CHƯƠNG 136
Vương Bác Thần nói xong, anh nhìn Canh Phong, thản nhiên nói: “Đuổi hết tất cả những người nhà họ Triệu không liên quan ra ngoài đi.”
Người nhà họ Triệu không có liên quan?
Triệu Long tức giận đến nổi trước mắt biến thành màu đen, vừa muốn nói chuyện, lại bị mấy người đuổi ra ngoài.
“Đi nhanh lên đi, đừng có làm trễ thời gian của chúng tôi, đây không phải là nơi mà các người có thể đến.”
Có mấy người lần lượt đuổi toàn bộ người nhà họ Triệu ra ngoài.
Giống như là đang quét rác.
“Đúng rồi, tôi không di chuyển nhà thờ tổ nhà họ Triệu các người, nhưng mà tôi có thể sửa chữa lại. Nói cách khác, linh vị của ba anh Vương sẽ được đặt trong nhà thờ tổ nhà họ Triệu các người, chỉ cần anh Vương đồng ý thì muốn xử lý như thế nào cũng được.”
Canh Phong làm như sực nhớ ra chuyện gì đó.
Phốc.
Triệu Long nôn ra máu.
Ông ta tức đến mức nôn ra máu.
Nếu như không phải người nhà họ Triệu tay mắt nhanh nhẹn thì ông ta đã trực tiếp ngã xuống.
“Vương Bác Thần!”
Triệu Long khàn giọng quát, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ.
Vương Bác Thần quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Triệu Long, tôi quên nói cho ông biết, tôi sẽ dặn dò Canh Phong sau này không cho phép nhà họ Triệu các người bước chân vào chỗ này nữa, cũng không cho phép linh vị của người nhà họ Triệu các người được thờ phụng ở đây.”
Nghe anh nói như vậy, trên trán Triệu Long nổi gân xanh.
“Thằng khốn, cái đồ khốn nạn!”
Triệu Long chửi liền mấy tiếng rồi lại há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta đã hoàn toàn ngất xỉu.
Bị Vương Bác Thần chọc tức.
Bà cụ ở một bên vừa mới tỉnh dậy, sau khi nghe thấy là mình qua đời cũng không thể được thờ phụng ở mộ tổ, linh vị còn không thể vào nhà thờ tổ nhà họ Triệu, hai mắt trợn tròn, lại lâm vào hôn mê.
Bọn họ không cho phép ba của Triệu Thanh Hà được thờ trong mộ tổ.
Nhưng mà bây giờ sau khi bọn họ chết đi thì không thể vào mộ tổ.
Ngay cả linh vị cũng không thể được thờ phụng ở nhà thờ tổ.
Loại đả kích này làm cho bọn họ không thể chấp nhận được.
Vương Bác Thần lại bổ sung: “Còn nữa, sau này các người muốn tảo mộ, muốn đến từ đường tế tổ thì phải nhận được sự đồng ý của Canh Phong. Tôi sẽ dặn dò Canh Phong không cho phép bất cứ một người nhà họ Triệu nào của các người vào đây, các người thích đi tảo mộ ở đâu thì đi đến đó tảo mộ, thích đi đâu tế tổ thì cứ đi đến đó tế tổ.”
Cái gì chứ?
Sau này ngay cả tảo mộ và tế tổ cũng không được?
Người nhà họ Triệu phát điên thật rồi.
Chương137
CHƯƠNG 137
Bọn họ sợ đến choáng váng.
Sau này, ngay cả nơi tế tổ cũng đã biến mất.
Sau này, ngay cả tảo mộ cũng không thể làm được.
Điều này nói rằng người nhà họ Triệu bọn họ đã bị bỏ rơi hoàn toàn.
Không thể, tuyệt đối không thể.
Bọn họ nhìn Canh Phong với ánh mắt cầu xin.
“Sếp Canh, ngài tuyệt đối đừng nghe lời Vương Bác Thần, chúng tôi cầu xin ngài.”
“Sếp Canh, cầu xin ngài cho nhà họ Triệu chúng tôi một cơ hội.”
Người nhà họ Triệu thật sự sợ hãi.
Nhưng mà Canh Phong lại không thèm để ý tới bọn họ, anh ta nói: “Tôi nghe theo lời dặn dò của anh Vương mà làm.”
Người nhà họ Triệu khóc rồi.
Thật sự khóc rồi.
Bọn họ tuyệt vọng đến khóc.
Không nghĩ tới là trước đó bọn họ đối xử với gia đình Triệu Thanh Hà như thế nào, bây giờ trong nháy mắt báo ứng liền đổ xuống đầu mình.
“Sếp Canh, chúng tôi cầu xin ngài hãy cho chúng tôi một cơ hội đi, chúng tôi quỳ xuống với ngài.”
Người nhà họ Triệu vội vàng quỳ gối trước mặt Canh Phong.
Canh Phong cười lạnh: “Các người quỳ sai người rồi.”
Người nhà họ Triệu sửng sờ, quay đầu nhìn về phía Vương Bác Thần.
Phải quỳ gối với Vương Bác Thần à?
Phải cầu xin Vương Bác Thần?
Cái này…
Bọn họ không thể nào chấp nhận được.
Vương Bác Thần chỉ là một tên ở rể ở nhà họ Triệu bọn họ.
Bây giờ bọn họ lại phải quỳ dưới chân Vương Bác Thần?
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, vậy thì nhà họ Triệu sẽ trở thành trò cười.
Đường đường là nhà họ Triệu, lại bị một đứa con rể chèn ép.
Sau này, nhà họ Triệu làm gì còn mặt mũi ở thành phố Hà Châu nữa?
“Quỳ hay là không quỳ, tự các người lựa chọn.”
Canh Phong châm chọc nói.
Đám người nhà họ Triệu đúng là ngu ngốc mà, một gia tộc đang yên đang lành lại tìm đường chết như thế này, đúng là hiếm thấy.
“Chuyện này…”
“Chúng ta gọi bà cụ và gia chủ tỉnh dậy, để bọn họ đưa ra quyết định đi.”
Có người đề nghị.
Chuyện như thế này, chỉ có thể là gia chủ đưa ra quyết định.
Chương138
CHƯƠNG 138
Thế là bà cụ và Triệu Long tức đến mức ngất xỉu lại bị đám người lay tỉnh dậy.
“Cái gì, quỳ xuống với Vương Bác Thần?”
Bà cụ Triệu giật mình, lập tức giận đến run rẩy: “Tôi tuyệt đối không quỳ xuống với cậu ta, người nhà họ Triệu tuyệt đối không thể cúi đầu với một tên ở rể.”
Nhưng mà chờ sau khi người nhà họ Triệu nói rõ mọi chuyện, bà cụ Triệu sa sầm mặt, không nói.
Triệu Long bỗng chốc im lặng, cứ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
Quỳ gối với một tên đi ở rể.
Đây là sự sỉ nhục với nhà họ Triệu.
Sau này, nhà họ Triệu sẽ trở thành một trò cười.
Nhưng mà nếu không quỳ thì trong tương lai nhà họ Triệu ngay cả cơ hội bước vào nhà thờ tổ cũng không có.
Nếu không quỳ, sau này nhà họ Triệu sẽ không còn gốc rễ!
Sắc mặt bà cụ Triệu tái xanh, bà ta vẫn luôn xem thường Vương Bác Thần.
Nhưng mà kể từ khi Vương Bác Thần xuất hiện, lại giống như là sao chổi, làm cho mọi việc của mình không thuận lợi.
Trước đó, dưới sự ép buộc của Vương Bác Thần bà ta mới bất đắc dĩ quỳ gối với Triệu Thanh Hà.
Lần đó là bởi vì dự án thành phố mới, không quỳ thì không được.
Nhưng mà bây giờ lại phải quỳ xuống cầu xin Vương Bác Thần à?
Chuyện này tuyệt đối không thể được.
Nhưng mà nếu như không quỳ, sau này nhà họ Triệu ngay cả tế tổ cũng không thể.
Phải làm gì đây?
Bà cụ Triệu tức giận muốn phun máu.
Sắc mặt Triệu Long trở nên âm trầm, ông ta đã hiểu đây chính là một cái bẫy, dùng sáu trăm tỷ để làm mồi dụ, cuối cùng lại bắt mình cúi đầu với Vương Bác Thần, cúi đầu với cả nhà Triệu Thanh Hà.
Cái này còn khó chịu hơn là so với việc giết ông ta.
Vô cùng nhục nhã.
Vô cùng xấu hổ.
Triệu Long không nói một lời, đôi mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
“Bà cụ, gia chủ, hai người nhanh chóng đưa ra quyết định đi, chẳng lẽ lại sau này nhà họ Triệu chúng ta thật sự ngay cả tế tổ cũng không thể thực hiện?”
“Đúng vậy đó, chúng ta đã bị ép bước trên con đường này, đều đã mất mặt hết rồi, còn do dự cái gì nữa?”
Người nhà họ Triệu anh một câu tôi một câu khuyên nhủ.
Nhưng mà trong giọng nói lại tràn đầy cảm giác sỉ nhục.
Phải quỳ gối với một tên ở rể, sau này nhà họ Triệu bọn họ đừng nghĩ tới chuyện có thể ngẩng đầu.
Vương Bác Thần chỉ là một tên ở rể thôi!
Trong đôi mắt già nua của bà cụ Triệu vằn lên tia máu, bà ta thật sự rất hối hận.
Nếu như trước đó cứ đồng ý để thằng hai vào mộ tổ, vậy thì sẽ không xuất hiện tình huống hiện tại.
Chẳng lẽ mình thật sự già nên lẩm cẩm rồi?
Chương139
CHƯƠNG 139
Đều là Vương Bác Thần, nếu như không phải cái tên tạp chủng Vương Bác Thần này thì nhà họ Triệu sẽ không mất mặt như thế.
“Nếu đã không đồng ý, xem ra nhà họ Triệu các người thật sự không muốn giỗ tổ. Đuổi bọn họ ra ngoài đi, sau này ai cũng không thể bước vào đây, ngay cả người nhà họ Triệu cũng không được.”
Canh Phong chậm rãi ra lệnh.
Cái bọn ngu này, lúc đầu có một cơ hội rất tốt sống, một cuộc sống xa hoa.
Nhà họ Triệu cũng có thể chân chính trở thành gia tộc đứng đầu cả nước.
Nhưng mà bởi vì bọn họ bụng dạ hẹp hòi, vong ân phụ nghĩa, mắt chó coi thường người khác, cho nên mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.
Tất cả những thứ này đều là do bọn họ gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.
Lời nói của Canh Phong tựa như một chất xúc tác làm người nhà họ Triệu càng sốt ruột hơn.
Nếu còn tiếp tục như vậy thì tổ tiên nhà họ Triệu đều mất hết.
“Nhanh lên đi, bà cụ gia chủ, hai người quyết định nhanh lên đi, chẳng lẽ nhà họ Triệu chúng ta không cần tổ tiên nữa ư?”
Người nhà họ Triệu gấp rồi, cấp dưới của Canh Phong muốn ra tay đuổi người.
Nếu cứ do do dự dự như thế, sau này người nhà họ Triệu thật sự trở thành con cháu bất hiếu, quên mất tổ tiên.
“Quỳ.”
Triệu Long cắn chặt hàm răng, gạt ra một chữ từ trong kẽ răng.
Mặt của ông ta căng đến nỗi muốn chảy ra nước.
Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.
Không chỉ quỳ gối với một người có phận con cháu, mà còn là quỳ với một tên ở rể.
“Vương Bác Thần, cậu, cậu cậu…”
Phốc.
Cảm giác hối hận, oán trách, kích động, không cam lòng, nhục nhã.
Cùng với những loại cảm xúc khác đang bộc phát toàn bộ.
Bà cụ Triệu lại tức giận phun ra một ngụm máu to, hoàn toàn ngất đi.
Canh Phong ngạc nhiên, bà cụ Triệu này đúng là biết giả chết quá đi, lại ngất xỉu vào thời điểm này.
Nhưng mà cũng đáng đời lắm, ai kêu bà ta mắt chó coi thường người khác, mắt bị mù rồi, không phải là thần chủ ở trước mặt đó à?
Triệu Long cúi cái đầu cao ngạo xuống, niềm kiêu ngạo của ông ta, sự cao quý của ông ta, trong mắt ông ta không có người khác, vào lúc này ngay cả rắm cũng không bằng.
Phịch!
Triệu Long nhắm mắt lại, quỳ trên đất.
Phịch phịch phịch!
Hai mươi mấy người nhà họ Triệu còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống đất.
Mặc dù người nhà họ Triệu đã quỳ xuống rồi nhưng mà.
Bọn họ không cam lòng.
Chương140
CHƯƠNG 140
Bọn họ phẫn nộ.
Bọn họ xấu hổ.
Bọn họ muốn giết người.
Nhưng mà không có cách nào hết, nhất định phải quỳ xuống.
Nếu không quỳ thì không có tổ tiên.
Bọn họ muốn giết chết Vương Bác Thần, nhưng mà chỉ có thể chịu đựng.
Cố gắng chịu đựng.
Một con dao cắm ở trong lòng, không ngừng khuấy động, làm cho bọn họ đau đớn muốn chết, nhưng mà vẫn có thể nhịn được.
Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao.
Vương Bác Thần nhìn Triệu Long, lạnh lùng nói: “Hóa ra là đầu gối nhà họ Triệu các người cũng mềm nhỉ, cái đầu cao quý của người nhà họ Triệu vẫn có thể cúi thấp xuống, sau này đừng có hất mặt lên trời mà nhìn người khác, nếu không thì lúc cúi đầu sẽ như sống không bằng chết.”
Triệu Long giận dữ, xấu hổ muốn chết đi được.
Mặt của ông ta hết xanh rồi lại đỏ rồi lại đen, giống như là bị nhuộm thuốc màu.
Vô cùng đặc sắc, thật sự còn sinh động hơn so với lớp hóa trang của những người diễn kịch.
“Vương Bác Thần, đã đủ chưa?”
Triệu Long mở to mắt, ánh mắt của ông ta như muốn giết người.
Ông ta sẽ nhớ kỹ nỗi nhục này.
Sau này, ông ta phải trả lại cho cái tên chó chết Vương Bác Thần gấp trăm lần.
Mãi mãi không thể quên nỗi nhục ngày hôm nay.
Người nhà họ Triệu nghiến răng, ánh mắt nhìn Vương Bác Thần giống như là nhìn một kẻ thù giết ba.
“Chưa đủ.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.
“Vương Bác Thần, cậu còn muốn như thế nào nữa!”
Triệu Long cảm thấy mình bị chơi xấu, phẫn nộ hét lớn.
Nhưng mà tiếng hét của ông ta không có tác dụng gì hết, Vương Bác Thần căn bản không thèm nhìn ông ta một cái nào.
Lần này, hai mẹ con Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà không còn cầu tình cho bọn họ.
Nếu là trước kia, bọn họ sẽ không để Vương Bác Thần làm như vậy.
Nhưng mà lần này, bọn họ đã thật sự nhìn thấu bản chất người nhà họ Triệu rồi.
Cho nên chỉ đứng ở một bên lạnh lùng nhìn.
Trước kia, lúc đám người Triệu Long khi dễ gia đình mình, hoàn toàn không có ý nương tay.
Trước kia, khi Triệu Thanh Hà mang thai bị ép đi thị chúng khắp cả thành phố bị người nhà họ Triệu dùng trứng thối ném vào người, bọn họ không hề thương hại.
Bây giờ, bọn họ bị buộc đến bước này là do bọn họ gieo gió gặt bão.
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Bản tính tôi vốn lương thiện, là do các người ác độc làm tôi không thể không dùng cái cách y hệt vậy để trả lại các người.”
“Tôi chỉ dùng những gì mà trước kia các người đã làm ra với vợ và mẹ tôi để đối xử với các người, còn chưa bắt đầu mà các người đã chịu không nổi rồi?”