Bịch một tiếng, Hồ Đại Tiên ngã quỵ xuống đất, run rấy vài giây thì mất mạng.
Theo cái chết của Hồ Đại Tiên, ảo cảnh xung quanh lập tức tan biến như khói bụi.
Dòng người qua lại trong sân bay cũng hiện lên trong tầm mắt của Diệp Lâm.
Lúc này, phía trước có một đám người đang tụ tập quanh Hồ Đại Tiên ngã lăn trên đất, bàn tán sôi nổi, rất là hoảng hốt.
“Ông ta bị sao vậy? Đã chết rồi hả?”
“Các người mau xem, nửa bên mặt của ông ta đều là lông xù, ông ta còn là người không vậy?”
“Ông ta trông kỳ lạ thật đấy! Nhìn đáng sợ quá đi! Trên mặt trên tay đều là lông xù, phản tổ hả?”
Hồ Đại Tiên vì có ngoại hình quái dị nên gây
ra một trận hỗn loạn.
Mọi người không biết rốt cuộc thì ông ta là con người hay là yêu quái?
Diệp Lâm mặc kệ cảnh rối loạn bên kia.
Anh đi ngược về phía hai người Hoa Quốc Đổng và Hoàng Tiềm đang ôm đầu ngồi xốm.
Bốp!
Anh đánh mỗi người một cái, đánh cho hai người tỉnh lại.
“Quỷ! Sư phụ! Có quỷ!” Tuy rằng Hoa Quốc Đống đã tỉnh táo lại từ trong ảo cảnh, nhưng mà nổi sợ trong lòng anh ta vẫn còn chưa tan đi.
Thấy sư phụ đang ở trước mắt mình, anh ta lập tức đi lên nắm cánh tay sư phụ, giống như là cô vợ bé nhỏ bị dọa sợ phá gan, chui chui vào trong lòng ngực sư phụ.
Diệp Lâm bất đắc dĩ cười khố, dùng một tay đẩy anh ta ra: “Mở to hai mắt ra nhìn đi, đây là sân bay, ban ngày ban mặt đâu có quỷ, tôi thấy là trong lòng anh có quỷ thì đúng hơn!”
Cả buối sau, Hoa Quốc Đổng mới hoàn toàn tỉnh táo từ trong bóng ma tâm lý lúc nhỏ.
Có điều, anh ta vẫn dựa vào người Diệp Lâm để tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Long Vương, chuyện vừa rồi là sao vậy?”
Hoàng Tiềm cũng là dáng vẻ nỗi sợ chưa
tan.
Lúc nãy trong ảo cảnh thấy được Tọa Sơn Điêu khiến anh ta cực kì sợ hãi.
“Gặp được đối thủ cũ.” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Có điều đã không sao rồi. Tôi đã giải quyết xong rồi.”. ngôn tình hoàn
Lúc đi ngang đám đông tụ tập, hai người nhìn thoáng qua bên trong, thấy Hồ Đại Tiên dáng chết kỳ lạ, liền hiếu ra mọi thứ đều do người kia âm thầm giở trò quỷ.
“vẫn là Long Vương đại nhân lợi hại…” Hoàng Tiềm nghĩ lại mà sợ.
Sau khi ra khỏi sân bay, ba người gọi taxi đi nhà họ Trương.
“Bác tài, đi nhà giàu số một địa phương các anh đi.” Sau khi lên xe, Diệp Lâm nói.
“Cái gì? Nhà giàu số một hả?” Bác tài vừa nghe vậy liền sợ tới mức thay đổi sắc mặt, hỏi: “Anh nói là nhà giàu số một nhà họ Trương hả?”
“Ha ha, ở Phụng Thiên các anh có mấy nhà giàu số một?” Diệp Lâm cười nói.
“Không đi!” Sau khi được câu trả lời, bác tài không nói gì nhiều, trực tiếp đuối ba người Diệp Lâm xuống xe.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Lâm không hiểu ra
sao.
“Tôi cũng không biết nữa…” Tuy rằng Hoàng Tiềm quanh năm ở Phụng Thiên, nhưng mà anh ta chưa từng đi taxi, cũng chưa từng đi nhà họ Trương, đương nhiên cũng mới lần đầu gặp loại tình huống này.
“Chẳng lẽ là do thiếu tiền nhà họ Trương?” Hoa Quốc Đống nói xong, tiếp tục vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Kết quả khi nghe nói là đi nhà họ Trương, bác tài liền không nói một lời, đạp ga chạy đi, bỏ xa ba người.
Lúc này, cả ba người đều cảm thấy có chút không đúng.
Đi nhà họ Trương chứ đâu phải đi pháp trường, có cần đến mức như vậy không?
“Bác tài, lái xe đi, đi đâu cũng được.” Sau khi lên chiếc taxi thứ ba, Diệp Lâm trực tiếp ném tờ một trăm đô cho bác tài, nói: “Chúng tôi mới đến đây, chở chúng tôi đi dạo đi, nhân tiện hỏi thăm anh vài chuyện.
Bác tài thấy bọn họ là người vùng ngoài, còn ra tay rộng rãi thì lập tức vui vẻ ra mặt.
“Ba anh xem như tìm đúng người, lên đúng xe rồi. Ba đời nhà tôi đều ở đây, tôi từ nhỏ đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ở Phụng Thiên không
có nơi nào mà tôi chưa đi, không có chuyện nào mà tôi không biết.”
“Các anh muốn biết gì thì cứ hỏi đi!” Bác tài bày ra vẻ tôi chính là thám tử rồi vỗ ngực đảm bảo.
“ô, thế hả?” Diệp Lâm rất có hứng thú mà hỏi: “Vậy có một chỗ, không biết anh có từng đi chưa?”
“Chỗ nào?” Bác tài hỏi.
“Dinh thự nhà họ Trương, nhà giàu số một địa phương các anh!” Diệp Lâm hỏi: “Anh từng đi chưa?”
Cái gì?
Nghe vậy, bác tài lập tức thay đổi sắc mặt, thắng gấp, xe ngừng lại.
“Các anh… các anh hỏi thăm nhà họ Trương làm qì?”