• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương426

CHƯƠNG 426

Vương Bác Thần đột nhiên nổi giận: “Tôi đi xem thử.”

Nói xong, anh lập tức về nhà.

Triệu Long, ông đang tự tìm cái chết đấy!

Tiểu khu rất bừa bãi, cỗ máy phá dỡ khổng lồ đang hoạt động, bụi bay mù mịt.

Có vô số tiếng khóc, tiếng la hét và tiếng đánh nhau.

“Muốn trách thì đi mà trách nhà Triệu Thanh Hà ấy, là bọn họ liên lụy đến các người!” Có người ngông cuồng nói: “Triệu Thanh Hà chọc phải người không nên chọc, Vương Bác Thần đánh cậu chủ Jonh nhà William, cậu chủ Jonh tức giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nơi này đã được nhà họ Triệu mua lại rồi, bây giờ sẽ lập tức phá dỡ, mỗi nhà sẽ được đền bù 300 triệu, nếu không di dời thì đợi chôn cùng luôn đi.”

“Mẹ mày, đền bù 300 triệu thì bọn tao hít không khí để sống hả!”

“Không chuyển, nói gì cũng không chuyển. Nhà ở đây đã lên tới 30 triệu một mét vuông, vậy mà chỉ đền bù 300 triệu thôi sao. Chúng tôi phải làm sao? Chúng tôi không có chỗ ở!”

“Muốn phá dỡ thì phải bước qua xác tôi trước đã. Tôi không tin ông trời sẽ để cho các người lộng hành!”

“Nhà họ Triệu đắc tội bọn họ thì các người đi mà tìm bọn họ chứ sao lại phá nhà chúng tôi. Thử hỏi đất nước còn phép tắc không? Có còn luật pháp không cơ chứ?”

“Các người có gan thì lái xe chà qua người tôi này!”

“Trừ những người trong tòa nhà này, còn lại tránh ra hết cho tôi. Muốn chết thì cứ thử xem, tưởng ông không dám xuống tay sao? Một mạng người cũng chỉ có mấy tỷ, cậu Jonh bồi thường nổi.”

“Mọi người bình tĩnh đừng nóng. Tôi là Kim Hãn bên dịch vụ phá dỡ, tôi cam đoan nhất định sẽ bố trí nhà ở cho các người, sẽ không để các người không có nhà để về. Nếu nghe lời thì chúng tôi sẽ đền bù dựa theo kích cỡ phòng ốc ban đầu của các người, còn nếu không nghe lời thì đừng trách tôi không khách khí. Không giấu gì các người, đây là dự án cấp trên quyết định phá dỡ, cậu Jonh chỉ phụ trách mà thôi.”

Một người đàn ông trung niên mập mạp giở giọng trịch thượng, vênh mặt hất hàm nói.

Chát.

Đột nhiên, một tiếng tát dữ dội vang lên, tên béo Kim Hãn lập tức bay ra ngoài.

Mọi người kinh ngạc nhìn chàng thanh niên.

Vương Bác Thần!

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Vương Bác Thần.

Anh vậy mà lại đánh Kim Hãn, ông chủ dịch vụ phá dỡ!

Bây giờ rắc rối to rồi!

Mọi người không muốn di dời là bởi vì tiền đền bù rất thấp, bọn họ muốn đòi thêm mà thôi.

Hơn nữa không ai dám ra tay đánh người, bởi vì Kim Hãn là xã hội đen, không phải là người dễ chọc.

Nếu không thì sao có thể phụ trách hạng mục phá dỡ này được? Mỗi lần phá dỡ là chắc chắn sẽ có người không bằng lòng, nhưng chỉ cần Kim Hãn ra tay là có thể giải quyết được.

Ông ta thực sự dám giết người!

Có lần có một hộ không chịu di dời, cầm cự cả tuần, Kim Hãn trực tiếp phá dỡ nhà chôn cả gia đình kia theo cùng, cuối cùng chỉ bồi thường hơn 3 tỷ đồng.

Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy thì ai mà dám đối chọi với Kim Hãn?
Chương427

CHƯƠNG 427

Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần lại dám đánh Kim Hãn!

“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao?”

Kim Hãn trầy trật bò dậy khỏi đất, năm dấu tay in hằn trên khuôn mặt mập mạp của ộng ta.

Ông ta tức giận đến phát run, chỉ vào mặt Vương Bác Thần: “Thằng nhãi, mày dám đánh tao, mày điên rồi, tao nói cho mày biết, mày chết chắc rồi! Xử nó cho tao!”

Mọi người nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt thương cảm, không ai dám đứng ra bênh vực Vương Bác Thần.

Kim Hãn có thể ngang ngược lộng hành như vậy cũng là vì có chỗ dựa!

Ông ta là em vợ của Tiêu Chiến, Tri phủ tỉnh Lâm An!

Ai chọc ông ta coi như xác định!

Nhiều năm qua, Kim Hãn lộng hành độc tài nhưng không ai dám quản chế, cho dù có gây chuyện gì cũng sẽ bình an vô sự.

Sau rất nhiều năm phá dỡ nhà cửa, chưa kể đến người chết, số người ông ta đánh tàn phế không tới 200 thì cũng có 100 người. Có vô số người kiện cáo, nhưng cũng không làm gì được Kim Hãn.

Hơn nữa Kim Hãn làm việc rất cẩn thận, mặc dù ai cũng biết nhưng không có bằng chứng, mọi vụ kiện đều bị dừng lại vì không có bằng chứng.

Bây giờ Vương Bác Thần đánh ông ta, anh thật sự đã gây ra chuyện động trời rồi!

Mọi người đều lắc đầu ngán ngẩm, Vương Bác Thần quá hiếu thắng.

“Các người đang làm gì vậy?”

Lúc này, một giọng nói đầy quyền lực truyền đến, một chiếc xe chuyên dùng cho thủ trưởng dừng lại, người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược bước xuống xe.

Người đàn ông trung niên toát lên vẻ uy nghiêm.

Bên cạnh ông ta là thư kí thứ nhất tỉnh Lâm An.

Lần này, không ai dám nói nữa, Tri phủ Tiêu Chiến đã đến rồi!

Vương Bác Thần chết chắc rồi, người kia là Tri phủ, anh rễ của Kim Hãn, ông ta chắc chắn sẽ đứng về phía em vợ mình.

Bọn họ nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt thương hại.

“Anh rể, anh rể, sao anh lại đến đây?”

Kim Hãn y như con chó trung thành chạy tới chỉ vào mặt anh nói: “Anh rể, em bị đánh, anh phải báo thù cho em. Mảnh đất này là đã được cậu Jonh mua lại, em đến giám sát công việc phá dỡ. Nhưng người kia không những không hợp tác mà còn đánh em!”

Tiêu Chiến cau mày nhìn Vương Bác Thần.

Tiêu Chiến biết rõ thằng em vợ của mình là loại người gì, nhưng ông ta trước nay làm việc rất cẩn thận và chưa bao giờ để xảy ra chuyện. Bây giờ Tiêu Chiến đang trong thời điểm quan trọng để thăng chức, nếu có thể giữ Jonh ở lại tỉnh Lâm An và để cậu ta đầu tư vào một số dự án lớn thì đó sẽ là một thành tích lóa mắt!

Hơn nữa, cho dù không có chuyện này thì ông ta vẫn phải bảo vệ Kim Hãn. Sau bao nhiêu năm làm việc, ông ta có thể leo lên được vị trí hiện tại không liên quan đến cách làm việc quyết đoán tàn nhẫn của Kim Hãn.

Vả lại, đàn ông làm việc không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần có thể lập được thành tích thì những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Nếu Kim Hãn xảy ra chuyện gì thì con hổ cái ở nhà sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Ông ta có thể leo lên được vị trí hiện tại một phần cũng nhờ đến sự giúp đỡ của ba vợ…
Chương428

CHƯƠNG 428

Tiêu Chiến sa sầm mặt, không vui: “Người anh em này, nếu tiền bồi thường khiến cậu không hài lòng thì chúng ta có thể thương lượng, nhưng đánh người là cậu sai.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Trên thế giới này không có quá năm người xứng xưng hô anh em với tôi, ông là cái thá gì mà dám gọi tôi là anh em.”

Gì cơ?

Sao anh lại dám nói với Tri phủ bằng cái giọng điệu đó?

Thật sự quá ngông cuồng!

Ngông cuồng hết thuốc chữa!

Dám nói lãnh đạo tỉnh Lâm An là cái thá gì, Vương Bác Thần muốn chết sao?

Còn dám nói tri phủ không đủ tư cách gọi anh là anh em?

Quả thật gan to bằng trời!

Quá ngang ngược!

Coi trời bằng vung!

Tự cao tự đại!

Tiêu Chiến cũng sững sờ, ông ta chưa từng nghĩ tới sẽ có người dám nói với ông ta như vậy.

Lẽ nào mình nghe nhầm?

Kim Hãn trầm giọng nói: “Anh rể, thằng nhãi này xem thường anh, dám nói anh là cái thá gì…”

“Tôi không điếc!”

Sắc mặt Tiêu Chiến rất khó coi, mặt mày nhăn nhó.

Ông ta không nghe nhầm!

Thằng nhãi này thực sự sỉ nhục mình trước mặt rất nhiều người!

To gan!

Tiêu Chiến lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, cậu không quen tôi cũng không sao, mắng tôi cũng không sao, tôi có thể rộng lượng bỏ qua. Nhưng dù sao tôi cũng lớn hơn cậu mấy chục tuổi phải không? Dựa theo vai vế thì tôi cũng coi như là trưởng bối của cậu đúng không nào? Vậy mà cậu lại không có một chút tôn trọng người trưởng bối này. Không ai dạy dỗ cậu sao, ba mẹ cậu dạy cậu như vậy hả?”

Chát!

Vương Bác Thần tát Tiêu Chiến một bạt tai khiến ông ta xoay liên tiếp ba vòng tại chỗ.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Điếc không sợ súng!”

Ầm!

Cảnh tượng này như sấm sét giữa trời quang khiến ai cũng choáng váng!

Vương Bác Thần đánh Tri phủ!

Anh tát tai Tri phủ khiến ông ta xoay ba vòng!

Chuyện này…

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, kinh hãi, hoảng sợ, hoang mang!

Cảm thấy sợ hãi!

Lạnh sống lưng!

Đó là Tri phủ đấy!

Đó là lãnh đạo của tỉnh Lâm An!
Chương429

CHƯƠNG 429

Là quan chức cấp cao!

Vậy mà lại bị Vương Bát Thần tát tai!

Trời sập rồi!

Tiêu Chiến bị tát một bạt tai đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Ông ta ngây người nhìn Vương Bác Thần, ông ta vậy mà bị người ta tát!

Lại còn bị một thằng ở rễ tát nữa!

Ông ta sống tới từng tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị tát!

Ông ta là Tri phủ Lâm An nhưng lại bị ăn một cái tát ngay trước mặt chỗ đông người!

Trong phút chốc, đôi mắt Tiêu Chiến trở nên đỏ ngầu và khát máu!

Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng vào mắt Vương Bác Thần.

Như thể nhìn thấy bốn tia chớp va chạm giữa không trung bắn ra những tia lửa vô hình.

“Vương Bác Thần, mày thật to gan!”

Thư kí thứ nhất phản ứng nhanh, hét lên đầy giận dữ: “Thằng nhãi to gan ngạo mạn kia, mày dám đánh Tri phủ sao, mày không muốn sống nữa hả? Người đâu, bắt tên điên này lại hỏi tội cho tôi.”

Chát!

Vương Bác Thần lại tát thư ký thứ nhất, cái tát này nhanh đến mức trở tay không kịp, thư ký thứ nhất còn chưa kịp phản ứng hoặc thậm chí không nhìn thấy Vương Bác Thần ra tay lúc nào. Ông ta cảm thấy mặt mình nóng bừng như muốn nứt ra.

Cả người bay lên va trúng vào tên vệ sĩ phía sau.

Hít!

Kinh ngạc!

Sửng sốt!

Không thể tin được!

Không dám tin!

Không thể tưởng tượng nổi! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thư kí thứ nhất cũng bị đánh!

Vương Bác Thần đã đánh Tri phủ, lại còn đánh cả thư kí thứ nhất!

Anh… anh thật sự chán sống rồi, chê mình sống quá lâu sao.

Mọi người cũng sợ hết hồn.

Không ai ngờ được Vương Bác Thần lại to gan ngạo mạn như vậy!

“Quản tốt chó của ông đi.”

Vương Bác Thần nói.

Gì cơ?

Mọi người khiếp sợ, Vương Bác Thần muốn chết hả.

Tiêu Chiến tức giận gầm lên: “Người đâu, bắt tên điên này lại cho tôi!”

“Ai muốn bắt Thần chủ?”

Một giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm đột ngột cất lên.

Người phụ nữ với tư thế hiên ngang chậm rãi bước tới.
Chương430

CHƯƠNG 430

Nhìn thấy cô ta, hô hấp của mọi người như ngưng trệ!

Âm thanh lạnh lùng tới cực điểm, cứ như có thể khiến không khí xung quanh đóng băng!

Khiến mọi người không nhịn được mà rùng mình!

Dường như ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống mười mấy độ!

Một luồng sát khí mạnh mẽ ập thẳng tới, như mang theo cả núi thây biển máu, ép cho mọi người phải liên tục lùi về sau!

Người phụ nữ chậm rãi bước tới. Mỗi bước đi đều như dẫm lên lên tim mọi người, khiến tim bọn họ như quấn vào nhau, không dám nhìn người phụ nữ đó.

Bọn Tiêu Chiến và bí thư thứ nhất tái mặt, kinh ngạc nhìn người phụ nữ!

Thư ký Tư!

Nhưng lời Tư Lam sắp nói còn khiến bọn họ khiếp sợ hơn.

“Ai dám bắt Thần chủ?”

Bọn Tiêu Chiến không phải kẻ ngốc, trong phút chốc liền phản ứng lại ngay!

Thần chủ!

Họ kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần như vừa nhìn thấy quỷ. Đau đớn trên mặt dường như biến mất, toàn thân lạnh toát, lạnh tới mức khiến họ rùng mình.

Thần chủ!

Vương Bác Thần là thần chủ!

Một Vương Bác Thần luôn bị bọn họ khiển trách lại là thần chủ một mình thống trị thiên hạ, không ai dám chọc vào!

Sao có thể?

Sao có thể chứ!

Sao Vương Bác Thần lại là thần chủ chứ!

Người đàn ông khuynh đảo thiên hạ, khiến quỷ thần đều khóc than sao lại chọn cách ở rể chứ?

Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều nhắm vào Vương Bác Thần. Nhân vật mà mọi người hô hào doạ giết lại là thần chủ sao?!!!

Nhưng chuyện này không quan trọng, tất cả đều không còn quan trọng nữa!

Tư Lam sẽ không lừa bọn họ!

Vì không ai mạo danh tôn hào cao quý đó!

Cũng không ai đủ khả năng để gánh vác hai tiếng “Thần chủ” này!

Quốc chủ xưng bá, chiến thần chi vương, chính là thần chủ!

Nhưng càng có một cách nói phù hợp hơn.

Chính là: Gần như thần linh, thống lĩnh nhân gian, chính là thần chủ.

Vị thần nhân gian, chủ nhân phàm trần!

Tiêu Chiến có thể cảm nhận được rõ ràng rằng linh hồn mình đang vùng vẫy cố gắng thoát ly khỏi cơ thể này.

Ông ta run rẩy quỳ sụp xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK