• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương431

CHƯƠNG 431

Quỳ ngay trước mặt Vương Bác Thần!

Bí thư thứ nhất cũng ngồi phịch xuống đất. Anh ta cũng muốn quỳ nhưng hai chân đều mềm nhũn như không còn thuộc về cơ thể này. Anh ta không chịu nổi nữa rồi ngã lăn xuống đất.

Toàn thân Kim Hãn cũng run lên như vừa gặp quỷ. Ông ta chỉ biết gào lên thảm thiết: “Aaaaa…” Có vẻ là đã sợ tới mức mất cả giọng, tim như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.

Thần chủ!

Vương Bác Thần là thần chủ!

Đám cư dân trong tiểu khu đều há hốc.

Họ không ngờ thằng nhóc ở rể nhà Trần Ngọc lại là thần chủ!

Nhớ lại lúc thường châm chọc anh vài câu, lăng mạ anh vài câu, đám người kia liền sợ tới tè ra quần, vội vàng quỳ sụp xuống đất không dám ngẩng đầu.

Nhưng từ đáy lòng lại trào dâng chút tự hào. Thì ra thần chủ sống cùng khu với họ đó!

Nhưng lúc trước bọn họ đã cười nhạo thần chủ như thế, liệu anh có tính sổ hay báo thù họ không?

Không ai dám ngẩng đầu lên, tất cả đều đang quỳ dưới đấy.

“Còn cần tháo nữa không?”

Vương Bác Thần bĩnh tình nói.

Tiêu Chiến lắp bắp: “Thần..thần chủ…tôi…tôi..”

Bỗng Vương Bác Thần hét lên: “Tôi hỏi ông có cần tháo nữa không?”

“Thần chủ tha mạng, thần chủ tha mạng, tôi không dám, tôi không dám nữa.

Tiêu Chiến chỉ biết dập đầu nhận tội. Ông ta biết mình tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi.

Ông ta vốn định đi tới nhà họ Triệu để thăm William, vừa lúc đi ngang qua đây thôi. Nhưng ai mà ngờ thần chủ, thần chủ lại ở đây chứ!

“Ông định tới nhà họ Triệu sao?”

Vương Bác Thần hơi nheo mắt.

“Đi ngang qua, chỉ là đi ngang qua thôi, xin thần chủ tha mạng.” Tiêu Chiến không dám đi đâu nữa.

“Ông không đủ tư cách để làm thuộc hạ của tôi. Nếu đã muốn đến nhà họ Triệu thì cứ đi đi đi. Sẵn tiện tôi cũng muốn đến xem thử. Phải ăn mặc đàng hoàng một chút để không làm mất mặt cái chức lãnh đạo của ông chứ.”

Vương Bác Thần vô cảm.

Có một vài chuyện phải giải quyết trong hôm nay.

“Thần chủ, tôi sai rồi, tôi không đi nữa, tôi không đi nữa đâu.”

Tiêu Chiến không ngừng dập dầu, ông ta chẳng dám đi đâu nữa.

Tư Lam đá ông ta một phát: “To gan, dám không nghe lệnh của thần chủ à!”

“Tôi đi, tôi đi ngay đây.”

Tiêu Chiến sợ tới phát khóc, vội vàng bò dậy đi tới nhà họ Triệu.

Đường đường là lãnh đạo Lâm An mà lại bị doạ tới phát khóc. Nước mắt nước mũi đều chảy ròng ròng, ông ta chạy như điên.

Ông ta không dám không đi, không dám không nghe lời.

Ông ta biết rõ rằng lần này mình chỉ còn con đường chết, nhưng vẫn không dám trái lệnh.
Chương432

CHƯƠNG 432

Đó là thần chủ đó!

Lúc này, không ai quan tâm Kim Hãn còn sống hay đã chết.

Ông ta nằm liệt trên đất, đáy quần đã dính đầy phân và nước tiểu, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Mọi người đều quỳ dưới đất, họ lo sợ Vương Bác Thần sẽ giận lây lên mình, dù gì trước đây bọn họ cũng thể hiện không ít trước mặt Trần Ngọc.

Bây giờ bỗng phát hiện ra Vương Bác Thần là thần chỉ, sao không sợ cho được.

“Đứng lên đi, cũng quên chuyện này đi.”

Nói xong, Vương Bác Thần xoay người rời đi.

Họ đều là những người bình thường, chỉ hơi thích khoe khoang một chút chứ thật ra cũng chẳng có gì. Không tới mức phải tính toán với bọn họ.

Tư Lam cũng vội vàng theo sau.

Đợi đến khi Vương Bác Thần rời đi, mấy người kia mới dám đứng dậy.

“Trời ạ, thì ra Vương Bác Thần là thần chủ.”

“Lúc này tôi sợ suýt chết rồi, khí thế đó quá mạnh mẽ, tôi xém chút nữa là tè ra quần luôn.”

“Im miệng, đừng nói nữa, tôi đã tè luôn rồi.”

“Không hổ danh là thần chủ, đúng là rất rộng lượng, không hề giận lây lên chúng ta.”

“Không thì sao người ta trở thành thần chủ được chứ. Tôi bảo này, mọi người đừng nói chuyện này ra ngoài, có lẽ mẹ con Triệu Thanh Hà còn chưa biết đâu.”

Mọi người bàn tán xôn xao, không ai cười nhạo người lúc nãy tự nhận đã tè ra quần cả.

Dù sao chính họ cũng sợ tè ra quần mà, có tư cách gì mà cười người ta chứ.

Lúc này, bầu trời thành phố Hà Châu bỗng bị mây đen bao phủ, ngột ngạt tới mức khó chịu.

Gió thổi mạnh hơn, tuyết rơi lả tả.

Trên không trung phảng phất một cảm giác ớn lạnh!

Tựa như có thứ gì đó sắp bùng nổ.

Vương Bác Thần từng bước từng bước đi về phía nhà họ Triệu.

Tư Lam theo sát đằng sau.

Tại nhà họ Triệu.

Lúc này, Tiêu Chiến và bí thư thứ nhất vừa bước vào nhà.

“Lãnh đạo, ngài tới rồi, mời vào mời vào.”

Triệu Long lết cái chân què của mình ra, vội vàng ra ngoài nghênh đón.

Tiêu Chiến phớt lờ ông ta.

Hiện giờ, Tiêu Chiến chỉ hận không thể bóp chết Triệu Long.

Nếu không phải vì thằng ngu này thì ông đã không đắc tội với thành chủ rồi!

Lần này, bản thân ông chỉ còn lại đường chết, nhưng dù có chết thì ông cũng phải kéo theo vài người lót lưng.

Thằng ngu Triệu Long này chính là một miếng lót lưng không tệ.
Chương433

CHƯƠNG 433

Dù biết là không còn đường sống thì ông ta cũng phải diễn cho vở kịch này cho xong đã.

Ông không dám không diễn!

Chỉ hi vọng thần chủ có thể rộng lượng đại phát từ bi mà tha cho người nhà của ông.

Về phần bản thân, Tiêu Chiến đã không còn chút hi vọng sống sót gì rồi.

Triệu Long có chút xấu hổ. Người ta phớt lờ ông ta là muốn nói rằng, ông không có tư cách nghênh đón tôi.

Nhưng dù có biết thì không vẫn vẫy đuôi la liếm nịnh nọt.

Jonh đưa tay ra rồi bắt tay với Tiêu Chiến, sau đó xổ một tràng tiếng anh.

Tiêu Chiến gật đầu: “Tôi đã làm hết những gì có thể rồi. Hi vọng anh sẽ giữ lời hứa tăng mức đầu tư vào Lâm An.”

Jonh vội gật đầu. Anh ta vốn định đầu tư vào Tân Thành để làm thần chủ hài lòng.

Nhưng hiện giờ, thằng nhãi Vương Bác Thần đã chọc giận anh ta!

Nếu không giết được Vương Bác Thần, anh ta sẽ không thể ăn ngon ngủ yên.

Jonh giận dữ tiếp tục nói một tràng tiếng Anh, đại loại là nhất định phải giết chết Vương Bác Thần.

Tiêu Chiến cười lạnh, không thèm để ý tới Jonh.

Lát nữa, khi cậu biết được Vương Bác Thần là thần chủ thì dù tổ tông nhà cậu có tới đây cũng vô dụng.

Hi vọng anh ta đừng khóc quá thảm.

“Lãnh đạo, mời ngài ngồi.”

Bà cụ nhà họ Triệu vội nịnh nọt mời Tiêu Chiến ngồi xuống.

Tiêu Chiến cũng không khách khí, ông ta ngồi xuống vị trí chủ toạ rồi nhìn sang Triệu Hồng: “Cô và Jonh đăng ký kết hôn rồi à?”

Triệu Hồng căng thẳng: “Vâng ạ, Jonh định đầu tư thêm vào nước R. Sau khi bên thành phố mới được xây dựng xong, gia tộc William sẽ tăng tỉ lệ đầu tư lên, hi vọng ngài có thể giúp chúng tôi nói tốt vài câu với thần chủ.

Tiêu Chiến chẳng ừ hử gì cả.

Nói tốt vài câu? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mấy người cứ chờ chết đi!

Thần chủ sắp tới rồi!

Lát nữa, các ngươi sẽ phải khóc to thôi!

Một đám ngu đám đào hố ông đây, các ngươi cũng đừng mơ mà thoát!

Triệu Long nịnh nọt: “Nhờ có ngài giúp đỡ mà chúng tôi mới đi được tới ngày hôm nay. Ngài cứ yên tâm, bọn tôi hiểu mà. Nhất định chuyện bên Tân Thành sẽ không khiến ngài mất mặt. Chỉ cần nhà họ Triệu chúng tôi có thể phát triển thì ngài sẽ không thiếu phần đâu. Hi vọng nhà họ Triệu chúng tôi có thể giúp đỡ được đại nhân, cũng mong ngài có trao cho chúng tôi cơ hội này. Từ nay về sau, nhà họ Triệu sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài.”

Những lời tâng bốc này thể hiện rõ khả năng xu nịnh của người nói.

Khiến người khác thấy buồn nôn.

Nhưng Triệu Long lại có thể nói trôi chảy như thế, cộng với biểu cảm trung thành trên mặt, có thể xem là nhân tài đấy.
Chương434

CHƯƠNG 434

Triệu Long nói tiếp: “Hiện giờ, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đều là những kẻ ngáng đường. Nhưng cũng chẳng thành vấn đề, hiệp hội võ đạo Giang Nam và thương hội Giang Nam sẽ không bao giờ tha cho chúng. Vương Bác Thần nhất định phải chết. Tôi đã tóm gọn được tập đoàn Lý Thị và công ty Hoa Nguyện rồi. Lãnh đạo, ý của tôi là, tôi có thể tặng 30% cổ phần cho người nhà của ngài. Dù gì hạng mục xây dựng ở Tân Thành cũng là một hạng mục lớn, nếu không ngài chỉ điểm thì bọn tôi đã không thể hoàn thành rồi.”

“Tôi không thiếu mấy thứ đó.”

Tiêu Chiến lạnh lùng đáp.

Ông không hiểu tại sao nhà họ Triệu lại ghét gia đình Triệu Thanh Hà tới vậy. Theo như những gì ông ta biết thì nhà họ Triệu có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ba của Triệu Thanh Hà.

Đám người Triệu Long đã dùng đủ mọi cách hèn hạ để đuổi bố Triệu Thanh Hà ra khỏi công ty. Cả nhà Triệu Thanh Hà không hề làm gì có lỗi với nhà họ Triệu, ngược lại, nhà họ Triệu mới là người hành hạ gia đình Triệu Thanh Hà.

“Sao mấy người lại ghét gia đình Triệu Thanh Hà tới vậy?”

Tiêu Chiến thực sự rất tò mò. Nếu như đám Triệu Long không đối đầu với gia đình Triệu Thanh Hà thì dựa vào quan hệ với thần chủ, nhà họ Triệu đã sớm trở thành gia tộc hạng nhất ở nước R rồi.

Nhưng đám ngu này lại bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, tự tay đuổi nhà Triệu Thanh Hà đi.

Thà làm chó còn hơn làm người.

Bà Triệu nghiến răng: “Năm đó, Triệu Thanh Hà chưa cưới mà chửa, bôi tro trát trấu lên mặt nhà họ Triệu chúng tôi, khiến cả gia tộc trở thành trò cười. Sau đó tôi bảo nó gả cho người khác thì nó kiên quyết không nghe, rõ ràng là không thèm xem bà cụ này ra gì! Sau khi thằng nghiệt súc Vương Bác Thần quay về thì không thể hoà hợp với nhà họ Triệu chúng tôi. Nếu không xé xác chúng thành nghìn mảnh thì tôi chết cũng không thể nhắm mắt.”

Vậy thì bà đừng nhắm mắt luôn đi.

Tiêu Chiến hiểu rồi, thì ra là nát từ trong gốc.

Có một lão thái quân vừa bất tài vô năng, vừa cố chấp cả tin, lại còn hồ đồ ở đây, nhà họ Triệu không thối nát mới là lạ!

Triệu Hồng nghiến răng: “Thằng nghiệt súc Vương Bác Thần đó đã giết em trai tôi. Em trai tôi chỉ là muốn bán con nhỏ dã chủng đó đi thôi mà? Không ngờ hắn lại đánh chết em trai tôi, nhất định tôi phải giết hắn sống không bằng chết!”

Triệu Long cười: “Lãnh đạo, không phải là bọn tôi không buông tha cho nhà Triệu Thanh Hà mà là gia đình đó đáng chết! năm lần bảy lượt nhục mạ nhà họ Triệu chúng tôi, không nghe lời trưởng bối, không đặt ai vào mắt, lại còn đánh chết con trai tôi. Không phải chúng chết thì bọn tôi vong!”

“Ờ.”

Tiêu Chiến lạnh nhạt đáp lời.

Bỗng nhiên ông ta cảm thấy, mình chết cũng không oan ức lắm.

Ở cùng phe với một gia đình ngu xuẩn như vậy, lại không ngừng đắc tội thần chủ, đúng là đáng đời,

Nhưng ông ta không cam lòng. Nếu thằng ngu Jonh không tới tìm ông thì chắc chắn ông sẽ không dây dưa với đám người vong ân phụ nghĩa này.

Tiếc là dù có hối hận cũng đã muộn. Chỉ hi vọng thần chủ có thể tha cho người nhà của ông.

“Triệu Long, ông cút ra đây cho tôi!”

Bỗng nhiên, một tiếng hét vang rền truyền vào nhà họ Triệu.
Chương435

CHƯƠNG 435

Vương Bác Thần tới rồi!

Tiếng hét như tiếng sấm khiến Tiêu Chiến không nhịn được mà run lên. Ông ta cười khổ rồi nhắm mắt lại.

Thần chủ tới rồi!

Màn kịch này cũng kết thúc rồi!

Từ nãy tới giờ, bí thư thứ nhất không hề lên tiếng, lúc này anh ta đã sợ tới mức quỳ bệt xuống đất.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Suốt cả quá trình này, anh ta không dám nói một câu, sợ sẽ phá hỏng vở kịch.

Cuối cùng cũng đợi được tới lúc thần chủ đến rồi!

Tiêu Chiến liếc nhìn anh ta rồi thu mắt.

Tuy trong lòng ông cũng rất sợ hãi nhưng dù gì bản thân cũng là người nắm quyền ở Lâm An, chút chuyện này vẫn còn chịu được.

“Thư ký Tôn, anh không sao chứ?”

Triệu Long không đi ra ngoài ngay mà quay sang lo lắng cho bí thư thứ nhất, thầm cảm thấy kỳ lạ.

Thời tiết thế này mà đổ mồ hôi thì hơi bất thường đấy,

Sắc mặt thư ký Tôn tái nhợt, anh ta vội nói: “Không sao, mấy ngày nay cơ thể tôi có hơi yếu nên cứ liên tục ra mồ hôi.”

Không sao cái đầu ông, đều không phải vì lũ ngu các người thì bố mày đâu cần phải chết ở đây!

Mẹ nó!

Đúng là muốn bóp chết thằng ngu này!

Bà Triệu đập bàn đứng đậy, lạnh lùng nói: “Một thằng nhãi ăn nhờ ở đậu còn dám đến đây đập cửa, lãnh đạo, ngài cứ ngồi ở đây đi, nó còn dám đứng bên ngoài sủa, hôm nay tôi không đánh chết nó thì nhà họ Triệu không xứng với danh hiệu gia tộc đứng đầu Hà Châu!!”

“Vương Bác Thần, hắn muốn chết cũng không nhìn xem đây là đâu. Vốn là định mấy ngày sau mới đập chết hắn, không ngờ hắn lại tự mình tìm tới cửa, vậy thì đi chết đi.”

Triệu Hồng hung tợn nói, sự đau rát trên mặt càng khiến cô ta thêm căm ghét Vương Bác Thần!

Sáng nay, suýt chút nữa Vương Bác Thần đã đánh chết cô ta rồi!

Cô ta sẽ không bao giờ quên sự nhục nhã đó!

Đám Triệu Long lập tức xông ra ngoài, có Tiêu Chiến ở đây, bọn họ phải thể hiện thật tốt.

Vương Bác Thần đứng trong sân nhìn bọn Triệu Long, anh lạnh lùng nói: “Một đám nghiệt súc, nể mặt Thanh Hà nên tôi đã cho mấy người cơ hội rồi, Nhưng mấy người năm lần bảy lượt thách thức lòng kiên nhẫn của tôi, tưởng tôi không dám giết người sao?”

“Năm đó tôi đã ngầm ủng hộ bố vợ và giúp nhà họ Triệu phát triển. Nhưng mấy người lại tìm mọi cách nhục mạ gia đình vợ tôi. Tôi vốn định xử lý mấy người từ lâu rồi nhưng Thanh Hà lại cầu xin giúp mấy người nên tôi mới cho mấy người một cơ hội nữa. Nhưng mấy người lại vong ân phụ nghĩa, đào mộ ba vợ tôi, còn phá huỷ nhà của tôi, hôm nay, mấy người không thoát được đâu!”

Vương Bác Thần hiếm khi nói nhiều như thế.

Mỗi một câu đều khiến lòng anh tăng thêm lửa giận!

Anh đã cho nhà họ Triệu rất nhiều cơ hội rồi nhưng bọn họ vẫn không biết điều, liên tục thách thức sức chịu đựng của anh.

Vậy nên hôm nay, anh phải dẹp sạch toàn bộ nhà họ Triệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK