• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương171

CHƯƠNG 171

Nhưng ánh mắt của Vương Bác Thần còn đáng sợ hơn thế.

Loại khí thế khi quở trách Phương Tù đó, cái loại tự tin bẩm sinh đó, cái uy nghiêm đứng ở vị trí hàng đầu đó chắc chắn không phải thứ mà một người bình thường có thể có được.

Ngày xưa khi mình còn vinh quang, cũng từng gặp một đại nhân vật, là người lãnh đạo tỉnh!

Cái loại uy nghiêm đó thật sự không thể giả được.

Nhưng uy nghiêm của Vương Bác Thần lúc đó còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với vị đại nhân vật kia!

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay của Lão Ngũ đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Đúng vậy.

Chỉ có Thần chủ, mới có thể giết chết Trần Thiên Minh chỉ bằng một cái phẩy tay.

Chỉ có Thần chủ mới không để nhà họ Lý vào mắt! !

“Lão Ngũ, anh sao vậy?”

Triệu Thanh Hà lấy làm lạ hỏi.

“Hả?”

Lão Ngũ giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng che đi sự chấn kinh của mình: “Không, không sao, Triệu tổng, cô thật sự đã trách lầm ngài, ngài Vương rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, Vương Bác Thần biết ông ta đã đoán được thân phận của anh, liền nhàn nhạt nói: “Sau này, phối hợp Triệu tổng cho tốt.”

“Vâng, vâng, ngài Vương nói phải. Tôi hiểu, tôi hiểu.

Lão Ngũ liên tục nói.

Cho đến khi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà rời đi, Lão Ngũ mới hồi thần lại.

Ông ta tự tát mình thật mạnh.

“Đậu xanh, thật sự rất đau, không phải là mơ.”

Lão Ngũ nhăn nhó khuôn mặt già, lẩm bẩm: “Ôi trời, đó là Thần chủ đó.”

“Hồi nãy tôi còn đưa thuốc cho ngài ấy nữa!”

“Ngài ấy đã nhận! Còn hít một hơi!”

“Trời ơi, tôi mà lại còn được châm thuốc cho Thần chủ !! Đó là Thần chủ ngang hàng với Quốc chủ đó!!!”

“Sau này, mình chính là người đã từng đưa thuốc lá cho Thần chủ.”

“Thần chủ, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không bao giờ phụ lòng tin của ngài!!!”

Không ai ngờ, chuyện này, vậy mà lại trở thành chuyện đáng để khoe nhất trong cuộc đời của Lão Ngũ, cũng trở thành niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

Lão Ngũ vội vàng nhặt hộp thuốc trên mặt đất lên, gói ghém cẩn thận điếu thuốc Vương Bác Thần đã hút, giống như bảo vật gia truyền, bỏ vào túi trong của áo khoác đệm bông.

“Triệu tổng, chị đến rồi sao? Em vừa định báo cáo với chị, tiền lương của công nhân đều đã phát xong rồi, không ai làm loạn nữa, đây đều là…”

Khi Tiểu Lan nói đến đây, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên xưng Vương Bác Thần là gì nữa.
Chương172

CHƯƠNG 172

Triệu Thanh Hà đã biết chuyện, cười nói: “Sau này em cứ gọi anh rể đi.”

“Hả? Anh, anh rể?”

Tiểu Lan ngốc nghếch nhìn Vương Bác Thần, đôi mắt tràn đầy sùng bái, lấp la lấp lánh.

Hàng chục công nhân gây ra rắc rối, anh chỉ cần dăm ba câu là đã giải quyết xong.

Hơn nữa, cuối cùng khi anh chỉ huy Canh Phong đó tới đổ tiền, thực sự đẹp trai chết đi được!

Vương Bác Thần nói đùa: “Sao, tôi không đủ tư cách làm anh rể của em à?”

“Không, không, không phải, em, em, em….”

Tiểu Lan cuống đến mức sắp bật khóc, ngay sau khi tốt nghiệp cô đã được Triệu Thanh Hà tuyển vào làm thư ký, hơn nữa mức lương còn được 24 triệu hơn, cô đã rất cảm kích rồi.

Bây giờ, Triệu Thanh Hà vậy mà lại chủ động nhận mình là em gái của cô, tình nghĩa này thật sự quá quý trọng.

“Tiểu Lan, mặc kệ anh ấy đi.” Triệu Thanh Hà kéo tay Tiểu Lan cười nói: “Trong khoảng thời gian này, những biểu hiện của em chị đều nhìn thấy, mỗi tối em tan ca trễ nhất, sáng sớm em đều là người tới công ty đầu tiên, phải chịu trách nhiệm cho những nhiệm vụ nặng nề nhất, còn chịu đựng những lời chỉ trích từ các đồng nghiệp khác. Dù mới tốt nghiệp nhưng em đã hoàn thành rất tốt công việc của mình. Lan Tầm, em được trở thành nhân viên chính thức rồi đó.”

“Triệu tổng, em, em cảm ơn.”

Tiểu Lan bật khóc vì kích động, cô vừa tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm, lại không có người thân ở thành phố này, cô sợ mình làm không tốt nên đã vô cùng cố gắng.

May mắn thay, những nỗ lực của cô đã không vô ích, Triệu tổng đều biết.

“Tôi biết, em rất kích động khi có được một người anh rể như tôi, nhưng, bây giờ em phải phụ trách một việc rất quan trọng, công việc làm ăn của Trần Thiên Minh đều do Lão Ngũ đảm nhiệm, sau này, Lão Ngũ sẽ chỉ nghe lời công ty Hoa Nguyên, em phối hợp với Lão Ngũ, xử lý chuyện này cho tốt trước đã.”

Vương Bác Thần cười nói.

“Cái gì?”

Triệu Thanh Hà túm lấy vai Vương Bác Thần, vẻ mặt khó tin, không ngừng phát run: “Anh vừa rồi nói cái gì, anh nói lại xem!”

Lan Tầm mừng rỡ nói: “Chị Hà, chuyện là như thế này, anh rể và Canh Phong đã đi diệt tên Trần Thiên Minh đó rồi, hơn nữa trung tâm tắm rửa của Trần Thiên Minh cũng bị thư ký Canh phong tỏa.”

“Tiêu, tiêu diệt Trần Thiên Minh rồi?”

Triệu Thanh Hà sửng sốt, một lúc sau, mới ngạc nhiên nhìn Vương Bác Thần.

“Tiểu Canh ra tay rồi?”

Vương Bác Thần gật đầu, đúng là Canh Phong đã giết, mình không có ra tay.

“Chúa ơi, để tôi tĩnh tâm lại, để tôi tĩnh tâm lại đã.”

Triệu Thanh Hà vội túm lấy cánh tay của Vương Bác Thần, vỗ vỗ ngực mình.

Tin tức này thực sự rất sốc.

Trần Thiên Minh, đó là nhà thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu này đó.

Với thực lực của ông ta, đã trở thành tập đoàn xây dựng lớn nhất bên cạnh nhà họ Hồ.

Nhưng ai cũng biết Trần Thiên Minh thực chất là một con chó điên do nhà họ Lý nuôi, chuyên trấn áp nhà họ Hồ.

Trần Thiên Minh đã đấu với nhà họ Hồ vài lần, chính nhà họ Lý đã ủng hộ phía sau.

Bây giờ, một người như vậy đã bị tiêu diệt!
Chương173

CHƯƠNG 173

Triệu Thanh Hà làm sao có thể không sốc chứ?

Cô nhìn chằm chằm Vương Bác Thần: “Ý của anh là, Lão Ngũ bây giờ là nhà thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu? Và chỉ nghe công ty Hoa Nguyên?”

“Là vậy đó.”

Vương Bác Thần mỉm cười, anh rất thích cảm giác này.

Dành cho người yêu của mình một bất ngờ nho nhỏ.

Thật mãn nguyện khi thấy cô chấn kinh như một đứa trẻ.

Triệu Thanh Hà hít thở sâu vài hơi, mới hoàn hồn lại.

Một giờ trước, vẫn còn đang trong tuyệt vọng tột độ, công ty sắp phá sản, nhân viên gây khó khăn, bây giờ sau màn sương dày, đã nhìn thấy ánh trăng, đột nhiên có đội kỹ sư lớn nhất ở thành phố Hà Châu, hơn nữa chỉ nghe lời công ty Hoa Nguyên!

Cảm giác này giống như đang đi tàu lượn vậy, những người có tâm hồn xấu sẽ bị kích thích đến chết.

Thảo nào Tư Mã Chiêu mừng rỡ đến chết đi.

“Cái này, em, em phải cảm tạ Tiểu Canh, nếu không có Tiểu Canh, chúng ta chết chắc rồi.”

Triệu Thanh Hà kích động nói.

Vương Bác Thần chỉ vào mình, u uất nói: “Ông xã em cũng ra sức mà, Tiểu Canh là tùy tùng của anh, anh mới là đại công thần.”

“Được rồi đó, anh mới là tên chạy vặt ấy.”

Triệu Thanh Hà trừng mắt nói.

Lan Tầm nói: “Không phải đâu, chị Hà, anh rể lợi hại lắm đó, nhiều người như vậy, mà anh ấy chả sợ tí nào, còn trấn áp được tất cả mọi người nữa.”

Vương Bác Thần đắc ý nói: “Triệu Thanh Hà, em nghe thấy chưa? Anh cho em một cơ hội để thừa nhận sai lầm của mình.”

Chụt.

Triệu Thanh Hà đột nhiên kiễng chân, hôn lên trên mặt Vương Bác Thần một cái, gương mặt xinh đẹp thẹn thùng nói: “Đừng có mà đắc ý, đây là biểu dương đó.”

Vương Bác Thần sững sờ, đây là lần đầu tiên Triệu Thanh Hà hôn mình một cách táo bạo như vậy.

Được nha, có tiến bộ.

Lan Tầm không có người yêu ở bên cạnh, đáng thương nói: “Chị Hà, đừng có show ân ái chứ, đút em một mồm cơm chó hơi nhiều rồi đó.”

Triệu Thanh Hà tim đập thình thịch như nai tơ đang nhảy, cô đỏ mặt giả vờ bình tĩnh: “Một ngày nào đó, chị sẽ giới thiệu cho em một anh lính, cũng cho em cơ hội phát cẩu lương.”

Bên này, đám người Triệu Thanh Hà đang vô cùng vui vẻ, nhưng người nhà họ Lý bên kia lại đang khó chịu.

Ngay sau khi Trần Thiên Minh chết, Lý Hoàng, ông hai nhà họ Lý, vội vàng đến tiếp nhận việc làm ăn.

Đội ngũ kỹ sư dưới quyền của Trần Thiên Minh đều do nhà họ Lý bỏ tiền gầy dựng nên.

“Dừng lại, làm gì vậy?”

Bảo vệ ngăn lại.

Tài xế lạnh lùng nói: “Mẹ nó mày mù à? Đây là xe của ông hai.”
Chương174

CHƯƠNG 174

Bảo vệ là một cậu trẻ tuổi, lập tức tức giận, quát lớn: “Ông hai rắm gì, mau cút ngay khỏi đây.”

Tài xế sững sờ, sau đó híp mắt nói: “Mở mắt chó của mày ra nhìn cho rõ, đây là xe chuyên dụng của ông hai, mày là thuộc hạ của ai? Gọi đội trưởng của bọn mày ra, đậu xanh, dạy dỗ ra cái loại gì vậy!”

Bảo vệ bĩu môi khinh thường nói: “Ông hai ông ba gì chứ, ông đây là ông Trời này, đây không phải là nơi các người được lui tới, nếu còn không đi, thì đừng trách ông đây không khách sáo.”

Ngay khi tài xế định mắng, Lý Hoàng đã ngăn anh ta lại, hạ cửa kính xe xuống nói: “Là tôi, Lý Hoàng, cậu rất tận tâm, tôi sẽ thăng chức và tăng lương cho cậu.”

Ông ta vốn nghĩ rằng hành động của mình sẽ khơi dậy sự biết ơn.

Không ngờ, nhân viên bảo vệ lại hoàn toàn không khách sáo mà nói: “Yo, nhà họ Lý? Nhìn rõ tấm biển này chưa? Người và chó nhà họ Lý đều không được phép vào, nơi này hiện thuộc về công ty Hoa Nguyên của chúng tôi.”

Nhìn thấy tấm biển đó, khuôn mặt già nua của Lý Hoàng lập tức đỏ bừng lên!

Người và chó nhà họ Lý đều không được phép vào! ! !

Ông ta sống cả đời, chưa từng bị ai nói như vậy qua!!

Nhưng điều khiến ông ta tức giận hơn nữa là Công ty Hoa Nguyên đã chiếm tổ của chim ác là ở đây! !

Đột nhiên trong lòng nổi lên một sự tức giận, tức đến nỗi phần thịt béo trên mặt đều đang run lên, nghiêm giọng nói: “Hay lắm công ty Hoa Nguyên, hay cho một công ty Hoa Nguyên, ai cho các người lá gan, dám cướp đồ của nhà họ Lý của tôi chứ!!”

“Tông vào, tôi lại muốn xem thử, Triệu Thanh Hà có mấy cái đầu, mà dám chiếm đồ nhà họ Lý tôi!”

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng nhàn nhạt vang lên, Canh Phong chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới.

“Tiểu Trình, chuyện gì xảy ra vậy? Ngay cả một con chó già cũng không ngăn cản được?”

Nhìn thấy anh ta, sắc mặt Lý Hoàng lập tức tái nhợt vô cùng! !

Thư ký Canh! !

Sao cậu ta lại ở đây?

Lý Hoàng lòng như lửa đốt.

Ông ta là người duy nhất trong nhà họ Lý nhìn thấy mặt Canh Phong, lúc đó ông ta chính là người ra sân bay nghênh tiếp Thần chủ.

Kết quả là đoàn xe của Thần chủ nửa đường lại quay xe về.

Còn nói người nhà họ Lý là một đám heo ngu ngốc, không bằng heo chó, có mắt không tròng, không xứng cho anh đến.

Nhưng, sao thư ký Canh lại ở đây?

Chẳng lẽ Thư ký Canh nhìn trúng công ty của Trần Thiên Minh rồi?

Nghĩ đến đây, Lý Hoàng lập tức không dám nghĩ xa hơn nữa.

Hoa Khai Phú Qúy của Thư ký Canh là nhà họ Hồ tặng.

Bây giờ, anh ta lại quan tâm đến sản nghiệp của Trần Thiên Minh, làm sao ông ta có thể ngăn cản được?

Không lẽ, Triệu Thanh Hà rửa tiền cho thư ký Canh.

Mồ hôi lạnh trên mặt Lý Hoàng đã chảy ròng ròng, vào thời điểm lạnh nhất trong năm này, nhưng quần áo bên trong đã hoàn toàn ướt đẫm.

Như tên cho thấy, găng tay trắng là những người làm những việc cho các quan chức chính phủ khi họ không tiện tiến tới để làm việc gì đó.
Chương175

CHƯƠNG 175

Nếu Triệu Thanh Hà là găng tay trắng của Thư ký Canh, thì chuyện này rắc rối rồi!

“Sao, muốn xông vào? Nào, tôi cho ông một cơ hội.”

Canh Phong bước lên phía trước giẫm lên đầu chiếc Rolls-Royce, cười lạnh nói.

“Thư ký Canh, hiểu lầm, hiểu lầm.”

Lý Hoàng bò ra khỏi xe, nói với khuôn mặt tái mét: “Tôi không biết ngài ở đây, đây là hiểu lầm, chúng tôi đi ngay, đi ngay.”

Canh Phong tát vào mặt Lý Hoàng một cái: “Mẹ nó ông đang tìm chết!”

Lý Hoàng không dám nói lời nào, quỳ phịch xuống đất, run rẩy nói: “Tôi, tôi không biết người đứng sau công ty Hoa Nguyên là ngài, nếu không thì cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám.”

Canh Phong khinh bỉ cười lạnh, chỉ dựa vào loại này, mà cũng dám chống đối Thần Chủ?

Bây giờ đều bày ra bộ dạng chó chết này, đợi khi bọn họ biết Thần chủ là ai, thì chỉ e sẽ bị dọa chết khiếp!

Một lũ ngốc, các người sẽ tới lúc hối hận đến muốn nhảy lầu thôi.

Canh Phong lại tát vào mặt ông ta một cái: “Bây giờ biết chưa?”

Lý Hoàng đâu còn cái uy của ông hai nhà họ Lý nữa, vẫy đuôi như chó cầu xin: “Biết, biết rồi, tôi đi ngay, đi ngay đây.”

Canh Phong chỉ vào tấm biển và nói: “Nhớ cho tôi, người và chó nhà họ Lý đều không được vào.”

Lý Hoàng sợ tới mức suýt nữa quỳ lạy: “Vâng vâng vâng, nhớ rồi, người và chó nhà họ Lý đều không được vào, người và chó nhà họ Lý đều không được vào”

“Cút.”

Canh Phong nghiêm giọng quát một tiếng, trực tiếp khiến Lý Hoàng sợ đến mức tè ra quần, vội vàng đứng dậy, lên xe bỏ chạy.

Tiểu Trình khịt mũi nhìn chiếc xe, nói: “Đội trưởng Canh, cứ để lão đi như vậy có phải quá hời rồi không.”

Canh Phong nói đầy ẩn ý: “Đây là việc gia đình của Thần chủ, chúng ta không đủ tư cách can thiệp. Bảo các anh em duy trì trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào. Chỉ cần có ai làm loạn, cứ phế hết cho tôi trước, rồi nói sau.”

“Vâng, đội trưởng Canh.”

Tiểu Trình lập tức đứng nghiêm hành lễ.

Họ đều là lính đặc nhiệm được điều động gấp qua đây.

Canh Phong xua tay: “Chú ý hình tượng đi, bây giờ các cậu là bảo vệ, đừng để người ta nhìn ra đó.”

Tiêu Trình ngượng ngùng cười cười: “Đội trưởng Canh, khi nào thì anh trở về đội? Các anh em đều đang chờ anh đó.”

Canh Phong nói với vẻ mặt ủ rũ: “Haiz, tôi đã làm sai, đây là sự trừng phạt của Thần chủ với tôi, không nói nữa, nói ra toàn khóc, tôi đi trước đây, lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác đó.”

Tiêu Trình lớn tiếng nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”



Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà vừa đón Dao Dao về nhà thì bà cụ Triệu gọi tới.

Triệu Thanh Hà sững sờ, kể từ sau chuyện ở đất tổ của nhà họ Triệu, nhà họ Triệu và nhà cô đã như nước với lửa.

Gọi qua đây làm gì nữa?

Nhưng Triệu Thanh Hà vẫn bắt máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK