• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương91

CHƯƠNG 91

Nếu như không biết tốt xấu.

Anh không ngại tiêu diệt cả nhà họ Triệu.

“Chúng ta đi thôi.” Bà cụ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.

Triệu Húc dừng lại, vừa muốn đứng dậy.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Vẫn chưa xong đâu.”

“Mày!”

Triệu Húc tức giận muốn phun máu, vẫn phải tiếp tục đánh mình.

Cuối cùng, một trăm cái tát đã được đánh xong.

Mặt Triệu Húc đã không còn hình dạng, sưng giống như là cái đầu heo, đã mất đi cảm giác, xanh xanh tím tím, tất cả đều là máu.

Ngay cả hít thở cũng trở nên đau đớn vô cùng.

Triệu Húc cúi thấp đầu, ánh mắt tàn nhẫn đến cực hạn.

Trở lại nhà họ Triệu, bà cụ Triệu âm trầm dặn dò: “Đợi ngày mai sau khi Triệu Thanh Hà ký hợp đồng xong rồi thì Hồng lập tức đến nhà trẻ hành động, bắt cái con nhỏ con của nó.”

Triệu Hồng độc ác nói: “Bà nội, bà yên tâm đi, cháu đã sắp xếp xong xuôi rồi.”

Sáng ngày hôm sau.

Vương Bác Thần đưa Dao Dao đi học.

Triệu Húc mang theo một gương mặt đầu heo đi ký hợp đồng với Triệu Thanh Hà.

Ký hợp đồng xong là đã đến mười một giờ, Triệu Húc kiểm tra nhiều lần, lập tức cho người đưa đến tập đoàn Triệu thị.

Triệu Húc mang theo vẻ mặt của tiểu nhân, cảm giác vô cùng ưu việt mà nói: “Triệu Thanh Hà, căn nhà của các người đã bị tôi bán đi rồi, ngày mai sẽ có người đến dọn, các người mau cút ra ngoài đi.”

Triệu Thanh Hà sửng sờ: “Anh có ý gì chứ?”

“Đương nhiên là bà nội lừa gạt các người rồi, ngu ngốc.”

Triệu Húc chỉ vào Triệu Thanh Hà, trong mắt đều là vẻ tàn độc: “Để bà nội và chúng tôi quỳ xuống, cô nghĩ là mình sẽ có cuộc sống thoải mái hả? Cô ở trong mắt của bà nội chỉ là một công cụ có thể vứt bỏ thôi, cô thật sự cho rằng bà ấy sẽ quan tâm sống chết của cô à?”

Triệu Thanh Hà giật mình nở một nụ cười tự giễu.

Mình còn ngu ngốc ôm lấy chút ảo tưởng cuối cùng với bà nội.

Mà bọn họ chưa bao giờ xem mình như là người thân.

Triệu Húc ác độc nói: “Triệu Thanh Hà, cô vẫn nên quan tâm đến con gái của cô đi, ha ha.”

Triệu Thanh Hà hoảng hốt, có một loại dự cảm không tốt: “Anh có ý gì?”

Triệu Húc đánh vào mặt Triệu Thanh Hà làm Triệu Thanh Hà té ngã dưới đất, còn hung ác đạp thêm mấy đạp, oán độc nói: “Tiện nhân, còn dám kêu tao quỳ xuống hả? Mày vẫn nên về thăm nhà một chút đi kìa, tao sẽ khiến cho con gái của mày chết trước mặt mày.”

Triệu Thanh Hà chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô chạy về nhà như điên.

Vương Bác Thần đang nấu cơm ở trong nhà.

Trần Ngọc đã đến công ty Hoa Nguyên, đó là công ty do chồng bà thành lập, vừa mới thu hồi lại, bà phải đến đó xem xem.

Lúc Trần Ngọc để lại Vương Bác Thần ở nhà làm cơm trưa, khi anh nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Thanh Hà thì lập tức nổi giận.
Chương92

CHƯƠNG 92

“Thanh Hà, là ai đánh em vậy?”

Triệu Thanh Hà lại vội vàng nói: “Dao Dao đâu rồi, Dao Dao đâu rồi?”

Trong lòng Vương Bác Thần siết chặt, anh nói: “Dao Dao đến nhà trẻ rồi, Thanh Hà, rốt cuộc là…”

Còn chưa nói xong thì điện thoại của Triệu Thanh Hà đã vang lên.

Bên trong truyền đến tiếng khóc của Dao Dao: “Mẹ ơi, cứu con với, con sợ…”

Miệng của Dao Dao bị người ta bịt kín, phát ra tiếng khóc hu hu hu.

Nghe thấy tiếng khóc, trái tim Triệu Thanh Hà tan nát, cô quát lên: “Anh là ai, tại sao lại bắt cóc con gái của tôi. Dao Dao đừng có sợ, mẹ sẽ đến cứu con.”

Đúng lúc này, trong điện thoại di động vang lên giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: “Là Triệu Thanh Hà có đúng không? Chuẩn bị một trăm năm mươi tỷ, đừng có báo cảnh sát, nếu như con gái của cô thiếu một cánh tay hay là chân gì đó thì đừng có trách tôi.”

Con gái bị bắt cóc rồi.

Triệu Thanh Hà sắp phát điên, cô khóc nói: “Cầu xin anh đừng làm tổn thương con gái của tôi, nhà chúng tôi không có nhiều tiền như vậy.”

“Mẹ kiếp, đùa giỡn với tao có đúng không? Không có tiền thì có thể tổ chức hôn lễ lớn như vậy à, ông đây đã nhân từ lắm rồi, mẹ nó, mày đừng có rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt.”

Lúc này, trong điện thoại truyền đến tiếng bạt tay, sau đó là tiếng khóc của Dao Dao.

Triệu Thanh Hà cầu xin: “Đừng có đánh con gái của tôi, tôi đồng ý với anh, tôi đồng ý với anh, các người đừng làm tổn thương con gái của tôi.”

“Ông đây chỉ cho mày một tiếng đồng hồ chuẩn bị tiền, tao sẽ nói cho mày biết nên làm như thế nào, ngoan ngoãn nghe lời thì con gái của mày sẽ không sao, nếu như dám tính toán với ông đây thì tao sẽ chặt từng bộ phận của con gái mày ra, xem như là quà tặng mày.”

Triệu Thanh Hà gấp gáp nắm lấy tay Vương Bác Thần, trong lòng hoảng loạn.

“Dao Dao bị bắt cóc rồi, phải làm gì đây, phải làm cái gì đây? Trong vòng một tiếng đồng hồ mà không chuẩn bị đủ một trăm năm mươi tỷ thì bọn họ sẽ giết chết con tin.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Bác Thần vẫn luôn im lặng, còn chưa kịp nói chuyện thì Triệu Thanh Hà đã chạy ra ngoài như điên.

“Em đi cầu xin bà nội, em phải quỳ xuống nhận lỗi với bà nội, em phải đi cứu Dao Dao, em phải cứu con gái của em.”

Vương Bác Thần nhanh chóng ôm lấy cô: “Thanh Hà, chuyện này không bình thường, em ở nhà chờ anh đi, chắc chắn là Dao Dao sẽ không có chuyện gì đâu, cho anh nửa tiếng, anh nhất định sẽ mang Dao Dao về nhà.”

“Anh nhanh lên đi, đi nhanh lên đi, bọn họ đang đánh Dao Dao đó, bọn họ đã đánh Dao Dao rồi.”

Triệu Thanh Hà ngã quỵ quỳ ở dưới đất, khóc cạn nước mắt.

Vương Bác Thần đau lòng không thôi, nhẹ nhàng nhấn một cái trên vai Triệu Thanh Hà, để cho cô mê man.

Anh lập tức bấm một số điện thoại gồm năm chữ số: “Con gái của tôi bị bắt cóc rồi, nội trong năm phút, tôi muốn biết vị trí của con gái tôi.”

Mà lúc này.

Triệu Hồng vừa mới lên máy bay, đồng thời còn gửi một tin nhắn.

“Hàn gia, bán cái con nhỏ đó đi, tiền thì hai người cứ giữ lấy, đừng để lại manh mối gì.”

Gửi xong tin nhắn, Triệu Hồng đắc ý cười.

Vương Bác Thần, Triệu Thanh Hà, các người đừng mong mình có thể sống tốt hơn.

Vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy cái con tạp chủng đó nữa.
Chương93

CHƯƠNG 93

Đây chính là kết cục của các người khi đắc tội với tôi.

Đây chính là báo ứng của các người.

Dám làm nhục tôi ở trước mặt nhiều người như thế, tôi sẽ khiến cho gia đình các người cả đời không thể bình an.

Cho dù có biết tôi làm thì có thể làm gì được tôi chứ, tôi sắp ra nước ngoài rồi.



“Bà Lý đến chưa vậy? Đưa cái con nhỏ này đi ngay lập tức.”

Trong một nhà máy bị bỏ hoang ở ngoại ô, dưới mặt đất đều là tàn thuốc và chai bia.

Người đàn ông trung niên với với sẹo dữ tợn ở trên mặt bấm xóa tin nhắn, quay đầu dặn dò.

Có một tên đầu trọc khác nói: “Anh Văn, sắp đến rồi.”

Anh Văn nhẹ gật đầu, nói với hai người khác: “Một tiếng sau, bọn mày đi lấy tiền, cầm được tiền thì lập tức rời khỏi Hà Châu, đừng liên lạc với bất cứ ai.”

Bọn họ đều là một đám liều mạng, đã từng giết mấy người, thậm chí còn có thảm án diệt môn.

Cảnh sát đã treo thưởng một tỷ năm trăm triệu cho ai có thể bắt giữ bọn họ, nhưng vẫn không có tin tức.

Vô cùng gian xảo và hung ác.

Dao Dao bị dán băng keo ở miệng, khóc rấm rức, trên gương mặt tèm lem nước mắt còn có dấu tay rất rõ ràng.

Rất nhanh, có một bà già hơn năm mươi tuổi bước tới.

“Đúng là một con bé đẹp gái mà, tôi đã liên lạc với người mua ở nước ngoài, đồng ý bỏ ra ba tỷ.”

Bà Lý tháo miếng băng keo xuống, vuốt ve gương mặt Dao Dao, kiểm tra, mặt mày hớn hở.

Anh Văn âm trầm nói: “Dẫn đi nhanh đi, tiền bán được bà cứ giữ lại một nửa, còn lại thì gửi vào trong số tài khoản này.”

“Cảm ơn anh Văn, cảm ơn anh Văn.”

Bà Lý vội vàng ôm Dao Dao đi khỏi.

“Chúng ta lập tức rời khỏi đây, hai người bọn mày nghe theo lời tao đi lấy tiền.”

Anh Văn đã sắp xếp đâu vào đấy, mỗi một bước đi đều có kế hoạch rất cẩn thận.

Cảnh sát đã tìm kiếm ba năm, lần nào ông ta cũng có thể chạy thoát, điều này đã cho thấy mức độ gian xảo của bọn họ.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Triệu Hồng dám tìm bọn họ.

Rầm!

Đúng lúc này.

Cánh cửa nhà máy bị người khác đá văng.

“Con gái của tao đâu?”

Sắc mặt của Vương Bác Thần âm trầm, sát khí dường như là diêm la đến từ địa ngục.

Giọng điệu lạnh lùng làm anh Văn không khỏi lạnh cả tim.

Dường như ông ta có thể nhìn thấy một cảnh tượng biển máu.

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này.
Chương94

CHƯƠNG 94

Bọn người anh Văn đứng phắt dậy, cảm giác sợ hãi đang xen.

Cho dù là một người hung ác cực độ như là anh Văn thì cũng bị sát khí trên người Vương Bác Thần làm cho hoảng hốt.

Làm cho cả người ông ta phát lạnh, ông ta cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống, không khỏi rùng mình một cái.

Anh Văn vô thức lùi về phía sau một bước.

Mẹ nó chứ, Hàn Thiên Thành, rốt cuộc là mày kêu tao bắt con gái của ai vậy?

Người này là ai, là người bò ra từ trong đống người chết hả?

Ông đây giết chết mười mấy người mà cũng không có sát khí nồng đậm như là cái tên này.

“Mẹ kiếp, tiền đâu, không có tiền thì đi chết đi.”

Tên đầu trọc cắn răng, vẻ mặt hung ác.

Đối phương chỉ có một mình, bên phe chúng ta lại có bốn người, còn có vũ khí, không tin là không thể giết chết hắn ta.

Vừa mới nói xong thì liền nghe thấy rầm một tiếng.

Có ba chiếc xe bọc thép giống như là quái thú trực tiếp đẩy ngã vách tường.

Trên mỗi một xe chiến đều có Gatling, họng súng đen ngòm ngắm thẳng vào đám người anh Văn.

Tên đầu trọc lập tức không dám động đậy.

Bọn họ tin là chỉ cần mình dám động một chút thôi thì sẽ bị nổ thành tổ ong vò vẻ.

Tên đầu trọc một giây trước còn hung thần ác sát, lúc này, hai chân không nhịn được mà run rẩy.

Oành!

Đột nhiên, có một tiếng vang thật lớn hù dọa đám người anh Văn hồn phi phách tán.

Nóc nhà lại bị tên lửa làm cho nổ tung.

Phạch phạch phạch!

Có bốn chiếc trực thăng vũ trang bay lơ lửng trên không trung, có mấy chục người lính đặc chủng trượt xuống, đứng đầy cả nóc nhà.

Có chắp cánh cũng khó mà chạy thoát.

“Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng.”

Tên đầu trọc tè cả ra quần, không để ý tới anh Văn, trực tiếp ném vũ khí rồi quỳ gối xuống đất.

Anh ta vừa mới mở miệng, sáu nòng súng Gatling liền nhanh chóng chuyển động.

Phừng phừng!

Gatling phun ra ngọn lửa làm cho tên đầu trọc biến thành một cái sàn, cả người bị đánh nát tan.

Anh Văn hoảng sợ im lặng, sắc mặt trắng bệch.

Gatling!

Mẹ nó, cái này là đánh trận.

Mình chỉ là tội phạm hình sự, không phải là phần tử vũ trang.

Sao lại có quân đội xuất hiện?

Rốt cuộc là con bé đó có bối cảnh gì?

Hàn Thiên Thành, ông đây có làm quỷ thì cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu.

“Quỳ xuống.”

Anh Văn bị cán súng nện quỳ xuống đất.
Chương95

CHƯƠNG 95

Nội tạng xanh xanh đỏ đỏ của tên đầu trọc ở ngay bên cạnh ông ta, ông ta chỉ cảm thấy đũng quần ướt sũng.

Cả phân và nước tiểu.

Hai người còn lại sợ đến nỗi trợn trắng mắt, mỗi người bị đá một đá liền tỉnh dậy.

Nằm rạp ở dưới đất giống như là con chó chết.

“Báo cáo thần chủ, hai trăm binh lính doanh Vũ Tự đã phong tỏa nơi này, xin chỉ thị.”

Tư Lam toàn thân vũ trang cúi chào theo quân lễ.

Vương Bác Thần nói: “Đưa ra lệnh giới nghiêm, cứ chạy mất một người thì hỏi thăm một người.”

Anh Văn bị dọa ngồi liệt ở dưới đất, giống như là bị người khác rút cả hồn phách.

Thần chủ!

Cậu ta là thần chủ!

Mình đã bắt cóc con gái của thần chủ!

Mẹ mày chứ, Hàn Thiên Thành, mày chết không yên đâu.

“Con gái của tao đâu?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói.

“Con, con con gái của ngài đã bị bà Lý mang đi rồi.”

Anh Văn run rẩy nói một câu không hoàn chỉnh.

Chỉ là tên tuổi của thần chủ đã hù ông ta sợ đến vỡ mật.

Nếu như biết cô bé đó là con của thần chủ, có cho ông ta một trăm cái lá gan, ông ta cũng không dám bắt cóc.

Có một lính đặc chủng xông tới: “Báo cáo, đã bắt được bà Lý rồi, đã tìm được cô chủ nhỏ.”

“Vương Bác Thần.”

Dao Dao hoảng sợ vô cùng, giống như là một con thỏ nhỏ bị giật mình, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là vẻ sợ hãi, cẩn thận gọi một tiếng.

“Dao Dao, Dao Dao.”

Vương Bác Thần vội vàng chạy đến ôm lấy Dao Dao, đau lòng nói: “Không sao, không sao rồi.”

Chui vào trong ngực Vương Bác Thần, Dao Dao ôm chặt lấy cổ Vương Bác Thần rồi mới dám khóc lên.

“Ba ơi, con sợ, con sợ quá. Hu hu.”

Một tiếng “ba” này làm cho trái tim của Vương Bác Thần đau như muốn nứt ra.

Trong nháy mắt, nước mắt rơi đầy mặt.

Có làm thế nào anh cũng không nghĩ tới con gái của mình lại mở miệng gọi ba vào tình huống như thế này.

Chết tiệt.

Dám đụng vào con gái của tôi, tôi sẽ cho các người biết cái gì được gọi là mùi vị của địa ngục.

Vương Bác Thần quay đầu lại, giống như là một kẻ điên với đôi mắt vằn vện tia máu: “Nói, ai sai các người làm vậy.”

“Là là là Hàn gia, Hàn Thiên Thành, cậu ta kêu chúng tôi làm như vậy, cậu ta đã tìm chúng tôi.”

Lúc này, anh Văn vô cùng hung ác lại hoảng sợ đến nỗi nói không nên lời.

“Cho bọn họ sống thêm ba ngày.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK