Mục lục
Thần chủ bí ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương816

CHƯƠNG 816

Thấy cô tự tin như vậy, Vương Bác Thần thật sự không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của cô.

Thôi vậy, cứ để cô tiếp tục đơn thuần thế này đi.

“Không, em thể hiện rất tốt, chỉ là Bao Đình Cẩn quá gian xảo, mạnh hơn em nhiều.”

Triệu Thanh Hà vô thức gật đầu, sau đó chợt thấy câu này không đúng lắm bèn vội hỏi: “Chẳng lẽ em ứng đối sai à?”

Vương Bác Thần chỉ ra: “Đối với con cáo già như Bao Đình Cẩn, khi em nói chuyện với ông ta phải học cách che giấu suy nghĩ của mình.

Phải kiểm soát hành động, ánh mắt và những biểu cảm nhỏ vô thức, nếu không chắc chắn ông ta sẽ đoán được tâm tư của em, sau đó xác nhận suy nghĩ của chính mình.

Thương trường như chiến trường, nhất là gặp phải thương nhân như Bao Đình Cẩn, về cơ bản đều là bậc thầy về tâm lý học, vô cùng giỏi việc suy đoán tâm lý của người khác.”

“Vừa nãy em vô thức nhìn anh hai lần đã để lộ sơ hở. Sau đó Bao Đình Cẩn hỏi quan hệ của Trần Thạch và chúng ta, vẻ cảnh giác trong mắt em quá rõ ràng. Cuối cùng Bao Đình Cẩn hỏi lúc sau xảy ra chuyện gì, em lại hơi dừng một chút, tuy em không có cảm giác, nhưng với Bao Đình Cẩn thì đã đủ để có thể đoán được tâm lý của em rồi.”

Triệu Thanh Hà không khỏi tái mặt, cô cứ tưởng mình đã rất khôn ngoan rồi, không ngờ vẫn còn rất non và xanh!

Vương Bác Thần cười an ủi: “Đối phó với người như Bao Đình Cẩn, em không thể chơi trò tâm tư với ông ta, bởi em không thể chơi lại ông ta được đâu. Sau này ông ta còn dám thăm dò suy nghĩ của em thì đánh cho một trận là được, ông ta không dám nói gì đâu.”

Triệu Thanh Hà lườm anh, nghiêm túc nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thất bại.

Quả nhiên cô vẫn là lính mới, còn tưởng mình đã rất lợi hại rồi.

Vương Bác Thần không quan tâm đ ến những điều này, khi bạn có thực lực đủ mạnh, bất kỳ âm mưu hay quỷ kế đều sẽ trở nên vô ích.

Đây gọi là lấy một địch mười!

“Mẹ, chúng ta phải làm gì đây?”

Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Trần, Trần Hương Lan thật sự hoảng hốt, không có nhà họ Trần, bà ta chẳng là cái gì nữa cả.

“Nếu không vì con ngu xuẩn vội vàng thừa nhận, chuyện cũng sẽ không phát triển đến bước này.”

Tưởng Mẫn trừng bà ta: “Đợi tin tức của A Lai đi.”

Trần Hương Lan vội hỏi: “Mẹ, A Lai đi đâu thế? Ông ta sẽ không bỏ lại chúng ta rồi chạy mất chứ? Trạch Khôn đâu? Sao cũng không thấy cậu ta đâu cả.”

Trên khuôn mặt già nua của Tưởng Mẫn đầy sự độc ác, bà ta lạnh lùng nói: “Nếu Trần Quốc Vinh vô tình như thế thì đừng trách mẹ trở mặt! Bây giờ mẹ cho con biết, Trần Quốc Vinh không phải ba của con, ba ruột của con và Trạch Khôn tên là Hạ Thế Duệ . Bây giờ ông ấy đang rất phát triển ở nước ngoài, mấy năm trước có phái người liên lạc với mẹ.”

Trần Hương Lan ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhìn Tưởng Mẫn với vẻ khó tin.

Trong một thoáng, bà ta không thể tin đây là sự thật.

Bà ta không phải người nhà họ Trần?

Trần Quốc Vinh không phải ba ruột của bà ta?

“Mẹ, mẹ…”
Chương817

CHƯƠNG 817

Trần Hương Lan không ngừng run rẩy, tin tức này quá khiếp sợ với bà ta!

Bây giờ bà ta đã bốn mươi mấy tuổi, lại được mẹ ruột cho biết rằng ba ruột là người khác!

Tưởng Mẫn thù hận nói: “Từ sau khi mẹ gả vào nhà họ Trần, Trần Quốc Vinh vẫn luôn đề phòng mẹ, chưa từng cho mẹ đụng vào chuyện làm ăn, đề phòng với mẹ cả về tài sản! Ông ta bất nhân thì đừng trách mẹ bất nghĩa! Đây đều là lỗi của ông ta, nếu không vì ông ta vẫn luôn đề phòng thì mẹ cũng sẽ không ở bên Hạ Thế Duệ !

“Hừ, bây giờ đứa con hoang Trần Ngọc kia trở về, còn dẫn theo Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần. Trần Quốc Vinh muốn giao nhà họ Trần cho bọn họ, hoàn toàn không coi mẹ ra gì! Mẹ khổ cực nhiều năm như thế là vì cái gì? Quay đầu nhìn lại chẳng có gì cả, tại sao mẹ còn phải niệm tình chứ? Đây đều là lỗi của Trần Quốc Vinh, là ông ta ép mẹ!”

Trong mắt Tưởng Mẫn tràn đầy sự độc ác, nhưng bà ta lại cảm thấy mình không hề làm sai.

Dù năm đó giật chồng người khác, bà ta cũng không thấy bản thân có lỗi.

Trần Hương Lan không dám nói một lời, cũng thật sự không biết nên nói gì.

Bà ta mắng Triệu Thanh Hà là con hoang, mắng Vương Bác Thần là đồ tạp chủng, nhưng bây giờ bà ta mới biết, bà ta mới chính là con hoang!

Tưởng Mẫn hoàn toàn không thấy hối hận, dù đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng vì chăm sóc tốt, trên mặt cũng không có bao nhiêu nếp nhăn, cho nên trông không khác người bốn mươi năm mươi tuổi là mấy.

Bà ta cười lạnh lùng: “Đàn ông phụ nữ, ai không có nhu cầu? Mẹ là một người tự do, cả đời mẹ theo đuổi tự do, ở bên ai sinh con với ai đều là sự tự do của mẹ! Huống hồ năm đó mẹ đi tìm Hạ Thế Duệ đều là vì Trần Quốc Vinh bận rộn nên lạnh lùng với mẹ, mẹ cũng có nhu cầu, Trần Quốc Vinh không thể quan tâm mẹ thì sẽ có người khác quan tâm. Huống hồ mẹ và Hạ Thế Duệ mới yêu nhau thật lòng!

“Bây giờ, ba của con Hạ Thế Duệ phát tài ở nước ngoài, tài sản hơn sáu trăm nghìn tỷ, mạng lưới quan hệ rộng lớn, vinh quang trở về! Mẹ muốn khiến nhà họ Trần biến mất khỏi thế gian này!”

Trần Hương Lan nhìn mẹ với ánh mắt hoảng sợ, bà ta biết mẹ muốn nắm giữ nhà họ Trần, muốn lấy được tài sản của nhà họ Trần, nhưng lúc đó bà ta vẫn chưa biết thân thế của mình.

Bây giờ biết bà ta và nhà họ Trần không có quan hệ gì, mà mẹ của bà ta vẫn muốn tranh giành tài sản của nhà họ Trần, như thế…

Tưởng Mẫn lạnh lùng nhìn bà ta, cười khẩy: “Con đoán không sai, mẹ muốn chiếm đoạt tất cả tài sản của nhà họ Trần, sau đó đưa cho Hạ Thế Duệ .”

Nói đến đây, Tưởng Mẫn cắn răng nghiến lời: “Đều tại hai đồ tạp chủng Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần phá hoại chuyện tốt của mẹ, nếu không thêm một năm nữa là mẹ sẽ thành công rồi! Dù bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chiếm đoạt, nhưng mẹ đã nắm giữ được không ít. Hạ Thế Duệ đã trở về nước, đây là món quà mẹ tặng cho ông ấy!”

Trần Hương Lan cảm thấy vô cùng sợ hãi!

Điên rồi, mẹ điên rồi!

Nỗi sợ hãi từ sâu thẳm tâm hồn ăn mòn trái tim Trần Hương Lan.

Trần Hương Lan kinh hãi nhìn mẹ mình, không dám tin người độc ác này lại là mẹ của mình. Mà mẹ lại hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai, còn nói rất hùng hồn!

Bà ta và Trần Ngọc không hoà hợp chỉ là ghen tỵ đơn thuần, không có suy nghĩ gì khác.

Cho dù bắt cóc Trần Yên Nhiên thì cũng chỉ là muốn đối phó với Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần, sau đó đuổi Trần Ngọc khỏi nhà họ Trần.
Chương818

CHƯƠNG 818

Nhưng bà ta chưa bao giờ muốn phá huỷ nhà họ Trần!

“Mẹ, điều mẹ nói là thật sao?”

Hai chân Trần Hương Lan khẽ run lên, thậm chí bà ta còn không dám nhìn vào ánh mắt đầy ác ý của mẹ mình.

Khuôn mặt Tưởng Mẫn đầy vẻ thần thánh, bà ta nói với vẻ đương nhiên: “Những gì mẹ nói đương nhiên là thật rồi. Thứ đã không có được thì vì sao không phá huỷ mà phải giữ lại cho người khác? Người sai là Trần Quốc Vinh, vì sao mẹ phải trả giá cho lỗi sai của ông ta? Vì sao mẹ phải chịu uất ức?”

“Đồ ngốc như con sao xứng làm con gái của mẹ? Hừ, lần này mẹ tha cho con, sau này còn vô dụng thế nữa thì mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con! Còn nữa, mấy ngày nữa con đi cầu xin Trần Quốc Vinh đi, trông ông ta có vẻ cứng rắn nhưng thực tế lại mềm lòng, chỉ cần con cầu xin thì ông ta sẽ tha thứ cho con.

Trần Hương Lan không dám nói hay nhìn vào mắt mẹ.

“Đi đi, hôm nay Hạ Thế Duệ về nước, gia đình chúng ta cũng nên đoàn tụ, nếu không vì ông già Trần Quốc Vinh kia mãi không chết thì gia đình chúng ta đã đoàn tụ từ lâu rồi.”

Tưởng Mẫn hơi thất vọng với biểu hiện của Trần Hương Lan, không nói nhiều nữa.

Trần Hương Lan đi theo, những lời vừa rồi của mẹ khiến thế giới quan của bà ta sụp đổ.

Sâu trong lòng bà ta chỉ còn lại một giọng nói: Trần Hương Lan, mày mới là con hoang, mày mới con hoang thật sự.

Ở nơi khác, Triệu Thanh Hà đang nói chuyện với Vương Bác Thần: “Vừa nãy chúng ta cũng hơi bốc đồng, thứ ông ngoại muốn là niềm vui hạnh phúc gia đình, chúng ta nên khuyên ông ngoại, đừng đuổi bà ngoại và những người kia khỏi nhà. Người thân đã đấu tranh nội bộ thế này, bây giờ chắc chắn trong lòng ông nội rất buồn.”

Triệu Thanh Hà điều gì cũng tốt, chỉ có quá lương thiện.

Vương Bác Thần an ủi: “Đừng lo, nếu ông đã đưa ra quyết định như vậy thì chắc chắn ông cũng có cân nhắc của mình. Một thời gian nữa, chỉ cần phía Trần Hương Lan nhận sai thì sẽ không có chuyện gì.”

Triệu Thanh Hà cười khổ: “Anh có cảm thấy bây giờ em đã trở nên khác trước không? Em cảm thấy mình trở nên hơi xấu xa rồi.”

Vương Bác Thần nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Em không thay đổi, là lòng dạ bọn họ độc ác. Nếu em thế này đã là xấu thì trên đời chẳng có ai là người tốt cả.”

Triệu Thanh Hà suy nghĩ một lát rồi bảo: “Em nghĩ chuyện này chủ yếu vẫn nằm ở chúng ta, chắc chắn ông ngoại đang chờ chúng ta nói giúp. Ông già rồi, nên để ông được hưởng niềm vui gia đình. Chúng ta còn trẻ, chịu một chút uất ức cũng không sao, dù sao cũng không thường xuyên ở đây mà.”

Vương Bác Thần thở dài bất đắc dĩ, không ngăn cản.

Đây là bản tính của Triệu Thanh Hà, luôn nghĩ tốt cho người khác.

Nhưng nếu Triệu Thanh Hà không lương thiện thế này thì sao anh có thể sống được đến bây giờ?

Điều anh bảo vệ chẳng phải chính là lòng tốt của Triệu Thanh Hà sao?

Anh đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã làm sai, bản tính của Triệu Thanh Hà là như vậy, lúc trước bị người nhà họ Triệu ức hiếp như thế cũng không thấy cô bắt nạt ai.

Anh muốn khiến Triệu Thanh Hà trở nên cứng rắn hơn, không còn quá lương hiện nữa, bây giờ anh mới nhận ra có thể mình đã sai.

Lương thiện là bản tính của Triệu Thanh Hà, không thể thay đổi!

“Thanh Hà, em quá tốt bụng, em muốn làm gì thì làm đi.”
Chương819

CHƯƠNG 819

Vương Bác Thần thay đổi một số quyết định của mình.

Triệu Thanh Hà ngẫm nghĩ rồi nói: “Tốt bụng không có gì sai cả, dù sao cũng hơn là độc ác. Độc ác và nhân từ là lựa chọn của bản thân em, không liên quan đến người khác. Hơn nữa, em cảm thấy làm như vậy khiến em rất vui.”

Trong đầu Vương Bác Thần đột nhiên chấn động.

Trong vô hình dường như đã đột phá một gông cùm nào đó.

Làm chuyện tốt, không đòi hỏi công danh!

“Người nào mà to gan thế, lại dám đến Điện Huyền Hồ khiêu chiến với sáu vị Thần y!”

Trong giới y học Ma Đô, thông tin về cuộc hẹn năm ngày ở Điện Huyền Hồ cũng lan truyền nhanh chóng, lập tức bùng lên một làn sóng lớn.

“Khiêu chiến sáu vị Thần y? Không cần mạng luôn à? Ai mà không biết, họ là sáu Thần y cao quý của nước R? Ai dám khiêu chiến với họ thế? Ai mà ngông cuồng như vậy?”

“Hừ, tôi sùng bái nhất là một thánh sáu thần. Thánh y ngày nay là Hoa Mạnh Trường lúc này đã ở ẩn, không biết đang ở nơi nào. Sáu vị Thần y với y thuật có một không hai, làm nghề y cứu người, muốn nổi tiếng đến điên luôn rồi ư?”

“Mẹ kiếp, không nhịn nổi, sáu vị Thần y là trụ cột của giới y học nước R chúng ta. Bây giờ, có người khiêu chiến uy quyền của họ, đây chẳng khác gì đánh vào mặt nước R chúng ta cả!”

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, các bên truyền thông tranh nhau đưa tin, muốn biết rốt cuộc là ai, dám to gan lớn mật, mạo hiểm khiêu chiến với sáu vị Thần y như vậy.

“Thời gian vào ngày mười tháng năm, tôi chắc chắn phải đến xem thử, ai muốn khiêu chiến với sáu vị Thần y. Tôi phải xem thử, kẻ ngang ngược đó chết như thế nào.”

“Phía bên Điện Huyền Hồ đã ra thông báo, tới lúc đó chỉ đón tiếp năm trăm người, sẽ không phát sóng trực tiếp với bên ngoài.”

“Vì sao không phát sóng trực tiếp? Nên công bố cái tên ngông cuồng đó để chúng ta biết rốt cuộc là ai mà vô liêm sỉ như vậy chứ!”

“Không phát sóng trực tiếp với bên ngoài là đúng. Khi thi đấu y học, chắc chắn không ít người có y thuật cao siêu, một khi bị lộ ra ngoài, đây chính là tổn thất của nước R chúng ta. Không cần lo lắng, sáu vị Thần y sẽ không thất bại đâu. Chọn đại một người, cũng có thể đánh thắng bất cứ ai!”

“Đáng tiếc, chúng ta không có diễm phúc thưởng thức màn thi đấu y học này, thật muốn xem thử phong thái của sáu vị Thần y mà!”

“Trong trận thi đấu này, hẳn là sẽ xuất hiện một vài bí thuật đúng không? Thật khiến người ta mê mẩn mà!”

Chỉ trong chốc lát, khắp các con ngõ, đường phố nước R và các trang truyền thông internet đều bàn tán xôn xao về vấn đề này.

Vô cùng mạnh mẽ, nhiệt tình, có thể so với chuyện Thần chủ một mình rút lui khỏi các nước ngày đó!

Đọc tin tức trên mạng, Triệu Thanh Hà lo lắng vò đầu bứt tai, ngay đến cả chuyện bên phía công ty Hoa Nguyên cũng không có tâm trí quan tâm. Cô đã giao hết lại cho Lan Tầm, chuyện công việc thì giao lại cho Lão Ngũ.

“Bác Thần, không được thì chúng ta nhận thua đi, từ bỏ đi anh. Sáu vị Thần y không phải là những người anh có thể khiêu chiến đấu. Hơn nữa, cho dù là thắng hay thua, chúng ta cũng không chiếm ưu thế.”
Chương820

CHƯƠNG 820

Vương Bác Thần lắc đầu, nói: “Thi đấu y học không phải là chuyện quan trọng, quan trọng nhất là chỉnh đốn và hợp nhất giới y học, đây mới là mục đích thật sự, cũng là lời hứa của anh với ông cụ năm đó. Nếu cứ để mặc sáu người họ tiếp tục làm loạn, giới y học nước R sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.”

“Em không cảm thấy, giới y học nước R bây giờ chỉ còn lại một thánh sáu thần ư? Không có người mới xuất hiện, giới y học khó có thể tiếp tục, đây chính là cục diện khó xử nhất lúc này. Hiện giờ, vẫn còn một thánh sáu thần chống đỡ, nhưng đến khi họ mất thì sao? Sợ là đời sau sẽ hoàn toàn bị đứt đoạn.”

Triệu Thanh Hà cũng biết có khuyên cũng khuyên không nổi Vương Bác Thần, cho nên chỉ lo lắng nói: “Thế để em đi cùng anh, nếu anh bị thương, em cũng có thể chăm sóc, nếu không, em không yên tâm.”

Vương Bác Thần cười, nói: “Em đừng lo lắng, thi đấu y học không đáng sợ như em nghĩ đâu. Chỉ là so xem dùng thuốc như thế nào, y thuật của ai cao minh hơn, khác hẳn với đánh nhau. Em đi, ngược lại sẽ khiến anh không tập trung. Huống hồ, bây giờ công ty Hoa Nguyên đang ở thời điểm phát triển quan trọng. Phía bên nhà họ Trần cũng cần em xử lý, so với anh, em còn bận hơn. Em cứ coi như anh ra ngoài du lịch, chưa đến hai ngày sẽ về.”

“Thế thì để thư kí Tư và Tiểu Canh đi cùng anh, em sẽ đi tìm họ, nếu không em thật sự rất lo lắng. Nói như thế nào, Thư ký Tư cũng là thư ký của Thần chủ, cũng là nữ Nguyên soái đầu tiên của nước R, những người trong giới y học ít nhiều cũng sẽ nể mặt cô ấy. Canh Phong biết đánh nhau, chẳng may có người gây khó dễ cho anh, Canh Phong cũng kịp thời giúp đỡ.”

Lần này, Triệu Thanh Hà không hề nhượng bộ.

Trước đây, khi Vương Bác Thần ra trận, cô chỉ có thể lo lắng, không làm được gì cả.

Bây giờ, tốt xấu gì cô cũng quen biết Tư Lam và Canh Phong, có thể biết thông tin của Vương Bác Thần mọi lúc mọi nơi.

Chuyện thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ đã lan truyền xôn xao, cả nước đều biết.

Ngay đến cả Quốc chủ Hàn Đỉnh cũng biết chuyện này.

Bộ trưởng Võ bộ Quách Đỉnh, Tể tướng Nguyễn Văn Việt, Cục trưởng Cục cảnh sát nước R – Triệu Hoa Cường và Chiến thần Hồ Quốc Trụ cũng được Hàn Đỉnh gọi đến, cùng trao đổi về chuyện này.

“Các ông có ý kiến gì về chuyện thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ , nói thử tôi nghe xem.”

Hàn Đỉnh mời mọi người ngồi xuống, nhưng vẻ mặt không hề nghiêm túc, ngược lại có biểu cảm xem kịch hay.

Những năm nay, giới y học quả thật khá hỗn loạn, nhưng đám người điên đó không dễ quản lý, cũng không thể nhúng tay vào.

Minh chủ Liên minh y học – Hoa Mạnh Trường lại mất tích, không ai biết tung tích của ông ấy, Hàn Đỉnh cũng rất đau đầu về chuyện này.

Những người còn lại, mặc dù có suy nghĩ muốn cười, nhưng đều nhịn xuống, chỉ một mình Chiến thần Hồ Quốc Trụ thoải mái bật cười ha hả, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông đồng hồ, nói: “Ha ha ha, cái này vừa nhìn đã biết là chữ viết tay của Vương Bác Thần lão đệ, cũng chỉ cậu ấy mới quyết đoán như thế này. Một người đấu với sáu Thần y, sắp có kịch hay để xem rồi, ha ha ha.”

Hàn Đỉnh trừng mắt nhìn ông ta, tức giận nói: “Tìm ông đến đây là để hỏi suy nghĩ của ông, chứ không phải để ông làm trò cười.”

Nguyễn Văn Việt lộ ra nụ cười giống như hồ ly già: “Cũng không phải là chỉ làm trò cười, Quốc chủ, ông cảm thấy trận đấu này, ai sẽ thắng?”

Hàn Đỉnh hớn hở nói: “Ngược lại, tôi hi vọng Bác Thần có thể thắng. Nhưng mà tôi thấy lần này, e là Bác Thần sẽ phải chịu chút khổ cực rồi. Mặc dù sáu tên đó có tính cách kỳ quặc, không phải người, cũng chẳng phải ma, nhưng về phương diện y thuật, ngoài Hoa Mạnh Trường thì e là không ai có thể áp chế được họ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK