CHƯƠNG 986
Cho dù chỗ dựa của nhà họ Tống có là thần thì cũng phải chết!
“Tôi nói này đồ vô dụng, cậu Tống thích vợ anh là coi trọng anh, nếu không phải vợ anh xinh đẹp thì anh còn chẳng có được cơ hội vẻ vang này đâu.”
Một người có chút tiếng tăm trên mạng nhân cơ hội thể hiện, mỉa mai châm chọc: “Cậu Tống đội nón xanh cho anh, đó là nón xanh ư? Đó là cho anh cơ hội phát tài đấy! Bao nhiêu người phụ nữ muốn được cậu Tống ngủ cùng còn chẳng có cơ hội, vợ anh có cơ hội này coi như là tổ tiên tích đức mới có được đấy.”
“Cậu Tống có thân phận cao quý, cậu ấy là vương của Ma Đô, vợ anh phải có phúc nhường nào mới được cậu Tống để mắt tới? Tôi còn ghen tỵ đây này.”
“Tôi khuyên anh nên nhìn rõ hiện thực, mau chóng quỳ xuống cảm ơn cậu Tống đã ban ơn đi…”
Chát!
Nhạc Ẩn Long đã ra tay.
Người có tiếng tăm trên mạng kia bị một cái tát đánh bay ra ngoài, ngã dưới chân Tống Nguyên Lễ: “Kẻ xúc phạm anh Vương, đều phải chết!”
Tống Nguyên Lễ giật mình nhảy cẫng lên, chửi: “Con mẹ nó, mày dám đánh người ở trước mặt tao, đánh nhau giỏi đúng không? Được, để tao xem mày đánh giỏi tới mức nào! Tao vốn chỉ dịnh chơi vợ mày thôi, bây giờ tao đổi ý rồi, tao muốn chơi trước mặt mày cho mày tận mắt nhìn thấy vợ mày dâm đãng nhường nào, được tao chơi sung sướng thế nào!”
“Tao không chỉ chơi vợ mày, mẹ vợ mày cũng quyến rũ thướt tha lắm, tao sẽ chơi cả mẹ lẫn con cho kích thích. Đồ vô dụng, đây chính là kết cục của việc mày kiêu ngạo ở trước mặt…”
Bốp!
Tống Nguyên Lễ còn chưa nói hết đã bị Nhạc Ẩn Long đạp một đạp, nằm sõng soài dưới đất.
Cậu Tống bị đánh rồi!
Thế mà cậu Tống lại bị đánh!
Tên vô dụng này dám sai người đánh cậu Tống!
Những con ông cháu cha còn lại đều sợ hãi đến ngu người.
Cậu Tống là trời của Ma Đô, là thần của Ma Đô, là vương của Ma Đô!
Nhà họ Tống là tồn tại mà ngay cả thống đốc Lục Hưng Thịnh của Ma Đô cũng phải nể mặt, dù là Sa Tiệp tổng trấn thủ của Giang Nam Đạo cũng phải dè chừng.
Thế nhưng bây giờ cậu Tống lại bị kẻ vô dụng Vương Bác Thần này dẫn người tới đánh!
Trời sập rồi!
Trời sập rồi, trời sập rồi!
Thế mà cậu Tống lại bị đánh!
Đây là chuyện lần đầu họ thấy.
Cả Ma Đô này, thậm chí là năm tỉnh của cả Giang Nam Đạo cũng không ai dám động đến một ngón tay của cậu Tống.
Chẳng lẽ những người trên đó không biết những việc cậu Tống đã làm ư?
Không, họ biết hết.
Nhưng họ vẫn chọn cách làm ngơ, chỉ vì không muốn đắc tội nhà họ Tống!
Bởi vì nhà họ Tống quá có quyền thế, nếu động đến nhà họ thì núi lửa sẽ phun trào, toàn bộ Ma Đô, toàn bộ năm tỉnh của Giang Nam Đạo đều sẽ chấn động!
Vì vậy cho dù cậu Tống có gây ra hoạ lớn đến mấy cũng chẳng ai quan tâm, đều sẽ nhanh chóng bi nhà họ Tống dẹp yên.
Nhưng bây giờ cậu Tống lại bị một kẻ vô dụng ở rể sai người đánh!
Còn bị đánh ngã sõng soài dưới đất nữa!
Người này phải to gan nhường nào cơ chứ?
“Đồ vô dụng, mày dám đánh cậu Tống, màu đang tìm cái chết đấy!”
“Cậu Tống chỉ muốn chơi vợ mày thôi mà mày lại dám đánh cậu Tống ngã xuống đất, cho dù hôm nay mày có quỳ xuống cầu xin thì cũng không có tác dụng gì đâu. Không chỉ mày chết mà cả nhà mày cũng sẽ gặp hoạ đấy!”
Chương987
CHƯƠNG 987
“Đồ vô dụng, mày có biết mình đang làm gì không? Dám đánh cậu Tống, mày có gánh nổi trách nhiệm này không? Tất cả phụ nữ trong gia đình mày đều sẽ trở thành đồ chơi cho đàn ông, tất cả đàn ông đều sẽ chết hết!”
Nhất thời, cảnh Tống Nguyên Lễ bị đánh như gáo nước lạnh dội vào chảo dầu sôi khiến đám đông kích động hăm hở, gào thét chửi bới.
Nhưng không có ai dám tiến lên ngăn cản.
Bọn họ không ngốc, nếu Vương Bác Thần đã có thể vào được đây, nói lên rằng người bên ngoài không ngăn cản, nếu tiến lên ra tay thì tức là tự tìm cái chết.
Vì vậy bọn họ chỉ lên tiếng chỉ trích chứ không dám bước tới.
“Mẹ kiếp!”
Tống Nguyên Lễ chật vật đứng dậy từ dưới đất, một tay đỡ vai, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo.
Cú đạp của Nhạc Ẩn Long khiến anh ta gãy luôn xương vai.
“Mày dám đánh Tống Nguyên Lễ tao!”
“Con mẹ nó!”
“Đúng là tự tìm cái chết!”
“Tống Nguyên Lễ tao lớn đến ngần này chưa có ai dám động vào một ngón tay tao bao giờ!”
Vương Bác Thần nhẹ giọng nói: “Vậy sao? Thế để tôi chạm vào thử.”
Anh nói xong, Nhạc Ẩn Long cầm bàn tay còn lại của Tống Nguyên Lễ lên rồi bẻ.
Rắc!
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên khiến da đầu người ta tê dại.
Đám con ông cháu cha có mặt sợ hãi tái mặt, đám con gái thì hét lên thất thanh.
“A…”
Tống Nguyên Lễ đau quá hét lên thảm thiết.
“Ai dám gây chuyện trên địa bàn của tôi?”
Đúng lúc này, một giọng nói đằng đằng sát khí từ bên ngoài vọng lại, một người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ đưa người đi vào, nhìn thấy cảnh này thì giật thót, vội vàng nói: “Cậu Tống, chuyện gì thế này?”
“Ông Kim, giết chết bọn chúng cho tôi!”
Tống Nguyên Lễ đau đến mức giọng nói cũng thay đổi.
“Ông Kim, chính là hai tên khốn này đánh cậu Tống bị thương.”
“Ông Kim, ông mau xử bọn chúng đi, nếu không ông cũng khó mà ân nói.”
Những người bên cạnh nhao nhao lên tiếng, tất cả đều chỉ vào Vương Bác Thần.
“Cậu Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ trút giận cho cậu!”
Ông Kim cũng là người có tiếng trong giới ở Ma Đô, gia thế không tầm thường, nhưng so với nhà họ Tống thì vẫn còn kém xa.
“Mẹ kiếp, là mày đánh cậu Tống bị thương à? Người đâu, đánh chúng tàn phế cho tôi, rồi giao cho cậu Tống xử lý!”
Ông Kim âm trầm nói, Tống Nguyên Lễ xảy ra chuyện trên địa bàn của ông ta, chắc chắn nhà họ Tống sẽ truy cứu trách nhiệm của ông ta.
Ông ta buộc phải đứng ra bày tỏ thái độ, chỉ cần lần này ông ta thể hiện tốt, chưa biết chừng còn có thể lôi kéo được quan hệ với nhà họ Tống.
Đây là một cơ hội!
“Ông chắc chắn muốn ra mặt thay anh ta chứ?”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nhìn ông Kim.
Chương988
CHƯƠNG 988
“Cậu đang uy hiếp tôi?”
Ông Kim vừa phất tay, thuộc hạ lập tức ra tay.
“Nghe không hiểu lời của anh Vương?”
Nhạc Ẩn Long đã ra tay, thuộc hạ ông Kim mới ra tay, toàn bộ đều nằm trên đất, đầu lệch sang một bên, đều bị bẻ gãy cổ!
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Nhanh tới nỗi ngoại trừ Vương Bác Thần, không một ai phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, giống như chỉ chớp mắt một cái, những người này đã chết
Ông Kim ngây người nhìn thuộc hạ của mình, những người này đều do ông ta tỉ mỉ lựa chọn, một địch mười cũng không thành vấn đề, đều được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn lính đặc công.
Nhưng bây giờ…
Ông ta chỉ chớp mắt một cái, đều chết hết?
Nỗi sợ hãi dần nhen nhóm trong lòng ông Kim, sau đó lan rộng trên mặt.
“Các người…các người rốt cuộc là ai!”
Ông Kim không phải kẻ ngốc, chỉ chớp mắt, thuộc hạ của ông ta đã bị đối phương giết chết.
Đây là thực lực cấp bậc gì?
Ông ta không nhịn được nghĩ tới những cường giả ở giới võ đạo, đó căn bản không phải nhân vật thuộc hạ ông ta có thể bì nổi.
Ông ta nhớ tới đại tông sư Bát Cực Quyền của Bát Cực môn Tôn Thế, ông ta từng thấy Tôn Thế ra tay một lần, tốc độ nhanh tới nỗi mắt thường của ông ta căn bản không nhìn rõ.
Cường giả giới võ đạo!
Sao cậu Tống lại trêu chọc vào những người giới võ đạo này?
Nhưng bây giờ không phải lúc tính toán điều này, đối phương là người của giới võ đạo, đám người này của ông ta căn bản không tính là gì.
Ông Kim cố nhịn sợ hãi, người hiện tại có thể giải quyết hai người này chỉ có người của giới võ đạo thôi.
Nếu Tống Nguyên Lễ không phải cậu cả nhà họ Tống, chuyện tối nay ông ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay.
Nhưng Tống Nguyên Lễ là cậu cả nhà họ Tống, thực lực nhà họ Tống không tầm thường, cũng có không ít cường giả. Hai người này dù có thực lực, nhưng so với nhà họ Tống thì không tính là gì.
Dù sao, thời đại bây giờ, không phải đánh đánh giết giết là xong.
Nghĩ tới điểm này, ông Kim trầm giọng nói: “Người của giới võ đạo sao? Nhưng tôi mặc kệ các người là ai, dám ra tay với cậu Tống chính là tìm chết. Có gan thì đợi một lát.”
Nhạc Ẩn Long không chút bận tâm, đứng sau lưng Vương Bác Thần.
Giọng Vương Bác Thần không chút cảm xúc, nhàn nhạt: “Gọi người đi.”
Ông Kim thầm thở phào, không nghĩ tới đối phương lại khinh suất như vậy, nếu đối phương không đồng ý, ông ta liền không có cách nào. Bây giờ đối phương lại đồng ý, thật sự là nghé con không sợ hổ!
Chương 989
Các người đã tự tìm chết, vậy thì đừng trách tôi.
Ông Kim kêu vài cậu ấm đỡ Tống Nguyên Lễ ngồi lên sofa, sau đó gọi một cuộc, cung kính nói: “Ông Trần, chỗ tôi gặp hai tên côn đồ, phiền ông đích thân ra tay, người của tôi đều chết rồi. À, được được được, phiền ông rồi, đợi ông đến tôi lại nói chi tiết chuyện này với ông.”
Thấy biểu hiện của ông Kim, đám cậu ấm lập tức như uống thuốc an thần, có thể khiến ông Kim xưng hô là ‘ông Trần’, chỉ có một người.
Đó chính là chưởng môn Bát Cực môn Ma Đô, người duy nhất dùng đơn nhất quyền chủng đạt được cấp bậc võ tôn – Trần Thạch, Trần võ tôn!
“Ông Kim, Trần võ tôn sắp tới?”
Tống Nguyên Lễ đau đến co quắp, cắn răng nghiến lợi hỏi.
Ông Kim đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thân cận với nhà họ Tống lần này, chỉ cần nắm bắt tốt, ông ta chính là khách quý của nhà họ Tống, bèn ranh mãnh nói: “Không sai, Trần võ tôn thiếu tôi một nhân tình, chỉ tôi mới có thể̉mời Trần võ tôn tới.”
Lão cáo già như ông Kim, không nói chuyện kêu nhà họ Tống cảm ơn Trần võ tôn, chỉ cần nói ra, phần ân tình này của ông ta với nhà họ Tống sẽ nhạt đi nhiều.
Bây giờ ông ta muốn nhà họ Tống hiểu rằng, ông ta căn bản không có suy nghĩ muốn nhà họ Tống cảm kích, chỉ đơn thuần muốn giúp Tống Nguyên Lễ.
Chỉ có như vậy, nhà họ Tống mới xem trọng ông ta.
“Được, lần này tôi thiếu ông Kim một nhân tình.”
Tống Nguyên Lễ hung hăng nhìn sang Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long: “Mẹ nó, dám ra tay với ông, ông muốn các người hối hận đã đến trên đời này!”
Ánh mắt Tống Nguyên Lễ hung ác nhìn sang Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long.
Hai tên không biết sống chết này, lại dám đánh anh ta!
Anh ta nhất định để hai người biết, kết cục chọc vào Tống Nguyên Lễ anh ta.
Bốp!
Tống Nguyên Lễ vừa mắng xong, Nhạc Ẩn Long đứng phía sau Vương Bác Thần đã xuất hiện trước mặt anh ta, giơ tay bạt tai lên mặt anh ta.
“Anh là cái thá gì, cũng dám sỉ nhục anh Vương!”
Cái bạt tay này đánh cho Tống Nguyên Lễ xoay tại chỗ ba vòng, máu tươi chảy dọc theo khóe miệng, mở miệng nhổ ra vài chiếc răng.
Ông Kim thầm hận Tống Nguyên Lễ ngu si, biết rõ hai người này là kẻ liều mạng, Trần võ tôn còn chưa tới, Tống Nguyên Lễ lại còn đi trêu chọc.
Thật sự cho rằng không ai dám động vào anh sao?
Nếu không phải anh có bối cảnh nhà họ Tống, anh hống hách như vậy, sớm đã bị chém chết rồi!
Chuyện vốn xem như tạm thời dịu lại, chỉ cần Trần võ tôn tới, muốn báo thù thế nào đều được, nhưng ông Kim không nghĩ tới Tống Nguyên Lễ lại còn khiêu chiến đối phương vào thời khắc mấu chốt này, đây không phải là tự mình tìm chết sao?
Chính là một tên phế vật, ngay cả điểm này cũng không nhìn thấu, ngu xuẩn đến mức cũng chỉ còn lại bối cảnh gia tộc!
“Cậu Tống, tất cả đợi ông Trần tới rồi lại xử lý.”
Chương990
CHƯƠNG 990
Ông Kim dùng ánh mắt thầm ra hiệu Tống Nguyên Lễ, bây giờ không cần chọc giận hai người này, nếu không họ cũng không sống nỗi.
Kẻ liều mạng kiểu này, căn bản sẽ không để ý bối cảnh của Tống Nguyên Lễ, nếu không tối nay họ cũng sẽ không trực tiếp ra tay giết người.
Ông Kim lăn lộn giang hồ cả đời, biết chó cắn người không kêu, đáng sợ nhất chính là kẻ lỗ mãng, điên lên thì không màng tất cả, mặc kệ bạn bối cảnh bao lớn, trực tiếp ra tay.
Nếu đối phương chỉ là vì tiền tài, vậy ngược lại dễ xử rồi.
“Hai vị, cậu Tống bị đánh thành như vậy, tâm trạng phẫn nộ cũng là bình thường, tất cả đợi người bên tôi tới, chúng ta lại xử lý, thế nào?”
Ông Kim cố hết sức khiến giọng nói bản thân duy trì hài hòa, không khiến mình khiếp hãi.
Bốp.
“Một con chó già, cũng dám ra điều kiện với anh Vương? Ông xứng sao?”
Nhạc Ẩn Long căn bản không cho ông ta mặt mũi, nhấc tay liền bạt tai lên mặt ông Kim.
Ông Kim thầm cắn răng, lại không dám nói gì nữa.
Hai người này rõ ràng là kiểu không sợ trời không sợ đất, ông ta thực sự nghĩ không thông, Tống Nguyên Lễ sao lại trêu chọc vào loại người này.
Nếu đối phương không sơ suất như vậy, đợi Trần võ tôn đến, chỉ e họ đều đã chết ở đây.
Ông Kim cũng thầm có chút hối hận, hẳn nên làm rõ mọi việc trước rồi hãy nhúng tay vào, bây giờ ông ta không biết gì cả, hai mắt tối sầm, chỉ sợ cuối cùng xuất hiện ngã rẽ.
Nhưng nghĩ tới nếu có thể xử lý tốt chuyện này, thì sẽ lên được thuyền nhà họ Tống, tia hối hận trong lòng ông Kim liền biến mất không còn tồn tại.
“Kim Phi, là ai ngang ngược như vậy, ngay cả Trần Thạch tôi cũng không nể mặt?”
Giọng nói hùng hồn truyền vào, đám người ông Kim mặt mày vui mừng, Trần võ tôn đến rồi!
Ông Kim vội nghênh đón, nói: “Ông Trần, ông cuối cùng đến rồi, tôi gặp chút phiền phức, tôi đã báo tên ông, đối phương không cho tôi mặt mũi, chỉ đành phiền ông đích thân đi chuyến này, tôi nhất định sẽ biếu quà nặng đáp lễ.”
Vương Bác Thần đưa lưng về phía cửa, không bận tâm.
Hơn nữa ông Kim còn chặn ánh mắt Trần Thạch, cho nên Trần Thạch không nhận ra Vương Bác Thần.
“Haha, vậy tôi phải xem xem, ai uy phong như vậy, ngay cả Trần Thạch tôi cũng không nể mặt.”
Trần Thạch không chút bận tâm cười.
“Trần võ tôn, tôi là Tống Nguyên Lễ nhà họ Tống, hôm nay ông giúp tôi một lần, nhà họ Tống tôi nhất định sẽ không quên.”
Thấy Trần Thạch tới, Tống Nguyên Lễ nôn nóng không kịp chờ đợi chỉ vào Vương Bác Thần, nói: “Hai tên này cố ý đến khiêu khích, còn đánh tôi bị thương, vừa rồi ông Kim đã báo tên của ông, họ cũng không chút bận tâm, còn nói dù là con chó già Trần Thạch tới, cũng muốn chém bay đầu chó của ông.”
Ông Kim thầm tán thưởng, sở dĩ ông ta nói vậy, chính là để chọc giận Trần Thạch, Tống Nguyên Lễ ngược lại phản ứng nhanh, phối hợp ông ta.
Thế này dù hai người này có nói những lời này hay không, Trần Thạch cũng tất sẽ ra tay, nếu không không còn chút thể diện nào.