• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương316

CHƯƠNG 316

Bà cụ Triệu cảm thấy bất an liếc nhìn Triệu Long, vội vàng nói: “Trước đây, là chúng ta không đúng, chúng ta làm sai rồi. Bây giờ, ba đến mời các cháu về nhà, biệt thự ở khu Thiên Phủ, bà nội trả cho cháu, căn biệt thự mà ba cháu để lại, cũng trả cho các cháu.”

Triệu Long vội nói: “Đúng đúng đúng, trước kia là bác cả sai, không nên đối xử với các cháu như vậy. Bác nghĩ thông rồi, chúng ta chung quy là người một nhà, đánh gãy xương còn dính tới gân, gia tộc đi tới bước này không dễ dàng gì, chúng ta không thể tiếp tục nội đấu nữa.”

“Nội đấu sao?”

Vương Bác Thần cười mỉa mai: “Hình như luôn là các người nhằm vào chúng ta nhỉ? Chúng tôi có khi nào từng đấu với các người?”

Trần Ngọc ở một bên không lên tiếng, nếu là bà ta của trước đây, chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Nhưng bây giờ, ha ha, người của nhà họ họ Triệu đã làm tổn thương trái tim của bà ta.

Bà cụ Triệu rất quẫn bách, nói: “Vậy nên, lần này đến, chúng ta là tới để xin lỗi, Thanh Hà, về nhà đi, sau này cho bà nội một cơ hội bù đắp.”

Nói rồi, nước mắt của bà cụ Triệu rơi xuống.

Vương Bác Thần nhíu chặt mày, lão thái bà này lại muốn làm gì?

Tuyệt đối không có lòng tốt.

Nghe thấy lời của bà cụ Triệu, trên mặt Triệu Thanh Hà không có quá nhiều biểu cảm, bình tĩnh nói: “Hai người đi đi, chúng tôi và nhà họ Triệu các người đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.’

Nói xong, Triệu Thanh Hà xoay người đi vào phòng ngủ.

Bà cụ Triệu và Triệu Long ngây dại.

Từ chối rồi, Triệu Thanh Hà vậy mà từ chối rồi!!

Phải làm sao đây? Hai người bọn họ đến, chính là để kêu Triệu Thanh Hà quay về, thực lực của công ty Hoa Nguyện bây giờ lớn mạnh, nếu có thể sát nhập với nhà họ Triệu, vậy thì nhà họ Triệu tuyệt đối có thể xông kích vào hàng ngũ gia tộc tuyến một.

Nhưng Triệu Thanh Hà từ chối rồi.

Cô không phải muốn quay về gia tộc hay sao? Cô không phải luôn muốn một lời xin lỗi hay sao?

Chúng tôi cho cô rồi, cô tại sao từ chối?

“Cút đi, nhà họ Triệu, không xứng!”

Vương Bác Thần hừ lạnh.

Nhà họ Triệu làm Triệu Thanh Hà thương tích khắp mình mẩy, sau đó năm lần bảy lượt hại Triệu Thanh Hà, bây giờ nhìn thấy Triệu Thanh Hà phát triển tốt, muốn bảo cô trở về, nằm mơ đi.

Bà cụ Triệu và Triệu Long, hai người lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, hận không thể tìm cái khe đất nào chui vào.

Bọn họ không ngờ Triệu Thanh Hà sẽ từ chối dứt khoát như vậy.

“Các người đi đi.”

Trần Ngọc không cho sắc mặt tốt: “Lúc đầu, là các người đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc, bây giờ nhìn thấy nhà chúng tôi phát triển, có tác dụng với các người, muốn kêu chúng tôi quay về sao? Các người lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy? Nhà họ Triệu, chúng tôi không thèm, lời xin lỗi của các người, chúng tôi không thèm! ! Nhà chúng tôi, bây giờ còn cần nhà họ Triệu của các người sao? Không bao lâu nữa, bản thân nhà chúng tôi chính là hào môn, nhà họ Triệu các người tính là cái gì? Bây giờ hối hận rồi sao? Ngày trước đi làm gì rồi!!!”

Phải, ngày trước đi làm gì rồi!
Chương317

CHƯƠNG 317

Khi chúng tôi sa sút nhất, là các người ép chúng tôi vào đường cùng!

Khi chúng tôi cần giúp đỡ nhất, là các người tuyệt tình, đẩy chúng tôi ra!

Bây giờ nhìn thấy có thể kiếm được lợi ích, muốn kêu chúng ta quay về, có thể sao?

Sớm biết ngày hôm nay, sao lại có lúc đầu!!

Đây chính là thái độ của Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà!

Người của nhà họ Triệu, tổn thương trái tim của bọn họ!

Ánh mắt của bà cụ Triệu phức tạp, bà ta rất hối hận.

Trước đây nếu đối xử tốt với Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc thì cũng sẽ không có kết cục như bây giờ!

Nếu trước kia đối xử tốt với bọn họ một chút, bây giờ, mọi thứ mà Triệu Thanh Hà sở hữu đều là của nhà họ Triệu!

Nếu sớm biết Triệu Thanh Hà có thể phát triển công ty Hoa Nguyện đến mức như ngày hôm nay, bọn họ tuyệt đối sẽ không đuổi Triệu Thanh Hà đi!

Nhưng, đã muộn rồi, mọi thứ đều quá muộn rồi!

Mình thật sự là già rồi hồ đồ, mình sao lại ngốc như vậy, mình tại sao lại đuổi bọn họ đi!!

Mình tại sao muốn ngăn lão nhị chôn ở nghĩa trang gia tộc, tại sao lại máu lạnh như vậy!

Nếu trước đây tốt một chút, cho dù không ưa, dù công bằng một chút, cũng sẽ không như bây giờ.

Bà cụ Triệu hối hận rồi, nhà họ Triệu nhiều người như vậy, không có ai có thể so được với Triệu Thanh Hà.

“Xin lỗi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.”

Bà cụ Triệu ảo não lắc đầu, giống như mất đi linh hồn mà từ từ đi ra ngoài, cũng không có phong quang của trước đó.

Triệu Long muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Vương Bác Thần, ông ta không dám nói nữa.

Bụp.

Triệu Long đột nhiên quỳ ở trước mặt Vương Bác Thần, nói: “Cậu Vương, xin lỗi, tôi sai rồi, trước đây là tôi làm sai rồi.”

Những ngày này, gió mây của thành phố Hà Châu đột nhiên thay đổi, Triệu Long đã biết một vài tin tức.

Cái tên cậu Vương, như sét đánh bên tai!

Ông ta đã đoán được cái gì đó, cậu Vương, chính là Vương Bác Thần!

Nếu không công ty Hoa Nguyệt không thể trong một tháng ngắn ngủi, phát triển đến mức như bây giờ!

Chỉ có cậu Vương trong truyền thuyết mới có thực lực này!

Thời gian một tháng ngắn ngủi, gia tộc Nam Cung biến mất, nhà họ Ngô cúi đầy, nhà họ Hồ xưng thần, ngay cả loại gia tộc như nhà họ Trần cũng khuất phục.

Mà sau tất cả chuyện này, đều tồn tại bóng dáng của một người, đó chính là cậu Vương!!

Vương Bác Thần, chính là cậu Vương!

Triệu Long kinh sợ quỳ trên đất, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

Nếu không phải suy đoán được những điều này, hôm nay ông ta sẽ không đặc biệt chạy tới xin lỗi.

Ông ta sợ rồi, ông ta sợ hãi rồi.

Nếu Vương Bác Thần truy cứu chuyện trước kia, nếu anh muốn giúp Triệu Thanh Hà đòi lại công bằng, vậy người chết đầu tiên chính là ông ta!
Chương318

CHƯƠNG 318

Ông ta nhụt rồi!

Cho nên, ông ta đặc biệt tới xin lỗi!!

“Cút đi!”

Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn ông ta.

“Được, được, tôi cút ngay, tôi cút ngay.”

Triệu Long vội vàng đi ra ngoài.

Trần Ngọc sửng sốt nhìn Vương Bác Thần, bà ta phát hiện mình càng lúc cang không nhìn thấu cậu con rể này.

Vương Bác Thần hình như càng lúc càng thần bí.

Có điều cũng đúng, người từng đỡ đạn cho thần chủ, chắc chắn từng kết giao với một vài người bên cạnh thần chủ.

Nếu không thư kí Tư sao lại chiếu cố nhà bà ta như vậy?

Nghĩ như vậy, Trần Ngọc bỗng cười tươi nhìn sang Vương Bác Thần, nói: “Bác Thần à, con rất giỏi, mẹ biết thân phận của con thần bí, mẹ biết nhà chúng ta có thể có ngày hôm nay, chắc chắn là con âm thầm ra tay, mẹ không nói sai chứ?”

Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ, con thật ra là…”

Trần Ngọc vội nói: “Con không cần nói, mẹ biết con từng đỡ đạn cho thần chủ, những người dưới trướng thần chủ đều rất cảm kích con, con và bọn họ là chiến hữu, con quen biết một vài nhân vật lợi hại, cũng rất bình thường, con không cần nói cho mẹ. Thật ra ấy, nhà họ Triệu lúc đầu đến nhận lỗi thì mẹ nên đoán được, chỉ có người bên cạnh thần chủ mới có thực lực khiến nhà họ Triệu cúi đầu như vậy.’

Vương Bác Thần sững người.

Con cái gì cũng chưa nói mà.

Điều con muốn nói là con chính là thần chủ.

Tại sao hai người cứ không tin

“Được rồi, con đi ở bên Thanh Hà đi, mẹ biết các con có điều lệ bảo mật, cho nên không cần nói cho mẹ, trong lòng mẹ hiểu là được.”

Trần Ngọc thần bí cười nói, bà ta càng ngày càng thích cậu con rể này.

Vương Bác Thần cạn lời, nghĩ một lát, anh vẫn không giải thích, nói ra bọn họ cũng không tin, cứ hiểu lầm như vậy đi, cũng không có gì.

Lúc này.

Nhà họ Lý có vài người tới.

“Thành, lần này nhà họ Lý các người rốt cuộc gặp phải phiền phức gì mà kêu chúng tôi ra tay? Tám đại kim cang đều tới rồi.”

Một ông lão đầu trọc kinh ngạc hỏi.

Nhà họ Lý, ở thành phố Hà Châu là gia tộc siêu cấp, vậy mà cũng gặp phải phiền phức?

Lý Thành nói: “Lão Cổ, một vài chuyện tôi không tiện nói, nhưng ngày mai sẽ có người đến nhà họ Lý chúng tôi, giết là được.”

Một người trung niên khác hỏi: “Lão Lý, tôi nghe nói ông ngay cả người ở nước ngoài kia cũng liên lạc rồi? Rốt cuộc là ai muốn ra tay với nhà họ Lý các ông? Người đó là nằm giữ một nhóm lính đánh thuê 100 người, sao lại tới mức độ nghiêm trọng như vậy?”
Chương319

CHƯƠNG 319

Lý Thành thở dài nói: “Nhà họ Lý tôi gia môn bất hạnh, sinh ra một nghiệt chủng, là con trai của đứa con gái đó của tôi, cậu ta trở về rồi, muốn tìm nhà họ Lý chúng tôi trả thù. Khoảng thời gian này, nhà họ Lý chúng tôi chịu thiệt không ít, cậu ta tên Vương Bác Thần, giải ngũ trở về, từng đỡ đạn cho thần chủ, nếu không tôi cũng sẽ không làm phiền các vị.”

Có người nhíu mày: “Lão Lý, ông có phải chơi chúng tôi không, người của thần chủ không phải là người chúng tôi có thể động vào.”

Lý Kiệu lạnh nhạt nói: “Cậu ta chỉ là từng đỡ đạn cho thần chủ, thần chủ đã trả ân tình của cậu ta rồi. Có chút phiền phức là do cậu ta quen biết một vài thủ hạ bên cạnh thần chủ, cho nên nhà họ Lý tôi mới bị cậu ta ép tới mức này. Hơn nữa, ngày mai nếu cậu ta dám tới, vậy thì gây ra phiền phức cho thần chủ, chúng ta giết cậu ta, cũng là tự bảo vệ mình, thần chủ cũng sẽ không truy cứu.”

Lão Cổ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì vấn đề không lớn. Nhưng có câu tôi phải nói rõ, nếu thần chủ thật sự nhúng tay thì tôi lập tức rời đi.”

Nghe thấy lời của lão Cổ, mọi người đều gật đầu.

Tuy có hơi nhát cáy, nhưng không ai cảm thấy có vấn đề.

Nếu thần chủ ra tay, vậy còn chơi cái gì nữa?

Lẽ nào đối kháng với thần chủ?

Đó là đầu óc có bệnh!

Cũng không nhìn xem thần chủ là ai.

Đừng nói người ta ngồi ngang hàng với quốc chủ nước R, đó còn là nóc nhà có chiến lực đứng đầu thế giới, cường giả thủ hạ nhiều vô số, không phải là người mà những người như bọn họ có thể đối kháng!

Huống chi, cho dù những cường giả dưới trướng thần chủ không ra tay, chỉ với tài lực của thần chủ, có thể đập chết bọn họ!

Tiền là toàn năng! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đó là đương nhiên, nếu thần chủ ra tay, vậy nhà họ Lý tôi cũng không dám triệu tập các vị!”

Lý Thành cười nhạt nói: “Chính vì thần chủ sẽ không nhúng tay, vì vậy tôi mới triệu tập các vị đến. Nói thật, nghiệt chủng đó quen biết không ít người, cũng do nhà họ Lý tôi nuôi hổ ủ họa, không có diệt cỏ tận gốc.”

“Haizzz.”

Lý Thành thở dài một tiếng, ảo não nói: “Không giấu gì các vị, khi nghiệt chủng đó giải ngũ quay về thì từng tới nhà họ Lý tôi, lúc đó nhà họ Lý tôi đang chuẩn bị đón tiếp thần chủ nên giữ lại cái mạng chó của cậu ta. Không ngờ nghiệt chủng Vương Bác Thần đó, không những không trả ơn, ngược lại lấy oán báo ơn, nhằm vào nhà họ Lý tôi mọi chỗ. Cậu ta quả thật quen biết một vài người, khiến nhà họ Lý tôi chịu thiệt không ít. Lúc này mới kêu các vị đến, chính là muốn giết chết cậu ta!”

Lý Kiệu đứng dậy, oán hận nói: “Các vị yên tâm, người lần này đến không chỉ có các vị, còn có một số người, nhưng không tiện lộ mặt. Ngày mai, chỉ cần tên nghiệt chủng Vương Bác Thần đó vừa tới thì giết chết cậu ta. Nhà họ Lý tôi cho cậu ta đường sống, nhưng cậu ta năm lần bảy lượt khiêu khích, sáng hôm nay, tên nghiệt chủng đó liên lạc với người bên ngoài, chơi khăm nhà họ Lý tôi, đoạt mất tập đoàn Lý Thị. Cho nên, buộc phải giết chết cậu ta!”

Đám người lão Cổ gật đầu, bọn họ có thể cảm nhận được, người của nhà họ Lý cực kỳ căm hận Vương Bác Thần.

Lớn hơn thù giết ba!

Có người tức giận nói: “Vương Bác Thần thật sự là tìm chết, vậy mà câu kết với người bên ngoài mưu đoạt tập đoàn Lý Thị, loại người lòng người dạ thú này, tuyệt đối không thể để cậu ta sống!”

“Không sai, loại người này buộc phải chết! Nếu không phải có nhà họ Lý, cậu ta sớm đã chết ở bên ngoài. Cái chết của Lý Kì năm đó, lão Lý cũng đã nói với tôi, đó là do tự Lý Kì tìm chết. Vương Bác Thần không thỉnh tội thì cũng thôi, vậy mà còn dám trả thù, thật là to gan bằng trời.”
Chương320

CHƯƠNG 320

Có người cười khà khà quái gở nói: “Nhà họ Lý nếu xảy ra chuyện, chuyện làm ăn của mọi người đều sẽ chịu ảnh hưởng, đặc biệt là những người làm ăn ở nước ngoài như chúng ta, cắt đứt con đường phát tài của người khác như giết cha mẹ của người ta, Vương Bác Thần ra tay với nhà họ Lý các ông chính là cắt đứt con đường làm giàu của chúng tôi, đối địch với chúng tôi! Quen biết vài người thì rất ghê gớm sao? Tôi ngược lại muốn xem thử, cậu ta chết như nào!”

Lý Kiệu u ám nói: “Vậy thì cảm ơn các vị, vợ của Vương Bác Thần, tên Triệu Thanh Hà, con gái tên Vương Nguyệt Dao, mẹ vợ tên Trần Ngọc, tôi sẽ gửi tư liệu và địa chỉ nhà của bọn họ cho các vị. Tôi muốn để cậu ta biết, dám đối đầu với nhà họ Lý tôi, tôi khiến cả nhà cậu ta chết hết!”

“Yên tâm, nếu cậu ta ngày mai đến, vậy chúng ta sẽ ở trước mặt cậu ta, giết vợ và con gái của cậu ta.”

“Không sai, cứ làm như vậy, bắt người nhà của cậu ta lại trước, nhất định phải để cậu ta biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!!”

Đám người lão Cổ ông một câu tôi một câu, bàn luận giết thế nào mới có thể chấn nhiếp.

Còn thất bại.

Ha ha, sao có thể thất bại chứ?

Một lính giải ngũ mà thôi, cho dù quen biết ít người, cho dù họ lợi hại một chút thì có thể mạnh tới đâu chứ?

Bọn họ căn bản không để Vương Bác Thần vào trong mắt, chỉ xem anh thành một con kiến hơi mạnh một chút mà thôi.

“Ba, hôm qua con nhìn thấy ông cụ đó rồi, ông còn sờ đầu của con.”

Nguyệt Dao đeo ba lô nhỏ, nghiêm túc nói.

Nghe thấy lời này, bước chân của Vương Bác Thần khựng lại, trong mắt vụt qua một tia sát cơ!

Quản gia Kim Nguyên của nhà họ Lý!

Lão già này vậy mà dám tìm tới con gái của mình!

Ông là đang muốn chết!

“Ba, ba làm sao vậy?”

Nguyệt Dao không hiểu nên hỏi, vuốt cặp lông mày đang nhíu chặt của Vương Bác Thần.

Sát khí trên người Vương Bác Thần lập tức biến mất, nghiêm nghị nói: “Đó là người xấu, sau này đừng nói chuyện với người lạ, biết không?”

“Ồ ồ.”

Nguyệt Dao ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: “Chính là giống những người xấu bắt con lần trước sao?”

“Phải.”

Vương Bác Thần gật đầu.

Nguyệt Dao không quên!

Lần trước, đám người Triệu Hồng bắt cóc Nguyệt Dao, để lại bóng ma tâm lý cho cô bé.

Cô bé nhớ mãi.

Cô bé mãi không quên được.

Đứa trẻ này, đã chịu khổ quá nhiều.

Nhưng cô bé quá hiểu chuyện, sợ ba mẹ lo lắng, cho nên luôn tỏ ra rất vui vẻ.

Trái tim của Vương Bác Thần rất đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK