• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương191

CHƯƠNG 191

Anh chỉ muốn xem xem, những người được gọi là bạn học này, có thể quá đáng tới mức độ nào.

Đến lúc đó thì đừng trách anh không nói tình bạn học.

“Nói ra thì, Ngọc Đình cậu vẫn phải cảm ơn Vương Bác Thần lúc đầu không đồng ý cậu đó, nếu không thì hại cả đời cậu rồi. Xem ra Vương Bác Thần cũng biết khá rõ bản thân, biết mình sau này sẽ trở thành người nghèo, cho nên không có tư cách nhận lời tỏ tình của Ngọc Đình.”

Trần Thiến lạnh lùng nói.

Hồng Mai vội phụ họa: “Đúng đúng đúng, Ngọc Đình, cậu phải kính cậu ấy một ly, cảm ơn cậu ấy lúc đầu không đồng ý, nếu không thật sự bị hại thảm rồi.”

Lương Ngọc Đình cầm một ly nước ngọt lên, cười rồi nói: “Vương Bác Thần, hiếm khi mọi người vui vẻ như vậy, tôi cảm ơn cậu lúc đầu không đồng ý tôi, nếu không tôi không chịu nổi ngày tháng vất vả của người nghèo, ha ha ha.”

Vương Bác Thần không có quan tâm, nhìn sự phong trần trên người Ngọc Đình một cách đầy ý vị.

Trình Vụ đập bàn, chỉ vào Vương Bác Thần dạy dỗ: “Vương Bác Thần, cậu điếc hay mù, không nhìn thấy hoa khôi Lương kính rượu cậu sao?”

“Cô ta kính thì tôi phải uống sao?”

Vương Bác Thần hai tay gác sau gáy, hờ hững nói: “Cô ta tính là cái thá gì? Hoặc nói, các người tính là cái thá gì?”

Vừa dứt lời, lập tức chọc giận mọi người.

Trình Vụ đạp đôi đũa xuống bàn, đứng dậy nói: “Vương Bác Thần, cậu dám nói chuyện với chúng tôi như vậy, cậu tính là cái thá gì? Cậu có phải muốn chết không?”

Trần Thiến tức giận đùng đùng nói: “Vương Bác Thần, cậu còn nghĩ cậu là cậu chủ à, cậu bây giờ chỉ là một kẻ nghèo hèn, chúng tôi thưởng cho cậu một bữa cơm, cậu vậy mà còn dám tỏ thái độ.”

Hồng Mai trào phúng nói: “Cậu ngay cả con rể ăn bám cũng nguyện ý làm, cậu lấy đâu ra thói kiêu ngạo diễn với chúng tôi? Đồ ở rể chỉ là con chó, chúng tôi thưởng cho cậu một ít xương, cậu còn vênh cái mặt lên?”

“Các người đang nói ai?”

Vào lúc này, Trần Phong đẩy cửa đi vào, mặt mày vô cùng u ám.

Anh ta đứng ở bên ngoài hai phút, vốn muốn đi vào sớm, nhưng không ngờ vừa hay nghe thấy những lời này.

Sắc mặt lập tức trở lên khó coi.

Đám ngu xuẩn này, vậy mà dám sỉ nhục Thần Chủ!!!

Nếu không phải Thần Chủ ở đây, chỉ bằng bọn họ cũng xứng gọi anh ta đến tham buổi tụ tập bạn học sao?

Trần Phong u ám nói: “Nể mặt các người, phải không?”

Sự xuất hiện của Trần Phong lập tức dọa đám người Trình Vụ và Trần Thiến giật mình.

Bọn họ đồng loạt đứng dậy, vội vàng giải thích: “Cậu Trần, cậu, cậu tới rồi, chúng tôi đang đùa, đang đùa.”

“Đúng chứ, Vương Bác Thần? Chúng ta đang chơi trò chơi đúng chứ?”

Trình Vụ nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt chim ưng.
Chương192

CHƯƠNG 192

“Quả thật là đang chơi trò chơi, trò chơi rất vui.”

Vương Bác Thần cười như không cười nói.

Trái tim của Trần Phong cũng vọt tới cổ họng, đám ngu xuẩn này thật sự là tìm chết.

Anh ta vốn muốn lập tức xin lỗi Vương Bác Thần, quở trách những người này, nhưng bị ánh mắt của Vương Bác Thần chặn lại.

Đúng thế, Thần Chủ nói chơi trò chơi, ha ha, vậy tôi chơi cùng với những người này!

Để bọn họ biết, kết cục khi đắc tội với thần chủ!

Lương Ngọc Đình chỉnh lại đầu tóc, rất tự tin đi tới khoác tay Trần Phong, ngọt ngào nói: “Cậu Trần, cậu là vì tôi mà tới nhỉ? Cậu cũng thật là, tại sao phải đợi tới bây giờ mới dám tỏ tình với tôi chứ? Thật ra tôi lúc đầu từ chối cậu, chỉ là không muốn làm trễ nải việc học tập của cậu, tôi cũng chưa chuẩn bị xong, bây giờ, tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Trình Vụ mỉm cười, vô cùng nịnh nọt nói: “Cậu Trần, Ngọc Đình hôm nay là đặc biệt sửa soạn vì cậu, nhiều năm như vậy được như ước nguyện, rất bất ngờ nhỉ?”

Đám người Trần Thiến và Hồng Mai, có hơi ghen tị nói: “Cũng chỉ có Ngọc Đình mới có thể xứng với cậu Trần, thật sự là trai tài gái sắc.”

Nghe thấy những lời này, Lương Ngọc Đình càng thêm đắc ý.

Khóe miệng lướt qua người của Vương Bác Thần.

Thầm nghĩ, Vương Bác Thần, cậu bây giờ hối hận muốn chết nhỉ?

Có phải trái tim đang nhỏ máu không?

Chỉ đáng tiếc, khiến cô ta thất vọng rồi, Vương Bác Thần một chút cảm giác cũng không có, ngược lại vẻ mặt vô cùng trào phúng.

Trần Phong trực tiếp hất tay của Lương Ngọc Đình ra, rút khăn tay lau chỗ bị Lương Ngọc Đình khoác vừa rồi, vẻ mặt chê bai nói: “Đừng chạm vào tôi, cô quá bẩn, gà cũng sạch hơn cô.”

Cái gì?

Lương Ngọc Đình bị hất tay ra thì sững người.

Cả người giống như bị sét đánh, mặt mày lúc xanh lúc đỏ, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Cô ta sững sờ nhìn Trần Phong.

Cậu trước đây không phải thích tôi sao?

Cậu không phải đã theo đuổi tôi một năm hay sao?

Tôi bây giờ ở trước mặt nhiều người như vậy, chủ động sà vào lòng cậu, cậu tại sao muốn từ chối?

Cậu còn nói tôi bẩn hơn gà?

Đám người Trình Vụ và Trần Thiến cũng ngốc luôn.

Lương Ngọc Đình chủ động sà vào lòng, vậy mà bị cậu Trần ghét bỏ rồi?

Đây thật là mất hết mặt mũi mà.

Trước khi cậu Trần chưa đến, hoa khôi Lương là dương dương đắc ý, bây giờ vậy mà bị cậu Trần nói bẩn hơn gà!

Sau này, hoa khôi Lương coi như không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.

Lương Ngọc Đình còn chưa kịp hoàn hồn trước đả kích này, hai người Hồng Mai và Trần Thiến có quan hệ tốt nhất với cô ta, bắt đầu bỏ đá xuống giếng.
Chương193

CHƯƠNG 193

Hồng Mai chế giễu nói: “Ha ha ha, Ngọc Đình, tôi nói cậu không biết tự lượng sức mình rồi mà, cậu Trần sao có thể nhìn trúng cậu chứ.”

Trần Thiến nói móc: “Cậu Trần có mỹ nữ nào chưa từng gặp chứ, Ngọc Đình cậu thật sự là tự mình đa tình quá rồi.”

Hồng Mai lại nói: “Tôi từ lâu đã bảo cậu đừng phí tâm tư, bớt tâm cơ đi, cậu không nghe, bây giờ tự mình chịu khổ rồi.”

“Các cậu…”

Lương Ngọc Đình tức giận nhìn Trần Thiến và Hồng Mai, tức tới nỗi cả người phát run.

Bạn tốt của cô ta vậy mà vào lúc này phản bội cô ta!

Tiện nhân, tiện nhân!!

Hai người tại sao đối xử với tôi như vậy?

Tôi bạc đãi hai người chỗ nào chứ? Hai người vậy mà phản bội tôi!!

Cô ta phẫn nộ nhìn hai người, vừa xấu hổ vừa tức giận ngồi xuống.

Lương Ngọc Đình trước đó còn cao ngạo giống như con chim khổng tước, bây giờ giống như một con gà mái gà trụi lông, không ai đếm xỉa tới cô ta.

Cô ta nhìn sang Vương Bác Thần, cuối cùng cũng trải nghiệm cảm giác bị mọi người chằm vào.

Cuối cùng cũng trải nghiệm được loại cảm giác bị người ta sỉ nhục là như nào.

Nhưng, trong ánh mắt của Lương Ngọc Đình đã tràn ngập oán độc.

Vương Bác Thần, đều là do cậu gây ra.

Nếu hôm qua không gặp được cậu, tôi sẽ không tổ chức buổi tụ tập này.

Tôi cũng sẽ không muốn trả thù cậu!

Đây đều là lỗi của cậu!

Tôi bị cậu Trần sỉ nhục, bị mọi người nhằm vào, tất cả đều do cậu hại!

Cậu đợi đấy cho tôi, tôi sớm muộn gì cũng đòi lại!

Lương Ngọc Đình tức tối uống một ly rượu, những bạn học trước đó cung kính cô ta, bây giờ không có một ai ngó ngàng tới cô ta.

“Trình Vụ, cậu thích chơi trò chơi sao? Nào, chúng ta chơi một trò chơi.”

Trần Phong nhìn Trình Vụ nói.

“Cậu Trần, cậu muốn chơi như nào? Chỉ cần cậu vui, tôi sao cũng được.”

Trình Vụ rất giống con chó của hán gian, thiếu mỗi cái xích chó đeo trên cổ nữa thôi.

Trần Phong cười híp mắt nói: “Nào, ở đây có 10 người, mỗi người kính ba ly rượu, nếu không uống được, vậy thì quỳ xuống, liếm chân cho thần… cho Bác Thần như như nào?”

Sắc mặt của Trình Vụ lập tức cứng đờ, không cười nổi nữa.

Đây không phải là cách anh ta chỉnh Vương Bác Thần vừa rồi hay sao?

Uống bằng ly uống bia, 30 ly rượu này xuống vào, cho dù không chết, cũng phải nằm viện mấy ngày.

Sắc mặt của anh ta lập tức nứt ra, vội nói: “Cậu, cậu Trần, tôi, cái này, chúng ta đổi trò chơi đi.”
Chương194

CHƯƠNG 194

Trần Phong trừng mắt, nói: “Không nể mặt tôi sao? Cậu không uống rượu thì gọi tôi tới làm cái gì? Cậu làm tôi là đàn em đi theo cậu à? Gọi là đến?”

Mồ hôi lạnh trên đầu Trình Vụ nhỏ xuống bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất: “Cậu Trần, cậu, cậu tha cho tôi đi, chỉ cần không uống rượu, làm cái gì cũng được.”

“Vậy thì quỳ đi, liếm giày cho Bác Thần, nếu không tôi gọi một cuộc tới công ty của cậu, chức giám đốc bộ phận cậu cũng đừng làm nữa.”

Trần Phong cười lạnh nói.

Tên này vừa rồi chính là ép Thần Chủ như vậy.

Cũng là Thần Chủ không tính toán với tên này, nếu không tên này chết cũng không biết chết như nào.

“Tôi quỳ, tôi quỳ.”

Trình Vụ bị dọa tới mức hai chân mềm nhũn, anh ta không dễ gì mới bò lên được vị trí giám đốc bộ phận.

Trong lòng anh ta hối hận tới nhỏ máu, tại sao phải nghe lời của Lương Ngọc Đình, nhằm vào Vương Bác Thần chứ?

Trần Phong rõ ràng là nhìn không thuận mắt, cố ý dùng cách này chỉnh anh ta.

Tiện nhân Lương Ngọc Đình, mẹ kiếp cô nhằm vào ai không tốt chứ, cứ muốn nhằm vào Vương Bác Thần!

Nói thế nào Vương Bác Thần trước đây cũng ở trong cùng một giới với Trần Phong, nhìn thấy Vương Bác Thần bị chỉnh như vậy, trong lòng anh ta chắc chắn không vui.

Đây là đang khiến Trần Phong buồn nôn.

Hai chân Trình Vụ mềm nhũn, quỳ ở trước mặt Vương Bác Thần, xin tha: “Bác Thần, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên nhằm vào cậu, nể tình bạn học, cậu tha cho tôi đi.”

Vương Bác Thần hờ hững nói: “Cậu sai rồi, tôi không thân với cậu.”

“Bác Thần, cầu xin cậu, tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa, nếu cậu không tha thứ cho tôi, vậy tôi không đứng dậy.”

Trình Vụ sắp khóc rồi.

Anh ta hối hận chết đi được. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nếu không nhằm vào Vương Bác Thần thì sẽ không có chuyện như bây giờ.

Vương Bác Thần mặt mày không có cảm xúc nói: “Vậy cậu quỳ đi.”

Những người khác lúc này bị dọa tới mức không dám nói một câu.

Nhất là hai người Hồng Mai và Trần Thiến, đều sắp bị dọa tới mức chui xuống gầm bàn rồi.

Trần Phong khinh thường hừ một tiếng, loại người này, cũng dám hỗn ở trước mặt Thần Chủ, thật là không biết sống chết.

Anh ta nhìn sang hai người Hồng Mai và Trần Thiến, nói: “Tới hai người rồi, nếu không chơi nổi, quỳ xuống, tự tát 50 cái, tát một cái, nói một tiếng, tôi sai rồi.”

Hai người Trần Thiến và Hồng Mai bị dọa chết rồi, lập tức tuột khỏi ghế.

Sắc mặt còn khó coi hơn ba mẹ chết, lắp bắp nói: “Cậu Trần, chúng tôi sai rồi, nể tình bạn học, cậu tha cho chúng tôi đi, sau này chúng tôi không dám nữa.”

“Sau này sao?”
Chương195

CHƯƠNG 195

Trần Phong nhìn Vương Bác Thần, cười lạnh nói: “Còn muốn có sau này sao? Hai người cũng xứng nói hai từ bạn học sao? Hai người không phải cho rằng Bác Thần nghèo, xem thường Bác Thần sao? Cho rằng tôi không biết hai người vừa rồi làm gì, nói cái gì? Tự tát, xin lỗi!!”

Trần Phong quát một tiếng, Trần Thiến và Hồng Mai lập tức quỳ xuống.

Miệng méo xệch giống như miệng heo, rất không tình nguyện mà tát chính mình.

“Vương Bác Thần, tôi sai rồi, xin lỗi.”

Tát xong 50 cái tát này, mấy ngày này bọn họ cũng đừng hòng gặp người khác.

Vừa rồi bọn họ hung hăng cỡ nào, bây giờ thì hèn mọn cỡ đó.

Trần Thiến và Hồng Mai vừa tát, vừa oán độc nhìn Lương Ngọc Đình.

Độc ác nói: “Cậu Trần, đây đều là Lương Ngọc Đình sai chúng tôi làm, buổi tụ tập bạn học ngày hôm nay đều là cô ta sắp xếp, năm đó Vương Bác Thần từ chối cô ta, cô ta oán hận trong lòng, chính là vì để báo thù Vương Bác Thần.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Lương Ngọc Đình lập tức thay đổi!

“Tiện nhân, các người nói vớ vẩn, các người nói vớ vẩn.”

Lương Ngọc Đình bị dọa hỏng rồi, vội nói: “Cậu Trần, bọn họ nói vớ vẩn, cố ý vu khống tôi.”

Trần Phong lạnh lùng liếc nhìn, nhìn sang Vương Bác Thần, tim đập thình thịch, nhưng vì không để lộ thân phận của Vương Bác Thần, anh ta cố ý nói: “Bác Thần, cậu xem nên xử lý như nào.”

Đám người Lương Ngọc Đình vô cùng sợ hãi nhìn Vương Bác Thần.

Không dám tin, Vương Bác Thần trở thành kẻ ăn bám lại có quan hệ tốt như vậy với Trần Phong.

Bọn họ trước đây không phải không ưa nhau hay sao?

Trần Phong bây giờ sao chủ động bảo vệ Vương Bác Thần như vậy?

Tuyệt đối không nên, không nên đắc tội với Vương Bác Thần.

“Buổi tụ tập bạn học, ha ha, buổi tụ tập bạn học.”

Vương Bác Thần đứng dậy, cười ha ha một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tôi vốn cho rằng mọi người nhiều năm không gặp, giữa các bạn học với nhau, cho dù trước đây có xích mích gì, cũng đều sẽ trở thành ký ức tốt đẹp. Tôi vốn cho rằng, giữa chúng ta, cho dù sẽ xuất hiện một chút so sánh, đó cũng là điều bình thường, sẽ không xem thường bạn học nào cả, càng sẽ không tiến hành công kích cá nhân. Xem ra, tôi sai rồi.”

Trần Phong mồ hôi lạnh đổ như mưa.

Nghĩ tới chuyện mình làm ở cửa của cuộc đấu thầu thì cảm thấy rất xấu hổ.

Đúng thế, chúng ta là bạn học, tại sao phải tăng thêm nhiều chuyện khiến người khác không vui như vậy chứ.

Nếu ở cửa cuộc đấu thầu, anh ta chỉ dùng quan hệ bạn học mà đối đãi với Vương Bác Thần, vậy thì bây giờ, dựa vào quan hệ bạn học cũ, nhà họ Trần bọn họ cũng có thể tham gia dự án xây dựng thành phố mới rồi.

Nghĩ tới chuyện này, Trần Phong hận không thể tát mình hai cái!

“Trong mắt của các người chỉ có tiền, tôi có thể hiểu, dù sao lăn lộn trong xã hội, ai cũng rất khó. Các người xem thường tôi, tôi cũng có thể hiểu, dù sao theo các người thấy, sự nghiệp của các người ai cũng có thành tích, mà tôi chỉ là một kẻ ở rể ăn bám. Nhưng các người không nên xem vốn liếng của các người trở thành cảm giác ưu việt khi sỉ nhục tôi.”

Vương Bác Thần rất thất vọng về những người bạn học này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK