CHƯƠNG 811
Mặc dù vẫn có một số ít người trong lòng rất khó chịu, nhưng trước mắt xem ra cũng chỉ có thể nhịn.
“Đưa tên cặn bã này vào tù đi, để hắn không bao giờ được ra nữa.”
Triệu Thanh Hà chỉ vào Phó Bân, bây giờ cô đã không còn lương thiện, dễ bắt nạt như trước đây nữa.
Huống hồ loại cặn bã như Phó Bân đây, chết cũng không hết tội!
Bạch Lĩnh thận trọng nói: “Cậu Vương, cô Vương, nhà họ Bạch biết sai rồi, lần này tôi tới đây là để xin lỗi. Nhà họ Bạch tôi sẵn lòng nhường thị trường dược phẩm cho nhà họ Trần.”
Trần Ngọc thấy tình hình này thì khoé miệng hơi nhếch lên, ngạo nghễ nhìn lướt qua đám người nhà họ Trần, nhàn nhạt nói: “Các người giải tán hết đi, đây là bí mật thương mại.”
Thực ra trong lòng bà ta lúc này đang nghĩ: Bạch Lĩnh hạ mình thế này chắc chắn đã biết thân phận thế thân Thần chủ của Bác Thần, bây giờ không thể công khai thân phận của Bác Thần, không thể để người nhà họ Trần biết, nếu không sẽ gây rắc rối cho Bác Thần.
Vậy nên Trần Ngọc vô cùng biết ý mà giải tán người của nhà họ Trần, nhìn Vương Bác Thần với vẻ rất hài lòng, đúng là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thích.
“Bác Thần, các con nói đi, mẹ vào đây.”
Nói xong bà ngẩng cao đầu như khổng tước cao ngạo.
Chờ mọi người giải tán hết, Triệu Thanh Hà cố ý hù dọa: “Ông chủ Bạch, tôi nghĩ chắc ông đã đoán được thân phận của chồng tôi, vậy nên tôi hy vọng ông có thể giữ bí mật, nếu không ông không gánh nổi hậu quả đâu.”
Bạch Lĩnh sợ hãi, sắc mặt tái mét.
Sau khi ông ta bị Trần Thạch đánh gãy chân, khi về lại cho người khiêng đến xin lỗi Trần Thạch.
Bạch Lĩnh vẫn nhớ rõ ánh mắt muốn giết người của Trần Thạch, nhớ đến là toàn thân lại nổi da gà.
Giọng nói nham hiểm của Trần Thạch lại vang lên bên tai ông ta: “Trên thế giới có một tổ chức vô cùng đáng sợ tên là Thiên Tuyệt, mà ở Thiên Tuyệt, tôi thậm chí còn chẳng được coi là con kiến. Cậu Vương là chủ của tôi!”
Khi ấy Bạch Lĩnh suýt thì sợ chết khiếp, nên lúc này mới vội vàng chạy đến nhà họ Trần để xin lỗi.
Chỉ là ông ta đã hiểu sai ý của Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà sợ ông ta tiết lộ thân phận thế thân Thần chủ của Vương Bác Thần, còn ông ta lại tưởng Triệu Thanh Hà đang cảnh cáo ông ta không được tiết lộ thân phận chủ Thiên Tuyệt của Vương Bác Thần.
“Cô Vương yên tâm, dù cho tôi một nghìn lá gan, tôi cũng không dám tiết lộ thân phận của cậu Vương đâu!”
Bạch Lĩnh vội vàng đáp.
Đến Võ Tôn như Trần Thạch cũng chẳng là gì ở Thiên Tuyệt, thì ông ta là cái gì?
Triệu Thanh Hà hài lòng gật đầu, bất kể thế nào, chuyện Bác Thần là thế thân của Thần chủ nhất định phải giấu.
“Không còn việc gì nữa thì cút đi.”
Vương Bác Thần không kiên nhẫn nói.
Bạch Lĩnh vội vã đẩy xe lăn rời đi, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chương812
CHƯƠNG 812
“Bác Thần, sau này anh đừng tuỳ tiện sử dụng thân phận thế thân của Thần chủ nữa, nếu để lộ thì sẽ rất phiền phức.”
Triệu Thanh Hà lo lắng nói.
Nếu là một người phụ nữ bình thường, lúc này chắc chắn sẽ muốn mọi người trong thiên hạ biết chồng mình là thế thân của Thần chủ!
Chỉ mong lợi dụng thân phận này để vơ vét nhiều tiền hơn.
Nhưng Triệu Thanh Hà thì khác, cô cũng thiếu tiền, nhưng cô càng quan tâm đ ến sự an toàn của Vương Bác Thần hơn.
Thần chủ là ai? Thế thân của anh ta dễ làm chắc?
Có thể trở thành thế thân của Thần chủ thì phải chịu đựng biết bao khổ sở, phải chịu rất nhiều khổ cực mới đạt được yêu cầu này.
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Thanh Hà lại thấy xót xa.
“Còn nữa, có thể nói với Thần chủ rằng chúng ta không làm thế thân nữa được không? Em thật sự sợ một ngày nào đó phải đưa mẹ em và Dao Dao đi nhận tro cốt của anh, trở thành người nhà liệt sĩ.”
Nói xong nước mắt Triệu Thanh Hà tuôn rơi.
Anh hùng, đương nhiên được vinh quang.
Nhưng người nhà của anh hùng lại phải chịu rất nhiều đớn đau và sinh ly tử biệt.
Vương Bác Thần hoảng loạn lau nước mắt cho Triệu Thanh Hà, dịu giọng nói: “Đừng lo, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Khi thực sự nguy hiểm cũng không cần tới anh, anh chỉ diễn kịch thôi.”
Đương nhiên Triệu Thanh Hà không tin lời này.
Nhưng cô biết vinh dự của một người lính.
Cô chỉ có thể ôm chặt lấy Vương Bác Thần.
Ở nơi khác, sau khi Bạch Lĩnh ra khỏi nhà họ Trần thì vội vàng đi tìm Trần Thạch.
Bởi vì đi xin lỗi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà là cơ hội mà Trần Thạch cho ông ta. Nếu Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà không chấp nhận thì Trần Thạch sẽ không chút do dự tiêu diệt nhà họ Bạch!
“Trần Võ Tôn, cậu Vương và cô Vương đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.”
Bạch Lĩnh nhỏ giọng nói, thở mạnh cũng không dám.
Trần Thạch tát vào mặt Bạch Lĩnh, nói: “Nếu cậu Vương đã tha thứ cho ông thì tôi sẽ tha cho nhà họ Bạch của ông một mạng.”
Bạch Lĩnh cảm kích rơi lệ: “Cảm ơn Trần Võ Tôn, cảm ơn Trần Võ Tôn.”
Trần Thạch chế nhạo: “Người ông nên cảm ơn là cậu Vương! Cút!”
Bạch Lĩnh nào dám ở lại, vội vàng lật đật rời đi.
Trần Thạch lau mồ hôi lạnh trên trán, đằng đằng sát khí nói: “Nghiệt đồ Tôn Thế dám ra tay với Thiên Quân, gi3t chết hắn!”
“Vâng.”
Một giọng nói vang lên từ bóng tối sau lưng ông ta.
Trần Thạch thầm thở dài, trong lòng cảm thấy khá may mắn.
May mà mình nhận ra nhẫn của Thiên Quân, nếu không bản thân chết thế nào cũng không biết.
Chương813
CHƯƠNG 813
Trong Thiên Tuyệt, chỉ người được Thiên Quân đời trước công nhận và truyền thừa thì mới có thể trở thành chủ của Thiên Tuyệt đời mới.
Mà chiếc nhẫn trên tay Vương Bác Thần chính là biểu tượng cho thân phận của Thiên Quân.
Nhẫn Thiên Quân là bảo vật có linh tính, chỉ khi có được truyền thừa và công nhận của Thiên Quân đời trước thì mới có thể khiến nhẫn Thiên Quân nhận chủ. Nếu không dù thế nào cũng không thể đeo được nhẫn Thiên Quân lên tay.
Đồng thời, sau khi trở thành chủ của Thiên Tuyệt, chỉ khi chết mới có thể tháo nhẫn Thiên Quân xuống.
Vì vậy khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Vương Bác Thần lần đầu tiên, Trần Thạch đã biết anh chính là Thiên Quân đời mới của Thiên Tuyệt!
Là chủ của ông ta!
Nhưng Vương Bác Thần lại không quen biết bất kỳ ai trong Thiên Tuyệt.
Ông cụ ra đi đột ngột, chưa kịp nói cho anh công dụng của chiếc nhẫn này thì đã chết, vậy nên Trần Thạch nhượng bộ, Vương Bác Thần còn tưởng ông ta nhận ra thân phận Thần chủ của mình, vì thế không để bụng.
“Bác Thần, anh phải đến cuộc hẹn năm ngày của điện Huyền Hồ sao?”
Triệu Thanh Hà muốn ngăn Vương Bác Thần đến tỷ thí với những kẻ điên của Liên minh Y tế.
Đến bản thân Vương Bác Thần cũng đã nói cơ hội thắng không lớn, Triệu Thanh Hà càng không tin anh có thể thắng.
Vương Bác Thần nở nụ cười bất đắc dĩ: “Bắt buộc phải đi, anh đã đồng ý với sư phụ anh thì phải giúp ông ấy giải quyết chuyện này. Nếu không ông cụ sẽ chết không nhắm mắt.”
Triệu Thanh Hà cau mày: “Hay là anh đi xin phép Thần chủ xem có thể bảo Thần chủ ra mặt trấn áp cục diện không? Như vậy đám người của Liên minh Y học sẽ không dám làm loạn nữa.”
Vương Bác Thần cười bảo: “Không cần, anh có cách của anh. Hơn nữa, nếu lần này thắng, em muốn kinh doanh dược phẩm sẽ không có gì ngăn cản nữa.”
Khi hai người đang nói thì một người giúp việc của nhà họ Trần đi vào nói: “Ông chủ Bao muốn gặp hai người ạ.”
“Ông chủ Bao nào?”
Triệu Thanh Hà ngỡ ngàng, cô vừa mới đến, không quen biết ai ở đây.
“Là ông chủ Bao-Bao Đình Cẩn người đứng đầu về dược thương của Giang Nam Đạo.”
“Sao ông ấy lại tới đây? Chúng ta mau đi xem xem.”
Triệu Thanh Hà hết sức ngạc nhiên, Bao Đình Cẩn là người đứng đầu về dược thương Giang Nam Đạo, nhưng chúng ta không qua lại gì với ông ta, sao ông ta lại tới đây?”
Bao Đình Cẩn đến đây làm gì? Ông ta đến nhà họ Trần chẳng phải nên tới gặp ông ngoại sao?
Mặc dù cô có ý tưởng phát triển sang lĩnh vực y tế nhưng đến nay cũng mới chỉ là ý tưởng, chưa có kế hoạch cụ thể.
Loại bỏ ý tưởng này thì chỉ còn lại một khả năng.
Có thể Bao Đình Cẩn đã biết thân phận của Bác Thần, vậy nên tới để lấy lòng.
Nói cách khác, ông ta không rõ quan hệ của Bác Thần, bây giờ đến để thăm dò tin tức.
Chương814
CHƯƠNG 814
“Bác Thần, anh nghĩ Bao Đình Cẩn đến đây là vì đã biết thân phận thế thân Thần chủ của anh hay là thăm dò tin tức?”
Dù là gì thì cũng khiến Triệu Thanh Hà sinh lòng cảnh giác.
Thân phận thế thân Thần chủ của Bác Thần nhất định phải được giữ bí mật.
“Để xem ông ta nói gì trước đã, Thanh Hà, đây là cơ hội tốt để em học hỏi. Cáo già Bao Đình Cẩn này làm gì cũng đều có mục đích.”
Vương Bác Thần nói với vẻ bỡn cợt, với loại người như Bao Đình Cẩn, chỉ cần có manh mối nào đó thì ông ta sẽ suy đoán đủ kiểu, sau đó để lại cho mình một con đường lui.
Nếu đoán sai cũng không có hại, cũng chẳng có tổn thất gì.
Nếu cược đúng thì là cơ hội.
Người có thể lên tới vị trí đứng đầu về dược thương của Giang Nam Đạo.
Dù là tâm tư hay dũng khí thì đều không phải người bình thường có thể làm được.
Triệu Thanh Hà gật đầu, để xem Bao Đình Cẩn nói thế nào, nếu ông ta biết thân phận thế thân của Thần chủ Bác Thần thì sẽ cảnh cáo ông ta.
Nếu không biết, chỉ là thăm dò thông thì lại nói theo cách khác.
Tóm lại dù thế nào đều không thể khiến thân phận của Bác Thần bị lộ ra ngoài.
Khi hai người nói chuyện thì Bao Đình Cẩn đi vào.
“Cậu Vương, cô Vương, mạo muội làm phiền, xin hai người lượng thứ. Trong buổi giao lưu y dược tiếp đãi không chu đáo khiến hai vị chịu tủi nhục nên tôi tới đây để xin lỗi hai người, bởi dù sao tôi cũng là một trong những người tổ chức.”
Bao Đình Cẩn nói rất khéo, đồng thời cẩn thận quan sát thái độ của Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần.
Đối với người tinh ý như ông ta, từ những biểu hiện nhỏ của một người, ông ta cũng có thể đoán được đại khái ý của đối phương.
Triệu Thanh Hà cũng đang quan sát Bao Đình Cẩn, chỉ là so với ông ta thì cô non nớt hơn rất nhiều, hầu như điều gì cũng thể hiện hết trên mặt, cô nói với vẻ xã giao: “Ông chủ Bao khách sáo quá, là chúng tôi đã gây phiền phức cho ông.”
Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Triệu Thanh Hà, Bao Đình Cẩn biết đối phương vẫn đang đề phòng mình, Triệu Thanh Hà này vẫn chưa biết che giấu suy nghĩ của mình.
Nhưng ông ta lại chẳng thể nhìn thấu Vương Bác Thần, cảm giác có một áp lực vô hình khiến ông ta khá dè chừng.
“Là Bạch Lĩnh và Tôn Thế quá hung hãn, nếu là tôi thì cũng khó lòng chịu đựng.” Bao Đình Cẩn nói, đồng thời quan sát những biểu hiện nhỏ trên mặt Triệu Thanh Hà.
Tại sao lại quan sát Triệu Thanh Hà?
Bởi vì ông ta không nhìn thấu Vương Bác Thần, chỉ có thể thông qua vẻ mặt của Triệu Thanh Hà để phán đoán.
“Lúc đó tôi ở trong nên không biết bên ngoài có chuyện gì. Nếu biết thì sẽ không để họ gây chuyện như vậy. Bạch Lĩnh và Tôn Thế cũng coi như tự tìm rắc rối, tìm Trần Võ Tôn nhưng không ngờ Trần Võ Tôn lại quen biết hai vị, kết quả cuối cùng có thể nói là hả hê lòng người.”
