiêu lần tử vong.
Bác Thần đã dùng mạng để đổi lấy vị trí thần chủ, cô không thể bởi vì mình mà khiến cho thành danh của Bác Thần bị tổn thất.
Huống hồ gì, nếu như tin tức này được truyền đi, những kẻ tiểu nhân chuyên nịnh bợ ở Nhà họ Triệu sẽ làm tổn hại thanh danh của Bác Thần.
Triệu Thanh Hà thầm nói với mình, không thể để Bác Thần biết được mình đã đoán ra thân phận của anh, càng không thể để đám người vô liêm sỉ Nhà họ Triệu biết thân phận thật sự của Bác Thần.
Cho nên, bây giờ mình nhất định phải tiếp tục giả vờ.
Lúc này, Triệu Long lại nghiêm túc nói: “Nhưng mà Thanh Hà à, bây giờ vẫn còn lại một cuộc kiểm tra cuối cùng, trước khi thần chủ chưa nhậm chức, không phải là dinh thống đốc đã nói thần chủ muốn xây dựng một tòa thành mới à? Ngày mai chính là ngày hội đấu thầu, mặc dù Nhà họ Triệu chúng ta trong mắt người bình thường là rất vẻ vang, nhưng mà vẫn không có tư cách tham gia hội đấu thầu, cho nên bài kiểm tra cuối cùng đó chính là cháu phải có được tư cách tham gia đấu thầu.”
Thấy bà cụ Triệu và Triệu Long tốt bụng như vậy, Trần Ngọc vội vàng đồng ý ngay: “Mẹ, anh cả, hai người cứ yên tâm đi, Thanh Hà nhất định có thể có tư cách tham gia đấu thầu mà.”
Bà cụ Triệu nghiêm túc nói: “Đây không phải là trò đùa, liên quan đến tương lai Nhà họ Triệu chúng ta, cũng liên quan đến tương lai của bản thân Thanh Hà, đương nhiên bây giờ Vương Bác Thần có quen biết với thần chủ, một cơ hội tham gia đấu thầu không thể làm khó được cháu.”
Triệu Thanh Hà suy nghĩ, ý chí chiến đấu sục sôi: “Bà nội, bà yên tâm đi, cháu nhất định sẽ có được tư cách tham gia đấu thầu.”
“Đủ rồi, đừng có giả mù sa mưa nữa, sẽ khiến người khác thấy buồn nôn.”
Vương Bác Thần cười lạnh.
Bà cụ Triệu cười khổ: “Thôi bỏ đi, nếu như Bác Thần đã không tin, thằng cả à, chúng ta đi thôi, nhưng mà công ty vẫn là giữ lại cho Thanh Hà.”
“Cậu ăn nói kiểu gì vậy, có giáo dục không thế!”
Trần Ngọc tức giận đánh Vương Bác Thần một cái.
Triệu Thanh Hà trách cứ: “Bác Thần, sao anh có thể nói như vậy được chứ, bà nội với bác cả cũng là có nỗi khổ tâm.”
Vương Bác Thần thở dài một hơi, mẹ vợ và Hà đã bị hai mẹ con này mê hoặc, bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng.
Nếu như bọn họ đã không tin mình, vậy thì cứ để cho bọn họ nhìn thấy rõ bộ mặt của người Nhà họ Triệu đi.
Chương60
CHƯƠNG 60
“Bà nội, bà đừng có tức giận, Bác Thần không phải là có ý này đâu.” Triệu Thanh Hà vội vàng giải thích cho Vương Bác Thần.
Cô cũng hy vọng hôn nhân của mình và Vương Bác Thần có thể nhận được sự chúc phúc của người nhà.
“Vẫn là Thanh Hà hiểu rõ lí lẽ, căn biệt thự ở khu Thiên Phủ do nhà họ Triệu tặng, bà sẽ cho người quản lý giúp các cháu. Các cháu chuẩn bị đi, sau khi có được giấy chứng nhận tư cách rồi thì liền chuyển qua, bà ở nhà chờ tin tức tốt của bọn cháu.”
Nói xong, bà cụ Triệu và Triệu Long liền đi khỏi.
Triệu Thanh Hà không vui: “Bác Thần, anh không nên nói bà nội như vậy.”
Vương Bác Thần bất đắc dĩ.
Trần Ngọc nói: “Bây giờ cậu liên lạc đi, mặc dù đã dùng hết ân tình của thần chủ rồi, nhưng mà tư cách để tham gia một buổi đấu giá chắc là không phải chuyện gì khó.”
“Được rồi, vậy để con đi hỏi một chú.”
Vương Bác Thần cũng không thèm quan tâm người Nhà họ Triệu đưa ra yêu cầu vô lý thế nào, chỉ cần mình có ở đây, Nhà họ Triệu không thể tạo nên sóng gió gì.
Có điều là mẹ vợ và Thanh Hà sẽ phải chịu khổ.
Nhưng mà cái này cũng không có cách nào khác.
Vương Bác Thần gọi điện thoại cho Tư Lam, nửa tiếng đồng hồ sau, có người gửi giấy chứng nhận tư cách tham gia hội đấu giá đến nhà.
Sau khi có được giấy chứng nhận, một cuộc điện thoại của Tư Lam làm con ngươi của Vương Bác Thần trong nháy mắt vằn lên tia máu, cả người phát lạnh.
Sát khí trong mắt bỗng nhiên lan tràn ra ngoài.
Ngay cả nhiệt độ xung quanh như giảm xuống máy độ.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương làm Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà run rẩy một cái, phát hiện Vương Bác Thần không thích hợp.
“Bác Thần, anh không thoải mái hả?”
“Anh không sao, anh đi ra ngoài một chút.”
Vương Bác Thần vội vàng thu lại sát khí, vẻ mặt âm trầm rời khỏi nhà.
Phần mộ của mẹ.
Bị người khác tạt máu chó.
Anh muốn đi giết người.
Triệu Thanh Hà cũng không suy nghĩ gì nhiều, vui vẻ gọi điện thoại cho bà cụ Triệu.
“Bà nội, cháu đã nhận được giấy chứng nhận có tư cách tham gia đấu thầu lần này, cháu chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ tham gia buổi đấu thầu, bà có còn gì dặn dò không ạ?”
Bà cụ Triệu ở đầu dây bên kia điện thoại cười nói với vẻ mặt nham hiểm: “Tốt tốt tốt, đúng là cháu gái tài giỏi của bà, để bà kêu Húc đến đó lấy giấy chứng nhận, cháu không cần phải tham gia đâu, cứ để cho Húc thấy chút việc đời đi.”
“Không cần cháu đi ạ?”
Ban đầu, Triệu Thanh Hà vui vẻ vô cùng, giờ lập tức cảm thấy thất vọng.
“Bà của con nói thế nào?” Trần Ngọc không kịp chờ đợi mà hỏi.
“Bà nội nói để Triệu Húc đi.” Triệu Thanh Hà mặt ủ mày chau đáp lời.