CHƯƠNG 851
Lúc này, Lão Ngô che ngực đi tới, nơm nớp lo sợ hỏi: “Xin hỏi cậu em, cậu, cậu đạt tới cấp Võ Vương à? Xin hỏi cậu em kế thừa từ sư phụ nào?”
“Ông còn chưa xứng để biết.”
Vương Bác Thần lạnh lùng ném lại một câu, sau đó bế Dao Dao về phòng.
Lão Ngô lúng túng, hận không thể tìm lỗ kiến để chui vào. Nói thế nào mình cũng cùng vai vế với Trần Quốc Vinh, cũng xem như bậc trưởng bối, không ngờ lại bị khinh thường như vậy.
Theo vai vế, Vương Bác Thần còn phải gọi mình một tiếng ông, bây giờ không ngờ bị thế hệ con cháu sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng ông ta không khỏi oán giận.
“Lão Ngô, ông đừng để ý. Tính thằng bé Bác Thần này là vậy. Ông cũng thấy đấy, nó thậm chí chẳng nể mặt tôi.”
Trần Quốc Vinh thầm cười gượng nói một tiếng. Ông ta biết Vương Bác Thần cảm thấy hơi thất vọng về ông ta.
“Ha ha, ông yên tâm, tôi làm sao có thể chấp nhặt với một đứa trẻ.”
Lão Ngô cười ha hả nói, chỉ là tiếng cười kia nghe rất gượng gạo.
“Chỉ dựa vào ông cũng muốn làm trưởng bối của sư phụ tôi à? Ông tính là gì chứ!”
Hoa Mạnh Trường không hề khách sáo nói. Ông ấy có phần đề phòng Lão Ngô này, luôn cảm thấy ông ta không giống người tốt.
Người này… không thành thật!
Chỉ là, ông ấy cũng lười hỏi đến.
Lão Ngô lập tức xị mặt ra, hừ một tiếng và quay đầu rời đi, mặc kể Trần Quốc Vinh giữ thế nào cũng không được.
“Ngài Hoa, lời ngài nói khiến người ta tổn thương đấy.”
Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ nói.
Hoa Mạnh Trường vội vàng nói: “Sư mẫu, ngài dạy phải. Chẳỉ là người này không thành thật, quá giả.”
Sau đó, ông ấy quay đầu nhìn về phía Trần Quốc Vinh, nói: “Trần Quốc Vinh, ông quen biết người này bao lâu rồi?”
“Ba mươi năm rồi đấy. Ông yên tâm, ông ta không có vấn đề gì.”
Trần Quốc Vinh thở dài. Vừa rồi, ông ta muốn hòa giải nhưng không có cách nào làm được.
“Ba mươi năm? Vậy ông đúng là mù rồi, cách nhìn người thật sự chẳng ra sao cả.”
Hoa Mạnh Trường cười lạnh, châm chọc một câu.
“Sao ông lại nói vậy?”
Trần Quốc Vinh ngây người, không hiểu.
Hoa Mạnh Trường nói với vẻ trêu tức: “Nếu mắt ông không mù thì đáng lẽ phải sớm phát hiện ra người đó là một người phụ nữ chứ? Cho dù bà ta diễn không hề có sơ hở, thuật dịch dung cũng rất cao minh, nhưng còn chưa thoát khỏi mắt của tôi!”
“Sao cơ? Lão Ngô là nữ ư? Không thể nào!”
Đối với Trần Quốc Vinh thì lời mà Hoa Mạnh Trường nói không khác gì chuyện hoang đường cả.
Ông ta và lão Ngô quen nhau đã ba mươi năm, sao lão Ngô lại là nữ được chứ?
Chương852
CHƯƠNG 852
Hoa Mạnh Trường cười lạnh nói: “Bà ta không chỉ là nữ mà tuổi thật còn chưa đến bốn mươi lăm đâu.”
Trần Quốc Vinh sửng sốt nhìn Hoa Mạnh Trường, câu nói của ông ta như một tiếng sấm đang nổ tung trong đầu ông ta.
Nếu tuổi tác thật sự của lão Ngô không đến bốn mươi lăm, vậy ba mươi năm trước khi hai người quen biết nhau, cùng lắm là bà ta mới hơn mười lăm tuổi ư?
Ông ta bị một cô bé mười lăm tuổi lừa tận ba mươi năm sao?
Đúng là quá hoang đường!
Để có thể phát triển nhà họ Trần được như ngày hôm nay, lão Ngô cũng đã giúp đỡ rất nhiều!
Thậm chí trong nhiều phút giây quan trọng, lão Ngô còn rất dốc sức giúp đỡ. Nếu lão Ngô là nữ, vậy bà ta tính đủ mọi cách đến gần ông ta để làm gì?
“Ông ngoại, ông đừng lo. Có anh Bác Thần rồi, sẽ không sao đâu ạ.”
Triệu Thanh Hà an ủi.
Trần Quốc Vinh đột nhiệt dừng bước lại và hỏi: “Thanh Hà, ban nãy cháu nói Bác Thần là thế thân của Thần chủ sao?”
“Dạ? Cháu có nói thế sao? Ông ngoại, ông nghe nhầm rồi đó.”
Triệu Thanh Hà bắt đầu giả ngốc.
Ban nãy, dưới tình thế cấp bách cô đã nói ra chuyện này, bây giờ cô thấy hơi hối hận.
Sợ sẽ mang lại phiền toái cho Vương Bác Thần.
Làm thế thân của Thần chủ, nghe thì vẻ vang đấy, nhưng thực tế lại rất nguy hiểm.
Triệu Thanh Hà không muốn Vương Bác Thần sẽ rơi vào vòng rắc rối chỉ vì chuyện của nhà họ Trần.
Trần Quốc Vinh tức giận: “Ông già rồi nhưng ông không bị điếc.”
Sắc mặt Triệu Thanh Hà đầy khó xử.
Trần Ngọc thở dài nói: “Bác Thần là thế thân của Thần chủ thật, nhưng làm thế thân của Thần chủ đâu có dễ. Trước nay thằng bé không hề kể những chuyện nguy hiểm với chúng ta mà chỉ báo bình an thôi, con nó làm thế là vì sợ chúng ta lo lắng. Trừ thế thân của Thần chủ ra, Bác Thần còn là cháu trưởng của nhà họ Vương ở thủ đô. Mấy thân phận này nghe thì oai phong đấy, nhưng thực tế thì, Bác Thần là một đứa con đáng thương…”
Nghe Trần Ngọc nói xong, Trần Quốc Vinh cũng thở dài một hơi: “Không ngờ thằng bé Bác Thần này lại khổ như thế, chẳng trách lúc nào cũng thấy cháu nó âm trầm. Mấy đứa yên tâm, ba sẽ không lợi dụng thân phận của Bác Thần để làm gì đâu, trở thành người một nhà cũng đâu dễ dàng gì.”
Ai cũng nghe ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói của Trần Quốc Vinh.
Ông rất đau lòng vì đám người Tưởng Mẫn, tuy giờ đang ra vẻ bình tĩnh nhưng thực tế lại bị đả kích nặng nề.
Đứa con nuôi hơn bốn chục năm nhưng lại không phải con của mình.
Đây gần như là một cú đánh trí mạng cho một ông cụ.
Hơn nữa năm đó Tưởng Mẫn lên nắm quyền đã gián tiếp hại chết người vợ cùng ông ta trải qua bao hoạn nạn, việc này đã khiến trong lòng ông ta thấy hổ thẹn rồi, giờ lại càng khó mà diễn tả bằng lời.
Chương853
CHƯƠNG 853
“Thanh Hà, kể từ giờ cháu sẽ tiếp quản mọi việc lớn nhỏ của tập đoàn Trần Thị, còn chuyện trong nhà sẽ do Tiểu Ngọc xử lý nhé. Có chuyện gì thì hai đứa tự xem mà xử lí, đừng có hỏi ông nữa. Ông đi thăm Tiểu Vinh với Yên Nhiên, chúng nó bị ả đàn bà ác độc Tưởng Mẫn lợi dụng nên hai đứa đừng có trách chúng nó. Nếu chúng nó không muốn ở lại thì chia cho chúng một phần rồi cho ra riêng đi.”
Trần Quốc Vinh nói xong câu này thì một mình rời đi.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thôi mà lưng ông đã bắt đầu còng rồi, trông bóng lưng vừa cô đơn vừa hiu quạnh.
Mấy hôm trước mặt mũi còn hồng hào, thần thái còn quắc thước.
Nhưng giờ đây, Trần Quốc Vinh từng rung trời chuyển đất năm đó đã trở thành một ông cụ già cả.
Ba già rồi.
Lần này ba già thật rồi.
Trần Ngọc bất giác bật khóc.
Nhà họ Trần gặp một cú huých lớn đến mỗi suýt mất nhà.
Nếu không nhờ Vương Bác Thần chạy đến kịp thì có khi nhà họ Trần đã bị diệt vong.
Lúc này, lão Ngô rời khỏi nhà họ Trần thì đi đến một trang viên, sau khi lấy chiếc mặt nạ da người trên mặt xuống thì trở thành một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi như lời của Hoa Mạnh Trường.
“Thưa cô chủ, tôi đã thất bại, phút cuối Vương Bác Thần lại xuất hiện.”
Lão Ngô tiếc nuối nói.
Người được bà ta gọi là cô chủ lại là Dạ Anh Thư – bạn học cấp ba của Vương Bác Thần.
Dạ Anh Thư mặc bộ đồ da trên người thờ ơ nói: “Thất bại thì thôi, có sao đâu. Xem ra tên Vương Bác Thần đó cũng có năng lực đấy, mà La Trường Lợi chết rồi sao?”
“Vâng, ngay cả một chiêu của Vương Bác Thần cũng không đỡ nổi.”
Lão Ngô không cam lòng nói: “Nếu phút cuối Vương Bác Thần không xuất hiện thì giờ đây nhà họ Trần đã là của chúng ta, La Trường Lợi cũng đã trúng độc của chúng ta rồi.”
Dạ Anh Thư khá là phấn khích nói: “Chúng ta cũng không tổn thất gì, mà trái lại còn được lợi nói. Dạ Vân Trường tổn thất một võ tông là chuyện tốt với chúng ta. Còn Vương Bác Thần ấy à, tôi có thời gian chơi với anh ta. Người bạn cùng lớp này của tôi giấu tài ghê thật đấy, không hổ là chồng chưa cưới của Dạ Anh Thư tôi.”
Lão Ngô thấy lạ bèn nói: “Cô chủ, bây giờ Vương Bác Thần đã có vợ con rồi, sao cô còn để ý cậu ta làm gì? Với thân phận của cô thì muốn tìm chàng trai anh tuấn tài giỏi nào mà chẳng được? Hôn ước đó đâu có trói buộc gì cô.”
Dạ Anh Thư cười hì hì nói: “Bà biết gì chứ, Vương Bác Thần có dị huyết đấy, là con trai của người phụ nữ đó, mà người phụ nữ đó lại là con cháu gia tộc đó. Ba mươi năm trước, nhà chúng ta và gia tộc đó hứa hôn với nhau, nhưng đến đời tôi mới thực hiện. Tôi muốn xem xem con cháu nhà đó sẽ mạnh mẽ thế nào. Nếu anh ta có thể đạt đến tiêu chuẩn của tôi, haha, có vợ con rồi thì sao? Chết là xong thôi?”
Dạ Anh Thư nở nụ cười quỷ dị.
Lão Ngô cũng hết cách với vị cô chủ tinh quái này. Năm đó, để tiếp cận người của gia tộc đó mà cô chủ đã tự hạ thấp thân phận để làm bạn cùng lớp với Vương Bác Thần tận ba năm.
Không hiểu cô chủ nghĩ thế nào nữa.
Tuy gia tộc đó rất mạnh mẽ, nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi.
Năm đó gia tộc đó diệt vong, mẹ của Vương Bác Thần là Lý Kì trở thành trẻ mồ côi.
Chương854
CHƯƠNG 854
Chỉ tiếc là rất ít người biết đến bí mật này, ngay cả nhà họ Lý nhận nuôi Lý Kì cũng không biết thân phận của Lý Kì.
Dạ Anh Thư nói tiếp: “Vương Bác Thần đã vượt qua vòng thử thách đầu tiên của tôi. Không ngờ cục diện ở thành phố Hà Châu phức tạp như thế mà anh ta vẫn còn sống. Anh ta náo loạn cả nhà họ Vương, cứu nhà họ Trần, đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi. Vòng thử thách đầu tiên này, anh ta đã vượt qua.”
Lão Ngô nghe mà kinh hồn bạt vía. Cô chủ nói mấy lời này rất ung dung, nhưng đối với người trong cuộc là đám người Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà thì đâu đâu cũng đầy nguy hiểm.
Ai mà ngờ mọi chuyện đều do cô chủ khống chế chứ?
Cả chuyện của Lý Kì và Vương Hạo năm đó, rồi chuyện Lý Kì lặn lội đường xa dẫn theo Vương Bác Thần đi tìm người thân nhưng bị nhà họ Vương đuổi giết và suýt chết ngoài đường, và cả chuyện sau đó Lý Kì bị nhà họ Lý đuổi giết, những chuyện này đều đã được trù tính từ trước.
Với những gì mà lão Ngô biết thì đáng ra năm đó Lý Kì và ba của cô chủ sẽ thực hiện hôn ước, nhưng sau đó phu nhân bày kế làm cho Vương Hạo chơi đùa tình cảm của Lý Kì, vậy nên hôn ước đó đành phải bỏ.
Giờ đến lượt cô chủ thực hiện hôn ước.
Đương nhiên vì gia tộc của Lý Kì đã bị diệt vong từ lâu, nên sao gia tộc xa xưa lánh đời như nhà họ Dạ lại thực hiện hôn ước chứ?
Nhưng nhà họ Dạ lại không thể chống lại hôn ước này được, trong đó kéo theo rất nhiều thứ. Cách duy nhất để hôn ước mất hiệu lực là người của gia tộc nào đó phải chết hết!
Nghĩ đến đây, Lão Ngô bỗng sởn gai ốc nên không dám nghĩ tiếp.
Những gì mà nhà họ Trần gặp phải cũng chỉ là một trò chơi thôi.
Những chuyện xảy ra ở Hà Châu, ở nhà họ Vương, ở nhà họ Trần, nhìn thì như không liên quan gì nhau cả, nhưng phía sau mọi người đều bị một bàn tay nào đó thao túng.
Lão Ngô nghĩ, nếu bà ta là Vương Bác Thần thì không thể nào sống đến tận bây giờ.
Có điều đám người trong cuộc là Vương Bác Thần lại không biết rằng, những mối nguy hiểm mà họ đối mặt đều là trò chơi của người khác.
“Cô chủ, vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Cô có sắp xếp gì không ạ?”
Lão Ngô thấy hơi đồng tình cho Vương Bác Thần, rơi vào tay cô chủ thì dễ bị chơi đến tàn người lắm.
Dạ Anh Thư nở một nụ cười thần bí như một ma nữ và nói: “Để đánh chết võ tông La Trường Lợi bằng một chiêu thì thực lực của Vương Bác Thần ít nhất phải đạt đến cấp bậc Võ vương. Đã thế thì tôi sẽ tìm hai tên Võ vương đến chơi với anh ta.”
Dạ Anh Thư nói xong, hai mắt đột nhiên sáng trưng lên và phấn khích nói: “Lão Ngô, bà nói xem nếu tôi khiến cho Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà ly hôn thì chuyện sẽ thú vị lắm đúng không?”
“Ly hôn?”
Lão Ngô kiên định lắc đầu: “Cô chủ, tôi thấy tình cảm vợ chồng Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần hòa thuận lắm, Vương Bác Thần rất yêu thương Triệu Thanh Hà, họ sẽ không ly hôn đâu.”
“Thế à?”
Hai mắt Dạ Anh Thư càng sáng ngời hơn, môi nở một nụ cười thần bí, nhìn như mặt hồ yên ả giữa thu đang dập dờn gợn sóng vậy.
Cười lộ cả hai chiếc răng nanh và kích động nói: “Nếu chỉ bảo bọn họ ly hôn thì chắc chắn họ không chịu đâu, nhưng pháo đài nào cũng bị công phá từ trong ra cả, tình cảm nồng thắm thế nào đi nữa thì chỉ cần có vết rạn rồi cũng sẽ tan vỡ thôi. Bất kể mối quan hệ đó có vững bền thế nào, chỉ cần ta tìm đúng chỗ để đào khoét thì Vạn Lý Trường Thành cũng có ngày bị đào sụp. Haha, lão Ngô, bà đi tìm Trần Yên Nhiên, cô ta hận Triệu Thanh Hà đúng không? Bà hãy nói với cô ta thế này…”
Chương855
CHƯƠNG 855
Dạ Anh Thư ghé vào tai lão Ngô rồi nhỏ giọng nói gì đó mà không thể giấu đi sự vui vẻ hiện lên giữa ấn đường.
Lão Ngô nghe xong thì trong lòng rất hoảng sợ. Nếu những việc mà cô chủ nói đều xảy ra thì kiểu gì Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần cũng phải ly hôn!
Một khi kế hoạch của cô chủ bắt đầu, không chỉ Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần phải ly hôn, mà là cả nhà họ Trần cũng bị cô chủ nắm trong tay.
Hiện tại trong tay cô chủ đang nắm giữ tài sản của khoảng mười gia tộc, có lẽ đến đợt sát hạch cuối năm thì cô chủ sẽ thành người đứng đầu.
Lần này, Vương Bác Thần có thể thoát được không?
Nếu Vương Bác Thần có thể thoát được thật, vậy bà ta phải vỗ tay khen Vương Bác Thần.
Nếu Vương Bác Thần không thoát được thì đó là cái số của anh ta.
Khả năng tính kế người khác của cô chủ đã đạt đến đỉnh cao!
“Cô chủ, mình làm vậy có quá đáng lắm không?”
Lão Ngô lo lắng hỏi. Dù là dùng đức hay dùng lực thì cũng là một mưu kế quang minh chính đại, nhưng nếu cô chủ dùng quen những âm mưu quỷ kế này rồi thì khó mà thành gia chủ được.
Vì không đủ tư cách.
Dạ Anh Thư hừ lạnh: “Nếu Vương Bác Thần không nhìn thấu mánh khóe này thì anh ta không xứng trở thành chồng tôi. Còn nếu Triệu Thanh Hà cũng không nhìn thấu tí mưu mô này thì cô ta cũng không xứng ở bên Vương Bác Thần.”
“Đây là vòng thử thách thứ hai của tôi.”
Lão Ngô hít vào một hơi lạnh. Để đối phó được những thử thách này, Vương Bác Thần không chết cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Sau đó lão Ngô đi thẳng đến bệnh viện tìm Trần Yên Nhiên.
Lúc này nhà họ Trần đang tổ chức cuộc họp gia tộc.
Triệu Thanh Hà vừa tiếp quản tất cả xí nghiệp dưới trướng tập đoàn Trần Thị, Trần Ngọc cũng trở thành gia chủ nhà họ Trần.
Ngoại trừ Trần Vinh hơi bất mãn ra thì không ai dám nói gì cả.
Trần Yên Nhiên vừa xuất viện không cam lòng hừ lạnh và lớn tiếng nói: “Cô có dám cá cược với tôi không? Sau ba tháng nếu cô không thể khiến cho nhà họ Trần trở thành gia tộc số một Ma Đô thì cô phải từ chức nhường ghế cho người tài, sao nào? Tuy cô cũng chảy dòng máu của nhà họ Trần nhưng cô cũng không phải người nhà họ Trần.”
Vương Bác Thần nhíu mày lạnh lùng nhìn Trần Yên Nhiên.
Trần Quốc Vinh quát: “Im miệng, để Thanh Hà tiếp quản công ty là quyết định của ông. Yên Nhiên, cháu đừng có làm kẻ ăn cháo đá bát, Bác Thần và Thanh Hà đã cứu cháu đấy.”
Trần Ngọc không vui nói: “Yên Nhiên, lấy lương tâm ra nói chuyện thì nhà cô làm chuyện gì có lỗi với cháu sao? Cả nhà cô bỏ qua hiềm khích trước đây để cứu cháu, làm người đừng có trái lương tâm.”
Có người nhà họ Trần cũng thấy bất mãn. Nếu không nhờ Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần thì giờ nhà họ Trần của họ cũng đâu còn.
Mọi người biết rõ khả năng của hai người họ, Trần Yên Nhiên còn được người ta cứu mà giờ lại nói thế là sao?
Đúng là cái thứ ăn cháo đá bát, lòng lang dạ sói.