Triệu Thanh Hà vô thức nhìn Vương Bác Thần, tưởng mình đã che giấu rất tốt, vẻ cảnh giác trong mắt càng rõ hơn, cô cười bảo: “Đó là làm xằng làm bậy thôi, chúng tôi không quen biết Trần Võ Tôn, có lẽ ông ấy cũng không muốn ỷ già ăn hiếp trẻ thôi.”
Chương815
CHƯƠNG 815
Không quen biết.
Vậy chắc chắn là quen biết, hơn nữa quan hệ còn không tệ.
Triệu Thanh Hà này đúng là vẫn quá đơn thuần.
“Vậy thì tôi đoán sai rồi.”
Bao Đình Cẩn cười, bỏ qua chủ đề này: “Thật ra hôm nay tôi đến là có một thắc mắc muốn hỏi hai người. Tôi chỉ nhớ trước khi Trần Võ Tôn tới, ba thần y Hồ Vụ, Tả Sướng, Triệu Linh đã đến, nhưng chuyện sau khi Trần Võ Tôn đi thì tôi chẳng thể nhớ được nữa, sau khi Trần Võ Tôn đi đã xảy ra chuyện gì, hai vị có biết không?”
Nói xong, Bao Đình Cẩn tiếp tục quan sát những biểu hiện nhỏ trên mặt Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà vô thức nhìn Vương Bác Thần, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô lại nhớ tới những gì Vương Bác Thần nói, Hồ Vụ hạ độc những người này khiến họ không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Vì vậy cô hơi ngừng lại một chút rồi nói: “Sau khi Trần Võ Tôn đi, chúng tôi cũng đi, không biết chuyện xảy ra sau đó. Chẳng phải ông chủ Bao vẫn ở đó ư? Chẳng lẽ lúc sau xảy ra chuyện gì?”
Đến lúc này về cơ bản Bao Đình Cẩn đã có được kết quả mình mong muốn, ông ta cười bảo: “Sau khi hai vị đi, tôi cũng có việc đi luôn, nhưng tôi nghe nói sáu thần y suýt nữa thì đánh nhau, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không biết. Tôi là dược thương mà, vậy nên muốn làm rõ có phải giữa mấy vị thần y đã xảy ra chuyện gì không vui hay không để chuẩn bị tinh thần. Haiz, thời buổi này làm ăn khó lắm, không cẩn thận là đắc tội người khác ngay.”
Vương Bác Thần thầm thở dài.
Không nỡ nhìn.
Cuộc đối đầu này bà xã anh thất bại hoàn toàn rồi!
Chẳng có chút cơ hội thắng nào cả.
Đúng lả khoảng cách giữa học sinh tiểu học và giáo viên.
“Ồ, nếu ông chủ Bao cũng không biết thì chúng tôi lại càng không biết rồi.”
Triệu Thanh Hà thầm thở phào, xem ra Bao Đình Cẩn chưa biết thân phận của Bác Thần, chỉ tới để thăm dò tin tức thôi.
Bao Đình Cẩn lại thuận thế nói tiếp: “Tổng giám đốc Triệu, không biết cô có hứng thú với y dược không? Nếu có hứng thú thì chúng ta có thể hợp tác.”
Một chút vui mừng thoáng qua trong mắt Triệu Thanh Hà, nhưng cô không thể hiện ra ngoài mà chỉ bảo: “Hiện tại công ty Hoa Nguyên vẫn chưa có kế hoạch về mảng này, nếu sau này có ý định thì hy vọng có thể có cơ hội được hợp tác với ông chủ Bao.”
“Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé.”
Mọi biểu cảm nhỏ và thái độ của Triệu Thanh Hà đều lọt vào mắt Bao Đình Cẩn.
Sau một vài câu hàn huyên nữa, Bao Đình Cẩn mời Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần tới tham gia hôn lễ của con trai mình.
Sau khi để lại hai tấm thiệp mời, ông ta đứng dậy ra về.
“Bác Thần, vừa rồi em không nói gì sai chứ?”
Triệu Thanh Hà vui vẻ hỏi.