CHƯƠNG 841
Mặc dù bà ta hận Trần Ngọc, nhưng Mộc Lai là chồng bà ta, bình thường Mộc Lai cũng vô cùng che chở bà ta. Vừa nghe thấy muốn cho Mộc Lai đi làm loại chuyện bẩn thỉu này, bà ta lập tức không vui.
Mộc Lai vội vàng nói: “Đừng nói bậy, mẹ chúng ta đã sắp xếp, còn có thể hại tôi hay sao? Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, vì cái nhà này, tôi đi cũng không hề gì, bà và con sống tốt là được.”
Ông ta là cố ý nói như vậy, lo rằng sẽ chọc giận Tưởng Mẫn.
Nên lợi dụng Trần Hương Lan giải vây giúp mình, dù sao Tưởng Mẫn cũng phải suy nghĩ cho con gái mình.
“Con không đồng ý! Nếu như phải đi, vậy con và Mộc Lai cùng đi!”
Trần Hương Lan vô cùng kiên quyết nói ra.
Cùng đi chịu chết sao?
Người phụ nữ ngu xuẩn này, sao bà không hiểu ý tứ trong lời nói của tôi chứ!
Mộc Lai cố ý nói: “Bà đi làm gì, tôi chỉ ra ngoài một chuyến, cũng không phải đi chịu chết.”
Tưởng Mẫn nhìn chằm chằm Trần Hương Lan, cuối cùng thở dài nói: “Hết cách với con rồi, được, Mộc Lai không đi nữa, đổi thành người khác đi.”
Trong lòng Mộc Lai thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra cũng có lúc người phụ nữ đơn thuần này phát huy được tác dụng.
“Đi, đi xem đám con hoang Trần Ngọc kia lần cuối, để chúng ta nhìn xem bây giờ cô cả nhà họ Trần còn có thể ngang ngược nữa không!”
Trong giọng nói của Tưởng Mẫn tràn đầy thoải mái, trước kia Trần Ngọc luôn đối địch với bà ta, thậm chí mắng bà ta là người thứ ba, kẻ không biết xấu hổ ngay trước mặt bà ta.
Khi đó bà ta vẫn chưa nắm giữ nhà họ Trần trong tay, rất nhiều khi chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bây giờ toàn bộ nhà họ Trần đều là của bà ta, hoàn toàn không cần nhịn nữa, thù mới hận cũ, cùng tính một lượt thôi.
Đến gian phòng giam giữ đám người Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà, Tưởng Mẫn ngẩng cao đầu, ung dung đi vào.
“Tưởng Mẫn, đồ thấp hèn không biết xấu hổ, hại chết mẹ tôi, bây giờ lại hại chết ba tôi, bà sẽ không được chết tử tế! Sau này bà sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục!”
Trần Ngọc mắng chửi, chuyện đã đến nước này, gần như có thể đoán được, Trần Quốc Vinh chính là bị Tưởng Mẫn hại.
Tưởng Mẫn ngồi trên ghế, thờ ơ nói: “Trạch Khôn, đi, đánh nát miệng nó.”
Trần Trạch Khôn dứt khoát cầm một chiếc gậy gỗ đi qua, tàn bạo đánh lên miệng Trần Ngọc, mắng: “Đồ ti tiện, cho bà mắng tiếp này!”
Gậy gỗ trong tay Trần Trạch Khôn quất thẳng vào miệng Trần Ngọc, nhất thời máu thịt be bét, máu me đầm đìa.
“Không được đánh mẹ tôi, Trần Trạch Khôn, đồ súc sinh nhà ông! Mẹ tôi là chị của ông đấy!”
Triệu Thanh Hà tức giận run rẩy cả người, không ngờ hai mẹ con này lại độc ác như vậy! Nhưng cô đã bị trói lại, căn bản không cử động được.
“Mấy người đang tự tìm đường chết! Tôi thề, Hoa Mạnh Trường tôi phải khiến mấy người xuống mười tám tầng địa ngục!”
Lần thứ hai Hoa Mạnh Trường đã gãy hai chân muốn gi3t chết một người như vậy.
Chương842
CHƯƠNG 842
Lần đầu tiên, đó là khi ông Phương bị giết, Phương Viên mất tích.
Bây giờ, ngay trước mặt ông ta, mẹ vợ của sư phụ ông ta bị đánh, sao có thể không tức giận!
“Các ông là người xấu, không được đánh ngoại tôi, đám người xấu các ông.”
Dao Dao xông đến muốn đẩy Trần Trạch Khôn ra.
“Nhóc con, đi chết đi!”
Trần Trạch Khôn giơ chân đá bay Dao Dao, Dao Dao vẫn chưa được bốn tuổi, nào có thể chịu được cú đá này của Trần Trạch Khôn, lập tức rơi xuống đất, ngất đi, hôn mê bất tỉnh.
“Súc sinh, đám súc sinh các ông, ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha! Các ông đáng chết, các ông đáng chết!”
Lần đầu tiên Hoa Mạnh Trường hối hận đến vậy, lúc trước vì sao chỉ học y thuật mà không tu võ đạo.
Nếu như ông ta học y tu võ, vậy hôm nay có thể bảo vệ người nhà sư phụ rồi.
“Trần Trạch Khôn, ông sẽ chết không được tử tế, ông dám đánh con gái tôi, Bác Thần trở về sẽ không bỏ qua cho các ông! Đám khốn kiếp các ông, hại chết ông nội, bây giờ ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không buông tha!”
Triệu Thanh Hà gào lên giận dữ, nước mắt rơi đầy mặt, đã mất đi tao nhã lịch sự thường ngày.
Mẹ và con gái của cô bị người ta đánh như vậy, cô lại chẳng giúp được gì.
“Ha ha, cô cho rằng vì sao tôi không thu điện thoại di động của cô? Chính là để cô gọi điện thoại cho thằng con hoang Vương Bác Thần kia! Chờ cả nhà các cô đến đông đủ, tôi sẽ đưa các cô lên đường! Con người của tôi nói là giữ lời, nói giết cả nhà cô thì sẽ giết cả nhà cô.”
Trần Trạch Khôn chẳng hề để ý, châm chọc cười nói.
“Mẹ, mẹ tha cho Dao Dao đi, nó còn nhỏ, không hiểu gì cả, không cần ra tay với nó.”
Trần Hương Lan nhìn mà giật mình, nhìn Dao Dao bị em trai mình đá ngất, không nhịn được nhớ đến con của mình.
Mặc dù bà ta hận Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà, nhưng cũng không muốn ra tay với Dao Dao.
“Đúng vậy mẹ, không cần phải ra tay với đứa con hoang này, người đắc tội với chúng ta là đám người Trần Ngọc.”
Mộc Lai nhìn mà run rẩy trong lòng, ông ta tự thấy mình lòng dạ độc ác, nhưng cũng không xuống tay với một đứa bé được.
Huống hồ, đứa con đầu tiên của ông ta và Trần Hương Lan chết non lúc ba tuổi. Mặc dù bây giờ đứa thứ hai đã mười tám tuổi, nhưng vẫn yếu ớt nhiều bệnh, quanh năm phải dựa vào thuốc để duy trì mạng sống.
Nhìn thấy Dao Dao bị đánh, ông ta nhớ đến con của mình, hơi không đành lòng.
“Hừ! Lòng dạ đàn bà! Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại đâm chồi, nếu đã muốn ra tay, vậy phải gi3t chết hết, chẳng lẽ để lại nó, chờ nó lớn lên báo thù ư?”
Tưởng Mẫn không hề bị lay động, giơ tay giáng cho hai người Trần Hương Lan và Mộc Lai mỗi người một phát tát, lạnh lùng nói: “Nếu các con đã có lòng dạ đàn bà, vậy được rồi, hôm nay mẹ sẽ chữa trị tật xấu này của các con! Nếu không, sao có thể làm được chuyện lớn? Mộc Lai, đi, đánh chết tươi đứa con hoang này cho tôi!”
“Hả? Mẹ, con… con không xuống tay được, Dao Dao chỉ là một đứa bé, mẹ tha cho nó đi, con cầu xin mẹ.”
Chương843
CHƯƠNG 843
Mộc Lai sợ đến ngã quỳ xuống mặt đất.
Trần Ngọc phun ra một búng máu bọt, trên mặt tràn đầy dữ tợn, quát: “Tưởng Mẫn, đồ tiện nhân, cái thứ không biết xấu hổ, bà đang tự tìm đường chết rồi! Bà có biết thân phận của Bác Thần là gì không, cậu ta chính là…”
Bốp!
Gậy gỗ trong tay Trần Trạch Khôn lại quất vào miệng Trần Ngọc, hung tợn nói: “Thân phận gì? Không phải chỉ là một tên ở rể thôi sao? Không phải chỉ là quen biết một vài người thôi sao? Rất trâu bò à? Có thể trâu bò bằng ba tôi không? Hôm nay tôi sẽ tiễn cả nhà bà lên đường, đến ở cùng lão già Trần Quốc Vinh! Cô cả nhà họ Trần gì chứ, thứ tiện nhân thèm khát đàn ông đến phát điên! Chúng tôi không có bất kỳ quan hệ gì với các bà, nói cho bà biết, ba tôi tên là Hạ Thế Duệ!”
“Súc sinh, đám súc sinh các người! Tưởng Mẫn, đồ tiện nhân, tôi vẫn luôn cho bà cơ hội, thế mà bà lại mưu hại nhà họ Trần tôi!”
Đột nhiên, Trần Quốc Vinh đẩy cửa ra, xuất hiện trước mặt mọi người.
Không ngờ Trần Quốc Vinh – ông cụ nhà họ Trần đã chết lại xuất hiện sống sờ sờ ở trước mặt đám người Tưởng Mẫn. Tưởng Mẫn vốn đang thản nhiên, lập tức sợ đến mức từ trên ghế đứng phắt dậy, gương mặt trắng bệch nhìn về phía Trần Quốc Vinh.
Trần Trạch Khôn còn sợ đến mức lùi lại mấy bước, gương mặt trắng bệch, há hốc mồm không nói được lời nào.
Không ai dám tin, Trần Quốc Vinh rõ ràng đã bị độc phát mà chết, sao còn sống lại?
“Không, không thể nào. Sao… sao ông chưa chết?”
Hai tay Tưởng Mẫn run rẩy. Bà ta tự Thế Duệ n kế hoạch tất cả những chuyện này, thuốc độc mà bà ta đưa cho Trần Hương Lan tuyệt đối có thể độc chết Trần Quốc Vinh.
Nhưng vì sao… lão già Trần Quốc Vinh này còn chưa chết!
Bà ta đột nhiên nhìn về phía Trần Hương Lan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ăn cây táo, rào cây sung. Có phải mày không hạ độc, đúng không?”
Trần Hương Lan hét to: “Không, không thể nào, không thể nào. Con đã hạ độc, con đã hạ độc rồi.”
Trần Trạch Khôn quát lên giống như phát điên: “Ông ta vẫn chưa chết, vì sao ông còn chưa chết, vì sao còn chưa chết?”
Mộc Lai đã sớm bị dọa sợ rồi, vội vàng quỳ xuống đất, chỉ vào Tưởng Mẫn nói: “Ba, đây là ý của mẹ con, không liên quan gì đến chúng con. Là bà ấy muốn cướp gia sản nhà họ Trần, tất cả đều là ý của bà ấy, con và Hương Lan bị ép thôi.”
“Thật sự là các người. Đám súc vật các người lại muốn hại chết ông ngoại!”
Lúc trước, Triệu Thanh Hà chỉ nghi ngờ, bây giờ nghe bọn họ tự mình thừa nhận, cô lập tức nổi giận không biết trút vào đâu. Những người này quả thật là hoàn toàn mất trí rồi.
“Tôi không chết, có phải các người rất thất vọng?”
Trần Quốc Vinh lại không quá phẫn nộ, rên gương mặt vẫn có vẻ cực kỳ bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là không giấu được vẻ thất vọng.
Cho người ta cảm giác giống như giếng cổ sâu không lường được, không hề có gợn sóng, lại khiến người ta cảm giác như một ngọn núi lớn ép qua.
Trần Quốc Vinh có thể khiến nhà họ Trần từ gia tộc nhỏ trước đây thành gia tộc lớn có tài sản hàng nghìn tỷ như bây giờ, cũng trở thành một trong Tam Hùng ở Ma Đô, ông ta đương nhiên phải có thủ đoạn và sự thông minh hơn hẳn người thường.
Chương844
CHƯƠNG 844
Lúc này, ông ta phát ra khí thế của người nắm quyền lực lớn lâu ngày mà hoàn toàn không che giấu, làm đám người Tưởng Mẫn không khỏi cảm thấy khủng hoảng.
“Tôi thật sự đã trúng độc, còn suýt chết nữa. Nếu không phải Bác Thần cho tôi uống canh tăng thọ , sợ rằng tôi đã không nhìn thấy được tâm địa xấu xa của các người!”
“Canh tăng thọ?”
Triệu Thanh Hà nhất thời sửng sốt.
Canh tăng thọ là thuốc nước do Vương Bác Thần điều chế cho Trần Quốc Vinh để chữa trị bệnh ung thư của ông ta.
Không ngờ nó còn có tác dụng giải độc, phát huy công dụng ở đây.
Hoa Mạnh Trường chấn động nói: “Canh tăng thọ? Không ngờ sư phụ có thể điều chế ra canh tăng thọ? Canh tăng thọ còn có tên là thuốc giải độc, có thể giải được tất cả các loại độc. Tôi nghe đồn nó là thuốc tốt giải độc do thần y Hoa Đà khổ sở nghiên cứu suốt mười năm, mới nghiên cứu ra được, có thể giải được tất cả thuốc độc trên đời. Nhưng nó đã sớm bị thất truyền. Không ngờ sư phụ tôi lại điều chế ra được thuốc này?”
“Nói linh tinh!”
Tưởng Mẫn căn bản không tin sẽ có loại thuốc thần này, thất vọng cười lạnh nói: “Chắc chắn là do con ăn cây táo, rào cây sung này không hạ độc! Cho dù là thuốc giải độc do Hoa Đà nghiên cứu ra thì sao chứ? Còn có thể giải được độc bây giờ sao? Cho nên rõ ràng là con chó Trần Hương Lan này không hạ độc!
“Trần Quốc Vinh, ông không chết thì có thể làm gì chứ? Ông tưởng ông vẫn còn là ông năm đó sao? Bây giờ cả nhà họ Trần đều bị tôi khống chế. Nếu ông không chết, vậy tôi sẽ gi3t chết ông một lần nữa! Hạ Thế Duệ đã trở về, nhà họ Trần nhất định sẽ nhà tan cửa nát! Nếu ông không chết, vậy tôi sẽ lần lượt giết từng người này ở ngay trước mặt ông!”
“Tưởng Mẫn, bà thật độc ác! Tôi nể tình là người một nhà, vẫn cho bà cơ hội, cho mấy người cơ hội! Bà tưởng tôi không biết bà và Hạ Thế Duệ có quan hệ mờ ám à? Chỉ là tôi già rồi, tôi chỉ muốn sống yên ổn lúc tuổi già thôi!”
Hai mắt Trần Quốc Vinh nheo lại, dường như đang cố nén giận, nói tiếp: “Tôi đã từng cho các người cơ hội, là các người không quý trọng! Lão Ngô, ra đi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
Theo Trần Quốc Vinh vừa dứt lời, một ông lão gầy gò cũng trạc tuổi Trần Quốc Vinh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Lão Trần, ông quá yếu đuối. Tôi đã bảo ông xử lý từ lâu, ông thiếu quyết đoán, lòng dạ đàn bà, bây giờ mới bị thua thiệt đấy.”
Trên mặt lão Ngô lộ ra một nụ cười trêu tức, có thể nhìn ra được quan hệ giữa ông ta và Trần Quốc Vinh thật sự không tệ, bằng không sẽ không thể nói đùa vào lúc này.
“Trần Quốc Vinh, ông đúng là đủ ác độc. Lão cáo già nhà ông cuối cùng đã lòi đuôi cáo ra rồi!”
Tưởng Mẫn nhìn thấy ông già này thì giận dữ cười ngược, không hề cảm thấy mình sai, vẫn cho rằng tất cả đều là lỗi của Trần Quốc Vinh: “Nhìn đi, các người đều nhìn đi. Đây chính là Trần Quốc Vinh chủ nhà họ Trần đấy. Ông ta muốn hãm hại vợ và con gái của mình mới bày ra vụ này. Hôm nay, ông ta cuối cùng đã lộ ra bộ mặt thật rồi! Tôi đã biết mà, ông hận không thể gi3t chết chúng tôi!”
Hoa Mạnh Trường còn chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy, không nhịn được tức giận nói: “Bản thân bà lòng dạ rắn rết, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, muốn hại chết người trong nhà, bây giờ còn đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu người khác? Bà lấy đâu là mặt mũi lớn như vậy chứ?”
Chương845
CHƯƠNG 845
Tưởng Mẫn nói với vẻ ác độc: “Vậy thì sao chứ? Tôi chỉ lấy thứ tôi nên được! Tôi thật sự hầu hạ Trần Quốc Vinh nhiều năm, ông ta còn phòng tôi như phòng cướp vậy. Lẽ nào tôi lấy lại thứ thuộc về tôi là sai sao?”
“Đồ đàn bà độc ác, câm miệng!”
Trần Quốc Vinh cuối cùng không thể nhịn được nữa. Ông ta tưởng mình nhẫn nhịn là có thể đổi lấy một gia đình bình yên. Nhưng bây giờ ông ta sai rồi, quá sai rồi.
Ông ta cứ một mực nhường nhịn và khoan dung, không được cảm kích, chỉ có thể đổi lấy được voi đòi tiên!
“Lão Ngô, ra tay đi!”
Trần Quốc Vinh không đành lòng nhìn cảnh tượng thê thảm này, quay mặt đi.
Trần Trạch Khôn móc ra một khẩu súng, cười gằn nói: “Lão già, ông thử bước tới một bước xem? Tôi thật ra muốn xem thử ông có thể đỡ được đạn không!”
“Người trẻ, tầm mắt hạn hẹp.”
Trên mặt Lão Ngô vẫn giữ nụ cười giễu cợt. Ông ta đột nhiên lắc người một cái rồi biến mất, chờ tới khi xuất hiện lại thì đã đến trước mặt Trần Trạch Khôn!
“Không thể nào. Ông… ông là người hay quỷ?”
Trần Trạch Khôn thậm chí còn chưa có cơ hội nổ súng, đã bị lão Ngô tát bay.
“Người trẻ, tôi đã nói tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp mà. Lão phu đường đường là Võ Tôn, còn sợ khẩu súng nát này của cậu sao?”
Lão Ngô hừng hững nói, nụ cười giễu cợt dường như được in trên mặt, trước sau không hề thay đổi.
“Đây là thủ đoạn của ông sao? Trần Quốc Vinh?”
Tưởng Mẫn nhìn thấy vậy, trái lại bình tĩnh, giống như đã hoàn toàn mất đi lý trí: “Con át chủ bài của ông là một vị Võ Tôn à? Ha ha ha ha…”
Tưởng Mẫn cười, tiếng cười kia the thé giống như bị người ta bóp cổ vậy: “Vậy… các người đều phải chết.”
Bà ta nói xong thì vỗ tay một cái.
Một người đàn ông trung niên cường tráng chẳng biết xuất hiện ở cửa từ lúc nào. Trần Quốc Vinh còn chưa kịp phản ứng, đã bị ông ta bóp chặt lấy cổ.
Người đàn ông trung niên này cao khoảng hai mét hai ba, Trần Quốc Vinh bị ông ta nắm trong tay lại chẳng khác nào một con gà con.
Sự xuất hiện của ông ta làm bóng tối lập tức lấp kín trong lòng Triệu Thanh Hà. Người này cho cô một áp lực khó có thể tưởng tượng được.
Sắc mặt lão Ngô dần trở nên nghiêm trọng, nhìn người đàn ông trung niên với vẻ kiêng kỵ.
“Võ tông, đây là một vị Võ tông !”
Hoa Mạnh Trường lo lắng nói. Ông ta không ngờ bà già độc ác Tưởng Mẫn này có thể mời tới một cao thủ như vậy.
Lão Ngô căn bản không phải là đối thủ.
“Trần Quốc Vinh, thế nào? Đây chính là niềm vui bất ngờ mà Hạ Thế Duệ dành cho ông đấy. Không thể không nói, vẫn là Hạ Thế Duệ hiểu rõ lão cáo già ông, sợ ông không chết nên chuẩn bị sẵn.”