CHƯƠNG 686
Vương Bác Thần đã đắc tội với tất cả mọi người, ông ta chờ chính là lúc này.
Bắc Vinh Long vừa mở miệng, âm thanh của những người khác liền nhỏ dần.
Ông ta nhìn Vương Bác Thần, khí chất của người đứng đầu lúc này được bộc lộ, có thể ngồi vào vị trí phó thủ tướng một nước, cho dù có phải là ông ta vì tài nguyên chính trị mà bằng lòng làm chó cho nhà họ Vương thì ông ta cũng có được năng lực mà người thường không thể có.
Thân trên hơi nghiêng một chút, mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bức mãnh liệt, thản nhiên nói: “Triệu Hoa Cường – cục trưởng cục cảnh sát đến đây, cậu có ăn nói hùng hồn hơn thì làm sao, vẫn nên nói với ông ấy đi.”
“Cho dù cậu có thực lực của chiến thần, bây giờ chẳng có ai có thể cứu cậu.”
Triệu Hoa Cường, người phụ trách cục cảnh sát nước R đã đến rồi à, ông ta phụ trách tất cả các vấn đề an ninh ở thủ đô, quản lý toàn bộ cục cảnh sát nước R. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Ông ta đến đây, Vương Bác Thần nhất định phải chết.
Đám người nhìn Vương Bác Thần bản ánh mắt hận thù.
“Tên khốn nào lại dám to gan như thế, dám gây chuyện ở nhà họ Vương của thủ đô.”
Đúng vào lúc này, từng đội từng đội cảnh sát với súng ống đầy đủ đông đúc vọt vào trong, giống như đám mây đen trên trời, tạo thành sự uy hiếp cực kỳ mãnh liệt.
Lập tức bao vây Vương Bác Thần.
Người đàn ông trung niên với gương mặt chữ điền uy nghiêm, dưới sự chen chúc của đám cảnh sát, ông ta mặc đồng phục xuất hiện.
Triệu Hoa Cường đến rồi.
Ông ta là người phụ trách cục cảnh sát nước R, sự xuất hiện của ông ta là đại diện cho pháp luật.
Nhưng mà ngày hôm nay ông ta xuất hiện ở đây hiển nhiên là còn có ý khác.
“Cục trưởng Vương đã đến, cho dù Vương Bác Thần là chiến thần thì cậu ta cũng không có cách nào ra tay với tổng cảnh trưởng Vương, tổng cảnh trưởng Vương đại diện cho pháp luật ở nước R chúng ta, láo xược với ông ấy là đồng nghĩa với việc xem thường luật pháp nước R.”
“Đó là đương nhiên rồi, nếu như Vương Bác Thần biết điều, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi mọi người, vậy thì còn có thể chịu khổ ít một chút.”
“Quan tâm sự sống chết của cậu ta làm gì, không phải là đến bây giờ nhà họ Vương còn chưa ra mặt à, bọn họ căn bản không xem trọng đứa con riêng Vương Bác Thần này đâu.”
Có người khịt mũi nói: “Đối với loại quái vật khổng lồ như nhà họ Vương, cho dù đứa con riêng Vương Bác Thần này là chiến thần thì sao chứ, nhà họ Vương đâu có thèm. Trừ phi Vương Bác Thần là thần chủ, chắc chắn lúc đó nhà họ Vương sẽ ra mặt cho Vương Bác Thần.”
“Thần chủ hả? Vương Bác Thần cũng xứng à? Ông Trương à, cơm có thể ăn bậy, nhưng mà không được nói lung tung, ông dám lấy cái thằng Vương Bác Thần này so sánh với thần chủ à? Cậu ta còn không xứng để xách giày cho thần chủ nữa kìa.”
Sau khi Triệu Hoa Cường xuất hiện, bầu không khí vốn dĩ nặng nề lập tức thả lỏng hơn một chút.
Triệu Hoa Cường là người đại diện cho luật pháp nước R, bọn họ không tin là Vương Bác Thần lại dám đối nghịch với toàn bộ nước R.
“Phó thủ tướng Bắc, tướng quân Trình, hai người quản lý ở đây, vậy mà cũng có người dám gây chuyện à?”
Chương687
CHƯƠNG 687
Triệu Hoa Cường ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Vương Bác Thần một cái nào, đứa con riêng này căn bản không có tư cách lọt vào trong mắt không ta.
Bắc Vinh Long nói với vẻ đàng hoàng: “Tên ngông cuồng này tên là Vương Bác Thần, là con riêng của nhà họ Vương, có thực lực cấp bậc chiến thần.”
Triệu Hoa Cường sững sờ, ông ta cho rằng chỉ là một cường giả bình thường trong giới võ đạo, không ngờ đến một đứa con riêng lại có thực lực cấp bậc chiến thần, điều này khiến ông ta không khỏi nhìn thêm một chút.
Nhưng chỉ là một chút.
Nước R có sát lệnh của thần chủ, tất cả chiến thần đều phải tuân theo quy tắc.
Đây chính là giới hạn của nước R.
Bởi vì thần chủ.
Trên mặt Trình Lâm có dấu bàn tay rất rõ ràng, lạnh lùng nói: “Ông Triệu không cần phải nhiều lời, trước tiên đưa cậu ta đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông cụ Vương.”
Triệu Hoa Cường gật đầu, chẳng trách Bắc Vinh Long lại gọi mình đến đây, hóa ra là gặp phải kẻ khó chơi.
Nhưng mà đối với Triệu Hoa Cường ông ta mà nói, loại người khó chơi như Vương Bác Thần không đáng kể chút nào. Dù sao sát lệnh thần chủ vẫn còn ở đó, chiến thần làm trái với sát lệnh của thần chủ nước R thì chỉ có một con đường chết.
Mà người dám vi phạm sát lệnh của thần chủ, Triệu Hoa Cường này chưa từng thấy.
Chiến thần cái gì chứ, còn không phải là bị mình mang đi à.
Trong lòng Triệu Hoa Cường vô cùng khinh thường, không nhịn được mà phất tay.
“Đưa đi đi.”
“Sao, sao ông lại có thể không phân biệt đúng sai mà muốn bắt người như thế chứ, bắt người lung tung, ông làm vậy là đang giúp kẻ xấu.”
Nhìn thấy tình hình như thế, Trần Tiểu Băng vô cùng tức giận.
Triệu Hoa Cường là người phụ trách cục cảnh sát nước R, tại sao ông ta lại có thể đổi trắng thay đen như thế.
“Một con hát như cô mà cũng dám nhúng tay vào việc tôi chấp pháp?”
Triệu Hoa Cường hất cằm, thản nhiên nói: “Cho cô ta mấy cái tát, để cô ta biết rằng cái gì được gọi là tôn ti trật tự.”
“Tôn ti trật tự?”
Ngay tức khắc, hai mắt Vương Bác Thần đằng đằng sát khí, vô cùng sắc bén, nghiêm giọng quát lớn: “Triệu Tam Cẩu, ông thật to gan.”
Nhìn thấy ánh mắt này, Triệu Hoa Cường bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run.
Ánh mắt như sói.
Ông ta đã nhìn thấy một người có ánh mắt như sói.
Ông ta biết ở toàn bộ nước R này, người có ánh mắt như sói chỉ có người kia.
Là người mà năm đó đã cứu ông ta một mạng.
Đột nhiên, Triệu Hoa Cường lại quỳ xuống với Vương Bác Thần.
“Sư, sư phụ, đệ tử Triệu Hoa Cường bất tài bái kiến sư phụ.”
Cộc cộc cộc.
Triệu Hoa Cường khóc không thành tiếng, liên tục dập đầu ba cái với Vương Bác Thần.
Chương688
CHƯƠNG 688
Cái gì?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Mình đang nằm mơ hả?
Những người xung quanh tát mạnh vào mặt mình, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Đây là sự thật?
Không phải là nằm mơ?
Cục trưởng Triệu, người phụ trách cục cảnh sát nước R, thế mà lại quỳ xuống với đứa con riêng Vương Bác Thần này.
Còn dập đầu ba cái.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Cục trưởng Triệu điên rồi à, ông ta bị điên rồi hả?
Gọi ông ta đến đây là đối phó với Vương Bác Thần, ông ta làm cái gì vậy, vừa đến là liền dập đầu với Vương Bác Thần?
Mẹ nó chứ, đây là hành động gì thế.
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đúng là long trời lở đất, thiên văn địa liệt, trời đất sụp đổ, mọi chuyện thật là kinh khủng… mẹ kiếp, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây.
Là Triệu Hoa Cường điên rồi, hay là chúng ta điên rồi.
Sao ông ta lại có thể quỳ xuống với Vương Bác Thần.
Có chuyện gì vậy chứ?
Triệu Hoa Cường, ông là người mà chúng tôi gọi đến đây để xử lý Vương Bác Thần, bây giờ ông lại quỳ xuống với Vương Bác Thần, mẹ nó, lại còn dập đầu ba cái, đây là đang đánh vào mặt chúng tôi đó à?
Mẹ kiếp, rốt cuộc là ông muốn làm cái gì đây hả?
Bắc Vinh Long ngơ người.
Trình Lâm ngơ ngác.
Những người còn lại cũng mông lung.
Chết tiệt, ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không?
Bạch Liên Thành nuốt một ngụm nước bọt.
Tôn Đào nhéo mạnh vào đùi mình.
Ngô Mai Mai hoảng sợ quên mất mình muốn nói cái gì.
“Triệu Hoa Cường, mẹ kiếp, ông làm cái gì vậy.”
Bắc Vinh Long là người kịp phản ứng đầu tiên hét lên một tiếng, tức giận đến nỗi sắcmặt đỏ lên, giống như là bị người khác đánh một bàn tay vào mặt.
Triệu Hoa Cường, ông là cục trưởng cục cảnh sát nước R, ông ta là đại diện của luật pháp nước R, là nhân viên cấp cao trong chính phủ nước R, là tổng phụ trách chịu trách nhiệm cho trật tự ở thủ đô.
Chương689
CHƯƠNG 689
Nhưng mà bây giờ ông ta lại quỳ gối với cái tên ngông cuồng Vương Bác Thần, quỳ xuống với tên hung thủ giết người, quan trọng là quỳ xuống với đứa con riêng này.
Nhưng những thứ này không hề quan trọng như thế, quan trọng nhất chính là Triệu Hoa Cường lại quỳ gối với Vương Bác Thần đã từng sỉ nhục bọn họ.
Đây chính là nguyên nhân mà bọn họ khó chấp nhận nhất.
“Triệu Hoa Cường, ông bị điên rồi hả?”
Trình Lâm tức muốn nổ tung, ông ta bị Vương Bác Thần đánh một bàn tay trước mặt nhiều người như thế, bây giờ gọi người đến đối phó với Vương Bác Thần, lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần, kêu ông ta sau này sao có thể làm người được nữa?
“Cục trưởng Triệu, không phải là bệnh cũ tái phát đó chứ, để tôi đỡ ông dậy.”
Có một người phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức giải vây cho Triệu Hoa Cường, nếu như để chuyện ngày hôm nay truyền đi, tất cả bọn họ đều sẽ phải mất mặt.
Nếu như bọn họ phải quỳ xuống, cùng lắm thì bọn họ bực bội. Nhưng mà Triệu Hoa Cường quỳ xuống, điều này tương đương với việc trực tiếp hất phân vào mặt bọn họ.
Triệu Hoa Cường là người mà bọn họ mời đến để đối phó với Vương Bác Thần.
Người mà bọn họ gọi đến để giúp đỡ lại quỳ gối với Vương Bác Thần, vậy thì bọn họ lại cái gì?
Cái này còn không phải là hất phân vào mặt bọn họ à?
Trần Tiểu Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Bác Thần, lại nhìn Triệu Hoa Cường quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
Sao cục trưởng Triệu lại quỳ gối với Vương Bác Thần vậy?
Trên thực tế thì phản ứng của mọi người chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng mà trong khoảnh khắc này, thời gian dường như đã đứng im, trở nên vô cùng dài.
Giống như mười tám tầng địa ngục, mỗi một giây đều rất giày vò.
“Các người câm miệng lại cho ông đây.”
Triệu Hoa Cường quay phắt đầu lại, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm đám người, sau đó lại tiếp tục hoảng sợ quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học.
“Ông đến đây đối phó với tôi và con gái của tôi?” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Giọng nói của Vương Bác Thần rất lạnh nhạt, Dao Dao trong ngực anh ngủ vô cùng yên giấc, tất cả tội ác, tất cả hắc ám, Vương Bác Thần đều ngăn cản bọn nó ra khỏi con gái.
“Thưa ngài, Tam Cẩu không dám, Tam Cẩu sai rồi.”
“Cái mạng này của Tam Cẩu là ngài cho, nếu như không phải năm đó gặp được ngài thì Tam Cẩu đã bị chất độc phát tác mà chết trên chiến trường. Chỉ cần ngài muốn, bất cứ lúc nào Tam Cẩu cũng có thể trả lại cho ngài.”
Đầu Triệu Hoa Cường đập xuống đất, cũng không dám ngẩng lên nữa.
Cái gì?
Vương Bác Thần đã cứu Triệu Hoa Cường?
Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, làm đám người tê cả da đầu.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng mà nhìn Triệu Hoa Cường.
Ai cũng không ngờ mạng của Triệu Hoa Cường là do Vương Bác Thần đã cứu.
Chương690
CHƯƠNG 690
Sắc mặt Bắc Vinh Long âm trần vô cùng, quả thật có thể nhỏ ra mực.
Ông ta nghìn tính vạn tính, nhưng có làm như thế nào cũng không tính được chuyện Vương Bác Thần và Triệu Hoa Cường lại có một mối quan hệ như thế.
Ông ta cảm thấy ngày hôm nay thể hiện của mình mất sạch.
Để người khác đánh còn chưa tính, còn bị người ta đặt dưới chân đá qua đá lại.
Ngay cả người mà ông ta gọi tới cũng là do Vương Bác Thần cứu mạng, đây không phải là đánh vào mặt ông ta thì là gì nữa?
Nhục nhã, khó xử, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc làm trong lòng Bắc Vinh Long như có một thanh đao hung hăng khuấy động, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.
Trình Lâm không thể chấp nhận sự thật này, lạnh giọng quát: “Triệu Hoa Cường, ông có còn kỷ cương pháp luật hay không hả? Ông đừng quên ông chính là nhân viên của quốc gia, không phải là chó của ai hết. Ở trước mặt nhiều người như thế, ông lại quỳ xuống với cái thằng con riêng này, luôn miệng nói mạng là của cậu ta, ông có còn kỷ luật không hả.”
“Cục trưởng Triệu, ông nhất thời xúc động chúng tôi có thể hiểu, nhưng mà đừng quên ông là cục trưởng nước R, là người phụ trách tối cao cho sự an toàn của thủ đô.”
“Chỉ là một đứa con riêng mà thôi, cho dù có cứu mạng ông, nhưng khi so sánh với quốc gia thì có đáng là gì chứ?”
“Cục trưởng Triệu, chẳng lẽ quốc gia bồi dưỡng ông là để ông làm chó cho ai đó, chẳng lẽ ông cam tâm tình nguyện làm chó như vậy à?”
Hành động của Triệu Hoa Cường đã chọc giận tất cả mọi người.
Những người này ăn nói rất hùng hồn, hận không thể xông lên tát mấy cái vào miệng Triệu Hoa Cường.
“Loại người như ông phản bội tín ngưỡng của quốc gia, làm chó cho một đứa con riêng như thế này, quen biết ông đúng là sự sỉ nhục với chúng tôi.”
Đám quan chức giàu có lúc này rốt cuộc cũng đã tìm được chỗ để ph.át tiết, lớn tiếng mắng chửi.
Lúc này, cả đám bọn họ như là mất trí nhớ tập thể, quên mất mục đích đến nhà họ Vương là vì đê nịnh bợ nhà họ Vương, lấy lòng nhà họ Vương.
Vương Bác Thần ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn đám người này, anh thản nhiên nói: “Đứng dậy mẹ đi, ông đã không có tư cách quỳ với tôi.”
Triệu Hoa Cường chua xót đứng dậy, có mấy lần muốn mở miệng cầu xin Vương Bác Thần tha thứ cho mình, nhưng mà chung quy vẫn không dám lên tiếng.
“Thưa ngài, ngài có việc dặn dò, cho dù Tam Cẩu có liều cái mạng này thì cũng sẽ làm cho ngài, cầu xin ngài cho Tam Cẩu một cơ hội.”
Triệu Hoa Cường khẩn cầu.
“Đưa người của ông đi đi, chuyện của tôi, ông không xứng để quản.”
Trên mặt Vương Bác Thần không có biểu cảm gì.
“Cảm ơn ngài đã không giết, Tam Cẩu hiểu rồi.”
Triệu Hoa Cường đau khổ đáp một tiếng, ông ta biết mình đã khiến ngài phải thất vọng, không phải là đến đây đối phó với ngài làm ngài thất vọng, mà là ông ta đã xuất hiện ở đây vì lợi ích.
Trong giọng nói của Vương Bác Thần đều mang theo sự thất vọng: “Nói lời thì phải giữ lấy lời, nếu như làm sai thì phải chịu phạt.”