Mục lục
Thần chủ bí ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương791

CHƯƠNG 791

“Cảm ơn Vương gia, cảm ơn mợ Vương.”

Sài Kiện vội vàng đứng dậy, vung tay lên, một trong số hai võ tôn ngày hôm đó đi cùng Sài Kiện xuất hiện ở nhà họ Vương vội vàng bước lên, người đó cũng không dám nhìn Vương Bác Thần.

Ngày hôm đó, Vương Bác Thần đã để lại cho ông ta bóng ma tâm lý.

Sài Kiện chỉ chỉ vào Hồng Kim Phượng: “Đưa cô ta đi đi, cô ta đã thích nước A như thế, thích hơn người khác, vậy thì đưa cô ta đến khu hỗn loạn nhất ở nước A, để cô ta thoải mái hưởng thụ đãi ngộ hơn người và cuộc sống tự do ở nước A.”

“Anh, anh Sài, tôi sai rồi, tha cho tôi đi. Triệu Thanh Hà, chúng ta là bạn tốt của nhau, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, tôi sai rồi…”

Hồng Kim Phượng hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, hơn bất cứ ai, cô ta biết rõ khuôn người da đen ở nước A hỗn loạn tới cỡ nào.

Triệu Thanh Hà không đành lòng, cô đánh một bàn tay vào mặt Hồng Kim Phượng: “Đánh cô một bạt tay này, chúng ta từ đây cắt đứt quan hệ.”

Sau đó lại nhìn Sài Kiện: “Anh Sài, bỏ qua cho cô ta đi, tôi tin tưởng là sự trừng phạt hiện tại đủ để cô ta nhớ cả đời.”

Sài Kiện vội vàng nói: “Được thôi, được thôi, mợ Vương đã lên tiếng, đương nhiên tôi sẽ thả cô ta.”

Vừa mới nói xong thì liền nhìn thấy Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, não lóe lên, lập tức hiểu ý tứ của Vương Bác Thần.

Anh ta liếc mắt ra hiệu cho vị võ tôn đang kiềm chế Hồng Kim Phượng: “Ném ra ngoài đi, đừng làm bẩn mắt Vương gia và mợ Vương.”

Võ tôn đó liền hiểu ý.

Hồng Kim Phượng cảm thấy mình là người nước A là đã hơn người khác một bậc, vậy thì cứ để cô ta đi làm người nước A đi.

Đạo đức của người này rõ ràng rất ti tiện, cho cô ta làm người lại không chịu làm, cứ phải đòi làm chó.

Huống hồ gì Hồng Kim Phượng đã nhiều lần tìm đường chết, không làm theo ý cô ta thì thật sự có lỗi với cô ta quá.

“Thanh Hà, chúng ta đi vào đi.”

Nói xong, Vương Bác Thần nhìn thoáng qua Ichiro Miyamoto và Sài Kiện: “Các người đi làm việc của mình đi, chúng tôi đi dạo xong thì sẽ trở về.”

Sài Kiện thở phào một hơi, trong lòng anh ta sợ tên ác ma này không để cho mình đi, không ngờ lần này lại không làm khó làm dễ mình thế là vội vàng vâng lời bỏ chạy trối chết.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Trong lòng Ichiro Miyamoto đầy tiếc nuối, vốn dĩ ông ta đang muốn tìm hiểu kỹ thuật viết thư pháp từ Vương đại sư, xem ra bây giờ không có cơ hội rồi.

Nhưng mà nếu Vương đại sư đã đến, vậy thì mình phải nắm bắt cơ hội lần này, không thể tiếp tục bỏ lỡ.

Ichiro Miyamoto hạ quyết tâm, mặc dù ngoài miệng đồng ý, nhưng trên thực tế ông ta luôn đi theo sát ở một nơi không gần không xa.

Lúc đó Triệu Thanh Hà còn muốn hỏi Vương Bác Thần người đàn ông nước Nhật muốn làm cái gì, nhưng chuyện của Hồng Kim Phượng làm lòng cô rối bời, trong lúc nhất thời không có tâm từ đó.

Mấy ông cụ đang nói đến Đông y đang tranh luận với một đám người học Tây y đến mặt đỏ tía tai, ai cũng không phục ai.
Chương792

CHƯƠNG 792

Khấu Thanh là người châm cứu đứng đầu ở Giang Nam, lạnh lùng nói: “Đông y không tốt hả? Ai nói với các người là Đông y không có tác dụng? Châm cứu đã được lưu truyền hơn ngàn năm, mấy vấn đề về kinh mạch huyệt vị, Tây y có hiểu không?”

Đứng đối diện là một người đàn ông trung niên nhã nhặn: “Đúng thật là Đông y đã phát triển mấy nghìn năm, nhưng có một vài thứ trong Đông y đã không còn phù hợp với khoa học. Khoa học rất nghiêm ngặt, cách của Đông y lại quá lạc hậu, lý luận không tiến bộ. Ở xã hội hiện đại, tác dụng của Đông y không lớn như thế.”

Lúc này đã sắp muốn đánh nhau, người hai bên đều đang trừng mắt nhìn nhau.

“Bác Thần, bọn họ sẽ không đánh nhau đó chứ? Thật là đáng sợ, không ai quan tâm à?”

Triệu Thanh Hà lo lắng nói.

Vương Bác Thần cười nói: “Bình thường thôi, đám người trong giới y học đều là những tên điên, chỉ cần đánh không chết người thì không sao.”

“Đông y lừa đảo, ông xem mấy tên lang trung giang hồ đi, có ai không phải là tên lừa đảo chứ?”

Bùi Đăng Khoa đệ nhất danh y Giang Nam nói, đây cũng không phải là đang trao đổi học thuật, mà là công kích lẫn nhau.

“Phèo…”

Khấu Thanh phun nước bọt thẳng vào mặt Bùi Đăng Khoa: “Cái thứ không biết xấu hổ, mẹ kiếp, không phải ông bắt đầu từ việc học Đông y à? Cái tên phản bội, ông câm miệng lại đi.”

“Phi phi phi…”

“Phèo phèo…”

Ngay lập tức, cả hai bên đều đang phun nước bọt vào nhau, người đứng bên cạnh vội vàng né tránh.

“Chúng ta vẫn nên đi đi, bọn họ hung hăng quá.”

Xem như Triệu Thanh Hà đã mở rộng tầm mắt, đám người này đều là danh y, không ngờ đến bọn họ lại giao lưu như thế.

“Bác Thần, anh nói xem Đông y giỏi hơn, hay Tây y giỏi hơn?”

Vương Bác Thần cười nói: “Cái này có gì hay ho mà tranh giành, ai cũng có sở trường riêng mà, lĩnh vực phàm trần là như thế, nhưng lĩnh vực thần thì không phân chia khác biệt. Nếu như là anh, anh thích Đông y hơn, có một vài thứ của Đông y không phải chỉ là y thuật.”

“Cái thằng nhóc thối kia, cậu đang nói cái gì vậy hả, cậu dám nói Đông y và Tây y không khác biệt à? Rõ ràng bọn người học Đông y đều là lừa đảo.”

Bùi Đăng Khoa tức giận nói, lúc này ai cũng không chịu nhường ai, nó liên quan trực tiếp đến số tiền nghiên cứu của bọn họ trong ba năm tới.

Hội giao lưu y dược Ma Đô ba năm tổ chức một lần, bọn họ giao lưu với nhau cũng là vì muốn đánh thắng đối phương, sau đó có càng nhiều kinh phí hơn.

Khấu Thanh mỉa mai: “Sao vậy, chẳng lẽ nói sai à? Sống đến từng này tuổi còn không bằng cả một con chó, ngay cả một người trẻ tuổi mà cũng không bằng.”

Giang Thành đứng đầu khoa nhi Giang Nam: “Người trẻ tuổi thì biết cái gì, Bao Đình Cẩn, ông nói một chút đi.”

Mặc dù Bao Đình Cẩn là nhà phân phối thuốc đứng đầu Giang Nam, nhưng lúc này ông ta nào dám xen vào, thuận miệng nói: “Tôi chỉ là một người bán thuốc mà thôi, tôi không nên xen vào.”

Mặc dù đám người bên Đông y không phải là ít, nhưng mà người chủ lực có một mình Khấu Thanh, bọn người Bùi Đăng Khoa và Giang Thành đều là Tây y.
Chương793

CHƯƠNG 793

Mặc dù chỉ có một mình Khấu Thanh, nếu cãi nhau với cả Bùi Đăng Khoa và Giang Thành, chưa chắc có thể cải thắng ông ta.

“Còn dám nói Đông y không hay, chẳng lẽ là tổ tiên của ông không dùng Đông y để chữa bệnh à, chẳng lẽ chữa chết tổ tiên của ông?”

Khấu Thanh kéo kéo cổ áo của Giang Thành rồi lại phun nước bọt.

Lúc này lại có thêm mấy người đi tới.

Người bên trái với gương mặt gầy nhọn, gầy ốm như quỷ, ông ta là quỷ y Tả Sướng.

Cái người béo béo đứng chính giữa là một tên béo đen đen, chính là cổ y Triệu Linh.

Người bên phải có ba chòm râu, hai mắt đen nhánh, thế mà lại không có tròng trắng mắt, thoáng nhìn có chút doạ người, không phải độc y Hồ Vụ thì còn có thể là ai nữa.

Ba người này vừa mới đến đây, lập tức mang đến cho người khác một loại cảm giác âm khí âm trầm.

“Ba người này được giới y học xưng là tam đại âm nhân, Quỷ y Tả Sướng tiếp xúc với thi thể lâu dài, khiến mình sống như quỷ. Cổ y Triệu Linh thường xuyên tiếp xúc với côn trùng, nuôi dưỡng mình thành cổ. Cặp mắt đó của Độc y Hồ Vụ là bởi vì dùng thuốc độc lâu ngày mà có.”

Vương Bác Thần giới thiệu những người này cho Triệu Thanh Hà.

Ba người bọn họ vừa mới đến đây, bọn người Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh lập tức né tránh, tức giận nói: “Ba người này đến đây làm cái gì vậy, quỷ khí nồng nặc.”

“Này này Bùi Đăng Khoa, ông nói Đông y không bằng Tây y à?”

Quỷ y Tả Sướng lên tiếng nói, âm thanh như tiếng quỷ kêu, có thể dọa chết người.

“Liên quan gì đến ông, ông đã có con đường riêng của mình, đừng có nhúng tay vào Đông y chúng tôi.”

Khấu Thanh hừ lạnh.

“Đáng đời.”

Độc y Hồ Vụ lời ít mà ý nhiều.

Trong lỗ tai cổ y Triệu Linh có một con côn trùng mập mập trắng trắng chui ra, ông ta trực tiếp lấy ra bỏ vào trong miệng, tiếng nói giống như cái ống thổi bị hỏng: “Lần nào cũng là các người cãi nhau, có cái gì mà tranh giành chứ?”

Đúng lúc này, đột nhiên có một nhóm người mặc đồ vest đen bước tới, người đi đầu chính là Bạch Lĩnh, ông ta dẫn người đến đây để báo thù.

“Xin lỗi mọi người, có chút chuyện xảy ra, tôi muốn dẫn một người trong các người đi, làm phiền rồi.”

Mặc dù Bạch Lĩnh càn rỡ, nhưng đứng trước những bậc tiền bối trong y giới vẫn còn có chút cung kính.

Ông ta chỉ vào Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà: “Thằng ranh này trà trộn vào đây, đánh con trai tôi gãy hai chân, gương mặt này của tôi cũng là do cậu ta đánh bầm dập, cậu ta còn phế bỏ Tôn Thế, tông sư Bát Cực Quyền, cho nên ngày hôm nay tôi nhất định phải đưa cậu ta đi.”

Bên cạnh ông ta cũng là một người đàn ông gầy gò bước ra nói: “Tôi là Trần Thạch từ Bát Cực Quyền, đệ tử của tôi bị người khác đánh phế, tôi đến đây để đòi lại công bằng.”

“Trần lão cẩu, mẹ nó thế mà ông lại đến đây.”

Bùi Đăng Khoa giật hết cả mình, Trần Thạch là võ tôn duy nhất trong Bát Cực Quyền.
Chương794

CHƯƠNG 794

Đã biết bao nhiêu năm rồi không xuống núi, vậy mà bây giờ lại xuất hiện.

Khấu Thanh thản nhiên nói: “Trần lão cẩu, đồ đệ của ông không bằng ông thì ông đến đây báo thù?”

Trần Thạch bình tĩnh nói: “Bác sĩ Khấu, kỹ năng của đồ đệ tôi không bằng người khác, chuyện này tôi không có lời nào để nói. Nhưng đồ đệ của tôi thua ở… đó là do người sư phụ này đã không dạy bảo tốt, nếu như người ta đã đánh đến tận cửa, người làm sư phụ này còn không chịu ra mặt, thế thì sau này Bát Cực Môn chúng tôi còn có thể diện gì nữa?”

Bùi Đăng Khoa cười đùa: “Này cậu, chỉ cần bây giờ cậu nói một câu Đông y không bằng Tây y, tôi sẽ bảo vệ cho cậu, sao nào?”

Vương Bác Thần cũng không thèm để ý tới ông ta, anh nhìn về phía Trần lão cẩu, lạnh lùng nói: “Đã già rồi thì nên hưởng thụ niềm vui gia đình đi, ông không xứng làm đối thủ của tôi đâu.”

Lời này vừa mới nói ra, người Bát Cực Môn lập tức nổi giận, đồng loạt quát lớn: “Cậu nói cái gì?”

“Thật là lớn gan, lại dám nói chuyện với sư phụ của chúng ta như thế.”

“Hỗn láo, chẳng trách dám đánh Tôn sư huynh đến tàn phế.”

Bạch Lĩnh che mặt, cảm thấy trên mặt đau nhói từng trận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần võ tôn, ngài đã nghe rồi đó, cái tên này đang sỉ nhục ngài, ngài nhất định phải phế bỏ tứ chi của hắn ta, tôi muốn đích thân báo thù.”

Sắc mặt Trần Thạch lạnh lẽo: “Ông đang dạy tôi làm việc?”

Bạch Lĩnh giật nảy cả mình, vội vàng nói: “Không dám không dám.”

Đám người Hồ Vụ như đang xem kịch vui, chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Đánh nhanh đi, đừng có nói nhiều nữa, Trần lão cẩu, chẳng lẽ ông không biết nhân vật phản diện chết là bởi vì nói nhiều à? Lằng nhà lằng nhằng làm cái gì? Đại hội giao lưu y dược cũng không còn ý nghĩa nữa, tranh thủ thời gian đánh một trận đi.”

Những tên điên trong giới y học ngoại trừ y thuật ra thì bọn họ không quan tâm đ ến cái gì khác, mặc kệ người khác có đánh nhau đánh đầu rơi máu chảy, đối với bọn họ, đây đúng lúc có thêm một đối tượng nghiên cứu.

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Sao các người lại có thể đổi trắng thay đen như thế, rõ ràng là đồ đệ của ông ra tay đánh chồng tôi trước, còn có Bạch Lĩnh nữa, tại sao con của ông bị đánh, trong lòng ông không biết rõ à? Ông vẫn còn chưa biết tại sao mình bị đánh ư? Bây giờ lại đến đây giả vờ ấm ức, có cảm thấy xấu hổ không hả!”

Vương Bác Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, nói lý với đám người này làm cái gì, như vậy là đang tự sỉ nhục mình đó.”

“Đúng đúng đúng, không biết phân biệt đúng sai, đánh nhanh lên đi, thực lực đứng đầu. Người nào mạnh hơn thì người đó thắng, đánh xong thì chúng tôi sẽ chữa trị cho các người, tốt nhất là đánh chết một người, chết xong thì liền hiến xác cho chúng tôi.”

Quỷ y Tả Sướng kích động nói, giống như là đã nhìn thấy một cái xác chết.

Ông ta làm bạn với thi thể trong thời gian dài, vì y thuật mà ông ta sắp biến mình thành một cái xác không hồn.

Ông ta của hiện tại nhìn giống như là một con quỷ.

Trần Thạch không để ý đến đám người này, ông ta nhìn Vương Bác Thần: “Tôi không phải là người không nói lý, cậu còn trẻ như vậy, nhưng mà lại có thể đánh bại đồ đệ của tôi, thực ra năng lực của cậu không tệ. Có thể có tu vi đại tông sư, đúng là chuyện không dễ dàng, chỉ cần bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, tự phế bỏ hai tay mình, tôi có thể nghĩ lại mà bỏ qua cho cậu một lần, thậm chí nếu như thái độ của cậu tốt thì tôi có thể nghĩ lại mà nhận cậu làm đồ đệ.”

Cái gì?
Chương795

CHƯƠNG 795

Trần võ tôn đã lâu không nhận đồ đệ, thế mà lại phá lệ muốn nhận thằng ranh này?

Không ít người nhìn về phía Vương Bác Thần.

Có người quát to: “Thằng nhóc kia, còn không mau quỳ xuống khấu tạ thiên ân đi, Trần võ tôn có thể nhận cậu làm đồ đệ, đó là may mắn mà tổ tiên nhà cậu có tu mười tám đời cũng không có.”

Bạch Lĩnh run rẩy, vội vàng nói: “Trần võ tôn, không được đâu, lời nói lúc nãy của tên ranh này hoàn toàn không tôn trọng ngài, cái này…”

“Sao?”

Trần Thạch phát ra giọng muỗi, Bạch Lĩnh hoảng sợ vội vàng không dám nói tiếp nữa, trong ánh mắt lại có thêm một tia gian trá tàn nhẫn.

Quyết không để Trần võ tôn nhận tên khốn này làm đồ đệ, nếu không thì sau này sao mình có thể báo thù.

“Nhận tôi làm đồ đệ?”

Biểu cảm trên mặt Vương Bác Thần như đang khiêu khích, anh bình tĩnh nói: “Ông cũng xứng à.”

Ông cũng xứng à?

Oành!

Lời này giống như một tia sấm nổ vang trong lòng mọi người.

Cái tên này nói gì vậy?

Cậu ta lại từ chối Trần võ tôn?

Còn nói là Trần võ tôn không xứng?

Thật là to gan.

Làm như vậy là hoàn toàn không tôn trọng Trần võ tôn.

Trần võ tôn là ai?

Đây là người đứng đầu Bát Cực Quyền, người duy nhất đạt đến cấp bậc võ tôn chỉ dựa vào quyền cước.

Đã rất lâu rồi ông ta không thu nhận đồ đệ, bây giờ yêu thích nhân tài, nhưng lại bị từ chối.

Quá ngông cuồng, lại dám từ chối Trần võ tôn.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Trong mắt đám người Bát Cực Môn như muốn bốc hỏa, ánh mắt nhìn Vương Bác Thần như dao nhọn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Bác Thần.

Trong lòng Bạch Lĩnh âm thầm vui mừng.

Cái tên này lại từ chối, đây chính là chuyện tốt.

Nếu như cậu đồng ý, sau này tôi sẽ không dám tìm cậu báo thù.

Bây giờ cậu lại từ chối Trần võ tôn trước mặt nhiều người như thế, để Trần võ tôn mất hết thể diện, đây chính là đang sỉ nhục Trần võ tôn.

Đúng là muốn chết mà.

Xem xem thằng nhóc nhà cậu chết như thế nào.

Bị từ chối trước mặt nhiều người như thế, sắc mặt Trần Thạch vô cùng lạnh lùng, khóe mắt bất giác giật giật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK