Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Diệp Lâm mặc dù là ý kiến hay, nhưng đại đa số người có mặt đều cảm thấy không thực tế.

Suy cho cùng, Tây y hay còn gọi là y học hiện đại từ lâu đã ăn sâu vào lòng người.

Làm thế nào Trung y hay còn được gọi là y học cổ truyền có thể cạnh tranh với y học phương Tây?. Thử‎ đọc‎ 𝘵r𝓊yệ𝔫‎ khô𝔫g‎ q𝓊ả𝔫g‎ cáo‎ 𝘵ại‎ #‎ Tr𝐔m‎ Tr𝓊yệ𝔫.V𝔫‎ #

Cuối cùng, khách hàng vẫn là người có tiếng nói cuối cùng trên thị trường. Không phải anh cứ nói muốn đi khám Trung y là người bệnh sẽ làm theo?

Việc quảng bá y học cổ truyền và thúc đẩy nó trên thị trường y tế nước ngoài đâu có dễ như trà và đồ sứ trước đây?

"Cậu Diệp, thứ cho tôi nói thẳng." Có người đặt câu hỏi: “Y học cổ truyền ngày nay thực sự không có tính cạnh tranh cao. Ở thị trường bản địa của chúng †a, nó thậm chí còn không thể cạnh tranh với thuốc phương Tây, huống chỉ là ở nước ngoài, đất khách quê người!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều gật đầu đồng ý.

em những thứ mà đến người trong nhà còn bỏ đi, nói khó nghe thì gọi là cặn bã đi lừa người nước ngoài ư, họ đâu phải là kẻ ngốc.

“Anh nói không sail" Diệp Lâm cũng gật đầu, thừa nhận thực trạng tàn khốc này. "Y học cổ truyền quả thực đã suy tàn, nhưng đó đã là quá khứ!"

Lúc này, Diệp Lâm đổi giọng, trịnh trọng nói: "Từ nay về sau, bắt đầu từ tôi, y học cổ truyền sẽ nổi dậy, tiếp cận tới tất cả các hộ gia đình!"

Nghe vậy, có người không nhịn được cười. "Tôi xin lỗi, cậu Diệp, tôi không có ý cười cậu. Nhưng... sự phát triển của cái gì cũng phải tuân theo quy luật khách quan. Không phải cậu cứ nói phát triển là

phát triển được, đúng chứ?"

Diệp Lâm cũng cười nói: "Đương nhiên không chỉ nói bằng miệng, nếu chỉ nói ra mà làm được thì gọi là pháp luật rồi!"

"Bất kỳ lời nói suông nào cũng vô dụng, cho nên hôm nay tôi đã chuẩn bị một phần quà cảm ơn mọi người!"

Quà cảm ơn?

Mọi người nghe vậy không khỏi nhìn nhau, thầm nghĩ không phải là một thang thuốc bắc đó chứ?

Quả đúng như dự đoán.

Dlệp Lâm ra lệnh cho người lấy ra một trăm viên "Hỗn Nguyên Đan" đã được chuẩn bị trước và phân phát cho mỗi người nổi bật có mặt một viên.

"Viên thuốc này tên là Hỗn Nguyên Đan, có thể chữa được bách bệnh!" "Hãy coi nó như một món quà cảm ơn của tôi dành cho các vị."

"Nếu tin tôi thì các vị có thể lấy về đưa cho người thân hoặc bạn bè bị bệnh ở nhà. bảo đảm sẽ khỏi bệnh."

Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức náo động.

Viên thuốc nhỏ này có thể chữa được mọi bệnh tật?

Mọi người đều ngạc nhiên, có vẻ không tin lắm.

Cho dù nó thực sự có thể chữa khỏi bệnh thì cũng không thần kì như vậy chứ?

Lúc này, có người cố ý hỏi: "Cậu Diệp, thuốc của cậu có thể khỏi bệnh ung

thư sao?" Có vẻ như người này đang cố tranh cãi. Không ngờ Diệp Lâm lại gật đầu đáp: "Có thể chữa khỏi!" Nghe vậy, người đàn ông bật cười, hiển nhiên là không tin. "Cậu Diệp, xin hỏi cái chân này của tôi có thể chữa khỏi được không?" Lúc này, một ông già khác ngồi trên xe lăn đột nhiên giơ tay lên tiếng. "Ông Khâu?" Mọi người thấy vậy đều bật cười.

Ông Khâu cũng là một người giàu có nổi tiếng ở Phụng Thiên, là người đứng đầu nhà họ Khâu.

Nhưng kể từ một vụ tai nạn ô tô cách đây một năm, đôi chân của ông ta đã bị tàn phế nên cũng dần lui về sau.

Vì đôi chân này, ông Khâu đã đi khắp cả trong và ngoài nước nhưng không khỏi.

May là không bị cắt cụt nên cũng an ủi được phần nào. Lúc này, ông Khâu đang cầm lấy chân mình, rõ ràng là có ý định thử thuốc. Nếu đối phương dám nói có thể chữa khỏi, thì ông ta cũng dám ăn.

Lúc này, mọi người không khỏi tò mò nhìn Diệp Lâm, không biết anh sẽ trả lời như thế nào.

Tìm cớ để trốn tránh hay là cắn răng nói có thể chữa khỏi đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK