Mục lục
Thần chủ bí ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương846

CHƯƠNG 846

Tưởng Mẫn nhìn Trần Quốc Vinh với vẻ châm chọc.

“Thả ông ngoại tôi ra. Nếu không, chờ Bác Thần tới, các người đều sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Vào lúc tuyệt vọng nhất, Triệu Thanh Hà đứng dậy.

Điều duy nhất cô có thể làm được bây giờ là kéo dài thời gian, chờ Bác Thần về.

“Các người rời đi bây giờ, tôi có thể bảo Bác Thần không truy cứu trách nhiệm của các người, tha cho các người một con đường sống! Các người cũng biết thân phận thật sự của Bác Thần chứ?”

Triệu Thanh Hà hít sâu một hơi, nhấn mạnh từng từ: “Bác Thần… là thế thân của thần chủ!”

Không ngờ có một vị Võ tông tới!

Chẳng qua dáng người cao hơn hai mét kia lại cho người ta một áp lực vô hình. Trần Quốc Vinh bị ông ta nắm cổ giơ lên cao rồi ném xuống đất.

Triệu Thanh Hà không khỏi tuyệt vọng. Sao Bác Thần vẫn chưa trở lại?

Trần Ngọc vừa tỉnh dậy, thấy ba bị người ta hành hạ như thế thì bắt đầu khóc thét lên đầy chói tai: “Tưởng Mẫn, bà muốn giết thì cứ giết tôi đi, ba tôi không có lỗi gì với bà! Người đối đầu với bà từ trước tới giờ đều là tôi, không phải là ba tôi!”

“Đừng suốt ruột. Mày cũng không thể thoát được đâu!”

Trần Trạch Khôn thở phào nhẹ nhõm, không ngờ mẹ còn có sự chuẩn bị như vậy. Có một vị Vũ Tông ở đây, những người này chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.

“Chỉ là Võ Tôn cũng dám ngông cuồng ở trước mặt tôi?”

Tưởng Mẫn nhìn lão Ngô với vẻ giễu cợt, thản nhiên nói: “Trần Quốc Vinh, đây là chỗ dựa của ông à? Vậy thì ông làm tôi quá thất vọng rồi. Chỉ riêng Võ tông, bên cạnh Hạ Thế Duệ đã có tới ba người. Hơn nữa sau lưng ông ấy còn có một chỗ dựa thần bí lại mạnh mẽ. Đừng nói là ông, cho dù là cả Tam Hùng ở Ma Đô cộng lại còn chẳng bằng một ngón chân của người ta.”

Hoa Mạnh Trường tức giận nói: “Bà đúng là độc ác, vô sỉ. Chờ sư phụ tôi trở về, các người đều phải xuống địa ngục!”

“Ông nói ông là Hoa Mạnh Trường y thánh thời nay à? Ha ha, vậy được, tôi thật ra muốn xem thử y thuật của ông có thể khiến ông cải tử hoàn sinh không.”

Tưởng Mẫn thâm trầm nói: “La võ tông, giết Hoa Mạnh Trường trước đi.”

La võ tông khẽ gật đầu, lãnh đạm nhìn về phía Hoa Mạnh Trường, sau đó đi tới và tát vào mặt Hoa Mạnh Trường.

Cái tát này làm Hoa Mạnh Trường choáng váng, lập tức bị đánh cho sốc rồi.

Cùng lúc đó, La võ tông giơ chân lên, đạp về phía ngực của Hoa Mạnh Trường.

Nếu một đạp này đạp trúng, Hoa Mạnh Trường chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ!

“Đừng!”

“Dừng tay!”

Lão Ngô vung nắm đấm đánh về phía gáy La võ tông, sức đánh rất mạnh, thậm chí còn kèm theo tiếng xé gió.

Nhưng La võ tông lại đá ngược một phát. Lão Ngô thầm nghĩ không ổn. Ông ta là Võ tôn, võ tông cao hơn ông ta tròn một cấp, chênh lệch một cảnh giới lớn, còn ở khoảng cách ngắn như vậy, dưới một đá này, ông ta là võ tôn đương nhiên chỉ có thể cố đỡ, sau bị cú đá này làm cho trượt vài chục bước mới dừng lại được.
Chương847

CHƯƠNG 847

Mà Nội Kình mạnh mẽ còn làm ngũ tạng lục phủ của ông ta chấn động giống như đều bị lệch khỏi vị trí, mở miệng phun ra một búng máu lớn!

Đây chính là sức mạnh của võ tông!

“Tưởng Mẫn, bà muốn nhà họ Trần, tôi cho bà. Bà muốn giết tôi, tôi để cho bà giết, thả những người khác ra đi!”

Trần Quốc Vinh hoàn toàn tuyệt vọng. Ông ta hối hận tại sao mình lại muốn bao dung Tưởng Mẫn nhiều năm như vậy, hối hận trước đây không thể chống lại sự cám dỗ của Tưởng Mẫn, mới để xảy ra bi kịch như bây giờ.

“Tôi muốn giết ông, những người khác… cũng phải chết! Diệt cỏ không diệt tận gốc, lẽ nào chờ bọn chúng trả thù tôi?”

Tưởng Mẫn cực kỳ tàn nhẫn, trên mặt không có chút thương hại và hổ thẹn nào.

“Người đàn bà độc ác này, bà không được chết tử tế!”

Trần Quốc Vinh tức giận tới đỏ cả mặt, máu trào qua khóe miệng.

Ông ta hối hận muốn chết, đây đều là tội lỗi do ông ta gây ra!

“Lão già, tôi đã bảo ông sớm giao nhà họ Trần cho tôi, ông mãi không chịu cho tôi! Bây giờ hối hận rồi sao?”

Trần Trạch Khôn đá mạnh một phát lên người Trần Quốc Vinh, mắng: “Lão già đáng chết, tôi gọi ông là ba nhiều năm như vậy, mẹ nó ông còn đề phòng tôi, trước sau cứ muốn để cho thằng vô dụng Trần Vinh kia kế thừa nhà họ Trần! Bây giờ, ông hối hận cũng đã muộn rồi!”

“Ông muốn chết!”

Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm hét giận dữ đột nhiên từ phía ngoài truyền đến. Giọng nói còn chưa dứt, một bóng người đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Trần Trạch Khôn còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả người đã bay ra ngoài, đập mạnh vào trên tường. Mặt tường xi măng bị đập cho xuất hiện vết nứt. Còn ông ta từ từ trượt từ trên tường xuống giống như một bãi bùn nhão vậy.

Vương Bác Thần… đến rồi!

Cảnh tượng xảy ra đột ngột làm mọi người giật mình.

Tất cả còn chưa kịp phản ứng, Trần Trạch Khôn đã ngay chết trước mặt.

Thậm chí chờ tới khi La võ tông kịp phản ứng, Trần Trạch Khôn đã chết tới không thể chết thêm!

Tường xi măng cũng bị đập nứt, có thể tưởng tượng được cú đá này của Vương Bác Thần mạnh tới mức nào, trong lòng anh phẫn nộ tới mức nào.

“Cậu là ai?”

Trong lòng La võ tông thầm giật mình, cảnh giác nhìn Vương Bác Thần.

Người thanh niên này cho ông ta cảm giác cảm giác có phần thâm sâu khó lường!

Tốc độ vừa rồi, thậm chí ngay cả ông ta cũng không kịp phản ứng.

“Ông đánh à?”

Vương Bác Thần nhìn về phía Hoa Mạnh Trường và Trần Quốc Vinh. Hoa Mạnh Trường vốn đã gãy hai chân, lúc này bị một tát của La võ tông đánh cho cũng mất luôn nửa cái mạng, trong thất khiếu đều chảy máu.
Chương848

CHƯƠNG 848

Anh lãnh đạm nhìn về phía La Võ tông, ánh mắt lạnh như băng làm La võ tông không khỏi run lên, hít sâu một hơi.

“Đúng là tôi đánh. Nếu cậu biết ông chủ của tôi là ai, cậu sẽ không dám lớn lối như vậy.”

La võ tông cảnh giác nói. Ông ta cảm giác người thanh niên này rất mạnh, thậm chí có lẽ ông ta không phải là đối thủ, bởi vậy lập tức nói ra chủ nhân phía sau mình.

“Các người không thể so được với thân phận của tôi. Chủ nhân của tôi chỉ muốn dùng nhà họ Trần để đánh một ván cờ. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên thức thời một chút, bằng không cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đắc tội chủ nhân của tôi đâu.”

Cái gì?

Một vị võ tông lại làm người hầu của người khác?

Cho dù là Tưởng Mẫn nghe được tin tức này cũng hãi hùng khiếp vía.

Chủ nhân của La võ tông dùng võ tông làm người hầu, vậy phải mạnh thế nào? Rốt cuộc thế lực khủng khiếp tới mức nào?

Ầm!

La võ tông vừa dứt lời, đã phát hiện ra Vương Bác Thần xuất hiện ở trước mặt mình. Ông ta thậm chí còn không có cơ hội giơ tay lên đỡ, đã bị Vương Bác Thần tát bay thẳng ra ngoài!

Vương Bác Thần không chờ cơ thể của La võ tông đập xuống, đã xuất hiện ở phía trên cơ thể ông ta, giơ một chân lên đạp xuống!

La võ tông vừa rồi còn rất lợi hại, lúc này lại giống như một bao cát, thậm chí còn chẳng có cơ hội đánh trả, đầu óc ông ta phản ứng còn không nhanh bằng tốc độ Vương Bác Thần ra tay!

Ầm!

La võ tông bị Vương Bác Thần đạp một phát, đập xuống đất, xương cốt toàn thân đều bị vỡ nát!

“Cậu… cậu đang từ tìm chết đấy… Chủ nhân tôi là… Là Dạ Anh…”

La võ tông còn chưa nói hết một câu, đã tắt thở luôn.

Từ khi Vương Bác Thần ra tay đến lúc La võ tông chết, cả quá trình này còn chưa tới một giây, Võ tông bị Vương Bác Thần gi3t chết trong chớp mắt!

Vương Bác Thần không thèm để ý tới thi thể La võ tông giống như con chó chết, quay đầu nhìn về phía Tưởng Mẫn rõ ràng ý thức trong đầu còn chưa kịp phản ứng, thản nhiên nói: “Bà muốn giết người nhà của tôi?”

“Cậu… cậu đừng tới đây, cậu đừng tới đây.”

Tưởng Mẫn sợ đến mức vội vàng lùi lại, vướng phải ghế nên ngã xuống đất, không ngừng bò về phía sau.

Vào giờ phút này, vẻ mặt cao ngạo, không ai bì nổi, tự cao tự đại vừa rồi đã biến thành hoảng sợ!

Bà ta sợ đến mức thậm chí quên cả cái chết của con trai.

“Đừng, đừng giết tôi. Đây… đây là Hạ Thế Duệ lên kế hoạch, mọi chuyện đều do Hạ Thế Duệ bảo tôi làm, tôi vô tội, tôi là người vô tội mà.”

“Bác Thần, tạm thời đừng giết bà ta.”

Trần Quốc Vinh nói với vẻ kiệt sức.

“Bác Thần, mau cứu Dao Dao, mau xem Dao Dao.”
Chương849

CHƯƠNG 849

Triệu Thanh Hà cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội vàng nói.

Vừa rồi, Dao Dao bị Trần Trạch Khôn đá cho ngất đi, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Lời Triệu Thanh Hà nói, làm Vương Bác Thần lập tức thất thốt, suốt ruột hét lên một tiếng: “Bà già kia, nếu con gái tôi mà bị sao, tôi sẽ khiến cho bà muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”

Vương Bác Thần vội vàng ôm Dao Dao vào trong lòng, kiểm tra toàn thân một lượt. Khi thấy cô bé chỉ hôn mê, bị chút vết thương ngoài da, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Bằng không, anh sẽ phát điên mất.

Cho dù Dao Dao không bị thương nhưng Vương Bác Thần không nén được cơn giận. Anh còn không nỡ đánh Dao Dao, không ngờ cô bé lại bị những tên súc sinh này đánh!

Vương Bác Thần bế Dao Dao đi tới, nhìn xuống Tưởng Mẫn, đằng đằng sát khí nói: “Các người thật đáng chết! Tôi vốn không muốn can thiệp vào chuyện chó má của các người, nhưng các người chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi hết lần này tới lần khác. Nếu không giết bà, đúng là trời đất khó tha!”

“Đừng giết tôi, tôi thật sự vô tội.”

Tưởng Mẫn bị dọa cho sợ rồi. Người càng già càng sợ chết, đừng thấy Tưởng Mẫn xem thường mạng sống của người khác, nhưng đến lượt bà ta, bà ta còn sợ chết hơn ai khác.

“Đây… đây đều là kế hoạch của Hạ Thế Duệ. Tôi bị Hạ Thế Duệ lừa. Tất cả đều do Hạ Thế Duệ dụ dỗ tôi. Tôi sai rồi, lần này tôi thật sự biết sai rồi, đừng giết tôi. Tôi là bà ngoại của Triệu Thanh Hà đấy. Cậu giết tôi chính là tội ác lớn! Sẽ bị người đời phỉ nhổ!”

“Hừ, Vương Bác Thần tôi cả đời hành sự, ai có tư cách hỏi đến!”

Vương Bác Thần nói xong, nhấc chân đá ra.

Bà già lòng dạ rắn rết Tưởng Mẫn này lập tức bay ra ngoài, thậm chí đụng vỡ cửa sổ làm mảnh thủy tinh rơi đầy đất, chết không thể chết thêm.

“Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi.”

Mộc Lai và Trần Hương Lan thấy ba người chết trong nháy mắt thì sợ muốn vỡ mật, đã quỳ xuống xin tha từ lâu.

“Các người… chết chưa hết tội!”

Trên mặt Vương Bác Thần đầy sát khí. Trước đây, anh đã cho những người này đâu chỉ hai lần cơ hội, bất kể bọn họ làm gì cũng không để ý tới.

Không ngờ bây giờ bọn họ được đà lấn tới, chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, ra tay với người nhà của anh.

Vậy thì anh không thể dễ dàng tha thứ được!

Vương Bác Thần lại muốn ra tay nhưng Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Bác Thần, anh tha cho hai người bọn họ đi. Vừa rồi, hai người bọn họ từng nói giúp bọn em. Lúc Trần Trạch Khôn ra tay với Dao Dao, bọn họ còn ngăn cản. Hai người bọn họ đáng chết nhưng chưa đáng giết.”

Vương Bác Thần thoáng ngây người, không tin hai người bọn họ sẽ đổi tính.

“Đúng đúng đúng, vừa rồi tôi và Hương Lan còn nói giúp cho đám người Triệu Thanh Hà. Tôi và Hương Lan chỉ ghen tỵ với các người, chứ không muốn lấy mạng của các người. Tất cả những điều này đều là do Tưởng Mẫn lên kế hoạch. Bà ấy cấu kết với Hạ Thế Duệ để mưu đoạt tài sản của nhà họ Trần. Tôi và Hương Lan vẫn luôn phản đối, vì thế chúng tôi mới bị đánh.”

Mộc Lai quỳ xuống, không ngừng dập đầu giống như giã tỏi vậy.

“Cậu giết tôi, thả Mộc Lai đi. Tôi hạ độc trưởng bối, tội ác tày trời, tội đáng chết nghìn lần, cũng đáng chém nghìn đao.”
Chương850

CHƯƠNG 850

Trần Hương Lan nhìn thi thể Tưởng Mẫn và Trần Trạch Khôn trên mặt đất, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp.

Bà ta không ngờ mình luôn miệng mắng Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà là đứa con hoang, nhưng đứa con hoang thật sự lại là bà ta.

Bà ta mới là vai hề kia!

Người được bà ta gọi là ba mấy chục năm lại không phải ba ruột của bà ta.

Còn gì châm chọc hơn thế chứ?

Bà ta nản lòng thoái chí, mất hết can đảm, trong lòng chỉ muốn chết, sớm được giải thoát.

“Đừng, Hương Lan bị ép buộc, bị lừa thôi. Hai ngày nay, bà ấy mới biết thân phận thật sự của mình, tinh thần có chút vấn đề. Cầu xin cậu hãy tha cho bà ấy?”

Làm Vương Bác Thần không ngờ hai vợ chồng Mộc Lai và Trần Hương Lan chỉ nghĩ tới lợi ích, vào lúc này lại suy nghĩ cho đối phương.

“Giết các người chỉ bẩn tay tôi.”

Vương Bác Thần nhìn về phía Trần Quốc Vinh, nói: “Ông, ông tự xử lý đi.”

Trong lòng Trần Quốc Vinh rất phức tạp, nhất thời dâng lên vô số cảm xúc.

Còn gì bi kịch hơn nhìn người thân hại nhau?

“Cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa! Cút ra khỏi Ma Đô cho tôi!”

Trần Quốc Vinh cuối cùng vẫn không nỡ ra tay, ông ta chung quy vẫn mềm lòng.

Ông ta nhớ tới cảnh tượng khi Trần Hương Lan còn bé ôm chân ông ta, gọi ba với giọng điệu ngây ngô, nhớ Trần Hương Lan khóc thảm thiết khi ông ta đưa tới trường mẫu giáo lần đầu tiên, nhớ tới Thế Duệ lau nước mắt khi Trần Hương Lan lấy Mộc Lai…

Đây là đứa con gái mà ông ta từng nâng trong lòng bàn tay.

Là đầu quả tim của ông ta đấy.

Cho dù bây giờ biết mình không phải là ba ruột của bà ta, nhưng nhiều năm như vậy, ông ta làm sao có thể xuống tay được?

Trần Hương Lan và Mộc Lai quỳ xuống, dập đầu ba cái. Trần Hương Lan khẽ nói: “Ba, con đi đây. Duyên phận đời này của chúng ta đã hết. Kiếp sau, con lại làm con gái của ba, cố gắng hiếu thảo với ba!”

Sau đó, bà ta được Mộc Lai đỡ, muốn rời khỏi.

Mộc Lai đột nhiên xoay người, áy náy nói: “Hạ Thế Duệ có lai lịch rất không đơn giản. Sau lưng ông ta còn có thế lực lớn, các người phải cẩn thận đấy. Bên cạnh ông ta còn có hai Võ tông nữa. Xin lỗi về chuyện đã làm trước đó.”

Hai vợ chồng nói xong, cà nhắc rời khỏi nhà họ Trần, trước sau không quay đầu lại.

Trần Quốc Vinh được Trần Ngọc đỡ, cũng không nhìn Trần Hương Lan và Mộc Lai rời đi, giọng khàn khàn nói: “Bác Thần, cám ơn cháu. Nếu không nhờ có cháu thì nhà họ Trần đã xong rồi.”

“Tôi chỉ vì mẹ tôi và Thanh Hà, không phải vì nhà họ Trần ông.”

Vương Bác Thần không hề nể mặt. Theo anh thấy, sở dĩ nhà họ Trần xảy ra chuyện hôm nay hoàn toàn là do Trần Quốc Vinh mặc kệ.

Sau đó, anh nhìn về phía Hoa Mạnh Trường: “Tối nay, tôi nối chân cho ông.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK