CHƯƠNG 146
Ông ta tiến lên một bước: “Nhà họ Vương là một gia tộc lớn ở nước R, chỉ cần ngài trở về, cho dù có kế thừa một phần trăm tài sản thì ngài cũng có thể sử dụng mấy đời không hết, ngài lại ở một nơi nhỏ bé không thể so sánh với cả ổ chó của nhà họ Vương, ngài cam lòng ư?”
“Nói xong chưa, nói xong rồi thì cút đi.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn ông ta.
“Cái gì?”
Lão giả mặc đường trang sửng sờ, ông ta có thể nhận thấy sự khinh thường từ trong ánh mắt của Vương Bác Thần.
Không sai, đó chính là khinh thường và trào phúng.
Trước kia, lúc ông ta không thèm đặt người khác vào mắt, ông ta đã dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc hệt như thế này.
Ra vẻ thanh cao à?
Ha ha, cái đứa con hoang như này, đợi đến lúc hiện nguyên hình rồi thì sẽ giống như con chó nhào tới tranh đoạt tài sản.
“Cậu cả, cậu vẫn là không hiểu rõ tình huống.”
Ánh mắt của lão giả mặc đường trang cũng trở nên lạnh lùng: “Ông chủ chỉ thương hại hai mẹ con các người, chỉ muốn bù đắp sai lầm trước kia của mình tôi đến đây để thông báo cho cậu, không phải để thương lượng với cậu, nhà họ Vương…”
“Ông cũng chỉ là một con chó săn của nhà họ Vương mà thôi, lại dám sủa trước mặt tôi?”
Vương Bác Thần lạnh lùng đánh gãy ông ta, ánh mắt tàn nhẫn: “Cút!”
Một tiếng “cút” này không khỏi làm lão giả mặc đường trang xanh mặt.
Kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần.
Tại sao ánh mắt của đứa con riêng này là đáng sợ như thế?
Sao cậu ta lại có sự uy nghiêm này?
Lúc lão giả mặc đường trang còn đang ngây người, Vương Bác Thần đã đi lên lầu.
“Bác Thần, sao vậy?”
Triệu Thanh Hà nhìn thấy vẻ mặt của Vương Bác Thần khó coi, cô quan tâm hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, đi ăn cơm thôi.”
Vương Bác Thần cười cười, nhưng mà tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nhà họ Vương tìm mình trở về là có ý tốt à?
Ha ha.
Chỉ là vì để kéo dài tính mạng của con trai người đàn bà kia thôi.
Anh đã cho người điều tra tình cảnh hiện tại của nhà họ Vương rất rõ ràng.
Con trai của người phụ nữ kia bị một loại bệnh khó chữa trị, cần có loại máu khác thường được di truyền của nhà họ Vương mới có thể chữa khỏi.
Mỗi một thế hệ của nhà họ Vương đều xuất hiện một người mang theo dòng máu khác thường.
Mà người sở hữu dòng máu khác thường đời trước đã chết sớm, nếu không thì cũng không đến lượt Vương Hạo kế thừa nhà họ Vương.
Trong số người ở thế hệ này, người mang dòng máu khác thường là Vương Bác Thần.
Chương147
CHƯƠNG 147
Lòng Vương Bác Thần rất rất đau.
Nhà họ Vương, nhà họ Vương!
Anh vĩnh viễn không thể quên đi cảnh tượng vào năm đó mẹ và mình quỳ gối trước mặt người nhà họ Vương trong mưa to gió lớn.
Nhưng người nhà họ Vương lạnh lùng nhìn, không có người nào đứng ra nói một lời công bằng.
Bọn họ đều nhìn người phụ nữ đó đánh mẹ mình.
Bọn họ cứ nhìn như thế.
Mình dập đầu với bọn họ, cầu xin tất cả mọi người, nhưng mà không có ai đứng ra ngăn cản.
Mình ôm lấy chân của Vương Hạo, cầu xin ông ta, lại bị ông ta đá vào trong vũng bùn.
Mình vĩnh viễn không thể quên được, Vương Hạo còn cực kỳ tàn nhẫn nói: “Thằng tạp chủng, ai mà biết được mày là con của tên đàn ông nào, lại dám gọi tao là ba, tao đánh chết mày.”
Mẹ bị người phụ nữ kia đánh cho ngất đi, nếu như không phải tiếng khóc đau thấu ruột gan của mình đánh thức mẹ, có lẽ là lần đó mẹ mình không còn nữa.
Răng rắc.
Chiếc đũa bị gãy mất ở trong tay Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần không hề biết trong mắt anh lộ ra sát ý đáng sợ đến cỡ nào.
Nhà họ Lý!
Ông trời thương xót tôi, để mẹ con tôi tiếp tục sống, nhưng lại bị các người hại chết.
Nhà họ Lý!
Nhà họ Lý!
“Oa…”
Bỗng nhiên, tiếng khóc của Dao Dao đánh thức Vương Bác Thần: “Ba ơi, ba ơi, ba đừng có dọa Dao Dao mà, Dao Dao sợ lắm, Dao Dao sợ lắm.”
“Bác Thần, anh, anh, anh không sao đó chứ?”
Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà cũng hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần, mặc dù sợ, nhưng mà bọn họ lo lắng cho Vương Bác Thần hơn.
Hô.
Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu.
Mồ hôi lạnh túa ra ở trên cổ.
Đã nhiều năm trôi qua, mình tưởng là mình đã có thể khống chế tâm trạng đó, thật sự không ngờ là mình vẫn mất kiểm soát.
Anh vô cùng áy náy: “Xin lỗi, nhớ đến một chút chuyện không vui, hù dọa mọi người rồi. Dao Dao, ba xin lỗi con.”
Trần Ngọc liếc mắt ra hiệu cho Triệu Thanh Hà ôm Dao Dao đi vào trong phòng.
Triệu Thanh Hà nắm chặt tay Vương Bác Thần, hốc mắt phiếm hồng: “Bác Thần, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, anh nói với em đi, em và anh cùng nhau đối mặt, anh đừng có dọa em, em không muốn vất vả lắm chúng ta mới có thể yên ổn mà lại xảy ra biến cố.”
“Không có gì đâu, thật sự không có gì hết, chỉ là lúc nãy nhớ đến một vài chuyện trên chiến trường. Em cũng biết di chứng sau chiến tranh mà, chính là như vậy đó.”
Chương148
CHƯƠNG 148
Vương Bác Thần vội vàng tìm một lý do, mỉm cười an ủi.
Sau này phải chú ý hơn, may là tiếng khóc của Dao Dao đánh thức mình, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.
Triệu Thanh Hà không hỏi nữa, mà lại im lặng ôm lấy Vương Bác Thần, một bên mặt dán bên ngực trái anh.
Cô rất đau lòng.
Cô biết rằng anh rất khó chịu.
Vô cùng khó khăn.
Rất rất khổ.
Nhưng mà mặc kệ khổ như thế nào, khó khăn như thế nào, cô mãi mãi luôn đứng bên cạnh anh.
Tất cả những khổ đau, cô nguyện ý gánh vác cùng với anh.
Một người gánh vác, gọi là gánh vác.
Hai người gánh vác, đó gọi là nhà.
Trong mười mấy ngày nay, Triệu Thanh Hà vẫn luôn bận bịu chuyện ở công ty.
Vương Bác Thần đưa đón Dao Dao, nhận Phương Viên làm em gái mình.
“Triệu tổng, xảy ra chuyện lớn rồi, các nhà sản xuất không cung cấp nguyên liệu nữa.”
Triệu Thanh Hà vừa mới đến công ty chưa tới nửa tiếng đồng hồ thì thư ký đã gọi điện thoại tới, giọng điệu lo lắng.
“Cái gì, có chuyện gì xảy ra vậy, nói rõ một chút đi.”
Triệu Thanh Hà gấp gáp, công ty Hoa Nguyên của cô vừa nhận thầu một tòa nhà ở thành phố mới.
Bởi vì các dự án khác đều đã bị nhà họ Lý và nhà họ Triệu cướp đi, ngay cả tứ đại gia tộc cũng không có bao nhiêu dự án.
Dựa vào năng lực hiện tại của công ty Hoa Nguyên, có thể nhận thầu một tòa nhà là đã tốt lắm rồi.
Nhưng mà bây giờ bên phía công ty kia lại cắt đứt nguồn cung cấp nguyên vật liệu, chuyện này như là trực tiếp bóp lấy yết hầu công ty Hoa Nguyên.
Triệu Thanh Hà vô cùng rối rắm, gia đình có thể xoay chuyển được hay không đều phụ thuộc vào tòa nhà này, hơn nữa, tiền nhận thầu đều là do nhà họ Hồ đầu tư.
“Công ty bên kia nói là nhà họ Lý cho ra cái giá gấp ba, mua đứt tất cả nguồn cung cấp nguyên liệu…”
“Chờ một chút, để tôi đi qua đó xem xem.”
Triệu Thanh Hà gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, gia đình mình có thể xoay chuyển được hay không thì phải trông cậy vào tòa nhà này.
Bây giờ nguyên vật liệu đã bị nhà họ Lý mua đứt rồi, nếu như tòa nhà này không thể được xây dựng, vậy thì tiền đầu tư sẽ đổ sông đổ biển.
“Thanh Hà, sao vậy, để anh đưa em đi.”
Vương Bác Thần nhíu mày.
Nhà họ Lý không nhịn được nữa rồi, ra tay với công ty Hoa Nguyên hả?
Tôi không tìm các người, các người lại tự mình đưa đến cửa.
“Ừm.”
Triệu Thanh Hà vội vàng dẫn Vương Bác Thần chạy tới công ty.
Chương149
CHƯƠNG 149
Lúc này.
Công ty Hoa Nguyên vô cùng hỗn loạn.
Có rất nhiều nhân viên luống cuống tay chân, nhà họ Lý ra tay, quả thật là một cuộc tấn công.
Tất cả các nhà máy sản xuất vật liệu đã bị mua đứt, cái chiêu rút củi dưới đáy nồi, ngay cả một đường sống hạn hẹp cũng không để lại cho công ty khác.
“Bây giờ còn làm cái quái gì nữa, tiền lương của chúng ta cũng không có.”
“Công ty nhỏ bé như chúng ta, nhà họ Lý thoáng một cái đã mua đứt nhà máy nguyên vật liệu, chúng ta còn làm cái quái gì nữa, chi phí không thể thu trở về.”
“Nghe nói là công nhân trên công trường đang làm loạn, lo là không lấy được tiền, dù sao thì nhà họ Lý đã ra tay, dự án này xem như bị hủy rồi.”
“Ai bảo không, hiện tại nợ bên phía công nhân gần ba tỷ, dự án bị bỏ rồi, số tiền đó kiếm từ đâu ra đây. Theo như tôi được biết, nguồn tài chính của công ty đều đã ném vào đó, căn bản không còn tiền đâu.”
Đám nhân viên anh một câu tôi một câu, đều đang lo lắng mình không có tiền lương.
Ai cũng không có tâm tư làm việc.
“Mọi người đừng gấp, Triệu tổng lập tức đến đây ngay thôi, công ty sẽ không quỵt tiền lương của mọi người đâu, mọi người phải tin tưởng vào Triệu tổng.”
Thư ký Tiểu Lan không ngừng trấn an cảm xúc mọi người, nhưng mà không có người nào nghe lời cô ta.
“Đủ rồi, tôi đi làm là vì để lấy tiền lương, công ty có lỗ hay không không liên quan gì tới tôi, nếu như tôi không có tiền lương thì chúng ta gặp nhau ở tòa đi.”
Có một người thanh niên không hề khách khí chút nào.
Lại có một người đàn ông trung niên béo mập kẹp một cái cặp công văn: “Thư ký Tiểu Lan, nếu không thì trước tiên quyết toán tiền dự án của tôi trước đi, mấy chục công nhân của tôi đều đang làm loạn ở công trường, đình công rồi.”
“Thanh toán tiền lương cho chúng tôi đi, tôi đã xin từ chức, nếu như không phát tiền lương cho chúng tôi thì đừng có trách tôi không khách khí, tôi cũng quen biết một vài người đó.”
Người trẻ tuổi kia cực kỳ mất kiên nhẫn.
“Đúng vậy đúng vậy, bây giờ rõ ràng là công ty Hoa Nguyên không có hi vọng rồi, ở toàn bộ thành phố Hà Châu, không có người nào có thể đấu nhau với nhà họ Lý…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nghe thấy mấy câu nói này, Tiểu Lan tức đến nỗi bật khóc, cô ta cắn răng nói: “Chuyện vừa mới xảy ra, các người gấp cái gì chứ, bình thường Triệu tổng đối xử với các người không tốt hả, các người có lương tâm không chứ?”
Người trẻ tuổi trực tiếp cãi lại: “Mẹ nó, ông đây đi làm lấy tiền lương là sai hả?”
“Tiểu Lan, kêu tài vụ thanh toán lương cho Trương Siêu đi, mời cậu ta cút khỏi đây.”
Triệu Thanh Hà đã đến nơi, lạnh lùng nói.
“Vâng vâng.”
Tiểu Lan thấy Triệu Thanh Hà đến, lập tức thở phào một hơi.
Nghe thấy lời nói của Triệu Thanh Hà, rõ ràng là Trương Siêu sửng sốt một chút.
Bình thường Triệu Thanh Hà nói chuyện có vẻ rất yếu đuối, nhìn như dễ bắt nạt.
Bây giờ cô đã kiên cường đứng lên, còn kêu mình cút đi,
Chương150
CHƯƠNG 150
Trương Siêu lập tức không vui: “Triệu tổng, cô nói chuyện với tôi lịch sự một chút đi, nể mặt mới gọi cô một tiếng Triệu tổng, không nể mặt thì cô là cái thá gì chứ? Đừng có tưởng rằng mọi người không biết chuyện xấu của cô, cô cho rằng cô tốt lành lắm hả?”
Những nhân viên khác lập tức nhìn Triệu Thanh Hà, muốn biết Triệu Thanh Hà sẽ làm như thế nào.
Trương Siêu đã ngông cuồng như thế rồi, nếu như ngay cả Trương Siêu mà cũng không quản lý được, vậy thì Triệu Thanh Hà không có uy tín gì hết.
Triệu Thanh Hà tức giận, vừa mới định nói chuyện, lại bị Vương Bác Thần ở sau lưng ngăn cản, anh nói: “Vợ à, cái loại rác rưởi này không đáng để em tức giận đâu, để anh xử lý là được rồi.”
“Con mẹ nó chứ, mày mắng ai vậy, có tin tao sẽ tìm người phế bỏ mày không?”
Vốn dĩ Trương Siêu xuất thân từ lưu manh, nói chuyện giống như là cái đám du côn.
Bình thường, những nhân viên khác có hơi sợ anh ta.
Lúc Triệu Thanh Hà tiếp nhận công ty Hoa Nguyên, vốn định đuổi việc Trương Siêu, nhưng mà sợ làm phật lòng những nhân viên cũ, nói là cô không nghĩ tình xưa cho nên mới giữ lại.
Những người khác không có ai lên tiếng, đều đang nhìn xem.
Vương Bác Thần biết là Triệu Thanh Hà muốn xây dựng uy tín thì nhất định phải xử lý Trương Siêu.
Trương Siêu chỉ vào Vương Bác Thần, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nó cái thằng chó này, mày đang nói chuyện với ai đó hả? Mày chính là cái thằng chồng phế vật của Triệu Thanh Hà đó à, mày ngay cả bị cắm sừng bao nhiêu cái rồi mà cũng không biết, mẹ nó, lại còn dám đứng đây so đo với tao, tao thấy mày thiếu…”
Răng rắc.
Vương Bác Thần dứt khoát đá một cái vào đầu gối của Trương Siêu.
Chân của Trương Siêu liền quẹo ra đằng sau, hoàn toàn gãy mất.
“A a a…”
Trương Siêu đau đến phát điên, che lấy chân rồi hét thảm thiết, làm cho người khác tê cả da đầu.
Ôi.
Những nhân viên khác giật hết cả mình.
Đây chính là chồng của Triệu Thanh Hà đó à?
Sao cậu ta lại hung dữ như thế, trực tiếp đá gãy chân của Trương Siêu.
Bọn họ hoảng sợ nghĩ, may mắn là lúc nãy mình không cải lời Triệu Thanh Hà, nếu không thì mình cũng sẽ có kết cục như vậy.
“Mày nhận tiền của ai?”
Vương Bác Thần lạnh nhạt hỏi.
Trương Siêu đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hung tàn: “Mày, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết, cái công ty rách nát của bọn mày chẳng khá hơn là bao đâu…”
Răng rắc.
Vương Bác Thần cũng không nhiều lời, thờ ơ đạp gãy một cái chân còn lại của anh ta.
Thật ngông cuồng.
Sao cậu ta lại dám?
Người đàn ông trung niên mập mạp nhìn thấy cảnh tượng này, bị dọa hai chân run rẩy, mắt trợn tròn.
Ông ta là chủ thầu, biết cái nghề xây dựng này đen tối như thế nào.