• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương441

Triệu Long đang run rẩy, run lẩy bẩy.

Quỳ dưới tuyết, mẹ đã ngất, con gái ông ta đau khổ tột cùng, nhưng, ngay cả đầu ông ta cũng không dám ngẩng lên!

Tất cả sự kiêu căng, tất cả sự ngông cuồng, tự cao tự đại, tất cả sự cao cao tại thượng, tất cả sự hoảng sợ, bây giờ, tất cả trở thành sự sợ hãi!

Nỗi sợ hãi phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn!

Lúc trước, ông ta kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ, ông ta sợ hãi bấy nhiêu!

Lúc trước, ông ta nham hiểm bao nhiêu, bây giờ, ông ta hoảng sợ bấy nhiêu!

Trên người ông ta, giống như được lắp một động cơ điện, không ngừng run rẩy!

Giây phút này, ngay cả một câu ông ta cũng không dám nói, thậm chí còn không dám thể hiện sự phẫn nộ bên dưới sự tuyệt vọng, chỉ còn lại sự sợ hãi vô biên!

“Đừng, đừng, đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

Trong miệng Triệu Long, lặp đi lặp lại câu nói này, cũng chỉ có câu nói này.

Giây phút thân phận của Vương Bác Thần được xác định, ông ta chỉ còn lại sự sợ hãi!

Mật của ông ta, đã bị dọa sợ đến mức vỡ ra!

Linh hồn của ông ta, đã bị dọa cho bay rồi!

Chát.

Vương Bác Thần tát cho ông ta một cái: “Triệu Long, tôi lại đánh ông rồi, ông đến báo thù tôi đi, ông báo thù cả nhà tôi đi.”

“Không dám, không dám, tôi không dám, tôi không dám, hãy tha cho tôi. Tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa, chỉ cần không giết chết tôi, bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý.”

Triệu Long khóc lóc cầu xin: “Tôi không phải là người, tôi là súc sinh, tôi còn không bằng một con chó, một con lợn, còn không bằng súc sinh, đừng giết tôi, chỉ cần cậu có thể xả giận, thế nào cũng được, cầu xin cậu đừng giết tôi.”

“Triệu Long, ông cảm thấy, tôi sẽ để ông chết một cách dễ dàng như vậy sao?”

Trên mặt Vương Bác Thần hiện lên tia hung ác.

Nghe thấy câu nói này, trái tim của Triệu Long đột nhiên dừng đập.

Sống không bằng chết!

Trong lòng của ông ta đột nhiên xuất hiện câu nói này.

Chết không sợ, điều sợ chính là quá trình chết!

Sự sợ hãi trong mắt ông ta, trở thành sự tuyệt vọng, trở thành hơi thở chết chóc, cuối cùng chảy ra mật xanh, trong mắt chỉ còn lại sự chết chóc.

Ông ta, đột nhiên bị dọa sợ chết khiếp.

Vương Bác Thần đứng dậy, ánh mắt u ám lướt qua những người kia.

Tiêu Chiến quỳ trên mặt đất, ông ta đã sớm tuyệt vọng.
Chương442

với nhau làm chuyện xấu, ông ta tham nhũng và lạm dụng pháp luật, yêu cầu hối lộ, tôi tình nguyện lấy công chuộc tội, tôi tình nguyện tố cáo, cầu xin cậu hãy tha cho tôi một con đường sống.”

Chó cắn chó.

Ầm!

Tư Lam một chân đá thư ký Tôn bay lên, lạnh lùng nói: “Anh làm ồn đến thần chủ.”

Vương Bác Thần quay người đi ra cửa.

Không thèm quan tâm đến Jonh và Tiêu Chiến.

Lúc này, tuyết đã rơi khắp bầu trời, bay lả tả, giống như che đi tất cả tội lỗi!

Nhưng, không thể che giấu được, thiên đạo luân hồi, không thể che giấu được, nhân quả báo ứng.

“Đưa đi.”

Tư Lam lạnh lùng ra lệnh, Tiêu Chiến và thư ký Tôn, đều bị người khác kéo đi như một con chó chết.

Jonh bò đến trước mặt Tư Lam, khóc nức nở, dùng tiếng anh nói: “Tư nguyên soái, mong hãy cho tôi một cơ hội, gia tộc của tôi, tình nguyện bỏ ra một số tiền lớn để đền tội, chúng tôi tình nguyện đảm nhận tất cả chi phí xây dựng thành phố mới, mong anh cầu xin thần chủ, tha cho gia tộc William của chúng tôi một con đường sống, chúng tôi tình nguyện bỏ ra một số tiền lớn để mong có được sự tha thứ của thần chủ.”

“Tha thứ? Đám đồ hư các người, cũng có tư cách cầu xin thần chủ tha thứ?”

Tư Lam chán ghét nói, đá Jonh một cái.

Jonh nghĩ đến hình phạt của gia tộc, những hình phạt kia, mỗi một loại đều có thể hành hạ người khác đến cực điểm, còn sẽ không lập tức chết đi, anh ta không nhịn được mà run rẩy.

Những người trong gia tộc kia, bây giờ hận không thể ăn thịt anh ta, uống máu anh ta!”

“Không, tôi không muốn bị hành hạ, tôi không muốn trở về!”

Chạy!

Chạy khỏi nước R!

Chạy khỏi gia tộc!

Mãi mãi không muốn trở về nữa!

Jonh nghiến răng, vừa bò vừa lăn chạy đi.

….

“Thần chủ, gia tộc William tình nguyện bỏ ra một nửa gia sản, cầu xin sự khoan dung của anh.”

Tư Lam cung kính nói.

Vương Bác Thần khẽ nói: “Không đủ!”

“Tư Lam hiểu rồi.”

Tư Lam lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Trọng Thiên, thần chủ nói, không đủ!”
Chương443

CHƯƠNG 443

Lúc này ở Thái Bình Dương, trên một chiếc du thuyền vô cùng xa hoa, toàn bộ thành viên gia tộc William đều đến nơi này, bọn họ đến để bái kiến Chiến thần Trọng Thiên, mưu cầu cơ hội sống sót.

Vũ Trọng Thiên nhe răng cười nói: “Thần chủ nói không đủ!”

Anh ta vừa dứt lời thì tất cả người của gia tộc William đang quỳ trên mặt đất kia đều sợ tới mức vong hồn bốc lên!

Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới việc để Jonh đi Nước R, đến cuối cùng tình cảnh lại trở nên như này!

Bọn họ hận không thể cắn chết tên tạp chủng Jonh kia!

Henry William, vị đại lão thương nghiệp một tay mở rộng sản nghiệp của gia tộc William lên gấp mấy chục lần, người cầm lái thực tế của gia tộc William, giờ phút này ông ta đâu còn sự uy nghiêm lâu năm ở trên vị trí, mà chỉ là một lão già gần đất xa trời.

“Chiến thần Trọng Thiên, gia tộc William ta nguyện ý lấy ra tất cả tài sản, thỉnh cầu thần chủ tha thứ, cầu xin ngài cho chúng ta một con đường sống!”

“Xin ngài hãy giúp chúng tôi nói chuyện với thần chủ, chúng tôi bằng lòng lấy ra tất cả sản nghiệp để đổi lấy cơ hội sống sót.”

“Ông dám không lấy ư?”

Vũ Trọng Thiên cười ha hả, vô cùng bá đạo nói: “Thần chủ phu nhân bị chấn động rất lớn, các người không chết mấy người thì uy danh của thần chủ để đâu! Cho nên kể cả tiền bạc chúng ta đều muốn, người thì cũng phải giết!”

“Không giết cho các người sợ hãi, không giết cho các người đau lòng, thì lần sau vẫn sẽ có người khiêu khích uy nghiêm của thần chủ!”

Henry buồn bã nói: “Chiến thần Trọng Thiên, tôi xin hãy ngài suy nghĩ chốc lát, làm như vậy đối với uy danh nhân từ của thần chủ đương nhiên không có chỗ tốt, chỉ có chỗ xấu. Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ không có ai dám mạo phạm thần uy của thần chủ nữa. “

“Nhân từ ư?”

Vũ Trọng Thiên lộ ra hàm răng trắng bóc, nhếch miệng cười nói: “Giết cho các người sợ hãi, giết cho các người e ngại, các người dám không nói Thần chủ nhân từ à? Huống chi, thần chủ đang muốn cho mấy người phải khiếp sợ đấy!”

Dứt lời, Vũ Trọng Thiên vung tay lên, trường đao của vài tên thủ hạ sáng bóng đến rùng mình, tiếp theo bọn họ trực tiếp chém đứt đầu mười mấy người của gia tộc William!

Những người còn lại đều sợ hãi không thôi!

Bọn họ nhớ kỹ câu nói cuối cùng của Vũ Trọng Thiên.

Thần chủ đang muốn làm cho bọn họ phải khiếp sợ!



“Mẹ, Thanh Hà, về sau sẽ không có ai đến quấy rầy ba nữa.”

Vương Bác Thần an ủi nói.

Vốn sau khi khi chôn cất ba vợ vào phần mộ tổ tiên nhà họ Triệu, anh đã quyết định buông tha mọi người nhà họ Triệu.

Tất cả ân oán thù hằn gì đó anh sẽ không so đo với bọn họ nữa.

Nhưng không ngờ tới đám người Triệu Long ngược lại không chết không thôi, nhiều lần đâm đầu vào chết.

Nghĩa trang đã được người của nhà họ Trần khôi phục như cũ, ông ba nhà họ còn quỳ cách đó không xa, quỳ suốt ba giờ còn không dám cử động tý nào.
Chương444

CHƯƠNG 444

Trần Ngọc mỉm cười thê lương, lẩm bẩm: “Cả đời này ông ấy đã quá khổ, lúc cụ bà sinh ra ba con thiếu chút nữa khó sinh mà chết, cho nên từ nhỏ ông ấy đã không được đối xử tốt. Khi đó thành tích học tập của ba con rất tốt, thi đại học phát huy vượt mức thế nên đã thi đậu đại học danh tiếng, nhưng cụ bà không cho ông ấy đi học, dùng quan hệ để Triệu Long thế chỗ.”

“Ba con lúc ấy tức giận bỏ đi, ở bên ngoài dốc sức, lam lũ, để rồi ba của mẹ nhìn trúng nhân phẩm của ông ấy, gả mẹ cho ba con, cuối cùng cũng gây dựng được sự nghiệp, nhưng ai có thể ngờ được, kết quả lại bị mẹ ruột và anh trai song sinh của mình hãm hại. Sau đó, ông ấy hiểu được mọi việc, quyết định buông xuôi tất cả, nhưng không ai lường trước việc lại vì cứu Dao Dao mà bị xe đâm trúng… Cuộc sống của ông ấy, đúng là đau khổ.”

Vương Bác Thần cắn răng nói: “Mẹ, sẽ không có ai dám bắt nạt mọi người nữa đâu, nếu ai dám bắt nạt thì cho sẽ khiến cho kẻ đó hối hận khi đặt chân đến thế giới này!”

Triệu Thanh Hà khóc lóc an ủi nói: “Người một nhà chúng ta hãy sống vui vẻ, không bao giờ tách ra nữa, đừng hòng ai dám gây chuyện được với chúng ta.”

Trần Ngọc thở dài, kế đó cười khổ nói: “Là số, là số cả rồi. Quay về thôi, để lát nữa Dao Dao về nhà mẹ phải nấu cơm cho Dao Dao.”

Bà nói xong lập tức đứng dậy rời đi một mình.

Thành phố Hà Châu có một trận tuyết rơi.

Một vùng trắng xóa mà sạch sẽ.

Tất cả tội lỗi, tất cả ân oán tình cừu dường như đều bị chôn vùi trong đó.

Nhưng chỉ cần có người ở đây thì sẽ có giang hồ.

Ân oán tình thù vĩnh viễn không chấm dứt được.

Triệu Thanh Hà khoác cánh tay Vương Bác Thần về nhà.

Công ty chuyển nhượng đang di dời, chuẩn bị đến căn biệt thự ở khu Thiên Phủ.

Không ít bác gái, các thím lôi kéo Trần Ngọc cằn nhằn không dứt.

“Thím à, về sau chúng ta phải liên lạc nhiều nha, con người tôi thích nói lời bông đùa, vậy nên những lời lúc trước bà nhất định đừng giữ trong lòng.”

“Ông Trần, tuy rằng chúng ta đã làm hàng xóm hơn một tháng, nhưng ông đâu có nói sau này phải hỏi thăm nhau nhiều hơn.”

“Đây là đặc sản cháu tôi mang từ trong nhà đến, bà cứ lấy đi.”

“Con rể bà đúng là có tiền đồ nha, nhà hai người coi như là khổ tận cam.”

“Mọi người muốn chuyển đến khu Thiên Phủ ư? Ôi trời, tôi nghe nói khu vực đó tất cả đều là biệt thự, đều là nơi nhà có tiền ở, nhà mọi người cũng coi như không còn khổ sở nữa rồi.”

Mỗi người một câu, tất cả các bác gái đều kéo tay Trần Ngọc, thân thiết vô cùng.

Nhất là mấy bác gái lúc trước từng cãi nhau với Trần Ngọc, bây giờ trông cứ như là chị em ruột.

Trần Ngọc vẫn đang buồn rầu, cơ mà hàng xóm của mọi người cãi nhau là chuyện thường tình, cũng đâu có thâm thù đại hận gì.

“Được rồi, có thời gian tôi dẫn mọi người đến nhà làm khách, chuyện trước kia đã qua rồi.”

Trần Ngọc hiển nhiên cũng không giữ trong lòng làm gì.

Chờ lên xe, Trần Ngọc hừ nói: “Đám người này thấy chúng ta sắp ở biệt thự thế nên đều đến nịnh bợ nhau, đừng tưởng rằng mẹ không biết mấy người đó nghĩ như thế nào. Chỉ nói thím Lan kia, hôm trước còn cãi nhau một trận với mẹ, ta cũng lười so đo với bà ta. Chị Mai mua đồ ăn, lần trước mẹ đến nhà chị ta mua đồ, có năm đồng thôi mà còn cãi nhau với mẹ nửa ngày. Còn có bà Vương mở nhà hàng kia, lần trước mẹ đến nhà bà ấy ăn cơm, có một con ruồi thế nên mẹ bảo đổi cho mẹ một bát khác, cơm nhà bà ấy khó ăn như vậy, còn đắt cắt cổ, ấy thế mẹ lười nói chuyện với bà ta.”
Chương445

CHƯƠNG 445

Vương Bác Thần phụ họa nói: “Tại vì mẹ thông minh đó, mấy người đó đâu cùng đẳng cấp với mẹ.”

Triệu Thanh Hà mím môi cười trộm, sao cô có thể không rõ tính tình của mẹ mình được chứ, nhiều lần cãi nhau đều mắng té tát những bác gái kia, có thể thấy được sức chiến đấu kinh khủng cỡ nào.

Tâm tình mẹ vợ tốt hơn một chút, Vương Bác Thần cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đến biệt thự khu Thiên Phủ, tất cả đồ đạc trên cơ bản đều có sẵn, dựa theo ý tứ của Vương Bác Thần chính là trực tiếp chuyển qua ở là được, không cần phải lấy quá nhiều.

Mẹ vợ luyến tiếc những đồ nội thất cũ kỹ kia, kết quả lại nói xối xả Vương Bác Thần một phen, mắng rằng Vương Bác Thần là đồ phá của, sẽ không sống qua ngày.

Người già chính là thế, không phải bà quý trọng những vật kia, mà đó là thứ để hoài niệm.

Ai cũng không nhắc tới nhà họ Triệu, Triệu Thanh Hà đang cố ý tránh đề tài này, nói cho cùng đó là nhà mẹ đẻ của cô, tuy rằng thất vọng cực kỳ nhưng trong lòng cũng không dễ chịu.

Vương Bác Thần cũng không nói tới, những chuyện dơ bẩn kia một mình anh chống đỡ là được, trong nhà không nên nói những chuyện đó.

Tất cả những thứ bẩn thỉu kia anh ta chắn ở bên ngoài cửa nhà.

Sau khi đón Dao Dao trở về, cô bé lần đầu tiên ở trong căn phòng lớn như vậy, nhất thời sợ ngây người, kế đó hưng phấn chạy khắp nơi, sờ soạng hết cái nọ tới cái kia, vui vẻ lăn lộn giống như một con ngựa hoang trật khớp.

“Ba, nhà chúng ta to quá.”

Trần Ngọc đi theo phía sau kêu lên: “Bé con vô lương tâm, nhìn dưới chân kia, ôi chao, ngã rồi kìa, ai bảo cháu không nhìn đường.”

Vương Bác Thần nhìn về phía Triệu Thanh Hà, nhẹ nhàng nói: “Thanh Hà, đêm nay em đừng đi, anh qua đó xem xét.”

Triệu Thanh Hà nắm chặt tay Vương Bác Thần, ngữ khí kiên định nói: “Không được, long đàm hổ huyệt em đều phải cùng anh xông vào. Gia đình này cũng có một phần của em, không sao đâu, em phải gánh vác với anh, em không muốn anh đau khổ như vậy.”

Vương Bác Thần thở dài, biết mình nói cái gì Triệu Thanh Hà cũng sẽ không nghe.

Anh nhẹ nhàng ấn lên cổ Triệu Thanh Hà một cái, Triệu Thanh Hà nhất thời mê man.

Mỗi người đàn ông đều không muốn để cho vợ con của mình sợ hãi.

Vết thương sẽ tự mình tự liếm, chỉ để lại những gì tốt đẹp cho gia đình.

Đến địa điểm hữu nghị Võ Thương, Vương Bác Thần bị người ngăn cản.

“Mời xuất trình thiệp mời, nếu không có thiệp mời xin đứng qua một bên.”

Một người đàn ông cao to lạnh lùng hỏi, hiển nhiên tên này đã sớm nhận ra Vương Bác Thần, thế nên mới cố ý ra oai phủ đầu.

“Cút.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói.

“Mẹ nó, mày to gan thật! Muốn chết à? Ai cho mày gan mà đến chỗ như này hả? Mày thực sự nghĩ không ai có thể xử lí mày hay sao? Mẹ thằng này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK