Mục lục
Thần chủ bí ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương726

CHƯƠNG 726

Tâm trạng của mọi người nhà họ Vương cũng theo thế tay của Lão Soái mà dần dần hạ xuống, thở phào.

Nhưng vào lúc này, Hàn Đỉnh bình tĩnh nói: “Lão Soái, ngài không thể giết cậu ta, nếu không ngài chính là kẻ vong ơn phụ nghĩa đấy.”

Đám người Vương Kinh Hồng bỗng sửng sốt.

Trái tim của hai anh em Lưu Tư Kì và Lưu Niên đập thình thịch.

Có ý gì?

Bắc Vinh Long và Trình Lâm cả người run rẩy, lưỡi đao này cuối cùng sắp giáng xuống rồi sao?

Sự mỉa mai trên mặt Hồ Quốc Trụ càng đậm!

Vở kịch hay này, cuối cùng cũng bắt đầu rồi!

Người của năm đại gia tộc thế phiệt và hai đại thế gia, hai mắt co rút, lập tức nhìn chằm chằm Vương Bác Thần!

Lão Soái nhíu mày nhìn sang Hàn Đỉnh, nếu Hàn Đỉnh dám nói một câu giả dối, hôm nay ông ta có thể đánh tàn Hàn Đỉnh!

Cho dù liên hợp với các gia tộc khác, lập quốc chủ khác, cũng không phải là không thể!

Hàn Đỉnh bất lực thở dài, nói: “Lão Soái, Bác Thần chính là thần chủ.”

“Là do Bác Thần kéo dài mạng cho ngài!”

Hử?

Quốc chủ Hàn Đỉnh nói, như một mặt hồ phẳng lặng bị một viên đá ném xuống, ùm một tiếng, khiến cho tất cả mọi người ngơ luôn.

Có ý gì chứ?

Thần chủ?

Ai là thần chủ?

Vương Bác Thần là thần chủ?

Quốc chủ đang nói đùa đúng không?

Vương Bác Thần sao có thể là thần chủ?

Anh còn trẻ như vậy, còn chưa đến 25 tuổi mà?

Thần chủ chưa đến 25 tuổi?

Nói đùa gì vậy!

Chẳng buồn cười chút nào cả!

Quốc chủ chỉ vì giữ lại Vương Bác Thần mà không biết xấu hổ như vậy sao?

Nhất thời, vô vàn nghi hoặc thoáng hiện lên trong lòng mọi người.

Không ai dám tin đây là sự thật.

Cũng không ai dám thừa nhận đây là sự thật, nếu Vương Bác Thần là thần chủ, vậy trước đó bọn họ nói những lời đó thì sao? Lại uy hiếp thần chủ ngay trước mặt thần chủ?

Ra lệnh cho thần chủ uy hiếp thần chủ?
Chương727

CHƯƠNG 727

Bắt thần chủ uy hiếp chính thần chủ?

Mẹ!!

Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ!

Vô số ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Hàn Đỉnh!

Trong đôi mắt già nua của Vương Kinh Hồng chợt hiện lên một tia sáng, nhìn chằm chằm Hàn Đỉnh! Có hoảng sợ, chẳng khác nào ba ông ta, Vương chiến thần sống lại!

Vương Kinh Hồng nhắm mắt lại, rồi lại đột nhiên mở ra, như thể gặp ma.

Hai anh em Lưu Niên và Lưu Tư Kì lập tức hét lên: “Quốc chủ, ngài đừng nói đùa chứ. Chúng ta đều biết ngài muốn giữ Vương Bác Thần lại, nhưng chỉ vì giữ Vương Bác Thần lại, ngài lại dùng thân phận thần chủ giúp Vương Bác Thần, không sợ thần chủ tức giận sao?”

Nhưng không có ai nói gì cả.

Cũng là không dám nói!

Bởi vì, người nói Vương Bác Thần là thần chủ, chính là quốc chủ!

Quốc chủ không thể nào dùng chuyện này lừa bọn họ!

Mà Lưu Tư Kì thì không thể tin được, không muốn tin, cũng sợ hãi khi phải tin!

Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lão Soái!

Trên thực tế bọn họ đã tin, nhưng hiện tại, bọn họ lại thật sự khó có thể tin nổi!

Đây là tự mình vả mặt mình rồi!

Đặc biệt là toàn bộ nước R đều biết, một năm trước, Lão Soái vốn là vết thương cũ tái phát, sắp sửa từ trần.

Là thần chủ cứu Lão Soái, mạnh mẽ tục mệnh cho Lão Soái mười năm!!

Nếu Vương Bác Thần là thần chủ, vậy…

Bọn họ không dám nghĩ!

Đều nhìn Lão Soái.

Thời gian tựa như đều dừng ở giây phút tĩnh lặng này!

Không khí yên tĩnh, đến nỗi cây kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng!

Không khí dường như đều ngưng trọng.

“Ngài, ngài nói cái gì!!”

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lão Soái nhấc tay phải lên đã sắp hạ lệnh gi3t chết cha con Vương Bác Thần, lúc này tay cứng đờ giữa không trung, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Hàn Đỉnh!

Chỉ cần Hàn Đỉnh dám lừa ông ta, hiện tại ông ta chắc chắn có thể chém Hàn Đỉnh!

Hàn Đỉnh bình tĩnh nói: “Thần chủ chính là Vương Bác Thần. Trước đó, thân phận của cậu ấy không thể lộ ra.”

Bùm!

Toàn thân Lão Soái như bị sét đánh, bước lùi về phía sau vài bước, toàn thân đã run rẩy, môi cũng run run, nếu không phải bộ trưởng võ bộ Quách Đỉnh nhanh tay đỡ lấy, Lão Soái đã ngã sõng soài!

“Là tên nhóc kia!! Là tên nhóc kia!!”
Chương728

CHƯƠNG 728

Lão Soái nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, có miệng khó trả lời, miệng không ngừng lặp lại những lời này.

Bộp!

Các đại lão, gia chủ của những hào môn, các quan chức cấp cao của kinh thành, nhìn thấy phản ứng của Lão Soái, nghe thấy Lão Soái nói, tất cả đều xụi lơ dưới đất!

Vương Bác Thần, là thần chủ!

Người mà bọn họ nhục mạ muốn gi3t chết, là thần chủ!

Người bọn họ dùng thần chủ để uy hiếp, lại là thần chủ!

Ông trời ơi!!

Nên làm gì bây giờ!

Một vài người nhát gan đã ngã lăn ra đất sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.

Hai người Bắc Vinh Long và Trình Lâm tuy rằng đã đoán ra được, nhưng thực sự đến giờ khắc công bố, vẫn bị dọa đến chết khiếp.

Phịch!

Phịch phịch!

Phịch phịch phịch!

Quỳ đầy đất!

Cho dù là gia chủ của các hào môn của kinh đô hay là các nhân viên cấp cao, tất cả đều quỳ xuống!

“Không thể nào, không thể nào, Vương Bác Thần sao có thể là thần chủ, cậu ta không thể nào là thần chủ! Tôi không tin, Hàn Đỉnh, anh lừa tôi, Vương Bác Thần không phải thần chủ!!”

Nhìn thấy tình cảnh này, Lưu Tư Kì bị k1ch thích đến điên rồi, hét lớn!

Vương Bác Thần là thần chủ!

Chân tướng của chuyện này, đã dọa cho Lưu Tư Kì phát điên, bà ta không tin đây là sự thật!

Chỉ vào Hàn Đỉnh hét lên, chỉ vào mọi người tức giận mắng mỏ.

“Các người là một lũ ngu ngốc, Vương Bác Thần là một kẻ hạ tiện, là tên nghèo kiết xác, là một đứa con ngoài giá thú, cậu ta sao có thể là thần chủ! Hàn Đỉnh, cậu là tên tiểu nhân đê tiện, vì đối phó với thế lực của gia tộc chúng ta, vậy mà dám bịa đặt tin Vương Bác Thần là thần chủ, cậu là đồ không biết xấu hổ!”

“Lão Soái, Hàn Đỉnh lừa ngài, Vương Bác Thần không phải là thần chủ, Hàn Đỉnh lòng lang dạ sói như vậy là vì đối phó với gia tộc của chúng ta, Vương Bác Thần chắc chắn không có khả năng là thần chủ được!”

Nhưng không ai để ý đến bà ta, đám Triệu Quốc Trụ ở bên cạnh chế giễu.

Đám người Bắc Vinh Long quỳ dưới đất mặt xám như tro, không dám cử động.

Đám người Hồ Võ, Trần Trung, Bao Nhiên quỳ trên mặt đất, gương mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh như mưa.

Hai mươi mấy bị tướng quân của binh bộ bọn họ tiến đến, chính là vì giúp nhà họ Vương ra mặt, chơi chết Vương Bác Thần. Nhưng bọn họ trăm ngàn lần không ngờ tới, Vương Bác Thần chính là thần chủ!

Bọn họ mang đến gần một vạn người, vốn là ba tầng trong ba tầng ngoài canh giữ xung quanh nhà họ Vương, nhưng hôm nay những binh lính này, sau khi biết Vương Bác Thần chính là thần chủ, lập tức quỳ gối dưới đất.
Chương729

CHƯƠNG 729

“Cô câm miệng!”

Lưu Niên đã bị dọa đến choáng váng, mạnh tay tát cho Lưu Tư Kì một cái, ánh mắt hung tợn nói: “Hèn hạ, cô đã hại chết cả nhà chúng ta rồi!”

Bốp!

Lưu Tư Kì bị một bạt tai này ngã lăn ra đất, tóc tai rối bù, khóe miệng chảy máu, ngơ ngác nhìn Lưu Niên: “Anh, anh, anh đánh em?”

Bụp!

Lưu Niên đã một cái lên người Lưu Tư Kì, mắng: “Tôi thật sự muốn giết cô! Sao cô có thể độc ác như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không tha, cô là nữ chủ nhân của nhà họ Vương, sao bụng dạ có thể hẹp hòi như vậy chứ! Nếu tôi biết rằng cô tìm tôi, là vì bắt một đứa trẻ, tôi đã dạy dỗ cô rồi!”

Nói xong, Lưu Niên quỳ xuống đất, vô cùng hối hận khóc lóc nói: “Thần chủ, xin tha cho tôi, tôi thật sự không biết gì cả, tôi bị Lưu Tư Kì hèn hạ này lừa, tôi hoàn toàn không bết cô ta muốn đối phó với ngài.”

“Anh nói bậy!”

Lưu Tư Kì không cam lòng nói: “Rõ ràng là các người dạy tôi, các người nói với tôi chỉ khi con của tôi được lên làm gia chủ, tôi mới có thể trở thành nữ chủ nhân nhà họ Vương mãi mãi, các người nói chỉ khi con tôi có thể trở thành gia chủ, nhà họ Lưu mới vĩnh viễn không thể suy sụp!”

Nhìn hai kẻ chó cắn chó này, Lão Soái vẻ mặt phức tạp, thẳng tay lấy súng của hộ vệ bên cạnh, đoàng đoàng hai tiếng bắn gục Lưu Tư Kì và Lưu Niên tại chỗ!

Lão Soái nổi giận!

Mọi người kinh hồn táng đảm cùng quỳ, sợ Lão Soái sau đó sẽ bắn luôn mình!

Lão Soái giết người rồi!

Lần này, đám người quỳ trên mặt đất đều ngậm miệng!

Ngay cả thở mạnh cũng không dám, có một số người thậm chí bị hai tiếng súng này dọa cho tiểu ra quần, mùi khai của nước tiểu lan ra khắp nơi.

Lão Soái cực kỳ tức giận, nói: “Nhà họ Lưu, tội không thể tha, lập tức niêm phong!”

Hàn Đỉnh gật đầu nói: “Theo lời Lão Soái mà làm, niêm phong nhà họ Lưu, bắt giữ tất cả, từ từ thẩm tra.”

Bụp!

Lời này, như một cái chày lớn nện vào lòng mọi người.

Nhà họ Lưu, xong rồi!

Vậy gia tộc của chúng ta thì sao?

Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Bọn họ cẩn thận nhìn Lão Soái và quốc chủ.

Nhưng Lão Soái không để ý đến bọn họ, Lão Soái nhìn chằm chằm Vương Kinh Hồng còn chưa từ trong khiếp sợ hồi phục lại, tát Vương Kinh Hồng một cái rất mạnh, quát: “Vương Kinh Hồng, quỳ xuống!”

Vương Kinh Hồng bị một bạt tai này đánh cho khuôn mặt già nua chấn động, tinh thần mới tỉnh táo lại, như thể một con rối bị giật giây, gương mặt ảm đạm quỳ gối xuống đất.

Chát!

Lão Soái lại cho Vương Kinh Hồng một bạt tai, lạnh lùng nói: “Đã biết sai chưa?”
Chương730

CHƯƠNG 730

Vương Kinh Hồng cũng đã quỳ!

Trong lòng đám người Bắc Vinh Long đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào, đã nhìn thấy kết cục thê thảm của mình!

Lúc này, đúng là gặp nguy rồi.

Nhà họ Vương đưa Lão Soái ra, lại không ngờ rằng, đây là cái tát đau điếng, lại còn đến từ chính Lão Soái!

Vương Kinh Hồng chính là con trai ruột của Vương lão chiến thần, ai dám đối với ông ta như thế? Ai có tư cách ra tay với ông ta?

Không thấy rằng đến cuối cùng ngay cả quốc chủ Hàn Đỉnh ông ta cũng chẳng nể nang gì sao?

Nhưng hiện tại Lão Soái tự mình ra tay, một cái tát này tát cho Vương Kinh Hồng từ thiên đường rơi xuống địa ngục,

Cũng chỉ có Lão Soái, mới có thể khiến cho nhà họ Vương đến rắm cũng không dám đánh!

Thần sắc Vương Kinh Hồng phức tạp nhìn Vương Bác Thần, giờ phút này trong mắt ông ta chỉ còn lại hối hận.

Nếu năm đó mình không ra quyết định mù quáng kia, nếu năm đó mình không đuổi mẹ con họ đi, sau đó nếu mình kịp tìm Vương Bác Thần trở về, vậy tất cả những vinh dự của Vương Bác Thần, đều là của nhà họ Vương!

Một nhà họ Vương có ba chiến thần, một vị là chiến thần đời đầu của nước R, một vị là chiến thần mạnh nhất đời thứ hai của nước R, một vị là chiến thần chi chủ!

Nhà họ Vương như vậy, có gia tộc nào có thể sánh được chứ?

Nhưng bây giờ thì sao?

Một chiến thần chi chủ chói mắt như vậy, lại cứ như vậy bị nhà họ Vương ép thành kẻ thù!

Không những thế, bọn họ như còn sợ phạm tội không sợ chết, hết lần này đến lần khác tìm đường chết, hết lần này đến lần khác làm Vương Bác Thần tổn thương.

Vương Kinh Hồng tự tát mình hai cái thật mạnh, thê thảm nói: “Sư ca, tôi sai rồi!”

“Thần chủ, việc năm đó, là tôi sai rồi, là nhà họ Vương sai rồi! Tôi tình nguyện gánh hết mọi tội lỗi, tôi chỉ mong quan tài của mẹ ngài Lý Kì có thể nhập táng vào phần một tổ tiên của nhà họ Vương, nhà họ Vương chúng tôi nguyện lập bia trường sinh cho mẹ ngài. Mọi người của nhà họ Vương, nguyện mặc áo tang để chuộc lại lỗi lầm.”

Đám người Bắc Vinh Long trong lòng khó hiểu, vô cùng chua sót.

Bọn họ luôn cố gắng nịnh nọt nhà họ Vương cao cao tại thượng kia, giờ phút này lại bị Vương Bác Thần, người bị nhà họ Vương hắt hủi, dẫm đạp dưới chân!

Nhà họ Vương vô cùng cao ngạo kia, bây giờ thấp hèn ngẩng đầu lên, quỳ xuống cầu xin Vương Bác Thần tha thứ!

Mà bọn họ trước đó, cứ trái một câu nhà họ Vương, phải một câu nhà họ Vương, vì muốn nịnh bợ nhà họ Vương, còn ra tay với thần chủ!

Thật là nực cười!

Ngay cả nhà họ Vương, cũng bị Vương Bác Thần dẫm dưới chân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK