Diệp Lâm và Bạch Vi Vi bắt xe đi tới tòa nhà Phú Quý để chuẩn bị chính thức gặp mặt với người của năm đại gia tộc.
Mà lúc này lập trường và thái độ của năm đại gia tộc cũng không hề giống nhau.
Đầu tiên là nhà họ Thôi, cũng là gia tộc đầu tiên thần phục dưới uy quyền của Diệp Lâm. Thay vì nói bọn họ tình nguyện phục thì chi bằng nói là bị đánh đến phục.
Sau khi tận mắt chứng kiến thực lực khủng bố của Diệp Lâm, nhà họ Thôi quyết định xuôi theo chiều gió, đánh cược một lần.
Nếu nhà họ Bạch có thể dựa vào người này để quật khởi, vậy nhà họ Thôi bọn họ cũng được đền đáp, một người làm quan cả họ được nhờ.
Bởi vậy nhà họ Thôi bây giờ giống như con nghiện cờ bạc, đổ hết tiền đặt cược lên người Diệp Lâm.
Trong lần gặp hôm nay, bất kể các đại gia tộc các lựa chọn thế nào, nhà họ Thôi cũng sẽ kiên định đi theo Bạch Vi Vi và Diệp Lâm, trói chặt với nhau không thể tách rời.
Mà tình huống của nhà họ Tô thì đặc biệt hơn.
Tuy rằng Tô Cửu Xuyên tận mắt nhìn thấy năng lực của Diệp Lâm, cũng đã biết Diệp Lâm có được lực lượng khủng bố, tiềm lực trong tương lai là vô hạn.
Nhưng chỉ dựa vào một lời của Tô Cửu Xuyên thì nhà họ Tô vẫn chưa thể đưa ra lựa chọn được.
Dù sao năm đại gia tộc có căn cơ sâu dày, cho dù nhà họ Bạch có muốn dốc sức làm hại cũng không phải là chuyện có thể làm trong một sớm một chiều.
Bây giờ lại bảo bọn họ tiếp tục nghe lệnh nhà họ Bạch, sao nhà họ Tô có thể cam tâm được?
Huống chỉ một khi năm đại gia tộc ngầm hiểu ý nhau, liên hợp chèn ép nhà họ Bạch vậy chuyện nhà họ. Bạch quật khởi đúng là hoa trong nước trăng trong gương.
“Cha! Anh!” Tô Cửu Xuyên cố gắng khuyên nhủ: “Ngài Diệp không chỉ là chỗ dựa của nhà họ Bạch mà thế lực của anh ta đã kéo dài tới tận bên phía thế giới ngầm. Một khi anh ta hoàn toàn khống chế được thế lực. Long Môn, vậy thì đó là kẻ mà nhà họ Tô ta không thể nào đắc tội được!”
“Con có thể bảo đảm với hai người, bây giờ hợp tác với nhà họ Bạch đối với nhà họ Tô chúng ta mà nói chỉ có lợi chứ không có hại! Nếu như chuyện này xảy ra sai sót, con sẵn sàng chịu trách nhiệm với chuyện này, từ chức!"
Người anh cả Tô Cửu Sơn nghe thấy đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình vì chuyện này mà sẵn sàng từ chức thì không khỏi cảm thấy hứng thú.
“Em trai à, chú phải nghĩ cho kỹ, bây giờ chú là phó tổng giám đốc công ty, là nhân vật số hai đứng đầu gia tộc, thế mà thật sự muốn từ bỏ hết những thứ này vì một thằng nhóc không rõ lai lịch à?”
Tô Cửu Xuyên cười nói: “Anh trai, tôi còn chưa nói xong mà.”
“Nếu nhà họ Bạch thật sự quật khởi, vậy nhà Tô chúng ta cũng có lợi, vậy thì tôi muốn 5% cổ phần trong tay anh. Anh có đồng ý cược với tôi không?”
Cái gì? Tô Cửu Sơn vừa nghe lập tức biến sắc.
Nếu mất đi 5% cổ phần trong tay, như vậy cũng có nghĩa bản thân ông ta sẽ hoàn toàn cút khỏi hàng ngữ người thừa kế.
Mà Tô Cửu Xuyên có được cổ phần của mình sẽ lập tức trở thành người có nhiều cổ phần nhất tập đoàn, vị trí gia chủ tương lai đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
“Hóa ra ý của chú là thế này?” Tô Cửu Sơn hừ lạnh một tiếng.
“Anh à, anh chỉ nói một câu thôi dám hay không!” Tô Cửu Xuyên dùng phép khích tướng.
Chính vào lúc hai anh em bọn họ giẳng co.
“Đủ rồi!” Cuối cùng vẫn là ông cụ Tô lên tiếng: “Ta còn chưa chết đâu! Không tới lượt hai thằng nhãi bọn mày quyết định.”
“Nhà họ Tô chúng ta chưa bao giờ đánh một trận mà không biết rõ kết quả. Cửu Xuyên, con khen thằng nhãi kia nhiều như thế cũng phải đợi chúng ta tận mắt chứng kiến mới được."
“Đợi lát nữa gặp nhau tại tòa nhà Phú Quý, nhất định các gia tộc khác sẽ tìm cách làm khó dễ thằng nhãi kia, tới lúc đó chúng ta cứ chờ xem thực lực chân chính của nó.
“Nếu thằng nhóc đó không xử lý được bữa tiệc đầy cặm bãy này, vậy không cần nhiều lời nữa.”
Cuối cùng nhà họ Tô quyết định, dựa theo tình huống mà hành động.
Mà ba gia tộc Cát, Đàm, Thường cũng đã đồng ý kết minh, hợp tác với nhau để cho Diệp Lâm và nhà họ Bạch một bài học trong cuộc gặp này.
“Nhà họ Bạch còn muốn quật khởi ư?” “Ha ha, đúng là không biết tự lượng sức mình!” “Thời thế đã thay đổi, cho dù là thằng nhóc Bạch
Thủ Kỳ kia ra tù cũng đừng hòng mơ đến chuyện quật khởi! Huống gì là con nhóc kia?”
“Đừng tưởng rằng bên người có nhiều cao thủ lợi hại là có thể tiếp tục giành lại thiên hạ! Thật ngây thơ!”
“Giả đại sư, lát nữa nhờ ông cho thằng nhóc kia mở rộng tầm mắt, để nó biết sự lợi hại của ông!”
Lúc này trong một phòng họp của tòa nhà Phú Quý.
Một lão giả mặc đạo bào cũ nát, cười nhạt nói: “Tôi nghe nhà Tô nói thằng nhóc kia cũng giống như tôi, cũng là thuật pháp chân nhân, ngay cả Tông sư cấp bảy cũng không phải là đối thủ của cậu ta?”
“Ha ha, lâu lắm rồi lão phu chưa gặp được đối thủ. Hôm nay tôi bày Kỳ Môn trận pháp, mời người ứng chiến!"
“Chờ bọn họ ra khỏi thang máy, bước vào trận pháp của tôi, trò hay sẽ lập tức bắt đầu!”
'Trên màn hình lớn trong phòng họp xuất hiện một hình ảnh, đây chính là góc nhìn của camera đối diện thang máy.
Vào lúc 9 rưỡi sáng, Diệp Lâm và Bạch Vi Vi đã đi tới tòa nhà Phú Quý, hơn nữa bọn họ còn đã tiến vào thang máy, đi tới tầng 18.
Cửa thang máy mở ra.
Hoàn cảnh xung quanh lập tức thay đổi,
“Đây là cái gì?” Bạch Vi Vi xoa xoa đôi mắt, bắt đầu sinh ra ảo giác.
Khung cảnh bên ngoài thang máy nhanh chóng thay. đổi.
Ngọn lửa ma trơi u ám, tứ chỉ bị cắt cụt, khung cảnh như núi thây biển máu.
Cứu như thể thang máy này dẫn thẳng tới mười tám tầng địa ngục!
“Ảo cảnh!”
“Trận pháp?”
Diệp Lâm bước ra ngoài tự mình cảm nhận một chút, đây là chuyện nằm trong dự tính của anh.
“Chút tài mọn mà thôi, cũng dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt tôi!”
Vi Vi, cô chờ trong thang máy, đừng có bước ra ngoài!”
“Cho tôi mười giây để dọn dẹp đống lộn xộn trước mắt này đã”