Mục lục
Thần chủ bí ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương776

CHƯƠNG 776

Nói không chừng lần ly biệt nào đó thì sẽ không gặp lại được nữa.

Rất nhiều người khi rời xa gia đình ba mẹ còn khỏe mạnh, đợi khi về nhà lần nữa, cái nhìn thấy lại chỉ có linh đường.

Con người già rồi, một lần ly biệt thì thành mãi mãi.

“Ngọc, nếu con đã quay về rồi, phần kia của con, ba sẽ luôn giữ lại cho con.”

Đối mắt Trần Quốc Vinh ươn ướt, nói: “Từ nay về sau, con toàn quyền phụ trách về việc kinh doanh dược liệu trong nhà nhé.”

“Ba…”

Trần Ngọc khàn giọng, nước mắt lập tức tuôn rơi, bà chưa từng nghĩ rằng bao nhiêu năm như vậy mà cha vẫn luôn nhớ đến bà.

Lần này về nhà bố mẹ đẻ, hy vọng lớn nhất của bà là không bị ba mình đuổi ra khỏi nhà.

“Ngọc, ba biết con muốn nói gì.”

Trần Quốc Vinh ngồi trên ghế, đặt Dao Dao lên đùi mình, ánh mắt lạnh lùng và nói: “Cái nhà này vẫn là do con quyết định. Ba biết trong lòng những người kia nghĩ gì, đều đang chờ ba chết đi để phân chia gia sản. Con cũng nhìn thấy rồi đấy, hôm nay trước mắt ba, bọn họ cũng có thể nói ra chuyện phân di sản, quả thực là khiến ba rất đau lòng. Mặc dù ba biết sớm muộn gì cũng có ngày như vậy, nhưng trái tim ba rất thất vọng và đau khổ.”

“Ba thực sự đang giận con, nhưng nhiều năm như vậy rồi, ba cũng nghĩ thông rồi, mục đích của ba không phải là muốn bọn con có một chốn đi về hạnh phúc sao? Nếu con đã lựa chọn Triệu Hồng Chí, con cam tâm tình nguyện cùng cậu ta trải qua những ngày tháng khổ cực nhiều năm như vậy, chứng tỏ rằng con hạnh phúc.”

“Chuyện quản lý xí nghiệp dược phẩm cứ quyết định như vậy đi, đây vốn dĩ là thứ ba để lại cho con, di sản thì ba đã sớm viết xong rồi, đây là phần thuộc về con, ai cũng đừng mong lấy đi. Mặc dù con có tính cách cao ngạo nhưng tâm con lương thiện, những thứ này giao cho con, những người khác mới có thể sống nổi. Đổi lại là bất kỳ ai khác, sẽ chỉ đẩy nhanh tốc độ bại vong của nhà họ Trần mà thôi.”

Trần Ngọc ch ảy nước mắt, gật đầu.

Trần Quốc Vinh lại nhìn Triệu Thanh Hà nói: “Thanh Hà, đừng trách ông ngoại lòng dạ tàn nhẫn, nhiều năm như vậy mà không đối xử tốt với các cháu, ông không kéo nổi mặt mũi này xuống. Thực ra cho dù hôm nay các cháu không về đây, ông cũng định đến thăm các cháu. Ông đã sắp chết rồi, còn thể diện nào mà không buông xuống được chứ? Ước mong duy nhất của ông chính là được tận hưởng mấy ngày vui vẻ bên gia đình. Cháu là người có bản lĩnh, cháu giúp mẹ cháu trông nom mảng dược liệu này nhé.”

Triệu Thanh Hà có chút khó tin, cô bị người nhà họ Triệu làm tổn thương đến đau lòng, thậm chí còn có ám ảnh tâm lý.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Hiện tại sự quan tâm của Trần Quốc Vinh lại khiến cô có loại cảm giác không chân thực.

Không đợi Triệu Thanh Hà trả lời lại, Trần Quốc Vinh lại nhìn về phía Vương Bác Thần, trong ánh mắt đầy phức tạp: “Ông biết, hai mẹ con họ có được như ngày hôm nay đều là công lao của cháu. Mặc dù ông không biết được thân phận thực sự của cháu nhưng có thể khiến những người như Sa Tiệp, Lục Đình Vinh, Vu Chiến, Trần Anh Minh nể mặt cháu mà đến chúc thọ ông, chúng tỏ thân phận của cháu chắc chắn không đơn giản.”

“Cháu có phong thái phi phàm, không phải là lớp người tầm thường. Ông không yêu cầu quá đáng rằng cháu có thể giúp nhà họ Trần, dù sao nhà họ Trần và cháu không có bất kỳ mối quan hệ nào. Ông chỉ hy vọng, vào lúc hà họ Trần sụp đổ, cháu có thể trấn áp một chút, nên giết thì giết, ông tin cháu có sự quyết đoán này.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Nể phần tâm tư này của ông đối với mẹ tôi và Thanh Hà, tôi đồng ý ra tay một lần.”
Chương777

CHƯƠNG 777

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Trần Quốc Vinh như trút được tâm sự, cả người đều trở nên thoải mái.

“Ba, sức khỏe ba còn rất tốt, không cần phải như vậy.”

Trần Ngọc buồn đến nỗi không nói nên lời.

Ai cũng có thể nghe ra được, Trần Quốc Vinh là đang nói lời trăng trối.

Con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai.

Người ta sắp chết, lời nói tốt lành.

Khi người già sắp đến đại nạn, ít nhiều cũng đều có thể cảm nhận được.

“Ba biết tình hình sức khỏe của ba, các con không cần đau lòng, sinh tử là chuyện thường tình, ba sớm đã xem nhẹ rồi.”

Trần Quốc Vinh không quan tâm lắm.

Một nỗi buồn không thể giải thích nổi cũng hiện lên trong lòng Triệu Thanh Hà.

Trong ấn tượng của cô, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự yêu thương chăm sóc của ông bà nội, từ khi cô bắt đầu có thể ghi nhớ, bà nội chưa từng quan tâm đ ến cô.

Bây giờ sự quan tâm của Trần Quốc Vinh lại khiến cô có chút hoảng hốt lo sợ.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Chỉ là ung thư thôi mà, không phải không chữa được.”

Trần Quốc Vinh sửng sốt, lập tức nói với vẻ kinh hãi: “Cháu, sao cháu biết?”

“Không có gì là lạ cả. Đông y rộng lớn uyên thâm, thông qua tứ chẩn ‘nhìn, nghe, hỏi, sờ’ là có thể biết được tất cả bệnh tình. Hồi đó, ông tổ nghề y Biển Thước gặp Tề Hoàn công, vừa gặp đã nhìn ra được thân thể của Tề Hoàn công có bệnh, đó chính là xác định qua chữ ‘nhìn’ trong tứ chẩn.”

Trần Quốc Vinh kinh ngạc đứng lên khỏi ghế, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần như nhìn thấy quỷ, giọng nói run rẩy: “Cháu, cháu có thể chữa?”

Không đợi Vương Bác Thần nói, Trần Ngọc đã vội vàng nắm lấy tay Trần Quốc Vinh, lo lắng nói: “Ba, ba thật sự bị ung thư sao? Tình trạng khám bệnh thế nào? Ba đừng làm con sợ.”

Trần Quốc Vinh gật đầu và nói, “Tháng trước đã kiểm tra ra, đã đến giai đoạn cuối rồi, bác sĩ chẩn đoán nhiều nhất chỉ sống được một năm.”

Sắc mặt Trần Ngọc đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, bà nhanh chóng nhìn về phía Vương Bác Thần: “Bác Thần, có thể chữa trị không? Thực sự có thể chữa trị không? Là giai đoạn cuối rồi.”

Vương Bác Thần gật đầu nói: “Giai đoạn cuối rồi thì chữa trị có chút phiền phức, ông ngoại tuổi đã lớn, không thể dùng thuốc mạnh, chỉ có thể dùng thuốc dưỡng sinh, cần thời gian nửa năm mới có thể chữa khỏi hoàn toàn.”

“Nửa, nửa năm là có thể chữa khỏi hoàn toàn?”

Đây quả thực là chuyện hoang đường, đừng nói là Trần Quốc Vinh, ngay cả Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà cũng đều không tin.

Hiện nay trên thế giới chưa có ai có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh ung thư giai đoạn cuối.

“Đừng, đừng lừa mẹ, Bác Thần.”

Trần Ngọc vẫn không tin, theo bà thấy đây là chuyện vô căn cứ.
Chương778

CHƯƠNG 778

Triệu Thanh Hà lo lắng hỏi: “Bác Thần, anh đừng nói lung tung, ung thư giai đoạn cuối nào có thể chữa khỏi chứ. Em biết anh là muốn an ủi bọn em, nhưng lời này cũng không thể nói lung tung được.”

Vương Bác Thần cười nói: “Mọi người cứ tin anh là được rồi. Bây giờ anh sẽ viết một phương thuốc, cứ theo phương thuốc của anh mà điều trị nửa năm là có thể chữa khỏi hoàn toàn.”

Nói xong, Vương Bác Thần đi thẳng tới bàn làm việc bên cạnh, cầm bút lên và bắt đầu viết.

“Thực ra, trong đông y có rất nhiều y thuật chữa trị những bệnh khó và phức tạp, chỉ có điều đã bị thất truyền mà thôi, mà tôi đã tình cờ học được một chút. Phương thuốc này là một phương thuốc cổ truyền trong ‘Thiên Kim Phương’ của Dược Vương Tôn Tư Mạc, tương truyền là thứ mà thần y Hoa Đà đã tạo ra, có tác dụng cực tốt trong việc điều trị bệnh ung thư, nó được gọi là phương pháp Trị Tích, chữ ‘Tích’ trong đó chính là tên gọi của bệnh ung thư trong ‘Hoàng Đế Nội Kinh’. Phương thuốc này cũng được gọi là canh tăng tuổi thọ, trước khi tôi có được nó, nó đã bị thất truyền hàng ngàn năm rồi.”

Trong khi nói, Vương Bác Thần đã viết ra phương thuốc.

Ba người Triệu Thanh Hà ở bên bàn nhìn phương thuốc với vẻ bán tín bán nghi.

“Ông ngoại, vậy hãy thử phương thuốc của Bác Thần xem sao, sức khỏe của ông, chính là do Bác Thần điều dưỡng chăm sóc.”

Triệu Thanh Hà nói, thử một chút còn hơn chờ chờ chết.

Trần Quốc Vinh nhìn Vương Bác Thần với tâm trạng phức tạp: “Cháu đã có lòng rồi, có cháu ở đây, cho dù có chết ông cũng yên tâm rồi.”

Dao Dao mơ màng hỏi: “Cụ ơi, chết là gì ạ? Lúc cháu còn nhỏ có một bà nói rằng ông ngoại cháu chết rồi, bà ngoại nói rằng ông ngoại là lên trời làm thần tiên rồi.”

Trần Quốc Vinh cười nói: “Cháu bây giờ cũng đang còn nhỏ, nhóc này, chết đi rồi chính là lên trời làm thần tiên.”

Đôi mắt to tròn của Dao Dao mang đầy vẻ khao khát, vui vẻ nói: “Vậy thì cụ ơi, cụ mau chết đi, chết đi rồi có thể làm thần tiên, chúng ta đều lên trời làm thần tiên đi. Những bạn nhỏ khác nói người chết rồi có thể ăn tiệc, Dao Dao cũng muốn ăn tiệc.”

Trần Quốc Vinh sững sờ, đứa nhỏ này có phải là có chút…ngốc không?

Triệu Thanh Hà đánh Dao Dao một cái, xấu hổ nói: “Ông ngoại, đứa nhỏ này có chút ngốc nghếch giống Vương Bác Thần.”

Vương Bác Thần phiền muộn nhìn Triệu Thanh Hà, dựa vào đâu mà ngốc nghếch lại giống anh chứ? Rõ ràng là giống em, được chứ?

Trần Ngọc ho nhẹ nói: “Bây giờ con đi bốc thuốc, sắc một toa thử xem sao.”

Trần Quốc Vinh cũng không ôm nhiều hy vọng, nói: “Vậy thì cứ thử xem sao. Thanh Hà, ngày mai giới y dược Ma Đô có một buổi hội nghị, cháu và Bác Thần đại diện nhà họ Trần đến tham gia một chút. Gần đây bên phía chúng ta đã tung ta một sản phẩm dưỡng sinh, hiệu quả cũng ổn, xem xem có thể tìm kiếm được đối tác không. Ông bảo Quản gia Chung đi cùng các cháu một chuyến, có ông ta ở đó, không ai có thể lừa được các cháu. Ngoài ra, ông nghe nói hội nghị lần này có người của gia tộc lớn đến, là kiểu đại gia tộc chân chính, người của năm gia tộc quyền thế lớn cũng đến tham gia, các cháu chú ý một chút.”

Đêm đó, gia đình Vương Bác Thần ở lại nhà họ Trần, mặc dù không ít người của nhà họ Trần xì xào bàn tán, nhưng từ đầu tới cuối không ai dám đứng ra.

Hơn mười giờ ngày hôm sau, Quản gia Chung dẫn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đến tham dự hội nghị giao lưu y dược Ma Đô.

Trần Hương Lan oán hận, nói: “Chồng, phía bên anh liên hệ xong chưa?”

Mộc Lai hung dữ nói: “Yên tâm, phía bên này anh đã sắp xếp xong rồi, hôm nay đôi cẩu nam nữ Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà không chết thì cũng phải đứt gãy hay chân.”
Chương779

CHƯƠNG 779

Hội nghị giao lưu y dược Ma Đô là một trong những hội nghi giao lưu nổi tiếng nhất trong giới y dược.

Ngoài những tên tuổi lớn trong ngành y dược, còn có những gia tộc lớn ở Giang Nam Đạo cũng như một số gia tộc dược phẩm và công ty dược phẩm nổi tiếng ở nước R.

Đây không chỉ là một buổi gặp gỡ giao lưu học thuật mà còn là một buổi giao lưu kinh doanh dược phẩm, có sức ảnh hưởng vô cùng rộng rãi trên toàn nước R.

Ngay cả các bác sĩ nổi tiếng từ Đông Nam Á, nước J và các quốc gia khác trên thế giới cũng đều đến tham gia, chỉ cần là người có liên quan đến đông y, cơn bản đều sẽ đến.

Trên xe, Quản gia Chung cẩn thận giới thiệu về tình hình hội nghị giao lưu y dược cho hai người Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, đồng thời cũng giới thiệu một số gia tộc khá quan trọng.

“Hiện tại ở Ma Đô, nhà họ Bạch, nhà họ Tống và nhà chúng ta đã hình thành nên thế chân vạc ba bên vững chắc, trước đây, khi nhà họ Chu còn chưa xảy ra chuyện, họ đã áp đảo ba nhà, hiện tại nhà họ Chu không còn nữa, ba nhà đều muốn có được vị trí đó nên cạnh tranh nhau rất ác liệt. Đợi lát nữa chúng ta gặp phải người của hai nhà còn lại, nếu bọn họ cố tình gây chuyện, cũng không cần phải nhẫn nhịn.”

Quản gia Chung dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phía bên Đông Nam Á, công ty dược phẩm lớn nhất là Tập đoàn Dược phẩm Thụy Lệ Lan của Thái Lan, nhà họ Trần cũng có cổ phần trong đó.”

Trong lúc nói, Quản gia Chung còn liếc nhìn Triệu Thanh Hà.

Hiện tại ông ta thực sự có chút khâm phục vị tiểu thư này, vậy mà lại trở thành người đại diện của nhà họ Trần ở châu Á, còn sở hữu 20% cổ phần của tập đoàn Trần Thị Tinh Châu.

Dựa vào tầng quan hệ này, nhà họ Trần muốn đánh bại hai nhà kia quả thực dễ như trở bàn tay.

Đây chắc hẳn cũng là lý do tại sao lão gia lại coi trọng cô như vậy.

Triệu Thanh Hà đương nhiên biết Quản gia Chung có ý gì, nhưng cũng không đáp lại trực diện mà nói: “Cứ vào trước đi, ân tình dễ vay khó trả.”

Cô đang suy nghĩ cho chồng mình, dù sao chồng cô cũng chính là người thay thế Thần chủ, ngộ nhỡ bị những người lòng dạ không tốt lợi dụng thì sao?

Hơn nữa, cô đã bị người khác lừa rất nhiều lần như vậy rồi nên trước khi làm chuyện gì cô cũng đều suy nghĩ kỹ càng.

Trong lòng Quản gia Chung thở dài một cái, thầm mắng những người Trần Hương Lan kia quả thực là một lũ lợn ngu ngốc.

Nếu không phải lũ ngốc đó làm loạn, hiện tại nhờ Triệu Thanh Hà kéo nhà họ Trần một tay há chẳng phải chỉ là một câu nói sao?

Nếu không phải lão gia đã đưa ra sự lựa chọn sáng suốt thì nhà họ Trần cứ chờ mà bị trả thù đi.

Nghĩ đến đây, trên trán Quản gia Chung toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nghĩ đến những người như Sa Tiệp xuất hiện trong bữa tiệc mừng thọ của lão gia ngày hôm qua, đến hiện tại ông ta vẫn đang cảm thấy như nằm mơ.

Mà khi đám người Vương Bác Thần bước vào, Trần Hương Lan và Mộc Lai đã xuất hiện từ xa.

“Bây giờ bắt đầu động thủ đi, đưa Quản gia Chung đi trước.”

Trần Hương Lan nói với vẻ độc ác.

Mộc Lai cười khinh thường, nói: “Yên tâm đi, những người kia đã đi tìm Trần Yên Nhiên rồi, đợi đến lúc Trần Yên Nhiên bị bắt, Quản gia Chung nhất định sẽ đi cứu người, lúc này chính là cơ hội để chúng ta đối phó với đôi cẩu nam nữ Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.”
Chương780

CHƯƠNG 780

Trần Hương Lan cười âm hiểm, nói: “Cũng để cho con tiện nhân Trần Yên Nhiên kia nếm chút khổ cực, cậy vào việc được lão già kia thương yêu mà trước đây rất ít khi để ý sắc mặt của em.”

Mộc Lai cười gian ác, nói: “Yên tâm đi, bên kia đã bắt đầu hành động rồi.”

Lúc này, ba người Vương Bác Thần vừa vào địa điểm hội nghị, đúng lúc này, điện thoại di động của Quản gia Chung vang lên.

“Chú Chung, chú đang ở đâu vậy? Yên Nhiên xảy ra chuyện rồi, chú nhanh đến đi, là ở…”

“Cái gì? Cô Hương Lan, cô đang ở đâu? Tôi sẽ chạy tới ngay bây giờ… Được, được, tôi sẽ qua ngay bây giờ…”

Sau khi cúp điện thoại, Quản gia Chung vội vàng nói: “Cô Hà, cậu Thần, cô Yên Nhiên xảy ra chuyện rồi, bị người khác bắt đi, tôi qua đó trước xem sao.”

Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Vậy thì chú Chung nhanh qua đó đi, có chuyện gì cần thì gọi điện thoại cho tôi và Bác Thần.”

“Được, được, tôi đi trước đây.”

Quản gia Chung vội vàng rời đi, mặc dù cô Yên Nhiên đã bị đuổi khỏi gia tộc nhưng dù sao cô ta vẫn là đứa cháu gái được lão gia thương yêu nhất, một khi xảy ra chuyện, hậu quả không dám tưởng tượng.

Nhìn quản gia Chung rời đi, Vương Bác Thần khẽ nhíu mày, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không hợp lý ở chỗ nào thì không nói ra được.

Hội giao lưu y dược Ma Đô, đây đối với nhà họ Trần mà nói là một cơ hội vô cùng quan trọng, nhưng tại thời điểm mấu chốt này, Trần Yên Nhiên lại gặp chuyện, liệu rằng đằng sau còn có mục đích vô hình nào hay không?

Nhưng mà anh cũng không để ở trong lòng, ngược lại anh còn muốn nhìn xem sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Cô cả Trần Yên Nhiên tính tình quá không tốt, quá ngang ngược, hiện tại chịu thiệt một chút cũng tốt.”

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ lắc đầu, loại người tính tình tiểu thư như Trần Yên Nhiên, Triệu Thanh Hà gặp qua không ít.

Nếu như không có gia tộc chống lưng, cô thật sự không biết những người này làm sao có thể sống yên ổn trong xã hội.

“Bác Thần, anh nói xem công ty Hoa Nguyện sẽ muốn nhân cơ hội lần này, cũng triển khai hạng mục y dược hay không?”

Vương Bác Thần cười nói: “Em muốn làm thì đi làm, dù sao mối quan hệ làm ăn của chúng ta cũng không thiếu.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Trước mắt vẫn nên thôi đi, chỉ là khu Hà Châu mới đã khiến cho em có chút sứt đầu mẻ trán, quá mệt mỏi, chờ sau này lại xem đi. Có lẽ có thể kết giao với một số người trước, mượn quan hệ của nhà họ Trần, thông giao các mối quan hệ trước. Một số thứ chỉ có nắm trong tay chúng ta, mới là của mình, bằng không luôn phải dựa vào người khác, cảm giác bị người khác quản chế cũng không tốt.”

Đối với suy nghĩ của Triệu Thanh Hà, Vương Bác Thần cười cười không nói gì.

Bây giờ Triệu Thanh Hà nhìn thấy thứ gì tốt, đều muốn chuyển hết về nhà mình, điều này cũng có liên quan đến việc những năm gần đây cô thiếu cảm giác an toàn rất nghiêm trọng.

Nhất là sau khi trải qua những chuyện loạn cào cào của nhà họ Triệu, cô đã không dễ dàng tin tưởng người khác, cô chỉ tin tưởng, thứ mà mình chân chính cầm trong tay mới là của mình.

Chỉ có gia đình nhỏ của mình là thuộc về mình.

“Đó không phải là bác sĩ đứng đầu Giang Nam, Bùi Đăng Khoa sao? Không ngờ ông ta cũng tới.”

“Bao Đình Cẩn, người đứng đầu về dược thương của Giang Nam Đạo cũng đến rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK