CHƯƠNG 361
Chu Đình lạnh lùng nói: “Tôi nể anh cũng là một người có tài, cho anh một cơ hội giải thích, nhưng anh lại không biết hối cải, tự tìm đường chết!”
Chu Lam Lam vốn đã rất oán hận Vương Bác Thần, bây giờ còn tìm được cái cớ, không giữ tí hình tượng nào mở miệng chửi: “Anh ngông lắm mà phải không? Có biết đây là địa bàn của ai không? Lúc nãy anh còn dám đánh tôi? Bây giờ tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết! Anh, phế hắn trước!”
Chu Đình sắc mặt vô cùng khó coi.
Lần thứ hai! !
Đây là lần thứ hai anh ta không cho hắn ta mặt mũi!!
Hắn ta đường đường là con trai trưởng của nhà họ Chu, chưa từng có người nào không thèm cho hắn ta mặt mũi như thế này!! Đây là lần đầu tiên có người hai lần liên tiếp không cho hắn ta mặt mũi!!
“Cậu Chu, tôi thấy không cần khách sáo đâu, đánh cho nhừ tử rồi ném ra ngoài, dám ở đây trêu ghẹo phụ nữ, tự mình tìm đường chết cũng đừng trách ai.”.
“Đánh gãy tay chân thôi, mọi người đều đã thấy, không cần điều tra thêm.”
Vài người phía sau Chu Lam Lam nói.
Chu Đình thở dài một cách giả tạo, làm bộ làm tịch nói: “Nếu mọi người đều cho là như thế thì được thôi, tôi sẽ nghe lời mọi người. Người anh em, là do anh làm chuyện sai trái, tôi đã cho anh một cơ hội, anh tự tìm đường chết không thể trách người khác. Đánh gãy tay chân anh coi như là một bài học, sau này đừng tái phạm nữa.”
Vương Bác Thần thậm chí không nhìn hắn ta lấy một cái, mà là nhìn Dạ Anh Thư, bình tĩnh nói: “Cô chắc chắn chứ?”
Dạ Anh Thư khiêu khích nhìn Vương Bác Thần chớp mắt.
“Còn dám uy hiếp? Lập tức ra tay!!”
Chu Lam Lam không kiên nhẫn nói, cô ta chỉ muốn báo thù: “Đánh nhừ tử oắt con này cho tôi, ngay cả một người phụ nữ cũng không tha, cái thứ khốn nạn gì vậy chứ!! Người nhà họ Hồ nghe rõ đây, chính tên này đã đánh gãy chân Hồ Thăng!!”
Bốp!
Chu Lam Lam chưa kịp nói xong đã bị tát vào mặt, ngã xuống chân Chu Đình.
“Cho cô mặt mũi rồi phải không?”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói.
Xì xào.
Nhiều người hít một hơi lạnh, há hốc mồm kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần.
Đây là cô cả nhà họ Chu, mà hôm nay chủ tiệc là nhà họ Chu, bữa tiệc từ thiện này do nhà họ Chu tổ chức, sao tên này dám đánh cô cả Chu ở đây!!
Thật đúng là gan to bằng trời, anh ta ăn gan hùm mật gấu rồi à!
Anh ta không sợ chết sao?
Đây là đang khiêu khích nhà họ Chu, vả vào mặt nhà họ Chu đấy!!
Nhà họ Chu là một trong mười gia tộc hàng đầu của năm tỉnh vùng Giang Nam! !
Ngay cả nhà họ Lý trước đây cũng không thể so sánh với nhà họ Chu!
Bây giờ, thằng nhãi này lại dám khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Chu, đúng là tự tìm đường chết mà!!
Những người khác nhìn Vương Bác Thần đồng tình, cậu trai trẻ này vẫn còn quá trẻ tuổi, không biết rằng có một số người cậu ta không bao giờ có thể xúc phạm.
Chương362
CHƯƠNG 362
“Này, sao lại tự tìm đường chết vậy, ngoan ngoãn chịu phạt một chút không được sao. Cũng có chết được đâu, thế mà lại dám phản kháng, lần này thì không chỉ đơn giản là phế một cánh tay thôi đâu.”.
“Ai đưa tên nhóc này vào vậy? Không biết trời cao đất dày, lại dám đánh cô cả nhà họ Chu. Anh ta có biết trong năm tỉnh vùng Giang Nam, nhà họ Chu là bá chủ không?”
“Haha, tên nhóc này quá ngông cuồng. Không chỉ đánh cô cả nhà họ Chu, mà hắn còn không thèm để cậu Chu vào mắt. Lần này cậu ta sẽ phải trả giá vì sự cuồng vọng của mình rồi.”.
Không ai thấy Vương Bác Thần có thể thoát được cả, khiêu khích nhà họ Chu thì chỉ có con đường chết.
Chu Đình sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Ai cũng biết cái tên không biết điều này lần này đã phạm vào tội chết với cậu cả nhà họ Chu.
Dạ Anh Thư nhướng mày nhìn Vương Bác Thần, trong mắt đầy vẻ khiêu khích, nụ cười nhếch lên trên khóe miệng lại khiến cô ta có vẻ vô tội.
“Phế hắn đi.”
Vài người đàn ông vạm vỡ ngay lập tức bước tới và bắt lấy Vương Bác Thần.
“Ôi, lại thêm một tên không biết sống chết. Đắc tội ai không đắc, lại cứ phải đắc tội nhà họ Chu, coi thường tính mạng của chính mình như vậy sao?”
Những người bên cạnh thở dài nhìn Vương Bác Thần đầy thương hại.
“Các người làm gì thế! Tự tìm đường chết à!!”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vô cùng tức giận vang lên.
Mọi người đều sững sờ và nhanh chóng nhìn sang.
Vẻ mặt của Chu Đình thay đổi, lập tức nói: “Thần y Hoa, xin lỗi đã làm phiền ngài, tên Vương Bác Thần này quấy rối phụ nữ, lại còn đánh em gái tôi, gây chuyện ở đây, tôi sẽ xử lí anh ta gọn gẽ.”.
Hoa Mạnh Trường sắc mặt xanh mét, nổi cơn thịnh nộ nhìn Chu Đình: “Anh ta chọc ghẹo phụ nữ? Anh ta đánh em gái cậu?”
“Đúng vậy, Thần y Hoa, mọi người đều có thể làm chứng.”
Chu Đình hoàn toàn không dám xúc phạm Hoa Mạnh Trường, đây chính là thần y đương thời của Nước R, tranh cãi với ông ấy cũng không khác tự đâm đầu vào chỗ chết là bao.
Mặc dù nhà họ Chu cơ nghiệp lớn và cũng là gia tộc hàng đầu năm tỉnh vùng Giang Nam, nhưng đối mặt với một đại lão thực sự như Hoa Mạnh Trường thì vẫn chưa đủ.
Chủ yếu là những người như Hoa Mạnh Trường quen biết quá nhiều tai to mặt lớn! !
Chu Đình ngoan ngoãn như một đứa cháu trai.
Hoa Mạnh Trường chế nhạo.
Sư phụ của tôi chọc ghẹo phụ nữ ư? Sư phụ của tôi đánh em gái của cậu ư?
Cậu là cái thứ gì, xứng à! !
Dám vu khống sư phụ tôi, hôm nay tôi nhất định phải đánh chết cậu mới được!!
Bốp!
Hoa Mạnh Trường tát vào mặt Chu Đình.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều sững sờ, đây là tình huống gì, tại sao cậu cả nhà họ Chu lại bị đánh? Ông già này đánh nhầm ư, có phải già rồi nên hoa mắt không?
Chu Đình bị đánh cho hoang mang, kinh ngạc nhìn Hoa Mạnh Trường.
Chương363
CHƯƠNG 363
Ông bị bệnh à, ông đánh tôi làm gì?
Nhưng hắn ta không dám nói ra.
Hoa Mạnh Trường lại tát vào mặt hắn, điên cuồng hét lên: “Cậu dám vu oan cho sư phụ tôi, nhà họ Chu các người muốn tìm đường chết à!!!”
“Sư phụ của tôi ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, ai mà chẳng thích anh ấy, cậu bị mù à?”
Hoa Mạnh Trường tát bôm bốp vào mặt Chu Đình, mắng: “Cho dù sư phụ của tôi đánh chết em gái cậu, đó cũng là vinh hạnh cho nhà họ Chu các người! Cậu là cái thá gì mà dám khoa tay múa chân với sư phụ tôi !!”
Cái gì?
Sư phụ?
Ai cơ?
Chẳng lẽ là Vương Bác Thần?
Sao mà thế được!!
Trời đất ơi!!
Vương Bác Thần là sư phụ của Thần y Hoa?
Đùa gì vậy!!
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, không thể tin vào tai mình.
Chắc chắn là nghe lầm rồi, Vương Bác Thần làm sao có thể là sư phụ của Thần y Hoa được.
Đùa gì thế!!
Chu Đình ngẩn ra, Hoa Mạnh Trường dù sao cũng đã già rồi, ra tay cũng không được bao nhiêu lực. Nhưng những lời Hoa Mạnh Trường nói đã doạ hắn ta ngây người!
Vương Bác Thần là sư phụ của Thần y Hoa!!
Giả đúng không! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vương Bác Thần mới bao nhiêu tuổi, còn Thần y Hoa bao nhiêu tuổi. Hơn nữa, Thần y Hoa còn đang là thần y đương thời của Nước R, ai có đủ tư cách trở thành sư phụ của ông ấy!!
Chắc chắn là giả!!
Vương Bác Thần cầm ly rượu vang trong tay nhẹ nhàng lắc lắc, không biết đang suy nghĩ gì, ngơ ngẩn xuất thần.
Nhìn thấy bộ dạng của anh, những người khác bất giác nuốt nước miếng.
Tên nhóc này thật bình tĩnh, những gì Thần y Hoa nói đều không phải sự thật đúng không?
Chu Đình bị tát hơn chục cái, khóe miệng rướm máu, nhưng không dám nói gì, dùng ánh mắt vô hồn nhìn Vương Bác Thần, quên mất mình phải nói gì.
Hoa Mạnh Trường tức giận nhìn Chu Lam Lam: “Sư phụ tôi đánh cô phải không? Cô muốn báo thù sư phụ tôi đúng không?”
Bốp bốp bốp.
Hoa Mạnh Trường đá Chu Lam Lam vài cái rồi giận dữ hét lên: “Cho dù sư phụ tôi đánh chết cô, thì nhà họ Chu các người dám nói gì!! Nhà họ Chu các người là cái đếch gì!! Chỉ là một gia tộc rác rưởi cũng dám uy hiếp sư phụ tôi?”
“Tôi sai rồi, tôi không báo thù nữa, tôi không dám nữa.”.
Chu Lam Lam sợ tới mức oà khóc, khóc tới nỗi như hoa lê đái vũ, tóc tai bù xù, không ngừng cầu xin.
Chương364
CHƯƠNG 364
Hoa Mạnh Trường tức giận, đằng đằng sát khí nói: “Sai rồi? Sao không nhận ra sớm hơn!! Cô chỉ dựa vào một gia tộc rác rưởi mà muốn bắt nạt sư phụ tôi, nếu xin lỗi có tác dụng thì cần đồ đệ như tôi làm gì nữa!!”
Chu Lam Lam khóc xé ruột xé gan, bị Hoa Mạnh Trường đá lăn trên mặt đất.
“Này Vương Bác Thần, anh thật cứ nhìn như vậy ư, lời Hoa Mạnh Trường nói là thật sao? Anh thật sự là sư phụ của ông ấy?”
Dạ Anh Thư, người khởi xướng tất cả chuyện này, chạy đến bên cạnh Vương Bác Thần và tò mò hỏi.
Vương Bác Thần bị cắt ngang rất khó chịu, liếc mắt một cái, nhíu mày hỏi: “Liên quan gì đến tôi? Có phải cô nên xin lỗi tôi không?”
“Ôi, anh giả vờ với tôi làm gì?”
Dạ Anh Thư ém ém tóc, cầm lấy rượu vang trong tay Vương Bác Thần một hơi uống cạn, rất thản nhiên nói: “Chán rồi, đi đây, lần sau tìm anh chơi tiếp.”
Vương Bác Thần ngây người nói: “Sau mông cô thủng một lỗ kìa.”
“Anh… khốn nạn, đừng quên những gì anh đã làm hồi cấp ba, sớm muộn gì tôi cũng trả lại!!?
Hình tượng tiêu sái của Dạ Anh Thư chớp mắt bị hủy hoại, phẫn nộ liếc một cái nhưng lại phong tình vạn chủng.
Nhìn bóng lưng dần dần biến mất của cô, Vương Bác Thần bất lực lắc đầu, quẳng đi một ít ký ức.
“Sư phụ, người muốn xử lí hai đống rác này như thế nào?”
Hoa Mạnh Trường cung kính hỏi.
Mịa!
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của nhiều người thay đổi rất nhiều.
Đặc biệt là Chu Đình, hắn sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất, hắn lôi kéo Chu Lam Lam mũi bầm dập, quỳ rạp xuống đất!
Vương Bác Thần thực sự là sư phụ của Thần y Hoa!! !
Mẹ nó, Thần y Hoa là thần y đương thời của Nước R, làm sao Vương Bác Thần lại có thể trở thành sư phụ của Thần y Hoa!!
Mọi người đều nhìn Vương Bác Thần, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
Người này, tuyệt đối là kẻ không thể chọc được! !
Không cần phải nói gì khác, chỉ cần là sư phụ của Thần y Hoa thôi, thì đã có thể vênh mặt rồi! !
Hơn nữa, người có thể trở thành sư phụ của Thần y Hoa, sẽ có thể là người bình thường ư?
Chu Đình đã sợ té đái rồi, vội vàng quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, sợ hãi nói: “Xin lỗi, là tôi đã sai, ngài tha cho tôi đi, tôi nguyện ý đền bù cho ngài, tôi nguyện ý xin lỗi ngài, ngài tha cho tôi đi.”
Những người vừa nói những lời châm chọc vừa rồi, bây giờ đều ngậm miệng lại.
Ngay cả Chu Đình cũng đã quỳ xuống khấu đầu cầu xin rồi, bọn họ là cái thá gì chứ.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, là tôi mù quáng, tôi không biết tốt xấu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.”
Giờ phút này, Lam Lam không còn chút kiêu ngạo nào nữa, trong ánh mắt cô ta chỉ còn lại sự sợ hãi.
Hoa Mạnh Trường lạnh lùng nói: “Câm miệng hết đi, đừng quấy rầy sư phụ tôi, hiểu chưa?”
Chương365
CHƯƠNG 365
Chu Đình và Lam Lam sợ tới mức vội vàng im bặt, còn không dám thở mạnh, chỉ biết rùng mình run cầm cập.
Tất cả mọi người nín thở nhìn Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nhàn nhạt quét mắt nhìn một cái, ung dung nói: “Thích quỳ thì quỳ đi, cô đập xe tôi, hy vọng lúc tôi đi, xe của tôi sẽ hoàn hảo nguyên vẹn.”
Nói xong, anh chắp hai tay sau lưng, sải bước rời đi.
“Sư phụ tôi không nói cho các người đứng dậy, cứ quỳ ở đó cho tôi! Đập xe của sư phụ tôi đúng không? Đập hết tất cả cửa hàng bán xe của nhà họ Chu các người ở thành phố Hà Châu đi!!”
Hoa Mạnh Trường tuy đã lớn tuổi nhưng tính tình vẫn còn rất nóng nảy, nói xong liền vội vàng đuổi theo.
“Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, rõ ràng hồi nãy tôi nhìn thấy là cô gái đó tự xé rách quần áo, rõ ràng là cố ý vu khống hãm hại mà.”
“Ha ha, giờ thì sợ rồi, sao lại có thể cho rằng tất cả mọi người đều sẽ nể mặt nhà họ Chu các người chứ? Thứ báo cha, nếu như tôi mà có con gái và con trai như vậy, thà giết chết cho xong.”
Vài người chứng kiến mọi chuyện vừa rồi đều có vẻ mặt giễu cợt.
Có thể nhìn thấy người nhà họ Chu thất thế, đó là chuyện hiếm đó.
“Sư phụ, đệ tử đã đọc sổ tay của ngài, thu hoạch rất lớn, nhưng vẫn còn có chút nghi hoặc, dùng châm để vận khí, dùng khí để ngự thần, làm sao để kiểm soát được?”
Hoa Mạnh Trường cung kính hỏi, hoàn toàn coi mình là học trò.
Ông ta là một kẻ cuồng y, một đời theo y, chưa từng thành gia. Hôm đó ở nhà Phương Viên, y thuật của Vương Bác Thần đã khiến ông ta bị thu phục.
Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Trong phàm tục, y thuật của ông quả thực đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao, nhưng cũng chỉ là phàm tục mà thôi. Y đạo không có cảnh giới, ông còn chưa bước vào cảnh giới đó, không hiểu thì cũng là chuyện bình thường. Tôi sẽ viết cho ông một cuốn pháp môn vận khí, ông cứ luyện tập theo đó, có thể đạt đến mức nào, thì coi tạo hóa của ông.”
“Cám ơn sư phụ, đệ tử sẽ ghi nhớ điều này.”
Thần y Hoa vui mừng khôn xiết.
Vương Bác Thần viết một cuốn pháp môn vận khí, đưa cho Thần y Hoa.
“Thần y Hoa, ngài và vị đại sư này có quen biết sao?”
Đúng lúc này, Miyamoto Ichiro đi tới, nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt phức tạp.
Ông ta đã luyện thư pháp cả một đời, khó lắm mới đạt được những thành tựu như hiện tại.
Nhưng không ngờ, lại thua người thanh niên trẻ này.
Hoa Mạnh Trường trừng mắt nói: “Miyamoto, đây là sư phụ tôi, ông muốn tôi đi đến Nước J của ông sao, từ bỏ suy nghĩ này đi.”
“Sư phụ của ngài ư?”
Miyamoto Ichiro sửng sốt, không dám tin, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt không chỉ có tài thư pháp vô song, vậy mà còn là một kẻ có y thuật đỉnh cao! !
Có thể khiến Thần y Hoa cam tâm tình nguyện nhận làm sư, thì trừ phi là y thuật mạnh hơn ông ta, chứ không thể vì lý do khác.
Người thanh niên này rốt cuộc là ai chứ?
Ichiro Miyamoto cười khổ, hai tay cầm bức tự mà Vương Bác Thần đã viết khi nãy lên, kính cẩn nói: “Đại sư, bây giờ tôi mới biết núi cao còn có núi cao hơn có ý nghĩa gì rồi, đây là bút pháp của ngài, tôi đưa tới cho ngài. Tôi hy vọng, có thể mời ngài đến Hiệp hội Thư pháp Nước J của chúng tôi để hướng dẫn, cho dù có chết thì tôi cũng sẽ không hối tiếc. “